Anh là ai đối với cô?
Ai có quyền buộc tội và chất vấn cô với một giọng điệu lăng mạ cô như vậy?
Cô đã giải thích mình chưa từng ngủ với Phó Thiếu Tu, anh không muốn tin, cô sẽ không nói thêm.
Người đàn ông này là một kẻ mất trí, không thể thay đổi thái độ của anh ta!
Mộ Tư Hàn nắm lấy quai hàm Nam Chi, ép cô xoay mặt lại, ép buộc ánh mắt của cô anh giao nhau với anh.
"giải thích."
Tay anh mạnh đến nỗi xương hàm của Nam Chi sắp bị anh bóp nát.
Cũng giống như lần đó khi anh túm cổ cô, mặc cho cô thở không ra hơi cũng không cầu xin, cô ngoan cố như một con bò.
Cô lạnh lùng nhìn anh, khóe miệng hiện lên một vòng cung giễu cợt, "Mộ thiếu, anh là gì của tôi? Tôi cùng nam nhân kia ngủ, mắc mớ gì tới anh? Anh có phải cảm thấy mình có mấy cái tiền, liền có thể đối với người khác muốn làm gì thì làm rồi? Loại người như anh chính là một người vô sỉ, hỗn đản, tôi cả một đời đều xem thường loại người như anh!"
Mộ Tư Hàn sắc mặt ảm đạm đến nổi quét một tầng sương, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm, "Nữ nhân, cô muốn chết sao?"
Nam Chi bắt gặp ánh mắt của anh, trên mặt lộ ra một nụ cười, nụ cười đó, trên khuôn mặt gầy gò tái nhợt vô cùng bắt mắt, "Mộ đại thiếu, anh có phải rất lâu rồi không có nữ nhân, hay là cảm thấy tôi giống với người anh đã từng thích trước đó? Tôi cùng anh cũng chỉ gặp qua mấy lần, anh giống như chó điên quấn lấy tôi không thả, đến cùng là có ý tứ gì?"
Cô không cố ý dụ dỗ anh, cô đã giải thích cho anh rồi.
Thái độ của cô rất rõ ràng, và cô không muốn tiếp xúc với anh.
Trước sự mạnh mẽ của anh, cô luôn có cảm giác ngột ngạt.
Mấy ngày nay, cô tưởng anh đã tính nên để cô đi, nhưng ai biết đêm nay anh lại đến làm nhục cô khi say!
Cô đã làm gì sai?
Khi Mộ Tư Hàn nghe thấy từ chó điên, lồng ngực của anh kịch liệt rung động.
Cô đang ám chỉ anh như một con chó điên sao?
Hô, hô!
“Nữ nhân, cô là đồ khốn nạn!” Một bên vội vàng cùng anh phủi sạch quan hệ, một bên để con trai của cô cùng anh tiếp xúc.
Cô cùng cái tên tiểu quỷ kia, coi anh là thứ chỉ cần kêu thì đến, đuổi thì đi sao?
Anh cười lạnh, bàn tay dùng sức vung lên.
Bộ đồ ngủ trên người cô đã bị xé toạc.
Làn da trắng như ngọc của cô lộ ra, bộ quần áσ ɭóŧ màu hồng nhạt bao bọc lấy nơi đầy đặn và hấp dẫn.
Nam Chi mặt đỏ bừng, cố gắng che lại nhưng bị anh trói chặt hai tay, vừa giãy dụa vừa vặn, cổ tay cũng mang theo đỏ bừng.
Anh khiến cô vừa xấu hổ vừa phẫn uất.
"Mộ Tư Hàn, tôi không có thù oán gì với anh, tại sao anh lại đối với tôi như vậy?"
Bất kể cô nói gì, anh dường như không thể nghe thấy, chỉ có thể nhìn cô bằng đôi mắt đen.
Không có nhiệt độ nào cả.
Ánh mắt anh như tia X quang quét qua cơ thể cô, cô mảnh mai, cao ráo, vóc dáng cân đối.
Đôi mắt đen của anh quét qua lồng ngực phập phồng của cô.
Nơi đó anh có thể nắm trọn vào lòng bàn tay.
Anh đã nghĩ vậy và đã làm như vậy.
Người phụ nữ càng vùng vẫy nhiều hơn, cô sợ hãi nhưng chỉ một mình cô không chịu cầu xin sự thương xót——
Cô là người phụ nữ mạnh mẽ nhất mà anh từng thấy.
“Đàn bà càng mạnh mẽ càng có thể khơi dậy khát vọng chinh phục của đàn ông”.
Không đợi cô nói gì, anh đã cúi xuống, phủ lên môi cô một cách mãnh liệt.
Cơn tức giận dồn dập trong lồng ngực anh, cơn giận dữ vẫn chưa dừng lại kể từ khi anh biết được đêm qua cô đã đến buổi hẹn với họ Phó.
"Đừng--"
Nam Chi trợn to hai mắt, điên cuồng quằn quại giãy dụa.