Mộ Tư Hàn nắm lấy cánh tay Nam Chi, kéo cô đến quầy thu ngân.
Cô nhân viên thu ngân tái mặt khi nhìn thấy ba nhân viên bảo vệ bị đánh dã man nhưng không nghĩ mình có lỗi, nhìn người đàn ông với đôi mắt u ám, cô ta cắn răng nói: “Tiên sinh, vị tiểu thư này trả không nổi tiền cơm, tôi cùng với cô ta giảng đạo lý, cô ta còn tạt nước vào mặt tôi."
Nhân viên thu ngân chỉ vào chai rượu đỏ mà Nam Chi muốn trả lại, vẻ mặt khinh thường nói: "Ở đây chúng tôi có quy định. Đồ uống đã đặt hàng không được trả lại......"
Mộ Tư Hàn câu lên khóe môi dưới, dùng ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm thu ngân, "Mở chai rượu này ra."
Dưới ánh hào quang mạnh mẽ và u ám của anh, nhân viên thu ngân cầm lấy cái vặn nút chai và mở nắp chai rượu vang đỏ.
"Tiên sinh, tôi có thể cùng quản lý thỉnh cầu một chút, cho các người bớt thêm một chút tiền nữa —— "
“Được, tốt lắm.” Mộ Tư Hàn đôi mắt đen nhánh khép hờ, vẻ mặt khó lường.
Cô nhân viên thu ngân vui mừng khôn xiết khi nghe những lời anh nói.
Vừa rồi cô ta sợ anh cho vệ sĩ đánh cô!
Là nhân viên thu ngân của nhà hàng cao cấp này, cô ta có ngoại hình không tồi.
Cô ta nhìn Mộ Tư Hàn một cái nhìn đỏ bừng trước khi ngồi xuống tính toán lại hóa đơn.
Người đàn ông này, cao hơn và khéo léo hơn Phó Thiếu nhiều!
Phó Thiếu có một vị hôn thê, nếu có thể thu hút người đàn ông này, hẳn là không tệ——
Ngay khi cô nhân viên thu ngân đang mơ tưởng trong lòng, cô ta chợt cảm thấy lạnh sống lưng.
Trước khi cô có thể phản ứng, một chất lỏng ướt và lạnh đã đổ lên mặt, cằm và quần áo của cô ta từ đỉnh đầu.
Đứng bên cạnh Mộ Tư Hàn, Nam Chi hơi sững sờ khi thấy anh lật ngược chai rượu đỏ rồi đổ chất lỏng màu đỏ lên trên đầu thu ngân.
Sau khi rót hết một chai, anh hướng dẫn vệ sĩ mở rượu đỏ phía sau quầy thu ngân và rót lần lượt lên người thu ngân.
Nhân viên thu ngân sợ tới mức ngồi phịch xuống ghế, thậm chí không dám la hét.
Cho đến khi quản lý đến đuổi việc thu ngân, đồng thời liên tục xin lỗi Mộ Tư Hàn và Nam Chi.
Mộ Tư Hàn không chút nể mặt nhìn quản lý, "Đưa cô gái họ Phó đó vào danh sách đen, nếu không tôi sẽ đập phá cửa hàng của ông."
Thu ngân không biết Mộ Tư Hàn, nhưng quản lý thì có, anh là thành viên duy nhất của cửa hàng lấy được thẻ VIP tối cao, chỉ cần anh đến là có thể ăn bất cứ thứ gì mình muốn miễn phí.
Khi Nam Chi bị Mộ Tư Hàn xô vào trong xe thể thao, tiếng gầm khó chịu của anh vẫn còn văng vẳng bên tai, "Sao em có thể ngu ngốc như thế? Nếu không có tiền sau không quay về phòng tìm tôi? Bướng bỉnh như vậy? Khó trách ở bên ngoài bị người ta khi dễ."
Nam Chi bĩu môi.
Anh cố ý gọi món đắt tiền nhất, còn không thèm động đũa, không phải cố ý làm cô khó xử sao?
Anh đúng là không biết xấu hổ khi gọi cô là đồ ngốc!
“Anh không khi dễ tôi, tôi liền cám ơn trời đất." Nam Chi tiến đến bên cửa sổ, tránh xa người đàn ông đang tức giận.
Mộ Tư Hàn khởi động xe thể thao, lên đường vẻ mặt âm trầm nói: "Tôi không ăn mấy cái đó."
Nam Chi ồ một tiếng.
Mặc dù cô thu ngân ở nhà hàng đó không được tốt lắm nhưng các món ăn của đầu bếp vẫn ngon.
“Em vừa ồ một tiếng?” Người đàn ông nhìn chằm chằm sau đầu cô, đôi mắt đen huyền như sắp bắn ra lửa, “Tôi đã nói là tôi không ăn mấy cái đó”.
Nam Chi muốn nói đáp lại anh " Anh không ăn chính là không ăn, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi?" Nhưng khi lời nói vừa thốt ra trên môi cô, nghĩ đến sự tàn nhẫn mà anh trừng phạt người ta, cô bình tĩnh đáp: " Anh thả tôi ở ven đường, rồi trở về để người giúp việc của anh làm cho anh ăn."
Mộ Tư Hàn hình dáng căng cứng, từng chữ nói ra, "Tôi, muốn, ăn, đồ, ăn, em, làm,!"