Anh không đến để ăn cơm, anh đến để ăn vàng!
Mặc dù trước đây cô cũng sống một cuộc sống xa hoa, nhưng hôm nay khác với trước đây, tổng số tiền tiết kiệm được là năm sáu vạn.
Đó vẫn là để cho con trai Nam Tiểu Giai.
nhưng...
Nam Chi nhìn xuống chiếc váy dài trên người, khi Alvis yêu cầu cô mặc nó trên đài truyền hình, hắn nói rằng bộ quần áo đã thuộc về cô một khi cô đã mặc trên người, hắn sẽ không lấy lại.
Liệu cô có thể bán chiếc váy nếu bữa ăn, ăn hết tiền tiết kiệm của cô không?
Nghĩ đến đây, Nam Chi bình tĩnh lại một chút vì sợ mình phá sản, không nuôi nổi con trai.
Trong bữa ăn, Alvis là người duy nhất nói chuyện với Nam Chi, Mộ Tư Hàn một tay tựa vào lưng ghế, tay kia cầm điếu xì gà, anh thậm chí không động đũa.
Một chai rượu vang đỏ được mở ra, Nam Chi và Alvis uống ba ly.
Trong bữa ăn, Mộ Tư Hàn cũng không thèm nhìn Nam Chi, ánh mắt lạnh lùng khiến bầu không khí trong phòng khá trầm mặc, cô đọng.
Sau khi dùng bữa xong, Nam Chi bước đến quầy thu ngân thanh toán một chai rượu vang đỏ chưa mở nắp.
Thu ngân điền danh sách đưa cho Nam Chi, "Sau khi giảm giá cho cô 9,20%, tổng là 488,000. Quẹt thẻ hay viết séc?"
“Quẹt thẻ.” Nam Chi lấy trong túi ra thẻ ngân hàng duy nhất có tiền tiết kiệm.
Sau vài giây, nhân viên thu ngân nhìn Nam Chi bằng ánh mắt kỳ quái, "Trong thẻ số dư còn lại không đủ?"
Nam Chi mím môi chợt nhớ ra cách đây không lâu cô đã trả cho Tiểu Giai hơn 100.000 tiền viện phí.
Nam Chi nhìn xuống danh sách, thấy nhân viên thu ngân đếm thêm một chai rượu đỏ, cô vội nói: "Chúng tôi chỉ khui một chai rượu thôi, nếu trả lại chai này thì số dư trong thẻ chắc là được rồi."
"Tôi xin lỗi, chúng tôi quy định đồ uống đã đặt của khách không được phép trả lại."
Đó là lần đầu tiên Nam Chi nghe thấy loại quy định này, cô nhíu mày, "Cái chai này chưa mở, còn mới, sao tôi không trả lại được?"
"Chúng tôi là một nhà hàng cao cấp chỉ nhận những người thuộc tầng lớp thượng lưu. Chúng tôi chỉ nhận tám bàn của khách hàng một ngày, vì vậy quy định khác với các nhà hàng khác."
"Tiểu thư, cô còn thẻ nào khác không?"
Nam Chi, "Không được, xin quản lý trả lại chai rượu cho tôi."
Nhân viên thu ngân nhướng mi liếc Nam Chi, kéo ra một nụ cười nhẹ, châm chọc nói: "Tiểu thư, đây là lần đầu tiên cô đến đây? Nếu không có đủ tiền, bên ngoài có rất nhiều chỗ ăn, như vậy. Tại sao phải giả dạng tiểu thư giàu có làm gì?! "
Đôi mày mảnh mai của Nam Chi nhướng lên.
Nữ nhân đối với nữ nhân địch ý, nhuận vật tế vô thanh (nhẹ nhàng im lặng không ra tiếng), Nam Chi nháy mắt liền cảm nhận được cô thu ngân đối với cô không thân thiện.
Nam Chi cười nhẹ, cong lên khóe môi nhàn nhạt khiêu khích, "Cô đối đãi với khách như vậy sao? Tôi nói với cô tôi không trả tiền sao? Gọi quản lý qua cũng khó?"
“Quản lý của chúng tôi rất bận, không có thời gian để ý đến một con quỷ nghoèo đói đáng thương như cô.” Nhân viên thu ngân thay đổi sắc mặt như lật sách, nhìn chằm chằm vào váy của Nam Chi, “Hoặc là cô đem quần áo trên người cởi ra gán nợ."
Nam Chi bật cười trước thái độ của nhân viên thu ngân, "Cô là vợ của quản lý hay là người tình của quản lý, người có quyền quyết định với tôi?"
Nhân viên thu ngân từ trên ghế bật dậy, "Đừng coi thường người khác, tôi làm rất đúng! Không giống cô, Phó Thiếu đã có vị hôn thê, còn chạy tới móc túi anh ta."
Nam Chi lập tức hiểu được thái độ thù địch của nhân viên thu ngân đối với cô là từ đâu, hóa ra cô ta biết Phó Thiếu Tu và Nam Dao, có lẽ lúc trước Phó Thiếu Tu đã đưa Nam Dao tới đây.