Sau khi Phó Tư Tĩnh bị cảnh sát bắt đi, Phó Thiếu Tu lập tức lái xe đuổi theo.
Phó gia cũng là một gia tộc danh tiếng ở Ninh Thành, trong đồn cảnh sát đương nhiên có mạng lưới nhất định, nếu là trước đây, chỉ cần hắn nộp tiền bảo lãnh, Phó Tư Tĩnh có thể được đưa ra ngoài.
Nhưng lần này, dù hắn có nộp tiền bảo lãnh gấp đôi thì cũng không được.
Hắn gọi tìm cục trưởng, người này lúc đầu từ chối nghe điện thoại của hắn.
Hắn gọi mấy lần cục trưởng mới trả lời, sau đó ngập ngừng nói rằng người phía trên đã nói, Phó Tư Tĩnh hiện tại không thể được tại ngoại.
Đến Phó gia cũng không để ở trong mắt, Ninh Thành cũng không tìm được mấy người.
Phó Thiếu Tu suy nghĩ một hồi cũng không đoán ra được ai sẽ chống lại Phó gia cho đến khi Nam Dao gọi điện cho hắn và nói rằng Nam Chi được bao nuôi bởi một ông già, người lái chiếc xe thể thao lykanhypersport có biển số không phải của Ninh Thành.
Phó Thiếu Tu vốn định tìm Nam Chi sau nhưng một vị khách nhân tình cờ rủ hắn đến nhà hàng tư nhân này ăn tối và nói chuyện, đến nơi không được bao lâu thì tình cờ gặp Nam Chi khi hắn vừa bước ra khỏi để trả lời điện thoại.
"Tư Tĩnh không có ân oán gì với cô. Cho dù có làm sai, cũng còn quá nhỏ nên ngây thơ, tại sao phải đến nước này? Hiện tại gọi điện thoại cho lão già kia yêu cầu hắn thả Tư Tĩnh đi."
Nam Chi đã hiểu Phó Thiếu Tu muốn nói gì.
Ban đầu hắn đã thất bại trong việc bảo lãnh cho Phó Tư Tĩnh -
Người có thể mặc kệ Phó gia, có năng lực trấn áp, Nam Chi chỉ nghĩ tới Mộ Tư Hàn, tuy rằng cô không biết rõ thân phận anh là ai.
Nam Chi khẽ mím môi, "Phó Thiếu Tu, Nam Dao nói cái gì anh đều tin, anh tốt xấu cũng là chưởng quản xí nghiệp Phó thị, làm sao lại giống óc heo như vậy?"
Phó Thiếu Tu nhíu mày, "Nam Chi, cô có ý tứ gì?"
“Có ý tứ gì thì anh tự đi mà lãnh hội.” Nam Chi không muốn cùng hắn nói nhảm, xoay người rời đi.
Phó Thiếu Tu chặn đường cô mấy bước, ánh mắt tối tăm phức tạp nhìn cô, "Nam Chi, cô hưa từng thích tôi, bởi vì trong lòng cô, cô đã có người mình thích rồi đúng không?"
"Bởi vì cô thích người kia, thích hắn mặc áo sơ mi trắng, cười lên rất rực rỡ, hắn biến mất không thấy nữa, cô tìm không thấy hắn, cô cảm thấy trên người tôi có mấy phần cái bóng của hắn, cô mới có thể đáp ứng đi cùng với tôi hai năm qua đúng hay không?"
"Sau khi ở bên tôi, cô không muốn tôi chạm hay hôn vì không muốn phá hủy ấn tượng hoàn hảo về người đó trong lòng cô, đúng không?"
Đôi tay buông thõng bên hông của Nam Chi cuộn tròn thật chặt, đầu ngón tay thọc sâu vào lòng bàn tay, như muốn xé toạc làn da mỏng manh.
Cô hạ đôi mi mảnh mai và rậm rạp xuống, bí mật chỉ được biết bởi cô lại bị người khác tiết lộ, cô cảm thấy xấu hổ và ngứa ran.
Đó là một bí mật đã được giữ sâu trong trái tim khi cô còn trẻ.
"Nam Dao hai ngày trước đưa cho tôi nhật ký ..." Phó Thiếu Tu bị Nam Chi lạnh lùng ngắt lời chưa kịp nói hết câu, "Nam Dao trộm nhật ký của tôi?"
Cô chỉ viết nhật ký trong hai năm khi cô mười ba, mười bốn tuổi, sau đó người đó biến mất nên cô đã giấu cuốn nhật ký đi.
Sau đó, khi cô ra nước ngoài, cô muốn mang theo cuốn nhật ký, nhưng không thể tìm thấy.
Nguyên do là do Nam Dao trộm.
"Nam Chi, tôi biết quyển sách đó đối với cô rất quan trọng, tôi có thể trả lại cho cô, nhưng có hai điều kiện."
Nam Chi giễu cợt.
Đúng là một ổ rắn và chuột, chuyên trộm đồ của người khác, còn mặt mũi ra điều kiện với cô!
"Thứ nhất, cô nói cho lão già bao nuôi cô để cho hắn nói thay cho Tư Tĩnh. Thứ hai," Phó Thiếu Tu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Nam Chi, yết hầu của hắn khẽ lăn, "Đêm nay tôi sẽ chờ cô trong phòng 8088 của khách sạn Khải Nguyệt. "Mặc dù cô bị chơi xấu, hắn vẫn không muốn rằng hắn sẽ không bao giờ có được cô.
Trước khi đi, Phó Thiếu Tu lại cúi đầu ở bên tai Nam Chi, giọng nói chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy, "Nếu cô không đồng ý, tôi sẽ đốt cuốn nhật ký đó."