Sự chán ghét của Nam Chi đối với người đàn ông kiêu ngạo này ngày càng sâu sắc.
Anh không biết tôn trọng người khác, hôn cô mọi lúc mọi nơi và không bao giờ hỏi cô có muốn không.
Trong quá trình vừa rồi bị anh hôn như vậy, cô lại có ý nghĩ muốn đưa Tiểu Giai đi nước ngoài.
Cái gì đài truyền hình, cái gì trả thù, hết thảy đều không cần.
Nhưng bệnh tình của Tiểu Giai ...
Bất kể như thế nào, đều muốn nhìn thấy người đồng ý ghép tủy cho Tiểu Giai, để tạ ơn.
Có lẽ là cảm giác được Nam Chi thất thần, Mộ Tư Hàn không tiếp tục gây khó xử cho cô.
Anh cũng không phải một tên biếи ŧɦái, cũng không thèm mạnh mẽ với nữ nhân toàn thân chống đỡ anh.
Chiếc xe thể thao đã trở lại trên con đường bằng phẳng.
Nam Chi nghĩ đến mấy bức ảnh mà anh nói với cô trước khi phỏng vấn, mím môi như còn hơi thở và hơi ấm của anh, cô phá vỡ sự im lặng trong xe, "Mộ thiếu, anh nói tôi gửi ảnh cho anh, rốt cuộc là thế nào?"
Tốt nhất hôm nay nên nói rõ với anh một số điều, để thuyết phục anh rằng cô thực sự không quyến rũ anh.
Mộ Tư Hàn một tay chống lên cửa sổ xe, một tay cầm vô lăng, kính râm lại đặt lên sống mũi cao.
Nam Chi không biết đã làm gì cho thiếu gia anh không vui.
Cô bị anh cưỡng hôn, còn chưa có lên án anh có được không?
Nam Chi không phải là người hay chần chừ, cô chỉ muốn thoát khỏi đại ma quỷ sau khi đã nói rõ ràng, cố gắng bỏ qua luồng khí mạnh mẽ trên người anh, cô tiếp tục không sợ chết, "Mộ thiếu, chúng ta không phải đã nói chờ tôi phỏng vấn xong, liền đem chuyện nói rõ ràng sao?"
Một tiếng "kít", lốp xe và mặt đất tạo ra âm thanh phanh gấp và sắc nét.
Chiếc xe thể thao lại dừng lại.
Lần này, thay vì dừng bên lề đường, lại dừng lại ở ngã tư đèn giao thông.
Dù đang là đèn đỏ nhưng người đàn ông này vẫn xuống xe đóng sầm cửa lại.
Tiếng ồn lớn khi cửa xe đóng sầm lại đủ chứng tỏ chủ nhân sở hữu chiếc xe khủng như thế nào!
Nam Chi phản ứng kịp, vội vàng đẩy cửa xe.
Nhưng sau vài lần đẩy vẫn không đẩy ra được.
Cửa xe bị kẻ đáng ghét khóa từ bên ngoài.
Nam Chi liếc nhìn cửa kính xe đang khóa chặt, thật sự không có khoảng trống nào có thể thoát ra.
Cô cau mày nhìn qua cửa kính xe nhìn người đàn ông đã đóng sầm cửa bỏ đi.
Anh cởϊ áσ khoác ngoài, mặc một chiếc áo sơ mi đen theo thói quen, đi giữa dòng người qua đường, vai rộng eo hẹp, chân dài cao ráo, ngay cả tấm lưng cũng lộ ra vẻ đẹp hoang dại.
Nam Chi nhận thấy một số cô gái trẻ đang theo sau anh, nhảy cẫng lên đầy phấn khích.
Thân hình mảnh mai của Nam Chi tựa vào lưng ghế, kỳ thật cô tuổi cũng không lớn nhưng nội tâm không có một chút sức sống, có đôi khi cảm thấy cuộc sống của cô rất tang thương ——
Sau 60 giây đèn đỏ, các tài xế khác bị xe thể thao chặn đầu liền bấm còi.
Chủ xe sốt ruột xuống xe, vỗ vỗ cửa kính xe về phía Nam Chi, "Có công đức không? Xe ngừng ở đèn xanh đèn đỏ, cmn, có phải là đầu óc có bệnh?"
Nam Chi mím chặt môi giải thích vài câu với chủ xe nhưng người kia rất tức giận, vẻ mặt nghiêm nghị, càng chửi càng dữ tợn, " Cmn, lại không đem xe lái đi, lão tử cho cô đẹp mặt!"
Nam Chi đuối lý, trong lòng mắng Mộ Tư Hàn, rũ mắt xuống, để cho mấy người chủ xe ở bên ngoài chửi mắng.
Đối phương thấy cô không đáp lời hắn một chút, lại hung hăng đạp một chân cửa xe, tay chỉ mũi Nam Chi, "Cmn, cô lái xe thể thao không tầm thường a, cùng lão tử—— "
Người đàn ông chưa kịp nói xong ngón tay đã chỉ vào Nam Chi đột nhiên bị giữ chặt.