Nam Dao cảm thấy rất hữu dụng khi nghe được lời của Phó Tư Tĩnh.
Nam Chi hẳn là ghen tị và phát điên khi thấy Thiếu Tu mời Alvis cho mình?
Rốt cuộc, không phải ai cũng có cơ hội gặp được Alvis!
Nếu Thiếu Tu và Alvis biết rõ về nhau, có lẽ cô ta sẽ có thể đến nước S và gặp gỡ quý tộc hoàng thất trong tương lai.
Nghĩ đến cảnh đó, Nam Dao có chút tự mãn.
Khi cha cô ta kết hôn với mẹ Nam Chi, cô ta và mẹ sống ở một thị trấn nhỏ, bị coi như con ngoài giá thú và bị chế giễu, sỉ nhục, may mắn thay, mọi chuyện đã qua, tất cả những gì mà Nam Chi từng có, bây giờ cô ta đã có.
Cô ta đã lấy đi tình cảm cha con của Nam Chi và vị hôn phu, cho dù phỏng vấn Nam Chi có thành công thì cô ta cũng sẽ tìm cách đá cô đi trong tương lai.
Nam Chi để ý nhất cái gì, cô ta liền phải cướp đi cái đó.
Tất cả những gì mẹ con cô có được bây giờ, cô ta nhất định phải tóm chặt lấy.
Nam Dao không muốn đối đầu với Nam Chi trước mặt Alvis, như vậy sẽ khiến cô ta trông vô văn hóa và mất lịch sự, cô ta nói một cách duyên dáng, với nụ cười trang nghiêm, "Anh Alvis, đây là phòng thay đồ của tôi và Tư Tĩnh, mời vào đi."
Alvis nhận lấy quần áo từ tay trợ lý, tiến lên hai bước, "Nam tiểu thư, bộ váy này được làm thủ công, tao nhã quý phái, rất hợp với khí chất của cô, tôi hi vọng cô thích."
"Tôi rất thích, cám ơn anh Alvis. . ."
Nam Dao nói xong liền nhận ra có gì đó không ổn, bởi vì đôi mắt xanh thẳm của Alvis không phải đang nhìn cô ta, mà là hướng về ... Nam Chi.
Trong đầu Nam Dao có tiếng ong ong, nhất thời trống rỗng.
Sau khi phản ứng lại, cô ta vội vàng nói: "Alvis, tôi nghĩ anh nhìn nhầm rồi, Phó Thiếu Tu là vị hôn phu của tôi, anh ấy nhờ anh gửi lễ phục, là cho tôi sao? Tuy rằng cô gái kia cũng là họ Nam, nhưng..."
Alvis sốt ruột ngắt lời Nam Dao đang không ngừng nói, gương mặt nghiêm nghị và nghiêm túc, "Cô gái, quần áo tôi gửi chỉ thích hợp cho những cô gái dáng người cao gầy."
Nam Dao sắc mặt đột nhiên tái xanh rồi trắng bệch, mím chặt môi muốn nói gì đó, nhưng lại nghe Phó Tư Tĩnh cười nói: "Dao Dao, anh trai em kêu Alvis gửi lễ phục cho em, chi mặc cái gì mà vội vàng a?"
Phó Tư Tĩnh đi tới gần Alvis, đứng thẳng lưng cười nói: "Alvis, anh định tự mình đưa quần áo cho tôi sao? Anh rất tốt."
Nam Dao không thoải mái lắm, nhưng chỉ cần Alvis không ở đây vì Nam Chi, là được rồi.
Phó Tư Tĩnh đưa tay ra hiệu với Alvis, nghĩ rằng mình sẽ sớm được mặc y phục giống Vương phi, trong lòng tràn đầy mong đợi và vui mừng——
Nhưng mà, vừa lúc Phó Tư Tĩnh còn tưởng rằng Alvis sẽ giao quần áo cho mình, Alvis liền bỏ qua không thèm nhìn cô ta, trực tiếp đi tới chỗ Nam Chi cao gầy, cúi xuống, cung kính nói: "Tiểu thư mỹ lệ cao quý, bộ quần áo này là vì ngài mà chuẩn bị."
Nam Dao cùng Phó Tư Tĩnh vừa nghe đến chữ “tiểu thư mỹ lệ cao quý” đều biến đổi sắc mặt, nghe được quần áo chuẩn bị vì Nam Chi đều cảm thấy một loại vừa tức giận vừa xấu hổ như bị đánh vào mặt.
Tại sao lại là Nam Chi?
Nhất định là bị lão già vừa già lại vừa xấu bao nuôi đi?
Nam Dao nhìn thấy Alvis đưa Nam Chi vào phòng thay đồ bên cạnh, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, cô ta nhất định phải tìm xem, Nam Chi đang ở với ai? Ngay cả lão đại, cô cũng phải nói cho người đó biết Nam Chi đã từng bẩn thỉu như thế nào!
...
Phần thi lại diễn ra rất suôn sẻ, Nam Chi nổi bật so với hơn mười người cùng dự thi, hình ảnh hoàn hảo, thần thái vững vàng, cách nói khéo léo và tính chuyên nghiệp tuyệt vời.
Phó Tư Tĩnh không thi nữa, tức giận đến xanh mặt, Nam Dao an ủi cô: "Nếu không có Nam Chi, em khẳng định không có vấn đề."
Phó Tư Tĩnh giễu cợt, trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn, "May mắn em còn lưu lại một quân bài, Dao Dao, chờ xem, coi như Nam Chi thi vòng hai thành công, em cũng sẽ để cô ta không vui một trận!"
...