Bờ vai mảnh khảnh của Nam Chi đập vào cánh cửa tủ lạnh, cơn đau ập đến, cô không khỏi khẽ kêu một tiếng, "A--"
Mộ Tư Hàn một tay giữ vai Nam Chi, tay kia nhéo eo cô, qua một lớp vải, anh có thể cảm nhận được sự mềm mại của cô.
Anh trong lòng chửi rủa, nữ nhân này chẳng lẽ là làm bằng nước!
Mềm mại vô cùng.
Nam Chi lưng áp vào cửa tủ lạnh, vòng eo bị lòng bàn tay to của nam nhân véo một cái có chút ngứa ngáy, cô giãy dụa khó chịu, "Anh nghe tôi nói trước, tôi không có ý xuất hiện ở trước mặt anh!"
Trên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông lộ ra nụ cười lười biếng, ý cười rung động trong lồng ngực, thản nhiên nói: "Còn chưa làm gì, cô a cái gì?"
Nam Chi không khỏi trợn mắt, cô nói là do vai đau, được không?
Chuyện gì đang xảy ra trong đầu của tên biếи ŧɦái này!
Nam Chi vừa định trả lời, liền nghe thấy anh lười biếng nói đùa, "Chậc chậc."
Nam Chi nhìn xuống bụng dưới theo phản xạ có điều kiện.
Khuôn hàm đẹp trai và rắn chắc của người đàn ông chạm vào đỉnh đầu cô, một tiếng cười đùa vui vẻ vang lên từ cổ họng của người đàn ông, "Có muốn cởi cho cô xem không?"
“Lưu manh!” Nam Chi hai tay đặt ở trên ngực người đàn ông, đẩy mạnh anh, “Nếu anh cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ gọi người. "
Cái quái gì thế.
Hơn nữa, hôm nay cô đã nhìn thấy người đàn ông này hai ba lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh đều cảm thấy sợ hãi từ đáy lòng.
Anh sinh ra đã rất đẹp trai, lạnh lùng và kiêu ngạo khi anh không cười, xấu xa và ngỗ ngược khi anh cười.
Nó vừa thiện vừa ác, khó phân biệt.
Ngực anh cứng rắn như cục gạch, cô không đẩy ra được.
"Nữ nhân, cô sờ tay ở nơi nào vậy?"
Sau đó Nam Chi mới chú ý tới hôm nay anh mặc chiếc áσ ɭóŧ màu đen cổ chữ V. Khi ngón tay trắng nõn gầy guộc của cô đẩy ngực anh, không chỉ màu đen trắng tương phản rõ rệt, mà hai ngón trỏ còn vô tình luồn vào trong áo sơ mi của anh, gần với làn da mát mẻ của anh.
Nam Chi nhanh chóng rút tay về, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy nam nhân nói lời xấu hổ: "Đến lượt tôi đụng vào cô."
Cmn?
Anh cho là cô vừa chạm vào ngực anh?
"Thiếu gia, tôi nghĩ anh lầm rồi ... Này, anh làm gì vậy?"
Nam Chi mặt đỏ bừng vì tức giận, khói bốc nghi ngút từ trên đỉnh đầu, nhìn lòng bàn tay to chui thẳng vào từ cổ áo len của cô.
Cô chưa từng thấy người có bộ mặt không biết xấu hổ như vậy!
Người đàn ông nhéo nơi đầy đặn mềm mại của cô, rút
tay ra, nhếch môi lên, "Xúc cảm vẫn được."
Nam Chi tức giận cô quên mất người người đàn ông này có bệnh, không thể làm cho anh tức giận, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, cô đỏ mặt, thất thần, giơ chân đá vào bộ phận dễ bị tổn thương của anh.
Mộ Tư Hàn nhìn người phụ nữ tức giận như mèo con bị giẫm lên đuôi, nụ cười nhàn nhạt lóe lên trong đôi mắt đen sâu thẳm, lúc định đá anh, anh liền đè xuống đầu gối của cô, thân hình cao lớn, cúi người về phía trước, áp vào khuôn ngực rắn chắc của hắn.
Hai chân dài dang rộng kẹp đôi chân thon dài thẳng tắp của cô vào giữa.
Tư thế như vậy không khỏi làm cho cả hai càng thêm thân mật, nam nhân thở ra một hơi rõ ràng mạnh mẽ, Nam Chi bị kẹp giữa hai chân, áp vào trong lồng ngực của anh, hoàn toàn không thể động đậy.
Đặc biệt, hôm nay cô đi giày bệt càng cho thấy sự chênh lệch chiều cao giữa hai người.
Nam Chi ngửa cổ trừng mắt nhìn nam nhân, nhưng lại không muốn đụng phải đôi mắt đen của anh, tối đến mức như muốn hấp thu mọi thứ trên đời.