Quách Sương lái xa vào bên trong đài truyền hình, xoay đầu nhìn Hạ Tuyết nói “Quản lý của công ty Tinh Huy tên tiếng anh là Lynda, là người đại diện của các minh tinh, giúp họ phô trương tên tuổi, PR thành những đại minh tinh nổi tiếng như Hồ Điệp, Tả La … những người này đều nổi tiếng nhờ vào bàn tay của cô ấy …”
Hạ Tuyết nghe thế, tò mò hỏi “Nếu là như vậy, cô ấy chắc là rất hung dữ? Mới có thể quản lý được nhiều minh tinh như thế?”
“Buồn cười!”, Quách Sương cười to nói “Bây giờ là xã hội gì, hung dữ là có thể thu phục được người khác sao? Người ta đấu với nhau bằng tâm kế, nhưng cô ấy thật đúng là một người tốt … cho nên chị mới giới thiệu em cho cô ấy … Chị có rất nhiều mối quan hệ rộng rãi a …”
Hạ Tuyết cảm kích nói “Cám ơn chị, Quách Sương!”
“Coi như xong rồi!”, Quách Sương lái xe vào bãi đậu xe, dừng lại, cười nói “hai chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, em có chuyện gì, chị không quan tâm thì ba mẹ chị sẽ đánh chết chị!”
Hạ Tuyết ngượng ngùng khẽ cười …
“Được rồi!, Chị lên lầu trước lấy thẻ cho em vào … Em ở đây đợi chị một lát, không được đi lung tung … “, Quách Sương nói xong liền rời khỏi xe …
“Được, em biết rồi!”, Hạ Tuyết cũng đi ra khỏi xe, đóng cửa lại …
Quách Sương đi về phía thang máy trong bãi đậu xe, vừa đi vừa nghe điện thoại, cô hỏi Lynda đang ở đâu …
Hạ Tuyết tựa vào bên cửa xe, hai tay ôm vai, cảm giác có chút lành lạnh, cô nhìn khắp bãi đậu xe của đài truyền hình, trên những bức tường ở nơi này cũng treo bảng quảng cáo phim của các minh tinh, cô bật cười ha ha nói “Đài truyền hình quả nhiên là khác với các nơi khác, ngay cả trong bãi đậu xe mà cũng dán quảng cáo …”
“Anh buông tôi ra! Anh không được làm bậy, buông tôi ra! Cứu mạng a — anh không được làm bậy!”, một cô gái xinh đẹp gào khóc kêu cứu …
“Tôi muốn cô, tôi muốn cô —- “, giọng nói khàn khàn của một người đàn ông …
Hạ Tuyết sửng sốt đứng bên cạnh chiếc xe, âm thanh thật đáng sợ, mắt cô trừng to như hai hạt châu, cô cố gắng tập trung tinh thần để xác định thanh âm ấy từ đâu truyền đến …
“Anh tránh ra — anh tránh ra — không được làm như vậy, ngày mai tôi phải kết hôn — tôi van xin anh, tôi không yêu anh … không yêu anh … không nên như vậy ….”
“Tôi sẽ không để cô đi, bây giờ tôi rất muốn cô!”. Truyện Đoản Văn
“Cứu mạng a —— không muốn —— cứu mạng a ——”
Máu trong não Hạ Tuyết như đang chảy ngược, cô hốt hoảng vội vàng mở cửa xe ra, đem chiếc gậy đánh bóng chày sáng nay Quách Sương vừa mới mua cầm trong tay, hai tay run rẩy, đóng cửa xa lại, chạy về hướng phát ra âm thanh ấy, vừa chạy vừa nhấn số 120 … “A, đồn cảnh sát sao, nơi này là đài truyền hình SBC, ở dưới bãi đậu xe, có một cô gái đang bị cường bạo … xin ngài mau chóng hãy tới đây!”
Cô lập tức cúp điện thoại, sau đó lắng nghe tìm kiếm thanh âm kia, chạy 1 vòng bãi đậu xe, rốt cục cũng tìm ra được nơi phát ra tiếng kêu cứu của cô gái, bên trong một chiếc xe thể thao có một người đàn ông đang nằm đè lên một cô gái mặc đồ cưới, cánh cửa xe mở toang, hai chân hắn đè chặt hai chân của cô gái, bàn tay hắn đang vén váy cô gái ấy lên … cởi chiếc quần của cô ấy ra …
“Cứu mạng a ——”, cô gái mặc cưới gào khóc kêu to …
“Ai cũng không cứu được cô, hôm nay tôi nhất định phải đoạt được cô!”
Cô vừa nhìn thấy cảnh này, liền chợt nhớ tới chuyện trước đây của mình, nhiệt huyết chính nghĩa sôi trào, tức giận hùng hổ đi lên phía trước, tay cô cầm chiếc gậy bóng chày, dùng hết sức lực từ khi chào đời cho đến nay, xông thẳng tới phía trước, hét lên “Tên dâm tặc chết tiệt — cô dâu sắp cưới mà ngươi cũng dám làm, đồ táng tận lương tâm!!!”
Người đàn ông trên xe sửng sốt, quay đầu lại, vừa định nói gì đó, chợt nhìn thấy một cô gái lao ra đứng trước mặt mình, hung hăng đánh một cái thật mạnh vào trên đầu hắn, hai mắt hắn bùm bùm lóe sáng như pháo hoa nổ, tròng mắt tròn to như hạt châu, nhìn trừng trừng cô gái ấy … cả người đổ xuống!!!
“Cắt”, từ đằng xa, đạo diễn quăng xấp kịch bản đang cầm trên tay xuống đất, nổi điên lên, rống to “Cô gái ấy là người nào? Sao lại đột nhiên xuất hiện phá đám thế?”
Hạ Tuyết chợt cảm thấy lạnh, đầu óc lãng đãng, nhìn cả đám người đang ngây ngốc ngẩn ngơ nhìn mình …