Khổ sở là nhất định phải cảm nhận, không có khổ sở, làm sao có vui vẻ? chuyện tình yêu, chuyện gia đình, chuyện bạn bè, cứ như vậy xảy ra nhiều lần, nhớ lại lúc Hạ Tuyết còn là một thiếu nữ, cởi xe đạp, vào một đêm giáng sinh náo nhiệt, băng qua tuyết trắng phau phau, vẫy vài giọt máu đỏ tươi, lúc đó, cô chỉ quan tâm có thể sống sót hay không, nhưng không ngờ, một con bươm bướm ngọc, kéo cô vào một câu chuyện xưa khổng lồ, trong chuyện xưa cô cảm thụ quá nhiều niềm vui và nổi buồn, tiếp nhận rất nhiều người cuộc sống! Rốt cuộc hiểu rõ lời của lão sư, sứ mệnh cảm giác của diễn viên, chính là thể hiện cảm xúc vui vẻ, oán giận, yêu thương, chán ghét trong chuyện xưa, vì người đời tái hiện chân thật, không tránh né chân thật, làm cho người ta học được suy nghĩ và tiến bộ.
Đúng a! Hạ Tuyết đứng ở trước cửa phòng bệnh, nhìn Trang Minh Nguyệt cuối cùng đã tỉnh lại, nhìn mọi người trong phòng, nở nụ cười khẽ, mặc dù Hàn Trung Trí mừng khi vợ mình đã tỉnh lại, nhưng vẫn nghĩ đến đứa con khóc chạy ra bên ngoài, Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt cùng Mộng Hàm vây quanh Trang Minh Nguyệt, cô sâu kín nhìn về phía Hàn Văn Hạo và Daniel, hai người đàn ông này, một người âu phục màu đen, một người âu phục màu trắng, bọn họ đang cùng nhau nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.
Hạ Tuyết cứ ngơ ngác nhìn hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời, bọn họ đều dùng cách thức khác nhau, thể hiện nhân cách và sức hấp dẫn thuộc về mình, phơi bày sự tốt đẹp của mình.
Hôm nay không có tuyết rơi.
Hàn Văn Hạo và Daniel đi dọc theo mặt tuyết, từng bước tiến về phía trước.
Hàn Văn Hạo nhìn về phía Daniel, ánh mắt mang sự biết ơn, nói: "Daniel, thời gian qua, cám ơn anh, anh làm cho tôi hiểu được cuộc sống, khoan dung một chút, tương lai sẽ tươi sáng, trong biển người mênh mông, có thể tìm được một tri kỷ, đã đủ rồi! Trong thời gian này, chúng ta xảy ra quá nhiều chuyện, mỗi người cũng tìm được hạnh phúc của mình, chỉ có anh, không ngừng hy sinh hạnh phúc của mình để thành toàn cho chúng tôi. Tôi vô cùng cám ơn anh!"
Daniel mỉm cười nhìn về phía Hàn Văn Hạo, chậm rãi nói: "Có người nói, đứng trên đỉnh núi, là cao nhất, thậm chí không có ai đối lập với anh dù ở xa xa! Thời gian quan tiếp xúc với anh, xảy ra nhiều chuyện như vậy, làm cho tôi cảm giác sâu sắc Hàn Tổng Tài có ý chí cao rộng, chứa đủ người trong thiên hạ và chuyện thiên hạ! Từ cổ chí kim, Đế Hoàng luôn tàn nhẫn, Hàn Tổng Tài anh rõ ràng là một Đế Vương, mặc dù đối mặt thù hận khổng lồ, nhưng trong lòng mình vẫn không bị mù quáng, khó trách Hạ Tuyết nói với tôi, tình yêu của anh dành cho cô ấy vẫn rất rõ ràng! Chỉ mong từ nay về sau, chúng ta hợp tác vui vẻ. Hai nhà cùng hướng đến lý tưởng của cuộc sống".
Hàn Văn Hạo dừng bước, xoay người lại nhìn Daniel.
Daniel cũng dừng bước, xoay người lại nhìn Hàn Văn Hạo, dưới trời chiều, hai người nhìn nhau cười một tiếng, vươn tay của mình, bắt tay thật chặt!
Đây là sự thay thế của cuộc sống, đây là trao đổi tình cảm, đây là thẳng thắn hiểu nhau, đây là hiểu nhau không cần nói!
Hạ Tuyết đứng ở đầu kia bệnh viện, thâm tình nhìn Hàn Văn Hạo sau khi đưa Daniel rời đi, bóng dáng cao lớn, đứng dưới trời chiều, phản chiếu cái bóng thật dài, kéo dài thật dài, hai mắt cô đỏ lên, cảm động nở nụ cười.
Hàn Văn Hạo xoay người lại, nhìn thấy Hạ Tuyết đứng ở đầu kia, liền dừng bước lại, đối diện nhìn cô ở khoảng cách xa xa.
Nghe nói, trên thế giới, khoảng cách lớn nhất, không phải anh cách em bao xa, mà anh ở bên cạnh em, nhưng em không biết anh yêu em.
Hạ Tuyết và Hàn Văn Hạo vẫn đứng nhìn nhau, ánh trời chiều, chiếu vào trên người bọn họ, bóng dáng cũng kéo ra thật dài, thời gian dường như ngừng lại với tình yêu của bọn họ. Nhất là sau khi đã trải qua mọi đau khổ, hai người càng quý trọng cuộc sống gia đình bình yên, thật ra, tình yêu không nhất định phải dùng sự sống và cái chết để báo đáp nhau, chỉ cần hai người thỉnh thoảng ôm nhau, quay đầu lại suy nghĩ bao nhiêu chuyện đã từng đã trải qua, cũng đã là khó có được.
Hàn Văn Hạo chăm chú nhìn Hạ Tuyết, yêu cô gái này, mặc váy len dài, bên ngoài khoác áo khoác màu xanh dương, mái tóc xoăn buông thả, đứng trước mặt của mình, đôi mắt to động lòng người, cánh môi đỏ mọng hé mở, nhìn mình nở nụ cười rất ngọt ngào, sau khi hắn đã trải qua thời gian dài quá mệt mỏi, nói với cô: "Không bằng chúng ta đi du lịch, được không?"
Hạ Tuyết sững sờ, hai mắt rưng rưng nhìn hắn, nghẹn ngào nói: "Tại sao đột nhiên nghĩ tới muốn đi du lịch?"
Hàn Văn Hạo từng bước từng bước đến gần Hạ Tuyết, hai mắt thâm tình, nở nụ cười hạnh phúc nói: "Đột nhiên, muốn dẫn em đi khắp nơi, không quan tâm thời gian, không có mục đích, tay nắm tay, nơi nào vui vẻ, chúng ta sẽ ở chỗ đó, chỉ cần em vui vẻ, anh sẽ cùng em đi khắ nơi"
Hạ Tuyết đột nhiên cười nhỏ, nước mắt lăn xuống, thấy Hàn Văn Hạo đã đứng ở trước mặt của mình, cảm động nghẹn ngào hỏi: "Thật theo em đi khắp nơi sao? Em muốn đi đâu, sẽ đi nơi đó?"
"Ừ, em muốn đi đâu, sẽ đi nơi đó, chỉ cần em vui vẻ là được" Hàn Văn Hạo cam kết, cười nói.
Hạ Tuyết không nhịn được nghiêng người tới trước, ôm Hàn Văn Hạo, nghẹn ngào nói: "Tốt, chờ chúng ta có thời gian, sẽ đi khắp nơi"
"Bây giờ em không có thời gian sao? Anh không thể chờ đợi nữa! Muốn trốn tránh, ở bên em cùng ân ái! Bởi vì thời gian rất quý giá" Hàn Văn Hạo nhẹ nâng mặt của Hạ Tuyết, hai mắt ửng đỏ lên, nghẹn ngào nói.
Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống: "Nhưng phải kết hôn trước! Em muốn kết hôn!"
Hàn Văn Hạo nhíu mày, nhìn Hạ Tuyết, buộc miệng nói: "Anh quên mất"
Con ngươi Hạ Tuyết treo nước mắt, nhìn Hàn Văn Hạo tức giận nói: "Aiz!! Anh quên sao? Anh lại quên sao? Không được!! Em muốn gả cho anh, em muốn gả cho Hàn Văn Hạo, em muốn nói với toàn thế giới, em muốn gả cho Hàn Văn Hạo ————"
Hai mắt Hàn Văn Hạo chớp một cái, đột nhiên ôm chặt Hạ Tuyết vào trong ngực, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm đỏ mọng!!
Hạ Tuyết cười nhỏ, ôm Hàn Văn Hạo, hé mở đôi môi đỏ mọng, đón nhận nụ hôn của hắn, ngọt ngào, dây dưa, hai bóng người, rốt cuộc chồng lên nhau, kéo dài đến tương lai, thật xa, thật xa.