Tinh Nguyệt tỉnh dậy khỏi cơn mê, đầu óc thì quay cuồng mà thân thể lại đau nhức. Trời đổ cơn mưa tầm tã, nhưng dù thế nước có mạnh mẽ vẫn chẳng thể rửa trôi hết được đống huyết tinh bám dính trên mặt đường.
Trên người Tinh Nguyệt vết thương chồng chất, máu chảy liên tục song cô lại chẳng mấy bận tâm. Âm thầm đánh giá hoàn cảnh xung quanh, phán đoán ban đầu là có lẽ cô đã té xuống vực cùng với cái hộp sắt kỳ lạ đang bốc khói không ngừng này. Nguyên thân là bất ngờ gặp tai nạn? Hay là kẻ gian đã hãm hại nàng ấy? Tuy nhiên chẳng để Tinh Nguyệt suy nghĩ lâu, một giọng nói quen thuộc đã văng vẳng trong đầu cô, khiến Tinh Nguyệt khó chịu vô cùng.
[ Tôi khuyến nghị cô nên mau chóng rời khỏi xe đi nếu không muốn bị chết cháy. ] Hệ thống giọng đều đều phát ngôn ra câu nói chấn động.
Tinh Nguyệt cau mày. Cô nhẹ nhàng giật đứt sợi dây đang quấn trước ngực mình, vừa đạp cửa xe vừa phàn nàn với hệ thống: "Ta thật sự rất không thích việc ngươi sống trong tâm trí của ta."
[ Ráng tập làm quen đi ký chủ của tôi. ] Hệ thống vẫn một bộ mặc kệ sự đời, [ Với cả cô có thể trò chuyện với tôi bằng suy nghĩ, không nhất thiết phải nói ra tiếng đâu. ]
[ Như này ấy à? ]
[ Đúng rồi, cô làm tốt lắm! ]
Tinh Nguyệt: "................" Thế quái nào cô lại cảm thấy bản thân đang bị nghi ngờ về trí thông minh vậy nhỉ?
Hệ thống ở trong không gian nhìn Tinh Nguyệt mới nhảy có vài bước đã có thể rời khỏi đáy vực lên tới đường lớn, càng thêm tò mò về sức mạnh thật sự của cô. Anh tạm thời bỏ qua vấn đề này, liền hỏi cô việc khác quan trọng hơn: [ Tôi đã gọi cứu thương cũng như báo cảnh sát giúp cô rồi. Nhưng vì chiếc xe đã phát nổ nên chắc khó điều tra ra cái gì. Và trong lúc chờ đợi, cô có muốn tiếp nhận thông tin của nguyên chủ không? ]
Cô gái đứng trong màn mưa lạnh giá, trông vừa đáng thương vừa tội nghiệp, tựa như một bông hoa yếu ớt được nuôi dưỡng trong nhà kính, chưa từng phải trải qua chút khổ cực nào. Thế nhưng mấy ai biết được, hoa đôi lúc còn có thể ẩn chứa kịch độc chết người, mà lòng dạ con người thì chưa bao giờ là sạch sẽ.
\=\=\=\=\=\=
Nguyên chủ họ Cố, tên gọi đầy đủ là Cố Tinh Nguyệt. Vốn là đại tiểu thư cao quý của Cố gia, đáng lẽ phải sống như một nàng công chúa với muôn vàn sủng ái. Nhưng chỉ vì một hồi tráo đổi có chủ đích khi vừa mới sinh ra, cuộc sống nên trải đầy gấm hoa bỗng chốc hóa thành đớn đau lận đận. Tận đến năm cô tròn 20 tuổi, sự thật năm xưa mới được phơi bày.
Những tưởng khi được Cố gia tìm về, khi mà có thể trốn thoát khỏi ma trảo của bố mẹ nuôi, và nghĩ rằng cuộc đời cô rồi sẽ dần bước sang một trang mới tốt đẹp hơn thì hiện thực khốc liệt không chút lưu tình đập vỡ, phá tan toàn bộ ảo tưởng của cô gái trẻ.
Bởi vì thân phận, gia đình, người thân của Cố Tinh Nguyệt gần như đã hoàn toàn thuộc về người khác.
Cố Ngải Sa, nạn nhân còn lại trong vụ việc năm xưa, từ nhỏ đến lớn sống quen nơi nhung lụa, ả được nuông chiều dẫn tới sinh hư, khác biệt mọi mặt với người từng lăn lộn ở khu ổ chuột như Cố Tinh Nguyệt. Cố gia vì thương ả nhiều năm thành thói, lại điều tra được hoàn cảnh sống ban đầu của Cố Tinh Nguyệt, nào nỡ đem trả ả về cho gia đình bên kia.
Dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, hoành hành ngang ngược trong hắc đạo đã lâu, bọn họ khinh thường sự yếu đuối tự ti của Cố Tinh Nguyệt. Với bọn họ, cô là một sản phẩm lỗi, cô không xứng để trở thành một phần của Cố gia bọn họ. Vậy nên, giữ lại Cố Ngải Sa chính là lựa chọn đúng đắn nhất.
Thời gian đầu, Cố gia dù ít dù nhiều vẫn để tâm tới đứa con gái ruột khó khăn lắm mới tìm lại được. Nhưng càng về sau, bọn họ càng thất vọng về cô, dần dần xem Cố Tinh Nguyệt giống như không khí, bỏ mặc cô tự sinh tự diệt. Rất hiển nhiên, bọn họ đã tạo điều kiện để Cố Ngải Sa hãm hại người thân của mình.
Ả ta ghen tị vẻ ngoài xinh đẹp quyến rũ của Cố Tinh Nguyệt, căm hận dòng máu chảy trong người cô, phẫn nộ vì cô xuất hiện ở Cố gia như muốn tranh giành tất cả với ả. Kết quả, vì Cố Tinh Nguyệt âm thầm chịu đựng mọi thứ, cuối cùng cô phải chết trong tức tưởi đến xác cũng chẳng còn.
Về Cố Ngải Sa, ả thì thoải mái hưởng trọn sự ưu ái của Cố gia, xem như không có chuyện gì xảy ra mà yêu đương cùng chồng sắp cưới.
\=\=\=\=\=\=
Trải qua một đêm mưa tầm tã, mọi thứ dường như trở nên có sức sống hơn rất là nhiều. Cô gái đứng lặng lẽ bên cửa sổ phòng bệnh, đôi mắt xa xăm dõi theo cảnh vật bên ngoài. Mái tóc mềm mại buông xuống vai, ánh sáng nhạt nhòa của buổi sáng sớm hắt lên những lọn tóc, khiến chúng trông như đang phát ra ánh sáng dịu nhẹ. Chiếc áo bệnh nhân rộng thùng thình, có phần làm cô nhỏ bé và mỏng manh hơn, hòa lẫn với màu trắng lạnh lẽo của căn phòng thì hình tượng cần người bảo vệ kia càng thấy rõ.
Cành cây tưởng chừng yếu ớt lại vẫn có thể bám trụ sau hành trình đầy sóng gió và thử thách. Những giọt nước mưa còn đọng lại trên lá và thân cây lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo của nắng mai. Các chiếc lá có vẻ nặng nề hơn, cúi xuống vì phải mang trên mình những người bạn vừa mới gặp. Một số chiếc lá đã rụng xuống, nằm rải rác trên mặt đất ẩm ướt, chứng kiến cơn mưa qua đi.
Ngắm nhìn phong cảnh ngoài kia, bàn tay Tinh Nguyệt tựa nhẹ lên bệ cửa, ngón tay hơi run lên một chút, như đang chạm đến ranh giới mong manh giữa thế giới trong phòng và không gian tự do ở trước mắt. Cô tựa nửa thân mình vào tường, phiền muộn cảm nhận sự trôi qua của thời gian trong khoảnh khắc này.
[ Con nhóc kia đúng là vừa ngu vừa dốt. ] Cô thẳng thắn đưa ra lời đánh giá, [ Ngay cả một cành cây tầm thường còn biết cố gắng chống chọi để giành giật sự sống. Thế mà nàng ta lại không. Chả trách Cố gia từ bỏ nàng. ]
Hệ thống hơi chút khó hiểu về lối suy nghĩ của ký chủ nhà mình. Anh cân nhắc trước sau, thử dò hỏi: [ Căn cứ vào đâu cô lại cho rằng Cố gia từ bỏ nguyên chủ là vì cô ấy không có chí tiến thủ mà không phải là vì khinh thường cô ấy hành xử quê mùa? ]
[ Theo tư liệu mà ngươi gửi ta xem, Cố gia rõ ràng dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, hơn nữa còn là đi trên con đường tăm tối mà người thường khó lòng chịu đựng được. Điều đó đồng nghĩa với việc bọn chúng cũng từng phải nếm trải mùi vị của khốn khổ. Sự giàu có của hiện tại là do bọn chúng dùng máu thịt, dùng xương cốt của người khác đổi thành. Kể cả bây giờ Cố gia đã thu liễm hơn rất nhiều thì đống bùn lầy bọn chúng muốn tẩy sạch trong quá khứ cũng chẳng thể nào hết được. Thứ bọn chúng cần ở nguyên thân là phản kháng, là chiến đấu chống lại số phận bi thảm, chứng minh cho bọn chúng thấy nàng ấy xứng đáng là con cháu Cố gia. Tiếc là nguyên thân quá tự ti, nên nàng ấy bỏ qua thời điểm chứng minh thích hợp nhất. Tựu chung lại, bầy sói sẽ không bao giờ cứu lấy một con sói đã bị thuần hóa thành chó nhà đâu. ]
Nếu như lúc ấy nguyên thân chịu lên tiếng để đòi lại thân phận, địa vị của mình từ Cố Ngải Sa, chịu đưa ra phán quyết đối với đôi vợ chồng độc ác kia thì có lẽ kết cục của nàng đã khác.
Nhưng đời mà, làm gì có thuốc hối hận chứ.
...----------------...
Tác giả có lời muốn nói: Đối với tên chủ đề của vị diện này, cụm "Hoa trong gương" được mình lấy từ câu "Hoa trong gương, trăng dưới nước". Chắc hẳn rất nhiều bạn độc giả lâu năm đều sẽ quen thuộc với nó nhỉ.