Quang Âm Chi Ngoại

Chương 58: Tiểu hài tử, ngươi tới trả lời (1)



Mãi cho đến khi Hứa Thanh về tới chỗ ở, hắn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài.

Hắn cảm thấy mình làm như vậy không tốt cho lắm, nhưng khát vọng đối với tri thức, khiến cho hắn không có biện pháp khác.

Mà hắn cũng hiểu rõ, một chút thủ đoạn của mình sợ là đã bị nhìn thấu.

- Về sau phải báo đáp.

Thiếu niên thì thào nói nhỏ, ghi nhớ việc này vào trong lòng, hắn không biết mình có thể hồi báo lại cái gì, nhưng trong lòng chính là như vậy nghĩ, nói không chừng về sau sẽ có cơ hội này. Sợ rằng mình sẽ quên, cho nên Hứa Thanh lấy một thẻ tre từ trong túi da ra, dùng que sắt khắc xuống ba chữ ‘Bách đại sư’ ở bên trên.

Sau khi cẩn thận nhìn, trên khối thẻ trúc này ngoại trừ Bách đại sư, còn có Lôi đội, phía trên lại có ba cái tên khác. Ba cái kia tên, đều là người từng giúp đỡ hắn khi còn ở xóm nghèo, dù chỉ là một chút xíu, cũng đều được hắn nhớ kỹ trong lòng.

Cứ như vậy, sau khi khắc tên xuống, Hứa Thanh lại lấy ra một thẻ tre khác, nhớ lại nội dung bài học vừa được nghe, từng chút xíu khắc lên.

Sau đó lấy cái thẻ tre lần thứ nhất nghe giảng bài ra, lặng lẽ đọc thuộc lòng, sau khi xác định mình đã hoàn toàn ghi nhớ, bên trong thần sắc mới lộ ra thỏa mãn.

- Thảo dược mà ta biết được, đã có 27 loại.

Hứa Thanh rất vui vẻ, loại cảm xúc này duy trì cả ngày, ngay cả lúc tu luyện tâm tình cũng rất là sung sướng.

Vì vậy ngày hôm sau hắn rời giường rất sớm, sau khi đi bán một chút Thất Diệp Thảo, mua một cây thảo dược tương tự Thiên Mệnh Hoa, liền xe nhẹ đường quen đi tới ngoài lều của Bách đại sư.

Vẫn như cũ là vị trí như ngày hôm qua, như cũ đứng ở nơi đó lặng lẽ chờ đợi chương trình học bên trong, cũng như trước khi chương trình học kết thúc, Bách đại sư đi ra hỏi ý, Hứa Thanh mang theo căng thẳng cùng lo lắng không yên xuất ra gốc dược thảo rồi hỏi.

Nhìn thảo dược, Bách đại sư ho nhẹ một tiếng, lắc đầu, đồng thời lại mở miệng nói cho Hứa Thanh thông tin về gốc thảo dược hắn vừa mua.

Khiến cho Hứa Thanh trong lúc vô hình lại hiểu thêm một loại dược thảo, khiến cho sự thỏa mãn cùng cảm kích của hắn càng đậm, sau khi cúi đầu rời đi, ở phía xa, hắn quay đầu lại như ngày hôm qua, cũng thấy được Bách đại sư đứng tại chỗ, gật đầu đối với chính mình. Cảnh tượng này, chiếu vào trong mắt Hứa Thanh, cũng khắc vào trong đầu hắn.



Cứ như vậy, nửa tháng trôi qua.

Hứa Thanh hầu như mỗi ngày đều cầm lấy các loại dược thảo, sau khi ở bên ngoài lều nghe Bách đại sư dậy xong liền hỏi. Tri thức về thảo dược hắn nghe được càng ngày càng nhiều, thậm chí đằng sau còn nghe được không ít phương pháp điều phối dược thảo. Khiến cho Hứa Thanh thu hoạch cực lớn, thẻ tre ghi chép cũng đã nhiều hơn mười mấy cái.

Mà Bách đại sư bên đó chưa từng có đề cập tới việc Hứa Thanh học trộm, mỗi ngày hắn hỏi về thảo dược, cũng đều kiên trì giải đáp.

Thế nên cho đến cuối cùng, chẳng những thị vệ nơi đây đã quen với việc tiểu hài tử mặc áo da này sáng sớm mỗi ngày đều xuất hiện, ngay cả thiếu niên và thiếu nữ trong lều vải, cũng đều khắc cực kỳ sâu ấn tượng đối với hắn.

Thậm chí có một lần bên ngoài mưa xuống vô cùng to, vô luận là Bách đại sư hay là thiếu niên thiếu nữ, đều cho rằng Hứa Thanh sẽ không đến được, nhưng bên trong nước mưa, Hứa Thanh mặc áo tơi đi tới. Gió mặc gió, mưa mặc mưa.

Cái này khiến cho Bách đại sư cùng hai cái đồ nhi bên người lão, lưu lại ấn tượng rất sâu.

Cho nên nếu có một ngày, đã đến thời gian học, mà Hứa Thanh hiếm thấy chưa xuất hiện đúng giờ, thì thiếu niên nam nữ kia cũng liên tiếp nhìn ra phía ngoài.

Giống như đang kinh ngạc cái tên nhóc thập hoang giả bẩn bẩn kia hôm nay làm sao không tới.

Cho đến lúc Hứa Thanh mang theo thân ảnh mệt mỏi chiếu vào lều trại, thiếu niên thiếu nữ mới thu hồi ánh mắt.

Sở dĩ muộn, là bởi vì Hứa Thanh mỗi ngày ngoại trừ tới bên Bách đại sư nghe giảng bài, còn đi vào trong cấm khu, tìm kiếm Thiên Mệnh Hoa cùng đá trừ sẹo, đồng thời ở trong đó ma luyện bản thân, săn bắn dị thú.

Nhưng quá trình tìm kiếm cũng không phải rất thuận lợi. Hai loại vật phẩm này hắn thủy chung chưa có tìm được, mà nguy hiểm của cấm khu, Hứa Thanh cũng lần nữa nhận thức sâu sắc.

Dù là Hải Sơn Quyết của hắn đã tới tầng bốn, cũng có đủ sức phán đoán cùng cảm giác quan sát nhạy cảm như các thập hoang giả lão làng, nhưng ở bên ngoài rừng rậm cẩn thận một chút có thể bảo vệ tính mạng thậm chí săn bắn, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ gặp phải nguy cơ.

Lần tới muộn đó chính là do hắn gặp dị thú đi từ chỗ sâu trong cấm địa đi ra, cửu tử nhất sinh mới miễn cưỡng chạy trốn, cả đêm chạy trên đường, lúc này mới kịp trở về vào sáng sớm.

Sau khi trở về hắn cũng không có đi nghỉ ngơi, mà lặng lẽ đến nghe giảng bài. Trừ việc này, những ngày này, Hứa Thanh còn có một thu hoạch không lớn không nhỏ, đó chính là Cốt Đao lại muốn được đảm bảo.

Cốt Đao sống rất tốt. Từ sau lần mua đảm bảo đầu tiên ở chỗ hắn, mỗi lần gã vào cấm khu đều đến đây mua tiếp, tuy rằng sương mù chưa từng xuất hiện lại, Hứa Thanh cũng chưa kịp ra tay.



Nhưng Cốt Đao vẫn cố chấp như trước, thậm chí không biết làm sao lại truyền ra ngoài, dần dần người tìm đến hắn mua đảm bảo, lại thêm một số.

Hứa Thanh xuất phát từ cẩn thận, phần lớn không gặp, duy chỉ có mấy người mà hắn đã cứu lúc trước, hắn mới đồng ý. Việc này khiến thu thập của Hứa Thanh đã được tăng lên kha khá, phối hợp với hắn săn bắn thu hoạch được ở bên trong cấm khu, thời gian chậm rãi đã trở lên khá hơn.

Mặc dù Lôi đội không cách nào tiếp tục làm nhiệm vụ, nhưng Hứa Thanh cho tiền thuê nhà rất nhiều, dù Lôi đội không thu, nhưng Hứa Thanh vẫn kiên trì, khiến cho Lôi đội cuối cùng chỉ có thể thu nhận.

Số tiền kia, Lôi đội hao phí phần lớn ở trên thức ăn, cảnh này khiến Hứa Thanh mỗi lần từ cấm khu trở về, đều có thể ăn vào đồ ăn nóng hổi.

Thậm chí Lôi đội lại mua một chút quần áo cho Hứa Thanh.

Những thứ này quần áo này đều mới tinh, Hứa Thanh không dám mặc vào, mỗi một kiện đều được chồng lên chỉnh tề, đặt ở trong tủ, khi rảnh thì lấy ra nhìn một cái, đều cảm thấy rất vui vẻ.

Mà thời gian ăn uống mỗi ngày, cũng là thời khắc Hứa Thanh cảm thấy ấm áp nhất.

Bởi vì chẳng những ăn ngon, Lôi đội cũng thường ở trong lúc này, như là trưởng bối trong nhà vậy, sau khi đã lớn tuổi, liền thích nói về việc ở quê nhà, rồi nói qua những việc vặt trong doanh địa.

Lúc này Thập Tự cùng Loan Nha cũng đều trở về, sau khi làm bạn chuyện trò với Lôi đội một phen, lại lần nữa rời khỏi.

Có thể nói, trong khoảng thời gian này, Hứa Thanh cảm thấy đây là thời điểm đầy đủ nhất của mình trong sáu năm qua.

Có cơm nóng ăn, có quần áo mới, có Lôi đội làm bạn, tu vi tăng lên, tri thức đối với dược thảo cũng đang tăng lên.

Cho nên ngoài thỏa mãn, hắn cũng quý trọng hết thảy những thứ bây giờ, quý trọng hiện tại, trân trọng cái trước mắt ngay lúc này.

Mỗi ngày nghe giảng bài ở bên ngoài lều, hắn cũng đặc biệt nghiêm túc.

Cho đến ngày hôm nay, dưới ánh nắng sáng sớm, Hứa Thanh đứng bên ngoài lều, nghe được Bách đại sư khảo sát vị thiếu niên kia.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv