Ở bên trong gió tuyết, Hứa Thanh về tới sân, không đợi hắn đi vào, liền đã nghe được bên trong truyền tới tiếng cười vui vẻ của Lôi đội. Nương theo từng trận chó sủa, Hứa Thanh đẩy cửa ra, thấy được trong sân có hơn mười con chó hoang.
Chúng nó nằm ở bên trong, lạnh lùng nhìn Hứa Thanh, ánh mắt Hứa Thanh cũng đảo qua chúng nó, cũng không tràn ra vẻ lăng lệ ác liệt gì cả, chỉ đơn giản là quét qua, mười con chó hoang liền nhao nhao dựng hết lông lên, chậm rãi lui về phía sau. Tiếng kêu kinh ngạc từ trong phòng Lôi đội truyền ra.
Cửa phòng mở ra, Thập Tự cùng Loan Nha đi ra, nhìn Hứa Thanh một chút, lại nhìn một chút hơn mười con chó hoang, Thập Tự mỉm cười.
- Tiểu hài tử, chúng nó nói sát khí trên người của ngươi rất nặng đó.
Loan Nha ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve đầu một con chó hoang bên cạnh, cười cười nói với Hứa Thanh.
Hứa Thanh không nói chuyện, nhìn giờ phút này nhìn Lôi đội từ trong gian phòng đi ra.
Lôi đội mặc một cái áo da dày cộm, trong tay cầm một cái tẩu hút thuốc, lúc đi ra một ngón tay chỉ Loan Nha, mang theo một chút bất đắc dĩ nói.
- Nha đầu Loan Nha kia, cảm thấy ta bị thương, lo lắng an nguy của ta ở trong doanh địa, cho nên đưa mười con chó hoang tới đây để giữ nhà.
Những lời này rất đơn giản, nhưng Hứa Thanh nghe hiểu. Lôi đội chưa nói cho bọn hắn biết về việc của Hứa Thanh, tựu như Hứa Thanh cũng chưa nói về việc tiếng ca, để cho tự Lôi đội lựa chọn, Lôi đội cũng giống như hắn, để cho Hứa Thanh tự lựa chọn có nói ra việc này không.
Hứa Thanh gật đầu, lấy ra túi da chứa Bạch Đan đưa cho Lôi đội. Lôi đội tiếp nhận, mở ra nhìn, sau đó nở nụ cười, không có khách sáo.
- Được rồi, cái đồ chơi này ta xác thực cần, nhưng mà về sau đừng mua nữa, ta chỗ này tích góp rất nhiều, đầy đủ đi mua.
Nói xong, lão nhìn về phía Thập Tự.
- Thập Tự, tiểu hài tử cũng trở về, có chuyện gì, ngươi có thể nói.
Thập Tự thu hồi nụ cười, thần sắc nghiêm nghị, chậm rãi mở miệng.
- Lần này tới đây, là có hai việc cần nói.
- Cái thứ nhất chính thuốc của đội trưởng, ta cùng Loan Nha đã mua xong rồi, số lượng thuốc ước chừng đủ dùng một tháng, về phần đằng sau, ăn xong chúng ta sẽ lại đi mua.
Nói xong, Thập Tự từ bên hông bỏ một cái túi da xuống, đặt ở một bên.
- Việc thứ hai, bởi vì tiểu đội Huyết Ảnh diệt đội, mặc dù còn có thập hoang giả khác cũng tham dự việc ngắt Thất Diệp Thảo, nhưng cũng không nhiều bằng chúng ta.
- Ta hôm qua cùng với Loan Nha, đã đi qua chỗ doanh chủ bàn giao, lấy được thù lao, nhưng...
Doanh chủ vẫn như trước cắt xén phần thưởng, không cho 3 viên Thanh Trần Đan, mà chỉ cấp một viên.
Thập Tự nói xong, nhìn Loan Nha. Loan Nha xuất ra bốn cái túi da, đặt ở một bên, sau đó lại lấy ra một cái hộp gỗ, mở ra trước mặt mọi người, lộ ra một viên đan dược màu xanh lớn cỡ trứng bồ câu. Mùi thuốc tản ra, hiển nhiên đan này so với Bạch Đan, tốt hơn quá nhiều.
- Man Quỷ không có thân nhân, phần của y quyết định chia hết, trong bốn cái túi da này đều là linh tệ thuộc về từng người, về phần viên Thanh Trần Đan...
Thập Tự nói đến đây, nhìn Lôi đội, chờ đợi lão phân phối.
- Cho tiểu hài tử đi.
Lôi đội nhàn nhạt mở miệng, giờ khắc này khí thế trên người lão, khí thế giống như đã từng xuất hiện trên người Lôi đội, đã trở về một chút. Thập Tự gật đầu, Loan Nha hơi sững sờ sau đó cũng như có điều suy nghĩ, bọn họ lúc trước từng hỏi ý Lôi đội, trong rừng xảy ra chuyện gì, nhưng Lôi đội chưa nói, giờ phút này phân phối, hiển nhiên đã cho ra đáp án.
- Về phần Man Quỷ...
Phân là rất đúng, chúng ta chính là thân nhân của y.
Lôi đội than nhẹ một tiếng, cầm lên phần của mình, Thập Tự cùng Loan Nha cũng cầm lấy phần của mình, Hứa Thanh giữ im lặng, tương tự cầm lấy túi da.
Đối với Thanh Trần Đan mà Loan Nha đưa tới, Hứa Thanh sau khi nhận lấy liền liếc mắt nhìn Lôi đội, trong mắt Lôi đội có chút nghiêm khắc, ánh mắt này để cho Hứa Thanh hiểu rõ, vì vậy lặng lẽ thu hồi.
Bốn người còn nói chuyện trong một lát, trong đó chủ yếu là ba người Thập Tự mở miệng, Hứa Thanh trước sau như một ít nói, ở một bên im lặng lắng nghe.
Nhưng vô luận là Thập Tự hay là Loan Nha, cũng sẽ không xem nhẹ tồn tại của Hứa Thanh, có khi cũng hỏi ý kiến của hắn.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua, rất nhanh đã đến buổi trưa, gió tuyết tạm thời ngừng lại, Thập Tự cùng Loan Nha lựa chọn cáo từ, trước khi đi, Thập Tự trầm thấp mở miệng nói với Hứa Thanh.
- Tiểu hài tử, ta cùng Loan Nha tiếp nhận một cái nhiệm vụ, muốn ra ngoài một chuyến, trong khoảng thời gian này...
Đội trưởng liền giao cho ngươi chăm sóc rồi.
Nói xong, y liền lấy ra một con dao găm, đưa cho Hứa Thanh.
- Con dao găm của ngươi đã rỉ sét loang lổ, đổi cái này đi, rất sắc bén.
Loan Nha cũng đưa cho Hứa Thanh một cái còi.
- Tiểu hài tử, chiến lực của ngươi rất mạnh, nhưng cũng cần tai mắt giúp đỡ đúng không, cái còi này có thể khống chế đơn giản chó hoang trong doanh địa, nếu như lúc nào cần, ngươi có thể thổi lên, chúng nó rất thông minh, sẽ biết nên làm cái gì.
Hai người dặn dò một phen, chắp tay chào Hứa Thanh, cáo từ đi xa. Nhìn qua bóng lưng của bọn họ, Hứa Thanh thu hồi cái còi lại, lại nhét dao găm Thập Tự cho vào bên trong giầy của mình, bất quá cái thanh dao găm cũ của hắn, hắn cũng không ném đi.
Sau đó ngẩng đầu, ngóng nhìn thân ảnh của bọn họ, cho đến khi Thập Tự cùng Loan Nha tan biến ở trong tầm mắt, Hứa Thanh lại quay đầu nhìn gian phòng của Lôi đội.
Sau một lúc lâu hắn mới xuyên qua đám chó hoang, về tới bên trong phòng của mình. Nhắm mắt lại, khoanh chân đả tọa.
Bên ngoài gió thật to, tạo thành thanh âm nức nở nghẹn ngào, thổi qua đại địa, tuyết trên bầu trời cùng tuyết trên mặt đất giao hòa ở trên không trung, xuyên thấu qua khắp khe hở của lều vải cùng nhà gỗ chui vào bên trong, quấy nhiễu mọi người trong đó. Cũng thổi tới trên người Lôi đội đang nghỉ ngơi bên trong, nhưng lão đã sớm quen cái cảm giác này rồi, không để những cơn gió lạnh vào trong lòng.
Nhưng trong đầu lão lại nổi lên bộ dạng Hứa Thanh co lại trong gió rét, vì vậy lão quay đầu nhìn về phía phòng của Hứa Thanh, sau khi trầm mặc một lúc lâu liền đội theo mũ da, đi ra khỏi phòng.