Ánh mắt Hứa Thanh nheo lại, đối phương đã nói đến nước này rồi, hắn cũng không cần thiết ẩn giấu làm gì nữa, vì vậy từ trong bóng tối đi ra.
- Mã Tứ không phải lén lút ra ngoài, mà là bị ngươi giết chết đi, chúng ta ngược lại đã xem thường ngươi.
Bàn Sơn nhe răng cười, nhìn Hứa Thanh đi ra.
- Nhưng không sao, ta vốn nhìn gã không thuận mắt đã lâu, ngươi không giết chết, ta cũng dự định lần sau ra ngoài sẽ giết chết gã, cho nên còn muốn cám ơn ngươi đấy, chết sống của gã ta mặc kệ, nhưng đồ tốt ở trong túi da của gã, có lẽ ở chỗ của ngươi đi.
Bàn Sơn nhìn cái túi ở eo Hứa Thanh, trong mắt hiện lên vẻ tham lam, không đợi Hứa Thanh trả lời, thân thể gã liền nhoáng một cái, thân thể béo tròn lúc này lại bộc phát ra tốc độ siêu việt Ngưng Khí tầng hai.
Chấn động linh năng trên thân thể của gã ở thời khắc này cũng mạnh hơn không ít, thậm chí còn tạo ra một tầng khí lưu ở bên ngoài cơ thể, kéo theo gió lạnh, cả người như một cái cầu tuyết, vọt tới phía Hứa Thanh.
Gã không phải Ngưng Khí tầng hai, giờ phút này, linh năng chấn động dĩ nhiên đã đạt đến tầng ba.
Cũng đang bởi vì như thế, hơn nữa lại thêm thèm thuồng một vật ở trong túi da của Mã Tứ, gã mới tự mình ra ngoài.
Ánh mắt Hứa Thanh nheo lại, hắn lần đầu tiên giao chiến chính diện cùng tu sĩ, nhất là ngoại khí chảy bên ngoài thân thể của đối phương hiển nhiên là do linh năng biến thành, nhưng hắn tin tưởng lực lượng cùng tốc độ của mình.
Vì vậy ngay khi đối phương đến, Hứa Thanh lập tức lao ra, dưới sự bộc phát toàn lực, thân ảnh hầu như lưu lại một vết tàn ảnh.
Trong chớp mắt liền tránh đi thân hình Bàn Sơn, ngay trong khi Bàn Sơn cảm thấy sững sờ, Hứa Thanh đã đến sau lưng người kia, tay phải giơ lên dùng toàn lực, đánh một quyền ra.
Đây là lần đầu Hứa Thanh dùng ra toàn bộ chiến lực, một quyền đánh ra trực tiếp tạo thành tiếng vang đùng đùng, sau khi chạm vào lưng Bàn Sơn, liền phát ra một tiếng phịch.
Toàn bộ người Bàn Sơn kịch liệt run rẩy, khí lưu hình thành bên ngoài cơ thể vỡ vụn từng khúc, ngũ tạng trong cơ thể cuộn mình, trong lúc phun một ngụm máu tươi ra ngoài, sát cơ trong ánh mắt Hứa Thanh đã càng đậm đặc.
Tay phải xuất hiện que sắt, thân thể nhoáng một cái từ bên cạnh Bàn Sơn đang lảo đảo lui về phía sau mà qua, que sắt thuận thế đâm vào đầu Bàn Sơn.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, sắc mặt Hứa Thanh khẽ biến, thân thể cấp tốc rút lui.
Ngay khi hắn lui ra phía sau, trong mắt Bàn Sơn lộ ra tia ngoan độc.
Hai đạo hắc tuyến thình lình từ trong tai chui ra, một trước một sau mang theo tiếng gào thét bén nhọn lao thẳng đến bộ mặt Hứa Thanh.
Hai đạo hắc tuyến màu đen là hai con rết, tốc độ cực nhanh, mắt thấy liền tới gần, liền bị Hứa Thanh dùng tay trái rút dao găm ra, trực tiếp chém đứt.
Một con cuối cùng, lúc bị Hứa Thanh chém đứt chỉ cách đôi mắt của hắn chưa tới bảy tấc.
Một màn tràn ngập hung hiểm, khiến cho sát cơ trong mắt Hứa Thanh càng đậm, lần nữa lao tới.
Mà Bàn Sơn mượn nhờ thời cơ Hứa Thanh lui ra phía sau, đã khôi phục một chút ngũ tạng trong người.
Giờ phút này thân thể tròn vo của gã cấp tốc rút lui về sau, hai tay giơ lên niệm pháp quyết, bộ mặt lập tức đỏ lên, trực tiếp phun ra một ngụm khói độc vọt về phía Hứa Thanh.
Khói mù bay tới, phạm vi rất lớn, bay rất nhanh về phía Hứa Thanh, những nơi nó đi qua, mặt đất cũng truyền đến thanh âm xì xì, có thể thấy được độc tính đậm đặc như nào.
Làm xong những thứ này, sắc mặt Bàn Sơn trắng bệch, bụng cũng nhỏ đi một vòng, lần nữa rút lui, trong mắt lóe lên sự tàn nhẫn, tim cũng đập rất nhanh.
Hứa Thanh quá cường hãn, vượt qua dự liệu của gã.
Gã không ngờ mình chính là một Ngưng Khí tầng ba, trên thân lại toàn là độc công, vậy mà xém chút nữa bị đối phương nhất kích tất sát.
Mà một ngụm khói độc này, cũng là đòn sát thủ của gã, nếu như vẫn không thể đoạt mạng đối phương, thì mình nhất định phải hét lên, làm cho đối phương kiêng kị.
Nhưng nếu mà la lên, thì món đồ đó của Mã Tứ, gã sợ là rất khó thu được.
Mà thực ra chỗ gã vẫn còn có một cái cấm vật không sử dụng, bởi vì vật này có tác dụng phụ cực lớn, nhưng vẫn bị gã lấy ra, đó là một viên hổ phách.
Trong lòng gã do dự, nhìn về chỗ khói độc bao phủ.
Nhưng ngay khi gã nhìn tới, khói độc mãnh liệt tản ra bốn phía, thân ảnh Hứa Thanh trong nháy mắt lao ra.
Tốc độ cực nhanh làm cho Bàn Sơn hoa cả mắt, nội tâm bỗng lộp bộp một cái, tay phải vừa muốn bóp nát viên hổ phách, trong miệng cũng định la lên, nhưng đã chậm.
Một que sắt đen nhánh, mang theo mũi nhọn vô cùng, ngay lập tức đã đến, thế như chẻ tre, trong nháy mắt xuyên suốt từ đầu này qua đầu kia, máu tươi lập tức tràn ra, bắn vào trên người Hứa Thanh.
Thân thể Bàn Sơn cứng đờ, muốn quay đầu lại nhưng không được, thi thể chậm rãi ngã xuống, vẫn không nhúc nhích.
Không nhìn thi thể Bàn Sơn, Hứa Thanh thở hồng hộc, cảnh giác quan sát bốn phía.
Sau khi xác định nơi đây vắng vẻ, không khiến cho ai chú ý, hắn rất nhanh tới gần thi thể Bàn Sơn, lấy đi túi da của đối phương.
Hứa Thanh đang muốn dụng độc rắn đâm tới, bỗng chú ý tới tay phải Bàn Sơn hình như đang nắm thứ gì, vì vậy kéo ngón tay của đối phương ra, thấy được một khối hổ phách đã vỡ vụn hơn phân nửa.
Vật này nhìn như như thường, không có chỗ nào thần kỳ, trong đó đang bịt lại một cái đuôi bò cạp.
Hứa Thanh cẩn thận lấy đi, sau đó bắt đầu xử lý thi thể một phen, đợi sau khi thi thể hóa thành máu loãng, liền nhanh chóng rời đi.
Vừa đi, hắn vừa lau đi vết máu trên người, tan biến vào trong bóng đêm.
Thất gia cùng tôi tớ của lão, giờ phút này mới từ trong bóng tối đi ra.
Lão nhìn qua địa phương Hứa Thanh biến mất, giống như không quá để trong lòng về màn giao chiến vừa nãy của Hứa Thanh cùng Bàn Sơn, mà trầm tư một phen, sau đó lộ ra biểu cảm bừng tỉnh đại ngộ.
- Ta đã biết, tiểu tử kia không mặc y phục mới, là sợ nó dính máu a, hắn đây là vì nghèo quá mà sợ, tiếc y phục mới.
Tên tôi tớ một bên cũng thở phào một cái.
Cả ngày hôm nay, Thất gia đều đang suy tư xem tiểu tử kia tại sao không mặc y phục mới, giờ phút này rốt cuộc đã có đáp án, gã cũng không cần mỗi lần nghe tới, đều phải cân nhắc xem nguyên nhân là gì nữa.