Sau khi Văn Ngọc ngủ một giấc tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối.
Hoài Trí đưa cơm chay đặt ở cửa ra vào cho nàng. Lúc nàng đẩy cửa ra, lập tức chú ý tới ánh mắt sáng rực của thủ vệ sân đối diện đang nhìn xem nàng, hiển nhiên là thời thời khắc khắc lưu ý động tĩnh của nơi này.
Loại cảm giác bị theo dõi này khiến người ta không thoải mái, như là có mấy con ruồi vo ve quanh mình, muốn đuổi cũng không chịu đi.
Nàng ngồi trong phòng ăn mấy ngụm cơm, bỗng nhiên nghe thấy trên tường sau lưng truyền đến tiếng gõ"cộc cộc cộc".
Văn Ngọc ngừng một chút, dùng qua loa cho xong bữa cơm liền đứng dậy đi tới sát vách.
Vệ Gia Ngọc mở cửa, trước tiên là nhìn sắc mặt của nàng.
Trải qua một cái buổi chiều, lúc này quả nhiên nhìn nàng tốt hơn rất nhiều so với lúc hắn nhìn thấy nàng lần đầu tiên.
Hắn cho nàng vào phòng, lúc đóng cửa lại nhìn sang sân đối diện, vừa vặn đụng vào ánh mắt thủ vệ ở đối diện, hắn hướng về phía đối phương lịch sự gật đầu.
Hai gã thủ vệ kia sững sờ, trong lòng có chút khó chịu, ngược lại ngượng ngùng đem đầu xoay sang chỗ khác.
Văn Ngọc đi vào phòng, trước tiên liền nhìn thấy trên bàn để hồ sơ đêm Hộ Tâm đường bốc cháy. Nàng cầm lên xem xét, theo phía trên viết: Đêm đó bên trong Hộ Tâm đường từng xảy ra đánh nhau kịch liệt, trong đó mười tám võ tăng cùng Tuyết Vân đều chết trong sân bên ngoài Hộ Tâm đường, Tuyết Tâm chết ở trên bậc thang bên ngoài Hộ Tâm đường, là một kiếm mất mạng.
Đám người còn lại trên thân có to to nhỏ nhỏ nhiều chỗ vết thương, đa số là kiếm thương, vết thương không đồng nhất.
Đêm đó Hộ Tâm đường bốc cháy, thế lửa lan tràn đến Hộ Văn tháp, cũng may dập tắt lửa kịp thời, chỉ đốt tới một góc Tây Nam, tổn thất không lớn. Có điều Hộ Tâm đường lại cơ hồ bị đốt thành tro bụi, rất khó trùng tu.
Văn Ngọc kỳ thật trông thấy những thứ này thì mới lần đầu biết tình huống đêm đó, dù sao lúc ấy nàng thần trí không rõ, rất nhiều chuyện đều đã không nhớ rõ.
Vệ Gia Ngọc đứng ở sau lưng nàng hỏi:
"Lúc phát hỏa, ngươi còn nhớ rõ chính mình ở đâu không?"
Thời điểm đại hỏa bốc cháy, nàng đang làm gì?
Mặt Văn Ngọc lộ ra mấy phần mờ mịt.
Vệ Gia Ngọc thấy thế cũng không miễn cưỡng:
"Thôi, có điều trận cháy này bốc lên rất kỳ quặc, ở trong chuyện này có lẽ còn có ẩn tình khác."
"Ngươi hoài nghi có người cố ý phóng hỏa?"
"Lúc ấy Hộ Tâm đường có hết thảy hai mươi mốt người, trừ ngươi ra còn lại hai mươi người đều đã chết. Nếu là đưa ngươi đặt ở vị trí hung phạm, nhìn như là điền đúng vào chỗ trống, nhưng vẫn là có một vấn đề..."
Vệ Gia Ngọc nhìn chăm chú lên nàng, chậm rãi nói,
"Vì sao ngươi không có bị thương?"
Văn Ngọc sững sờ.
Sau khi xảy ra chuyện, nàng liền bị tăng chúng chạy đến trông giữ chặt chẽ, đêm đó quá hỗn loạn, ngày thứ hai mới có người cho nàng tìm bộ quần áo sạch để thay.
Lúc ấy trạng thái nàng thật không tốt, nội lực rỗng tuếch, máu me khắp người, cơ hồ tẩu hỏa nhập ma, quần áo cũng bị lửa lớn thiêu đến rách tung toé.
Trong chùa đều là tăng nhân nam, không tiện giúp nàng thay quần áo, vẫn là ngày thứ hai sau khi Văn Ngọc tỉnh lại mới lấy thuốc tự mình xử lý vết thương trên người.
Sau khi xảy ra chuyện, chính nàng ngơ ngơ ngác ngác, cũng không ai nói cho nàng đêm đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, đến bây giờ nghe Vệ Gia Ngọc nói chuyện nàng mới nhớ tới vấn đề này... Trên người nàng xác thực không có bất kỳ ngoại thương nghiêm trọng nào..
Vệ Gia Ngọc nói:
"Mười tám võ tăng trong chùa cộng thêm Tuyết Vân đại sư, coi như đêm đó ngươi thật sự có bản lĩnh lấy một địch mười, cũng không có khả năng toàn thân trở ra mà lông tóc không tổn thương."
Văn Ngọc hỏi:
"Ngươi nói là đêm đó còn có những người khác ở đây?"
Vệ Gia Ngọc nhưng lại lắc đầu:
" Hội đèn lồng Thiên Phật sắp đến, mỗi đêm đều có người canh giữ ở chung quanh Hộ Văn tháp. Hộ Tâm đường cách Hộ Văn tháp rất gần, mười tám võ tăng trong đường từng cái đều là cao thủ, muốn tránh đi tai mắt của bọn hắn để trà trộn vào là khó càng thêm khó."
Hắn nói một vòng lại trở lại chỗ cũ, Văn Ngọc cảm thấy nói cái gì đều để một mình hắn nói. Vệ Gia Ngọc giống như là nhìn ra của nàng oán thầm, khẽ cười:
"Có điều mọi thứ không có tuyệt đối, cũng nên thử một lần mới biết được."
"Có ý tứ gì?"
" Nội lực của ngươi khôi phục như thế nào rồi?"
"Bảy tám phần."
Văn Ngọc đang kỳ quái vì sao hắn đột nhiên hỏi cái này, ngay sau đó liền khó có thể tin nhìn về phía hắn,
"Ngươi muốn ta ban đêm xông vào Hộ Tâm đường?"
"Để chứng minh ngươi không phải hung thủ, liền phải chứng minh đêm đó trong Hộ Tâm đường còn có người khác."
Văn Ngọc cảm thấy hắn điên rồi, cùng hắn xác nhận lại:
"Ngươi có biết nếu ta sẩy tay bị bắt sẽ có hậu quả gì không?"
Vệ Gia Ngọc thần sắc tự nhiên: "Ngươi nếu là bị người ta phát hiện, đó chính là trách nhiệm của ta, e là hai ta sẽ cùng bị luận xử."
Hắn biết rõ ràng hậu quả, lúc này còn muốn khích nàng,
"Nhưng ta thấy ngươi cũng không giống là người có tính gò bó theo khuôn phép, chẳng lẽ ngươi đối với thân thủ chính mình không có nắm chắc?"
Văn Ngọc cẩn thận nhìn hắn, giống như là lần thứ nhất nhận biết người này.
Nàng từ nhỏ ngang bướng, lúc đầu cũng không phải hài tử ngoan ngoãn gì. Ngược lại là Vệ Gia Ngọc nhìn qua hào hoa phong nhã, xem xét chính là dạng nếu phu tử trong học đường không có mặt, cho dù tất cả hài tử đều trốn học chuồn đi chơi, hắn cũng phải là học sinh ngoan, một người ngồi trong phòng bình tĩnh chờ hết buổi trưa.
Không nghĩ tới hắn điên lên, so với nàng còn vượt phép tắc, có điều như vậy ngược lại hợp tính tình của nàng...
Văn Ngọc ẩn ẩn cảm thấy có chút hưng phấn, nhướng mày giây lát mới nói:
"Ai không dám thì là chó con!"
Đêm nay ánh trăng u ám, là thời điểm tốt để làm chút chuyện không quang minh lỗi lạc.
Dưới sự yểm hộ của bóng đêm, một cái bóng đen nhẹ nhàng linh hoạt phóng qua tường vây hướng về Hộ Tâm đường phía sau núi, trong chớp mắt liền biến mất ở trên đường núi.
Từ khi Bách Trượng viện đi vào trong chùa đến giờ đã tăng thêm nhân thủ tại bốn phía Hộ Văn tháp. Còn Hộ Tâm đường mặc dù đã bị thiêu hủy, nhưng là bởi vì hung án chưa điều tra rõ, cho nên mỗi đêm vẫn có đệ tử trong chùa ở chung quanh Hộ Tâm đường tụng kinh siêu độ.
Văn Ngọc mặc vào bộ y phục đen, mượn bóng đêm ẩn giấu đi hành tung lặng lẽ đi vào bên ngoài Hộ Tâm đường. Thấy ngoài viện có hai tên đệ tử đang đứng, đi vào từ cửa chính nhất định là không được, thế là đành phải quấn về phía sau
Nhưng là chùa Vô Vọng xây dựa lưng vào núi, Hộ Tâm đường này ở một chỗ trên vách núi phía Đông, phía Tây là vách đá khiến thường nhân khó mà leo lên, phía Đông thì là Hộ Văn tháp, nếu là từ chỗ này đi vào tất nhiên sẽ kinh động thủ vệ ngoài tháp.
Mặt phía bắc là đỉnh núi dốc đứng, Tuyết Tâm đại sư ở trên núi khai hoang một mảng ruộng lớn trồng dược liệu, vì sợ có bách tính lên núi ăn nhầm cỏ độc nên trồng bụi gai ở chung quanh khiến người khó mà vượt qua.
Văn Ngọc vòng quanh đi một vòng bốn phía, mới phát hiện nơi này thật sự xem như thành đồng vững chắc. Dù là đêm đó thật sự có người khác lẻn vào, nếu không cùng thủ vệ chung quanh cấu kết thì cũng khó có thể thành sự. Khó trách sau khi xảy ra chuyện, Thác Kim sơn trang cũng nhận lấy hoài nghi.
Nàng trốn trên cây ở phía đông, trầm tư suy nghĩ một trận. Đợi ánh trăng dần dần lên cao, nơi xa truyền đến tiếng gõ canh, chợt thoáng nhìn trong bóng đêm có một bóng người đang hướng phía Hộ Văn tháp bay đi.
Tối nay trừ nàng ra lại còn có khách không mời mà đến?
Văn Ngọc trong lòng cảm thấy kỳ quái, xuất phát từ hiếu kì cũng theo sát lấy bóng người kia hướng về Hộ Văn tháp.
Cái tháp này vốn dĩ không gọi là Hộ Văn tháp, là do Tuyết Nguyệt từ trên biển mang về kinh thư, đến một năm sau lại một lần nữa lên đường ra biển, số kinh thư này nhập trong tháp để cất giữ, nên tháp này mới đổi tên gọi là Hộ Văn tháp.
Mà hội đèn lồng Thiên Phật trong chùa năm nay cùng Hộ Văn tháp cũng rất có quan hệ.
Từ khi Tuyết Nguyệt ra biển lần thứ hai đã để lại một lượng lớn kinh thư chưa kịp phiên dịch cất giữ tại trong chùa. Đảo mắt đã trôi qua năm năm, Tuyết Nguyệt vẫn như cũ chưa về, đám người suy đoán hắn hơn phân nửa đã gặp bất trắc sẽ không trở về nữa, thế là việc phiên dịch số kinh thư mà hắn để lại liền trở thành một cái vấn đề lớn.
Lúc ấy Trần Nhất pháp sư vừa mới viên tịch, Tuyết Tín tuổi còn trẻ tiếp nhận vị trí chủ trì, các giới đệ tử Phật môn đối với việc chùa Vô Vọng phải chăng còn có người có thể phiên dịch kinh thư sinh ra hoài nghi lớn.
Các phương nhiều lần thảo luận, muốn chùa Vô Vọng đem số kinh thư này chuyển giao đến Trường An, để cho chùa Minh Lạc chủ trì phiên dịch.
Đề nghị này bị Tuyết Tín cự tuyệt.
Với tình hình lúc ấy mà nói, nếu là đem kinh thư chuyển đi, không thể nghi ngờ là một trận đả kich cực lớn đối chùa Vô Vọng. Tương đương với việc xác nhận phỏng đoán của bên ngoài rằng chùa Vô Vọng đã không người kế tục.
Không chỉ như thế, tương lai dù là kinh thư phiên dịch hoàn thành, thế nhân cũng chỉ sẽ nhận định là công lao của chùa Minh Lạc.
Huống chi đây là kinh thư màTuyết Nguyệt trải qua thiên tân vạn khổ mới mang về được, Tuyết Tín không muốn rơi vào tay người khác, bởi vậy một mình bài trừ tất cả nghị luận, hứa hẹn trong vòng mười năm tối thiểu phiên dịch hoàn thành ba mươi bộ kinh thư, lúc này mới miễn cưỡng lắng lại lời bàn tán.
Mà hội đèn lồng Thiên Phật năm nay chính là mười năm kỳ hạn quyết định lúc trước. Các giới Phật môn vô cùng trông mong chờ đón kinh thư diện thế, bởi vậy hội đèn lồng năm nay phá lệ gây chú ý, có thể nói là một sự kiện trọng đại của Giang Nam.
Khác biệt với vị trí được trời ưu ái của Hộ Tâm đường, Hộ Văn tháp có địa thế hơi cao nhưng chung quanh cơ hồ đều là đất bằng, thủ vệ chung quanh cũng càng thêm sâm nghiêm.
Văn Ngọc thấy bóng đen kia sau khi vòng quanh tháp lại treo một hồi trên cây ở mặt sau dốc núi, giống như là đang chờ đợi cái gì.
Nàng đi theo trốn ở phía sau cây, không bao lâu bên dưới liền truyền đến một trận tiếng bước chân, hóa ra là đến thời điểm luân phiên ca trực.
Nàng nhận ra đêm nay dẫn đội là người họ Nghiêm của Bách Trượng viện, Đông Tây Nam Bắc dưới cái tháp này mỗi một vị trí đều có một người đứng, còn lại một đội người cách thời gian một nén nhang sẽ đi tuần sát một lần.
Thừa dịp lúc thủ vệ giao tiếp, người đang treo trên sườn núi nhìn chuẩn cơ hội phi thân một cái, lách vào đỉnh tháp.
Văn Ngọc tập trung nhìn vào mới phát hiện bên trên cái tháp này bốn phía cửa sổ đóng chặt, chỉ có tầng sáu lại có nửa phiến cửa sổ không có khóa lại, ngày bình thường từ bên dưới nhìn đi lên rất khó phát hiện, cũng không biết là trong chùa sơ hở hay là rất sớm đã bị người hữu tâm cố ý lưu lại lỗ hổng.
Nàng cúi đầu nhìn thủ vệ bên dưới không phát giác gì, thừa dịp trong nháy mắt thủ vệ giao ban quay đầu, cũng phi thân một cái nhảy vào trong tháp.
Ngọn cây hơi động một chút, thủ vệ ngẩng đầu hướng phía bầu trời nhìn quanh một cái, chỉ thấy ánh trăng lờ mờ ẩn vào tầng mây dày đặc, quanh mình lặng ngắt như tờ.
Văn Ngọc trèo qua bệ cửa sổ, không một tiếng động khép lại cửa sổ. Xoay người chỉ gặp trước mắt mình có một cái hành lang trống rỗng không người, điểm cuối cùng đen kịt một màu. Nàng hơi hơi do dự một lát, lại tựa vào vách tường rón rén đi về phía chỗ tối.
Trung tâm Hộ Văn tháp chạm rỗng, trưng bày một bức tượng Như Lai to lớn. Trên giá sách hai bên lầu các đều là kinh thư pháp khí lít nha lít nhít. Trên nóc hai tầng sáu và bảy là tháp các bịt kín, cất giữ kinh thư những năm gần đây trong chùa phiên dịch.
Văn Ngọc đi dọc theo cái thang cẩn thận từng li từng tí hướng về phía trước.
Trong lầu có tùng hương bút mực, trải qua một loạt giá sách, đằng trước để một chiếc bàn thờ, treo trên tường một bức họa.
Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, chiếu xéo vào trong tháp, vừa vặn chiếu ra một góc chân dung.
Văn Ngọc đứng tại trước bàn, phát hiện vẽ lên đó cũng không phải là vị Phật Tổ Bồ Tát nào, mà là một vị tăng nhân.
Vị tăng nhân này nhìn qua tuổi còn rất trẻ, bộ dáng chỉ hơn hai mươi tuổi, tướng mạo cũng rất thanh tú. Trong bức họa hắn cũng không phải là ngồi tư thế xếp bằng, mà là trên người khoác mũ rộng vành, chân mang giày cỏ, trong tay còn chống một cây trượng gỗ, dáng vẻ như một nhà sư vân du bốn phương.
Văn Ngọc một lát sau mới phản ứng được, vị này hẳn là chính là tam đệ tử Tuyết Nguyệt của Trần Nhất pháp sư, trong Hộ Văn tháp có treo chân dung của hắn cũng không khiến người ngoài ý muốn. Nhưng nàng không nghĩ tới vị đại sư này lại còn trẻ như vậy, lại không biết vì sao, chỉ là nhìn xem chân dung lại không hiểu cảm thấy hắn có mấy phần rất quen thuộc.
Đúng lúc này, một trận chưởng phong từ sau lưng đánh tới, đầu óc Văn Ngọc còn không có kịp phản ứng, bản năng thân thể đã trước phản ứng cấp tốc lui nửa thước về sau, thấy lưỡi đao chợt lóe lên tới, vẽ ra trên không trung một đạo hàn quang. Có bóng người ẩn vào trong bóng tối, thấy không rõ khuôn mặt.
Tựa hồ nàng vừa vào cửa tháp liền đã bị đối phương phát hiện hành tung, mới có thể cố ý mai phục tại chỗ này đợi nàng.
Đối phương một kích không trúng bị nàng né ra, lại cũng không có lập tức bổ thêm một đao, ước chừng cũng là sợ hãi kinh động thủ vệ dưới tháp.
"Cút."
Trong bóng tối, người đối diện thấp giọng nói, lập tức cấp tốc lui về trong bóng tối.
Văn Ngọc trừng mắt nhìn, mũi chân điểm một cái lập tức đuổi theo.
Nàng cũng không nhất thiết phải biết rõ ràng người kia là ai, nhưng chưa từng có đạo lý người khác ở trước mặt đối nàng kêu lên "Cút" về sau, nàng liền ngoan ngoãn lăn ra ngoài.
Lúc tại Nghi Sơn, nàng thường đi săn trong đêm, Văn Sóc đã đánh giá nàng là tốt nhất thợ săn đi đêm dưới gầm trời này.
Nàng đã từng truy đuổi qua con thỏ nhạy bén nhất, bắt giết qua con sói hung mãnh nhất trên núi, cũng từng ba ngày ba đêm không chợp mắt bắt sống chim ưng. Trên đời này lại không có người nào so với nàng biết cách làm sao truy tung con mồi trong bóng đêm.
Trong tháp bốn phía khép kín, hoàn toàn ngăn cách thanh âm bên ngoài, chỉ còn lại tiếng vang nhỏ bé phát ra khi có người đạp nhẹ qua ván gỗ cổ xưa.
Văn Ngọc nhắm mắt lại, vành tai hơi động một chút, lập tức giẫm lên rào chắn trong tháp, bay lên không lật đến đối diện.
Bóng đen kia bỗng nhiên dừng bước, thay đổi mũi chân hướng về sau thối lui. Văn Ngọc nghe tiếng mà động, đảo mắt lại rơi vào trước mắt hắn.
Dưới dạng truy đuổi này, chờ lúc bóng đen kia tựa hồ cuối cùng cũng ý thức được đối phương giống như là ôm tâm thái mèo vờn chuột đang đùa bỡn chính mình, cuối cùng nổi giận:
"Là ngươi tự tìm cái chết!"
Hắn lập tức vung đao lên, hướng nàng đánh tới.
Văn Ngọc nghiêng người tránh đi mũi đao, đưa tay cùng hắn đánh qua mấy chiêu.
Bởi vì sân bãi có hạn, hai người đều không muốn kinh động người bên ngoài, bởi vậy xuất chiêu có nhiều khắc chế. Mặc dù như thế, Văn Ngọc vẫn là đã nhận ra chiêu thế lăng lệ của đối phương, từng bước ép sát tuyệt không phải người bình thường.
Trăm chiêu về sau, đối phương dùng một chiêu đưa nàng bức đến bên cạnh rào chắn, Văn Ngọc dưới chân đạp hụt, thời khắc ngàn cân treo sợi tóc lại trở mình nhảy ra bên ngoài rào chắn, hơn nửa người lơ lửng giữa trời, đưa tay nắm lấy lan can.
Bóng đen kia xoay người lấy ra chủy thủ tùy thân, một đao hướng cổ nàng cắt tới.
Lúc hắn xoay người, ngoài cửa sổ sau lưng có ánh trăng xuyên thấu qua cửa rèm chiếu vào, chiếu ra hắn nửa khuôn mặt.
Văn Ngọc thấy hắn mặt mày hơi sững sờ, thời khắc sinh tử lại buông tay muốn giật miếng vải đen che trên mặt hắn xuống.
Người kia kinh hãi, thân thể vô ý thức hướng về sau. Văn Ngọc nắm lấy cơ hội, mượn lực trở mình, một cước đá lên bộ ngực hắn.
Bên trên Hộ Văn tháp vang lên một tiếng cửa sổ vỡ tan, đám người bên dưới cả kinh ngẩng đầu tới tấp.
Chỉ gặp trên tầng sáu lầu tháp lộ ra nửa cái thân ảnh áo đen, Nghiêm Hưng kinh hãi:
"Người nào?"
Bóng đen kia hướng bên dưới xem xét, oán hận trừng nữ tử đã đứng vững thân thể một cái, không chút do dự phá cửa sổ chạy ra ngoài tháp.
Văn Ngọc đứng tại phía trước cửa sổ, thấy người kia cấp tốc tan biến tại trong rừng, bên ngoài lại có một trận tiếng bước chân phân loạn.
Nghiêm Hưng dẫn thủ hạ đuổi theo hướng trong rừng, bên dưới có một đoàn người khác tiến vào trong tháp xem xét.
Người tiến vào tháp điều tra tới chỗ này, chỉ thấy mảnh gỗ vỡ vụn đầy đất, kinh thư pháp khí cất giữ trong hộc tủ, khóa cửa đều không có vết tích bị người cạy mở, tựa hồ người xông vào tháp còn chưa kịp mang đi thứ gì, liền kinh động đến người dưới tháp.
Bọn hắn ở trong tháp tìm một vòng, không có phát hiện còn có người nào khác, thế là lưu lại mấy người canh giữ ở bên ngoài, những người còn lại đuổi theo hướng mà bóng đen kia chạy trốn.
Đợi Nghiêm Hưng sắc mặt xanh trở về, nghe xong thủ hạ bẩm báo lại đi lên bên trên tháp, thấy khung cửa sổ bên trên tháp bị người đụng gãy, trở lại tát thủ hạ kia một bạt tay:
"Phế vật! Nếu trong tháp này chỉ có một người, vậy cái cửa sổ này làm sao lại bị đụng gãy? Chẳng lẽ êm đẹp là tiểu tặc kia chính mình đụng vào sao?"
Thủ hạ nghe xong lời này, kinh sợ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, cuống quít quỳ đầy đất.
"Còn không phái người đi tìm? Mỗi gian phòng phòng mỗi người đều phải cẩn thận kiểm tra một lần, cần phải đem người xông tháp đêm nay tìm đi ra cho ta!"
Đợi thuộc hạ vội vàng hấp tấp lĩnh mệnh rời đi, người đứng tại trên lầu tháp khuôn mặt âm trầm hướng bốn phía tuần sát một vòng, cuối cùng ngẩng đầu hướng về mái hiên trên đỉnh tháp nhìn lại. Nơi đó trống rỗng, chỉ có một ngọn đèn dầu nhẹ nhàng lung lay vài vòng.