Thời điểmVăn Ngọc lại mở mắt, phát hiện chính mình nằm trong một gian phòng quen thuộc, bốn phía có mùi đàn hương. Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào trong phòng, bên ngoài tựa hồ là thời tiết tốt đẹp.
Nếu không phải trên thân có tổn thương ẩn ẩn làm đau, thật khiến người hoài nghi tối hôm qua chỉ là một giấc chiêm bao, như là nàng mới từ trấn Ninh Khê mang theo đám người Vệ Gia Ngọc đi qua Nghi Sơn, đang chuẩn bị hôm nay xuống núi.
Mà từ một khắc nàng mở mắt ra, mộng cảnh từ trong trí nhớ liền nhanh chóng biến mất, bất kể như thế nào đều nhớ không nổi khuôn mặt của nam nhân trong mộng kia.
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân, cách một cánh cửa đã nghe thấy tiếng của Đô Tấn:
"Nam Cung thiếu hiệp tổn thương vừa mới tốt, chỗ này đã có ta chăm sóc... "
"Ta cũng bất quá là vết thương da thịt thôi, ngược lại là nàng mê man đã bao lâu còn không có tỉnh..."
" Kẹt", ngay lập tức vang lên một tiếng ẩy cửa, Đô Tấn vừa vào cửa liền nhìn thấy Văn Ngọc mở to mắt đang muốn ngồi dậy, không khỏi giật mình.
Nam Cung Ngưỡng cùng vào nhà sau lưng hắn còn đang nói: "Nếu là rốt cuộc không tỉnh lại..."
Hắn nói được nửa câu, ngẩng đầu một cái liền bắt gặp đôi mắt đen nhánh trong trẻo của nữ tử, đoạn lời nói sau cùng cứ như vậy tự nhiên bị chẹn tại trong cổ họng.
"Văn cô nương tỉnh rồi! Ngươi chờ một chút, ta đi tìm sư huynh bọn họ!" .
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hờ Của Cố Tổng |||||
Vẫn là Đô Tấn kịp phản ứng trước hết, hắn vừa mừng vừa sợ chạy khỏi phòng, thế là trong phòng liền chỉ còn lại hai người Nam Cung Ngưỡng cùng Văn Ngọc.
Là người vừa nãy nói muốn đến thămVăn Ngọc, lúc này Nam Cung Ngưỡng đột nhiên lại có chút không được tự nhiên, khụ vài tiếng, nhìn sang chỗ khác hỏi:
"Ngươi chừng nào thì tỉnh, hiện tại cảm thấy thế nào?"
Nữ tử ngồi ở trên giường không có đáp lại, chỉ có ánh mắt cổ quái là nhìn hắn chằm chằm, nửa ngày mới chần chờ mở miệng nói: "Ngươi..."
Nam Cung Ngưỡng thấy thế đầu tiên là sững sờ, lập tức một trái tim trầm xuống, sắc mặt trắng bệch mấy phần, đi nhanh mấy bước đến trước giường, vội vàng nói: "Ngươi không nhận ra ta rồi sao?"
Văn Ngọc thấy thần sắc hắn bối rối, một mặt khẩn trương nhìn mình chằm chằm, mới không nhanh không chậm mà đem lời nói hết: "Ngươi là mấy ngày không có tắm rửa rồi?"
Nam Cung Ngưỡng lúc này mới ý thức được chính mình lại bị nàng đùa bỡn một phen, sắc mặt từ trắng chuyển đỏ, cũng không biết là xấu hổ hay buồn bực, tức giận đến nói không ra lời.
Văn Ngọc thấy hắn dạng này, không khỏi nhếch lên khóe miệng, tâm tình không tệ nở nụ cười.
Gặp nàng cười một tiếng, một chút buồn bực trong lòng Nam Cung Ngưỡng cũng không biết thế nào lại giống như nước tuyết, tan rã không còn một mảnh.
Hắn bận bịu xoay mặt đi, mạnh miệng nói: "Ngươi cho rằng chính mình so với ta có chỗ nào tốt hơn sao?"
Nghe hắn nói kiểu này, Văn Ngọc mới phản ứng được: "Ta đã ngủ bao lâu?"
Nam Cung Ngưỡng trả lời: "Không sai biệt lắm một ngày một đêm."
Lại có lâu như vậy, trong lòng Văn Ngọc sinh ra hoảng hốt: "Ngày đó đến tột cùng là chuyện thế nào?"
Đêm đó lúc Đô Tấn mang theo Kỷ Thành cùng lão tăng chạy đến, Phong Minh thấy thế không ổn, dùng nội lực hủy đi vách đá dưới đáy hố, lập tức thừa dịp loạn rời đi.
Từ chỗ Nam Cung Ngưỡng xem ra, từ sau khi lên núi, chuyện nào chuyện nấy phát sinh tất cả đều là bởi vì mấy người bọn họ mà ra, Văn Ngọc là người vô tội bị cuốn vào trong đó. Mà nàng không những đã cứu mình, còn cứu được Nam Cung Dịch Văn, nghĩ đến đây, đối với nàng lại nhiều thêm mấy phần cảm kích:
"Sự việc của Kỷ sư tỷ ngươi hẳn là đã nghe nói, lúc ta ở trên núi phát hiện dấu chân nữ tử trong rừng còn tưởng rằng là của nàng lưu lại. Đêm đó trong miếu sơn thần, tiểu thúc thúc nhìn ra Ngỗi Hòa Thông có quỷ, cố ý thả hắn xuống núi, chính mình lặng lẽ đi theo hắn đến hố trời, tiếp lấy liền gặp Phong Minh, được các ngươi ra tay cứu giúp, nếu không tiểu thúc thúc của ta cũng đã bị ma đầu kia ám toán."
Văn Ngọc lại hỏi: "Các ngươi làm sao biết bọn ta ở hố trời?"
"May mắn là có Đô Tấn."
Nói đến đây cái Nam Cung Ngưỡng thần sắc cũng có chút phức tạp,
"Cũng không biết Vệ công tử làm thế nào phát hiện họ Ngỗi kia có vấn đề, hắn giống như đã sớm đoán được thân phận của bọn ta, cũng đoán được bọn ta là vì cái gì lên núi, cho nên bảo Đô Tấn đi theo tiểu thúc thúc xuống núi, một khi phát hiện có cái gì không đúng, liền lập tức lên núi tìm người hỗ trợ."
Văn Ngọc nhớ tới tình cảnh đêm đó Vệ Gia Ngọc nghiệm thi trong bãi tha ma, Tiêu Tiển chết kỳ quặc, chủy thủ êm đẹp đã vào đâm vào tim làm sao lại bị cắt thành hai đoạn, nghĩ đến chính là lúc ấy Vệ Gia Ngọc đã nổi lên lên lòng nghi ngờ đối với Ngỗi Hòa Thông, đoán được hắn cũng không phải là người không có võ công như biểu hiện bên ngoài của hắn. Cũng may mắn Vệ Gia Ngọc suy nghĩ chu toàn, cuối cùng chẳng những cứu được Nam Cung Dịch Văn, cũng làm cho mình miễn chút khó khăn.
Vị huynh trưởng nửa đường xuất hiện này của nàng, toàn thân cao thấp chỉ sợ có hơn một trăm cái tâm nhãn, mặc dù không biết võ công nhìn qua văn văn nhược nhược, nhưng những thứ tâm nhãn này nếu là tính toán lên người khác, chỉ sợ ai cũng không phải là đối thủ của hắn.
Trong nội tâm nàng sinh ra mấy phần tư vị khó nói, tên Vệ Gia Ngọc này quả nhiên chính là nhi tử của Văn Sóc a...
Nam Cung Ngưỡng vẫn còn tiếp tục nói: "Lúc này là Nam Cung gia chúng ta lại nợ ngươi một phần ân tình, ngươi có việc gì cần người khác giúp đỡ?"
Văn Ngọc lại nhớ tới mấy cân thịt heo kia của nàng, hậm hực nói: "Ta không có gì cần ngươi báo đáp."
Nam Cung Ngưỡng lại kiên trì nói: "Ngươi không cần phải gấp gáp trả lời, tương lai nếu ngươi có chuyện gì khó xử, cũng có thể đến Cô Tô tìm ta... chúng ta. Nam Cung gia tại Giang Nam rất nổi danh, có lẽ có thể thay ngươi tìm cách giải quyết một vài chuyện."
Văn Ngọc chưa từng từng đi xa nhà, không khỏi hỏi: "Giang Nam là dạng gì?"
Nàng vừa hỏi câu này,tinh thần Nam Cung Ngưỡng lập tức tỉnh táo:
"Giang Nam xinh đẹp nhất bất quá là 'Nhật xuất giang hoa hồng thắng hỏa; Xuân lai giang thủy lục như lam'"
(Mặt trời mọc trên sông như hoa hồng thắng lửa, xuân tới nước sông lục như lam)
Hắn há miệng đọc lên hai câu thơ, ngẩng đầu một cái đụng vào đôi mắt như nước mùa xuân thanh tịnh mê người của cô gái, thiếu niên thốt ra,"Ngươi đến Cô Tô, ta tự mình dẫn ngươi đi xem."
Vừa mới dứt lời, hắn giống như là ý thức được mình vừa nói cái gì, màu đỏ trên khuôn mặt vừa mới rút đi lại lập tức dâng lên.
Văn Ngọc trơ mắt nhìn xem hắn đột nhiên vội vàng hấp tấp đứng dậy:
"Ta... Ta đi một chút, xem bọn họ làm sao còn chưa có trở lại."
Nói xong làm như sau lưng có người đuổi theo, hùng hùng hổ hổ đi ra cửa, lưu lại Văn Ngọc một người trong phòng không hiểu.
Nam Cung Ngưỡng đi ra ngoài không bao lâu, Đô Tấn liền dẫn người tới trong phòng nàng, Văn Ngọc ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện là lão tăng đã cùng bọn hắn đồng hành một đường, trong lòng đang cảm thấy kỳ quái, liền nghe Đô Tấn giới thiệu nói:
"Vị này là Tuyết Vân đại sư của chùa Vô Vọng, Tuyết Vân đại sư biết chút y thuật, chi bằng để cho hắn giúp cô nương kiểm tra một chút đi."
Lão tăng tên Tuyết Vân chắp tay trước ngực cùng Văn Ngọc gật gật đầu, hắn vẻ ngoài xưng được mặt mũi hiền lành, Văn Ngọc liền đưa tay ra cho hắn bắt mạch.
Đô Tấn từ trong nhà lui ra ngoài, trong phòng yên tĩnh hồi lâu, Văn Ngọc dần dần có chút thất thần. Nàng nghiêng đầu nhìn xem hoa lan để trên bệ cửa sổ. Bồn hoa lan kia là từ thư phòng của Văn Sóc chuyển tới, hẳn là là có người tưới qua nước cho nó, so mấy ngày trước đây nhìn nó thêm tinh thần một chút, bất quá phiến lá vẫn là cụp rũ lấy, nhìn qua không có sức sống.
Văn Sóc là người không quá am hiểu làm vườn, chỉ có bồn hoa lan này ở dưới tay hắn sống được lâu nhất, bởi vậy hắn hầu hạ nó cũng phá lệ cẩn thận một chút.
Văn Ngọc đã từng cảm thấy cái bồn hoa này ở trong lòng của hắn có địa vị sắp cao hơn chính mình, không nghĩ tới hắn lúc này nói đi là đi, đem cái bồn hoa này cùng nàng nhét cả vào nơi này.
Đang trong lúc nàng mải mê suy nghĩ lung tung, Tuyết Vân đã thu tay về:
"Thí chủ có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?"
Văn Ngọc lắc đầu. Lão tăng gật đầu nói: "Nhìn mạch tượng của thí chủ, chân khí trong cơ thể đã bình phục, cũng không bị thương tới phế phủ, làm điều dưỡng sơ sơ hẳn là liền có thể khỏi hẳn rất nhanh. Có điều thí chủ có biết trên người mình trúng độc không?"
Văn Ngọc sững sờ: "Cái gì độc?"
"Loại độc này tên là Tư Hương. Thời điểm trăng tròn như ngọc bích thì chân khí trong cơ thể sẽ cuồn cuộn cuồn cuộn không dứt. Thời điểm trăng sáng như câu, chân khí trong cơ thể liền lại sẽ dần dần tan biến, cùng người thường không khác. Độc này của thí chủ hẳn là là vừa sinh ra đã có, nhiều năm không phát hiện là bởi vì có người phong bế chân khí của ngươi. Nhưng vừa mới đây thí chủ cùng Phong Minh đối chưởng, chân khí trong cơ thể xông phá khí hải, vậy mới khiến cho độc Tư Hương lại lần nữa phát tác."
Nếu không phải nghe Đô Tấn nói lão tăng này là hòa thượng từ cái gì chùa tới, nghe vào tựa hồ hơi có chút danh khí, Văn Ngọc cơ hồ liền muốn đem hắn xem như tên lường gạt từ đâu tới.
Phản ứng này của nàng vốn cũng là trong dự liệu, Tuyết Vân thong dong nói: " Nếu thí chủ không tin, chính ngươi lúc này có thể tìm kiếm chân khí trong cơ thể."
Văn Ngọc nghe xong nửa tin nửa ngờ, tụ khí ngưng thần, quả thật cảm giác được trong cơ thể chân khí tràn đầy, hoàn toàn khác biệt dĩ vãng. Nếu nói chân khí trong cơ thể lúc trước chỉ là một tia nước nhỏ, lúc này khí mạch mở rộng, như sông nước lao nhanh vào biển, có hai luồng chân khí tại đan điền đối lập, cảm giác máu tươi cuồn cuộn như đêm dưới hố trời kia lại có dấu hiệu ngóc đầu trở lại.
Văn Ngọc đột nhiên mở mắt ra, lại nghe lão tăng khuyên nhủ:
" Bây giờ khí mạch thí chủ mới vừa khai thông, còn chưa biết cách khống chế chân khí trong cơ thể, vẫn là không nên tùy tiện vận công, miễn cho độc tính trong cơ thể phát tác, tẩu hỏa nhập ma."
Nàng cúi đầu nhìn xem lòng bàn tay rỗng tuếch của mình, cảm giác phía trên đó tựa như còn có nhiệt độ của liệt hỏa thiêu đốt, trong lúc nhất thời vẫn là khó mà tiếp nhận biến hóa trên người mình lần này, nhưng đối với lời hắn cũng đã tin ba phần:
"Độc này phát tác sẽ như thế nào?"
"Loại độc này vô cùng hiếm thấy, theo lão nạp biết, thí chủ trúng độc nhiều năm nhưng lại không hay biết loại độc này tồn tại, ngoại trừ có người phong bế chân khí của ngươi, cái thứ hai là cùng hoàn cảnh trong núi này cũng có quan hệ rất lớn. Chỉ cần đời này thí chủ không rời đi Nghi Sơn, không sử dụng chân khí, độc này mặc dù không thể giải, nhưng hơn phân nửa sẽ không làm ngươi mất mạng."
Đời này không rời khỏi Nghi Sơn...
Văn Ngọc sững sờ một lát, trước hôm nay, nàng xác thực chưa từng nghĩ tới sẽ rời khỏi Nghi Sơn. Nàng lúc trước từng có rất nhiều dự định. Tỉ như nàng từng có kế hoạch đi Đông nhai tửu quán mua hai lượng rượu. Con trai nhà họ Tôn ở thôn Tây hai ngày trước giống như lại sai người tới làm mai, nàng định lặng lẽ chạy tới Tôn gia uy hiếp người ta một trận, chuyện này còn không biết có truyền đến trong lỗ tai Văn Sóc hay không, nếu là hắn biết, nàng sẽ cầm rượu này đến dỗ người; Nàng còn kế hoạch chờ thêm hai năm, tích lũy ít bạc rồi đem nhà dời đến trấn trên, như vậy lúc nàng vào thành còn có thể tìm người tới nhà chiếu cố Văn Sóc...
Nàng làm qua rất nhiều tính toán như vậy, nhưng là bên trong tất cả dự định chưa từng có một cái nào bỏ sót Văn Sóc. Nhưng bây giờ hắn không ở nơi này, nàng liền chỉ còn lại một cái dự định: Chính là muốn đi tìm hắn, hỏi một chút hắn, vì cái gì một câu không nói liền đem nàng lưu tại chỗ này.
Tuyết Vân gặp dáng vẻ nàng hơi hơi thất thần, lại nói ra: "Văn thí chủ nếu là không muốn ở lại trên núi, còn có một cái biện pháp. Lão nạp mặc dù không biết cách giải độc này, nhưng sư đệ ta là Tuyết Tâm nhiều năm qua đối thế gian kỳ độc có nhiều nghiên cứu, thí chủ nếu là nguyện ý, có thể theo lão nạp cùng nhau đi chùa Vô Vọng, hắn có lẽ sẽ có biện pháp giải được chất độc trên người của ngươi."
" Chùa Vô Vọng ở đâu?" Văn Ngọc vô thức hỏi.
"Ở Cô Tô."
Cô Tô a... 'Nhật xuất giang hoa hồng thắng hỏa; Xuân lai giang thủy lục như lam', là địa phương hoàn toàn khác biệt trong núi lớn này.
Nàng rủ xuống mắt lại hỏi: "Đại sư cùng ta bèo nước gặp nhau, vì cái gì nguyện ý giúp ta?"
Tuyết Vân chắp tay trước ngực, nói một tiếng A Di Đà Phật: "Lão nạp vân du bên ngoài hơn mười năm, lần này vào núi, chính là vì thí chủ mà tới."
Văn Ngọc hơi sững sờ: "Có ý tứ gì?"
Tuyết Vân từ trong ngực lấy ra một phong thư đưa cho nàng, Văn Ngọc trông thấy bút tích trên thư kia, trong lòng cảm giác nặng nề, đợi mở xem xét, phát hiện quả là Văn Sóc tự tay viết, cùng phong thư viết cho Vệ Gia Ngọc không kém bao nhiêu:
"Hắn nhờ ngươi chăm sóc ta?"
"Văn thí chủ chỉ là nói cho lão nạp chuyện có liên quan đến độc trên người ngươi, chuyện về sau đi hay ở toàn bộ do thí chủ chính mình định đoạt."
"Ngươi từ đầu liền biết ta là nữ nhi của hắn?"
Tuyết Vân lại lắc đầu: "Lão nạp cũng là khi nghỉ đêm ở sơn động mới biết việc này."
"Vì sao..." Văn Ngọc trong đầu linh quang chợt hiện, lộ ra thần sắc bất khả tư nghị, " Người thổi sáo đêm đó..?"
Lão tăng chắp tay trước ngực, cúi mắt xuống không nói, chấp nhận suy đoán của nàng.
"Hắn còn nói với ngươi cái gì? Hắn đi chỗ nào?"
Văn Ngọc cưỡng chế lấy nộ khí, lạnh giọng hỏi.
Tuyết Vân hồi đáp: "Trừ cái đó ra, cũng không còn gì khác. Đối với nơi đi của Văn thí chủ, lão nạp cũng là hoàn toàn không biết gì cả."
Chỉ trong mấy câu ngắn ngủi, tâm cảnh của Văn Ngọc đã từ kinh ngạc đến tức giận, cuối cùng là một trận không nói được thất lạc cùng mê mang phun lên tận đáy lòng. Cho tới giờ khắc này, nàng giống như mới chính thức tiếp nhận sự thật là Văn Sóc đã rời đi bỏ lại nàng.
Hai mươi năm trước đó, nàng phảng phất đều sống ở một cái lời nói dối cực lớn, hiện tại rút đi màu sắc dối gian, nàng mới nhìn rõ một mảnh sương mù bao quanh chính mình, cũng không biết nơi đi, cũng không biết lối về. Mà ở trong sương mù, nàng là một thân cô độc không lối dẫn.
Lão tăng thấy nàng bỗng nhiên trầm mặc ngồi ở trên giường không nói một câu nào, biết nàng có lẽ cần một chút thời gian tới đón nhận những chuyện này, thế là hắn đứng người lên:
"Thí chủ mấy ngày nay trước tiên hãy nghỉ ngơi thật tốt, lão nạp liền ở tại miếu sơn thần trên núi. Chờ thí chủ làm rõ ràng hết thảy, bất cứ lúc nào cũng có thể đến trên núi tìm ta."