Tối qua ngủ không đủ giấc, buổi sáng vất vả lắm tôi mới bò dậy được, tôi đã dành hẳn cả một buổi sáng để nghĩ xem làm thế nào để thoát được khỏi sự phiền nhiễu đáng ghét. Buổi trưa, tôi rốt cuộc bật điện thoại lên, lập tức nhận được mấy tin nhắn cùng lúc, khiến tôi kinh ngạc ở chỗ, có một tin nhắn đến từ "Hoang thôn.”
“Có một việc quan trọng muốn hỏi anh, hãy gọi vào số của tôi, Hoắc Cường.”
Hoắc Cường? Nhớ ra rồi, chính là người thanh niên dẫn đầu trong bốn sinh viên đó. Tin nhắn đến từ Hoang thôn này khiến tôi run rẩy, tôi xem lại thời gian tin nhắn đến, là mười giờ sáng hôm qua. Để tránh bị làm phiền, hôm qua tôi đã tắt máy cả ngày, có lẽ họ đã xảy ra chuyện gì thật sao?
Tôi đi đi lại lại trong phòng một lúc lâu, rốt cuộc gọi vào số của Hoắc Cường.
Bên kia điện thoại vọng lại giọng Hoắc Cường đầy lo lắng: “Alô, là anh à? Hôm qua chúng tôi gọi cho anh cả ngày nhưng sao anh cứ tắt máy vậy?”
Bây giờ âm thanh đã nghe rất rõ ràng, không hề có những tạp âm kì dị như lần trước, tôi lạnh lùng hỏi: “Nói mau, xảy ra việc gì?”
“Chúng tôi tìm thấy ngôi nhà cổ Tiến Sĩ Đệ rồi, quả nhiên giống như những gì anh miêu tả trong truyện, sân rộng và sâu, tối đen rất đáng sợ. Nhưng mà cả ngôi nhà to như thế không có lấy nổi một người, chúng tôi đã tìm ở tất cả các phòng, toàn là trống hết.”
“Âu Dương tiên sinh không ở đấy sao?”
“Âu Dương tiên sinh gì, đấy là nhân vật mà anh nghĩ ra trong truyện đúng không?”
Tôi ảm thấy có chút bất thường; “Ý cậu là sao?”
“Hôm qua chúng tôi đi hỏi dân trong thôn rồi, họ nói Âu Dương tiên sinh tám tháng trước đã mất vì căn bệnh ung thư rồi.”
“Cái gì?”
“Âu Dương tiên sinh là người chết, tám tháng trước đã chết rồi, tất cả mọi người ở Hoang thôn đều nói như vậy, chúng tôi thậm chí còn phát hiện ra mộ của ông ấy trên núi.”
Sống lưng tôi lạnh toát: “Không thể, tuyệt đối không thể.”
“Tôi không lừa anh đâu, thảo nào trong truyện anh viết cả nhà Âu Dương đều đã chết hết rồi, có đúng không?”
“Không.” Tôi bỗng chốc đờ đẫn cả người, không biết phải làm thế nào để thuật lại cho họ nghe về tất cả những gì tôi nhìn thấy. Bỗng nhiên, tôi linh cảm thấy điều gì đó, dường như hơi thở của Hoang thôn đã thông qua sóng điện từ truyền vào nhà tôi, tôi lập tức hét lên: “Hoắc Cường, bây giờ cậu ở đâu? Tình hình thế nào rồi?”
“Thì đang ở trong Tiến Sĩ Đệ, bốn người chúng tôi đều ở đây.”
“Nhanh rời khỏi đó, các cậu nhanh rời khỏi Hoang thôn, đi, lập tức quay lại Thượng Hải.”
Nhưng Hoắc Cường cố chấp nói trong điện thoại: “Không, chúng tôi vẫn chưa biết được bí mật của Hoang thôn. Chúng tôi không thể bỏ đi.”
Anh ta ngắt máy.
Rất lâu sau, tư duy hỗn loạn của tôi mới dần dần hồi phục lại, tỉ mỉ hồi tưởng lại những gì mà Hoắc Cường nói ban nãy, Âu Dương tiên sinh thật sự chết rồi sao?
Cậu ấy nói Âu Dương tiên sinh tám tháng trước đã chết rồi, nhưng bốn tháng trước tôi tới Hoang thôn không phải là đã tận mắt nhìn thấy Âu Dương tiên sinh đó sao? Ông ấy còn nhiệt tình mời tôi ở lại Tiến Sĩ Đệ, về ba câu chuyện của gia tộc Âu Dương cũng là chính ông ấy đích thân kể cho tôi nghe.
Nếu đúng như những gì Hoắc Cường nói, Âu Dương tiên sinh đã chết tám tháng trước, vậy bốn tháng trước lúc tôi ở trong Tiến Sĩ Đệ thì cái ông Âu Dương tiên sinh mà tôi nhìn thấy là ai?
Lẽ nào ông ấy là… Không, tôi không dám nghĩ tiếp nữa, tuy tôi đã từng viết rất nhiều truyện kinh dị nhưng vẫn chưa từng trải qua việc nào đáng sợ như thế này: sống mà lại gặp ma.
Không thể tưởng tượng nổi! Tôi chỉ có thể dùng câu “không thể tưởng tượng nổi” để hình dung sự việc này.
Nghĩ tới người đã từng tiếp xúc trực tiếp với mình, hóa ra lúc đó đã chết từ mấy tháng trước thì làm sao có thể khiến người ta tin được?
Lúc này đầu óc tôi lại rối bời, logic thông thường không có cách nào để lí giải mọi cuyện, lẽ nào đây cũng là một phần của Hoang thôn thần bí?
Đột nhiên, tôi nghĩ tới một người.
Anh ta chính là Diệp Tiêu.
Những người đả từng đọc qua tiểu thuyết của tôi đều biết, Diệp Tiêu chính là anh họ của tôi, cũng là một cảnh sát xuất sắc, anh đã từng xuất hiện trong rất nhiều vụ án bí ẩn và cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều.
Bây giờ tôi đang bó tay trước việc này, người có thể giúp được tôi chỉ có thể là Diệp Tiêu.
Buổi tối, tôi đến nhà Diệp Tiêu.
Sự ghé thăm đột ngột của tôi khiến Diệp Tiêu có chút bất ngờ, bộ dạng của anh vẫn như trước đây, khuôn mặt trẻ trung lạnh lùng nhưng vẫn toát lên chất già dặn. Anh kể gần đây anh mới phá xong một vụ án bí ẩn, mấy hôm nay đang trong kì nghỉ phép. Và anh cũng đã đọc qua truyện ngắn "Hoang thôn" của tôi.
Sau những câu hỏi thăm, tôi liền đi thẳng vào vấn đề, kể lại cho Diệp Tiêu nguyên vẹn và toàn bộ những chuyện mấy tháng trước tôi tới Hoang thôn, đến khi trở về thì đăng truyện ngắn "Hoang thôn,” rồi những việc phiền phức gần đây tôi gặp phải.
Tôi kể rồi lại kể, bản thân cũng không tránh khỏi cảm giác bắt đầu thấy sợ hãi, đây hoàn toàn không phải phong cách của tôi từ trước tới nay. Nói xong chữ cuối cùng, trên trán tôi cũng nhỏ xuống những giọt mồ hôi lạnh toát.
Nghe xong tất cả những chuyện đó. Diệp Tiêu im lặng hồi lâu, anh vẫn luôn lạnh lùng trầm ngâm như vậy, lặng lẽ nhâm nhi từng chi tiết tôi vừa kể. Nhưng lần này anh chìm sâu vào suy tư, giống như cao thủ cờ vây gặp phải một ván cờ mà tàn cục rất khó giải thoát.
Vậy mà, câu trả lời của anh ấy làm tôi thất vọng: “Cậu xác nhận tất cả những điều này là thật chứ?”
“Đương nhiên, đương nhiên là thật, anh cho rằng đây là ảo giác của em hay lại là một bộ tiểu thuyết khác sao?”
Diệp Tiêu trả lời lãnh đạm: “Cậu đừng căng thẳng quá, tôi hiểu tâm trạng của cậu. Bây giờ, chủ yếu có hai việc khiến cậu vô cùng đau đầu: việc thứ nhất là bốn sinh viên đến Hoang thôn thám hiểm, hôm nay họ nói với cậu qua điện thoại Âu Dương tiên sinh mà bốn tháng trước cậu gặp thực ra đã chết từ tám tháng trước, điều này khiến cậu rơi vào khủng hoảng trầm trọng. Việc thứ hai là có một người phụ nữ bí ẩn tự xưng là Nhiếp Tiểu Sảnh, cô ta lợi dụng những truyền thuyết hoang đường về Hoang thôn không ngừng quấy rối cậu, thậm chí còn âm thầm đeo bám theo cậu.”
“Không sai, anh nhất định phải giúp em.”
“Yên tâm đi, việc của cậu cũng là việc của anh. Chỉ là anh thấy cậu không nên tiếp tục nhúng tay vào, cứ để những việc này qua đi, chẳng bao lâu sau mọi người cũng quên hết thôi.”
“Được rồi, thế thì anh nói cho em biết, em bây giờ phải làm thế nào?”
“Việc thứ nhất không có cách giải quyết được, trừ khi bản thân cậu lại đến Hoang thôn chuyến nữa.”
Tôi lập tức lắc đầu: “Không, em sẽ không đi lần nữa đâu.”
“Nhưng việc thứ hai anh có thể giúp cậu một tay.”