Quan Thương

Chương 180: Bước Ngoặt Của Phương Nam (2)




Lâm Tuyền về Tĩnh Hải tất nhiên không phải chỉ đề trông Tiểu Tư Vũ, y không thiếu việc để làm, trọng điểm là kế hoạch cải tạo giáo dục.
Trung học Tây Trạch bỏ lương cao mời giáo viên giỏi, lập tức mang lại hiệu quả, mùa hè kết hợp với khoa ngoại ngữ Đh Tĩnh Hải tổ chức trại hè tiếng Anh, do hai giáo viên tiếng Anh cùng hai giáo viên nước ngoài dẫn đầu, cắm trại trong 20 ngày, học phí cao tới 2500, tổng cộng tổ chức hai lớp 80 học sinh.
Lúc Lâm Tuyền về tới Tĩnh Hải thì buổi trại hè tiếng Anh cũng vừa mới kết thúc, có được đánh giá cao. Trung học Tây Trạch trong vòng một năm tiếp theo sẽ tổ chức rất nhiều hoạt động gây tiếng vang, trừ xây dựng công trình, lớp ôn tập đại học chính là trọng điểm của trọng điểm.
Thời gian đã tới trung tuần tháng 8 rồi, những người thi trướt các năm trước đều tìm kiếm các loại lợp học thêm, mấy trường học ở Tĩnh Hải đều đem tổ chức lớp ôn thi đại học thành con đường phát tài, Trung học Tây Trạch muốn thành công phải đưa ra mồi như đủ sức hấp dẫn.
Trại hè chẳng qua chỉ là khúc dạo đầu cho lớp ôn thi đại học, Trung học Tây Trạch liên kết với ĐTH Tĩnh Hải tổ chức một loạt chương trình Giáo viên Tây Trạch dạy học qua truyền hình, hoạt động này không tốn bao nhiêu tiền, nhưng tuyên truyền cho nó lại cực kỳ tốn kém, hiệu ứng rất rõ rệt, khi tin tức Trung học Tây Trạch tổ chức lớp ôn thi truyền ra ngoài, học sinh cùng phụ huynh gọi điện học đích thân tới trường liên miên không ngớt.
Trung học Tây Trạch tổ chức lớp dạy học công khai, cho phụ huynh và học sinh dự thính, để thu hút học sinh ưu tú thi trượt, hơn nữa chẳng những không thu học phí cao, còn cung cấp ưu đãi rất nhiều, nhưng học sinh muốn tham gia vào lớp ôn thi đại học lại phải tham gia một cuộc sàng lọc.
Hai lớp ôn thi, tổng cộng chọn được 100 học sinh, vì thế mà năm đầu sơ trung - Cao trung đều giảm đi một lớp, đây cũng thành cái cớ để Trung học Tây Trạch loại bỏ một phần học sinh mới không đủ tiêu chuẩn.
Theo như kế hoạch trước đó, phải khuyên nhủ 30% học sinh thành tích học tập yếu kém, đạo đức xấu chuyển trường, tuy Tập đoàn giáo dục Tây Trạch sẵn lòng vì thể bỏ tiền bồi thường, nhưng người sẵn lòng chuyển trường không có mấy.
Vì thế Trung học Tây Trạch liền dùng một số biện pháp cực đoan, dựa theo thành tích thi cuối kỳ, sẽ loại bỏ 50 học sinh có xếp hạng cuối của mỗi cấp, an bài tới một phòng học riêng học, không an bài chỗ ở cho số học sinh này, liệt vào học sinh ngoại trú, còn những học sinh khác thì thực hiện giáo dục khép kín.
Tập đoàn giáo dục Tây Trạch thưởng phạt giáo viên công chức chênh nhau khá lớn, tổng cộng chia làm sáu cấp, lương cơ bản cao nhất là 60.000, thấp nhất chỉ có 10.000. Phương án này do tầng quản lý tập đoàn đề xuất ra, bất ngờ là Ủy ban liên hợp giáo viên lại không phản đối. Trừ số ít những người như Lâm Minh Đạt ra, không có ai muốn lên lớp dạy 30% học sinh bị loại bỏ kia.
Mấy ngày Lâm Tuyền ở nhà, Lâm Minh Đạt luôn nhìn y với ánh mắt bất thiện, cứ như chủ ý đó chỉ có y mới nghĩ ra được vậy. Lâm Tuyền không chịu nổi ánh mắt đó, cuối cùng phải lên tiếng:
- Ba, con làm sai chuyện gì à?
Lâm Minh Đạt gỡ kính ra, đặt tờ báo xuống bàn, giọng nghiêm khắc:
- 300 học sinh, từ năm đầu sơ trung tới năm cuối cao trung đều loại bỏ, chẳng phải năm đầu sơ trung và cao trung đều là học sinh mới do các con tuyển chọn à, vì sao cũng muốn đóng dấu không hay đó lên người bọn chúng?
Lâm Tuyền có chút hổ thẹn, không dám đối diện với lời chất vấn của Lâm Minh Đạt, lúc ở tỉnh thành y không hỏi han gì tới chuyện Trung học Tây Trạch, có điều xuất hiện loại chuyện này, y cũng không thể trốn tránh được trách nhiệm, đơn giản vì Tập đoàn giáo dục Tây Trạch làm vậy là chấp hành đúng theo phương châm y đặt ra.
Muốn trong thời gian ngắn triệt để cải tạo được Trung học Tây Trạch thì làm sao quan tâm tới quyền lợi của học sinh được.
Lâm Tuyền khí thế yếu hẳn, thận trọng nói:
- Ba, để bọn chúng biết trước sự tàn khốc của xã hội cũng tốt, coi như rèn luyện cho cuộc đời sau này của chúng. Tài phú, quyền lợi vốn không được phân phối bình đẳng, những lời mọi người đều bình đẳng như nhau là sự truyền đạt sai lầm, giáo dục cũng như thế, dù sao cũng tốt hơn là sau khi bị vô tình vứt bỏ ra ngoài xã hội mới choàng tình, tự hủy hoại bản thân.
Lâm Minh Đạt buông một tiếng thở dài:
- Học sinh chia làm ba loại, giáo viên cũng chia làm ba loại, không chen vào được lớp ưu tú, cũng phải chen vào được lớp bình thường. 6 lớp đào thải, ai cũng muốn tránh thật xa. Vì chuyện này các giáo viên nảy sinh mâu thuẫn nội bộ, đều do cái chế độ thưởng chênh lệch kia mà sinh ra.
Không thưởng theo khả năng làm sao phát huy được tinh thần làm việc, chế độ lương thưởng cùng cấp mới khiến giáo viên ưu tú nản lòng, những kẻ phản đối đa phần là ghen ăn tức ở, năng lực không có, song những lời này Lâm Tuyền không dám nói ra, dè dặt hỏi:
- Thế cuối cùng quyết định ra sao ạ?
- Trừ ba lớp tham gia thi đại học, giáo viên dạy lớp ưu tú cũng phải nhận thêm một lớp nữa, chỉ có một lớp năm thứ ba không đủ giáo viên.
Lâm Tuyền nhìn ánh mắt cha có vẻ không bình thường, vội đứng dậy:
- Ba, con có việc gấp phải đi đây.
- Ăn cơm đến nơi rồi, còn đi đâu.
Lâm Minh Đạt đủng đỉnh nói:
- Mấy ngày nay con về cũng chỉ chơi với Tiểu Tư Vũ, không thấy con tới công ty, vậy môn số học do con dạy đi, nếu con dạy số học, còn lại môn lịch sử, đoán chừng Chu Sơn không dám từ chối.
"Biết ngay có chuyện chẳng lành mà" Lâm Tuyền đau đầu vô cùng, quay lại nhăn nhó nhìn Lâm Minh Đạt:
- Chu Sơn hiện gờ là phó tổng giám đốc thường vụ của tập đoàn, không cần phải dạy học, còn con, để con dạy học không phải làm hỏng bọn nhóc sao? Con làm gì có tư cách giáo viên, ba chẳng nói con là gian thương à?
- Không sao cả, bên Chu Sơn do ba đi nói, con đã đứng lớp, ông ta không từ chối được, môn ngữ văn do ba dạy. Một tuần tám tiết, đều bố trí vào buổi sáng, hiện giờ con có việc gì sắp xếp xử lý vào buổi chiều bổi tối đi.
Lâm Tuyền nài nỉ:
- Ba, con nói thật đó, con làm sao đi dạy học được, ba xem con có giống giáo viên không?
- Không giống thì rồi sẽ giống, chuyện này …
Lâm Tuyền bí nước đành cầu cứu viện binh:
- Tiểu Tư Vũ, ông bắt nạt ba này!
- A aaaaa …
Tiểu Tư Vũ đang được Trần Yến tắm rửa chuẩn bị ăn cơm, nghe Lâm Tuyền la làng, quần áo chưa mặt xong đã hét ầm ĩ chạy ù ra, nhào vào lòng Lâm Minh Đạt, hai bàn tay nhỏ nhắn đấm liên hồi:
- Sao ông bắt nạt ba cháu, ông hư …
Lâm Minh Đạt cười ha hả để mặc Tiểu Tư Vũ đánh mình, Trần Yến từ trong phòng tắm chạy ra theo:
- Tư Vũ, mặc áo vào đã không bị cảm bây giờ. Hai cha con ông có chuyện gì cũng đừng lôi trẻ con vào chứ …
Lâm Minh Đạt nhận lấy cái áo từ tay vợ, mặc cho Tiểu Tư Vũ, cô bé ngúng ngẩy không chịu, nhất quyết đòi ông hứa không được bắt nạt cha mình, Lâm Minh Đạt đổi giọng dụ dỗ:
- Tư Vũ, cháu có thích ba cháu tới nhà trẻ dạy cháu không?
- Oa, ba tới nhà trẻ chơi với cháu à?
Tiểu Tư Vũ sáng mắt lên, quay sang nhìn Lâm Tuyền:
- Thế là con được chơi với ba cả ngày rồi.
- Ba, con đồng ý, chuyện gì cũng từ từ thương lượng.
Lâm Tuyền đang nhơn nhơn đắt ý, nghe câu đó sởn gai ốc, đây đâu phải trò đùa, cha y dám làm thế lắm, chỉ còn nước nhận lời trước nghĩ cách ứng phó sau, thực sự nghĩ không ra, cha tốt xấu gì cũng là hiệu trưởng, muốn kiếm một hai giáo viên đứng lớp có gì khó khăn đâu, Chu Sơn ăn gan hùm mới dám làm khó ông. Chẳng lẽ là muốn Chu Sơn có chính sách ngả về phía những học sinh bị loại bỏ kia thêm một chút? Điều này rất có khả năng, Chu Sơn không còn làm phó hiệu trưởng Trung học Tây Trạch nữa, vẫn đích thân tới giảng bài, đại khái sẽ khiến những học sinh kia có được chút an ủi, cha đúng là vì học sinh mà bỏ không ít tâm tư.
Nghĩ tới đó Lâm Tuyền thấy khả năng thoát thân khỏi vụ này trở nên quá mong manh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv