Tô Mộc vừa khe khẽ hát vừa sung sướng đi tới phòng tắm, thoải mái tắm một trận. Nghĩ tới sắc mặt của hai người kia trước khi cô rời đi, tâm tình của cô trở nên vô cùng tốt đẹp.
Tô Mộc khoác áo choàng tắm ra ngoài, điện thoại trên đầu giường lại vang lên.
"Sao thế?" Tô Mộc hỏi thẳng.
Bên kia vang lên giọng nói đầy lo lắng của Liễu Yến: "Mộc Mộc, không tốt rồi. Hiện giờ tình hình trên mạng đang nghiêng về một phía, toàn bộ đều nghiêng về Lâm Dĩnh Nhi rồi."
"Ừ, mình biết rồi."
Có vẻ cô quá bình tĩnh, đến mức khiến Liễu Yến có chút kinh ngạc: "Mộc Mộc, cậu có nghe rõ lời mình nói không vậy?"
"Nghe rất rõ. Cậu không cần phải lo đâu, mình không sao."
Kỳ thật cô đã sớm dự đoán được là sẽ có kết quả như vậy rồi.
"Cậu đừng để ý những gì trên mạng nói. Mình nghi ngờ những người đó đều là tài khoản ảo mà Lâm Dĩnh Nhi thuê. Cậu đừng canh cánh trong lòng."
"Yên tâm, trái tim mình mạnh mẽ lắm. Muộn rồi, cậu cũng nghỉ sớm chút đi nha."
Liễu Yến thấy cô thật sự không bị sao, không khỏi thở phào một hơi: "Cậu cũng nghỉ sớm chút, có chuyện gì nhớ nói cho mình biết."
"Ừ. Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Sau khi cúp máy, Tô Mộc mở máy tính bảng, đăng nhập vào Weibo nắm bắt thông tin trước tiên.
Cô vừa mới đăng nhập vào tài khoản thì thấy số lượng fan theo dõi tài khoản Weibo chứng thực của cô từ mấy nghìn người ban đầu đã tăng lên tới năm sáu chục nghìn người. Tốc độ này đúng là quá nhanh.
Mà số lượng tin nhắn cô nhận được thì lại càng nhiều tới, lên tới mức 99+.
Cô mở một tin ra, thấy khắp màn hình đều là những từ ngữ nhục mạ cô. Tô Mộc trực tiếp tắt đi, không có hứng thú đọc hết, rồi xóa một loạt những tin nhắn khác, hơn nữa còn cài đặt không nhận tin nhắn của người lạ.
Cô mở ra Weibo sinh hoạt mà cô đăng từ trước, ban đầu chỉ có vài bình luận linh tinh, hơn nữa hầu hết là về nhan sắc của cô. Giờ thì hay rồi, số lượng bình luận tăng vọt lên đến hơn chục nghìn.
Cô vừa mở ra xem thì thấy là những dòng lên án đầy căm phẫn.
"Con chó con mèo chạy tới từ đâu mà định nói xấu nữ thần Dĩnh Nhi của tao, phải hỏi xem bọn tao có đồng ý không đã."
"Hừ, Dĩnh Nhi của bọn này thuộc phái thực lực, một minh tinh hạng bét chả có danh tiếng gì cũng dám to mồm nói Dĩnh Nhi nhà này không bằng cô, không biết tè một bãi ra tự soi lại bản thân đi."
"Vừa nhìn mặt con nhỏ này, biết ngay là bình bông rồi, còn dám nói về diễn xuất, đúng là cười rụng răng mất."
"Đường tưởng bọn tao không biết mày định bám idol nhà bọn tao để lăng xê bản thân, đúng là đê tiện vô liêm sỉ mà."
"Đã gặp kẻ không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ đến thế này. Cô ả này mặt dày như tường thành, đã giám định xong."
"Lại một con nhỏ lươn lẹo định giẫm đạp idol của nhà tao để leo lên mà."
"Cái lũ gì không biết, đúng là chó mèo nào cũng dám lên, tưởng bọn tao dễ bị lừa lắm sao."
"Tô Mộc, vừa đọc tên đã thấy buồn nôn. Mau chọc thủng con ả lươn lẹo này, mọi người cùng chống lại cô ta."
...
Tô Mộc có chút hứng thú đọc những dòng bình luận này, đột nhiên một bình luận đập vào mắt cô.
"Vừa nhìn mặt con nhỏ này, biết ngay là bình bông rồi, còn dám nói về diễn xuất, đúng là cười rụng răng mất."
Cái này...
Tô Mộc nở nụ cười với hàm ý sâu xa, cô chụp màn hình bình luận này, sau đó đăng lên trang cá nhân. Đầu tiên cô tìm trong bộ nhớ bức ảnh chính mặt mà cô từng chụp trước đây, chọn bức ảnh đẹp đẽ mà mình hài lòng nhất, rồi đăng cả ảnh và bình luận lên kia, còn kèm theo một dòng chữ.
"Không phải ai cũng có thể làm được bình hoa."