"Không thành vấn đề."
Chờ khi Tô Mộc tới chỗ cửa công ty giải trí của mình thì Tiêu Hồng Lập đã đứng chờ sẵn ở đó. Khi thấy Tô Mộc đến, anh ta chào trước một tiếng: "Mợ chủ."
"Chuyện lần này vất vả anh rồi."
Tiêu Hồng Lập bèn đáp: "Mợ khách sáo rồi."
Trước khi tiến vào tòa nhà, Tô Mộc nhắc nhở: "Thư ký Tiêu, chờ lát nữa trước mặt người ngoài, anh đừng gọi tôi là mợ chủ. Gọi thẳng tên tôi là được rồi."
Hôn nhân giữa cô và Phó Vũ Thần được giữ mật, chờ một năm sau bọn họ tự ly hôn, càng ít người biết càng tốt.
Đây không chỉ là điều Phó Vũ Thần muốn, mà Tô Mộc cũng mong muốn như vậy.
Tuy trong lòng Tiêu Hồng Lập có chút hoài nghi, nhưng anh ta thông minh không hỏi: "Vâng, cô Tô."
Tô Mộc nghe cách anh ta gọi cô, bèn mỉm cười, thật là một thư ký hiểu chuyện.
Quy mô công ty giải trí này không lớn, xem như là một công ty nhỏ trong giới giải trí này, có rất ít tài nguyên, cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì. Các ngôi sao nghệ sĩ dưới trướng công ty này đều không nổi tiếng lắm, nghệ sĩ trụ cột cũng chỉ là một ngôi sao hạng ba, còn lại toàn đóng vai phụ.
Người giống Tô Mộc phải nói là quá nhiều.
Tiêu Hồng Lập muốn làm xong chuyện trước, nên hai người lên thẳng văn phòng tổng giám đốc.
Tổng giám đốc Lâm biết thân phận của Tiêu Hồng Lập, bèn nhiệt tình nghênh đón: "Thư ký Tiêu, mau mời ngồi, mời ngồi."
Ông ta nhiệt tình chào hỏi Tiêu Hồng Lập mà chẳng thèm quen tâm người bên cạnh anh ta.
Tô Mộc bị coi thành không khí chỉ nhún vai không thèm để ý, đi thẳng tới ghế sô pha bên cạnh rồi ngồi xuống.
Tiêu Hồng Lập liếc nhìn mợ chủ, thấy cô không tức giận thì thở phào một hơi, quay sang nói với vị Lâm tổng đang tỏ ra rất nhiệt tình kia: "Lâm tổng, lần này tôi tới đây là vì chuyện của cô Tô."
Lúc này Lâm tổng mới nhìn thoáng qua Tô Mộc, lại quay mặt lại: "Tô Mộc là đối tượng đào tạo trọng điểm của công ty chúng tôi, bên chúng tôi đã đầu tư rất nhiều tài nguyên cho cô ấy..."
Lâm tổng nói một tràng dài, không có gì ngoài công ty đã tốn rất nhiều công sức và tiền bạc bồi dưỡng đào tạo Tô Mộc. Mục đích của ông ta khi nói như vậy chẳng có gì khác ngoài đòi số tiền bồi thường thật cao.
Người ở đây không phải hạng ngu ngốc, đương nhiên hiểu ý của Lâm tổng.
Tiêu Hồng Lập mỉm cười nói: "Lâm tổng, ông nói số tiền bồi thường đi."
Lâm tổng thấy anh ta thẳng thắn như vậy, không khỏi mừng thầm: "Ba triệu tệ."
Tô Mộc nghe thấy con số này, khẽ chau mày lại. Dựa theo khoản tiền bồi thường trên hợp đồng thì chỉ có một triệu tệ, vậy mà ông ta lại tăng thêm hẳn hai triệu nữa, chẳng lẽ tưởng tiền này là lá mít rụng hay sao.
Nhưng Tô Mộc không xót tiền, bởi người chi tiền chẳng phải cô.
Tiền của tên đàn ông cặn bã kia, cứ chi tiêu thoải mái.
Nhưng nếu đối tượng là vị Lâm tổng này, Tô Mộc không muốn ông ta tự dưng kiếm được nhiều tiền như vậy.
Trong trí nhớ của "Tô Mộc", cô có thể thấy rất nhiều hình ảnh Lâm tổng đùa giỡn "Tô Mộc", thậm chí có lần còn định cưỡng bức cô, cuối cùng vì "Tô Mộc" liều chết không theo, ông ta mới bỏ qua cho cô ấy.
Tay tổng giám đốc háo sắc này vốn chẳng phải loại tốt đẹp gì.
Rất ít nữ nghệ sĩ có nhan sắc trong công ty có thể thoát khỏi tay ông ta.
Tên háo sắc già đầu này có thói quen dùng uy hiếp và lợi lộc dụ dỗ nữ nghệ sĩ trong công ty, làm cho bọn họ lên giường với ông ta.
Một số người vì tài nguyên mà cam tâm tình nguyện. Một số khác không muốn, thì ông ta dùng thủ đoạn đe dọa uy hiếp.
Tóm lại, ông ta không phải hạng người tốt lành gì.
Tiêu Hồng Lập nghe xong, sắc mặt vẫn rất bình thường, bình thản nói: "Lâm tổng, xem ra hôm nay tôi tới đây là sai lầm rồi. Ngày mai chúng tôi sẽ phái luật sư của công ty chúng tôi tới nói chuyện với ông."