Diễn xuất không biết là trùng hợp hay ông trời đã định sẵn.
Ở thế giới cũ, Tô Mộc cũng là một diễn viên, chính là loại diễn viên diễn chơi là chính.
Nhà họ Tô là danh gia vọng tộc, từ bé cô đã không thiếu tiền, cho nên cô làm diễn viên không phải vì kiếm tiền, mà là chơi, là để trải nghiệm trăm vị cuộc sống, chỉ vậy mà thôi.
Ở trong thế giới cũ, cô từng tham gia một bộ phim nghệ thuật, giành được giải thưởng ở đấu trường quốc tế, thậm chí còn khiến cô trở thành nữ diễn viên xuất sắc trẻ tuổi nhất. Chính từ khi đó trở đi, cô rời khỏi giới diễn viên.
Cho nên Tô Mộc tin rằng có thể giúp nữ chính ban đầu đạt được nguyện vọng trong khoảng thời gian ngắn nhất, mà cô thì có thể nhanh chóng quay về, rời khỏi thế giới trong sách kỳ quái này.
Tuy rằng cô đã đọc truyện rồi, nhưng những gì viết trong truyện là có hạn, cô nhất định phải tự mình nhanh chóng nắm giữ toàn bộ tình hình của giới giải trí, như vậy mới tiện cho mình làm việc.
Đêm khuya, trong phòng ngủ vẫn sáng đèn, Tô Mộc dụi mắt, duỗi phần lưng mệt mỏi. Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ khuya.
Tô Mộc ngáp một cái, chuẩn bị tắm táp rồi đi ngủ.
Cô vào nhà tắm, cởi áo ngoài, đang chuẩn bị cởi đồ lót thì đôi mắt đang híp chợt mở to, chỉ thấy xung quanh nổi lên một tầng hơi nước mờ ảo. Trong sự mịt mờ đó, xuất hiện một lồng ngực to khỏe khoắn, dáng người với những mảng cơ bắp lộ rõ. Mỗi khối cơ chắc chắn mạnh mẽ, tràn ngập sức bùng phát. Bọt nước chảy dọc xuống theo cơ thể rắn chắc cường tráng, khiến người ta có cảm giác quyến rũ một cách khó tin.
Cô đưa mắt nhìn lên trên. Đó là một khuôn mặt tuấn tú vô song, đôi mắt ưng sắc bén chứa đầy khí phách, ngông cuồng và lại kiêu ngạo, hệt như dẫm mọi thứ trên trời đất này dưới lòng bàn chân.
Con ngươi màu đen sắc bén quét về phía cô, nhiệt độ không khí xung quanh lập tức tụt xuống, lạnh lẽo tới mức đầu óc Tô Mộc kịp thời tỉnh táo lại. Ngay khi người đàn ông đó đang định ra tay, Tô Mộc bứt người ra, đóng cửa, động tác cực kỳ nhanh nhẹn lưu loát.
Cô nhanh chóng tìm vũ khí, sẵn sàng đón quân địch mà nhìn chằm chằm cánh cửa có thể bị người ta đá văng bất cứ lúc nào.
Một giây, hai giây, ba giây...
Tô Mộc nắm chặt cái chai, vừa cảnh giác vừa căng thẳng nhìn chằm chằm, nhưng thời gian dần trôi, cánh cửa kia lại chẳng thấy có động tĩnh gì.
"Người ở trong đó nghe đây, anh mau ra ngoài cho tôi, bằng không tôi mà xông vào là anh sẽ gặp họa đấy."
Im lặng không một tiếng động...
Giỏi đấy, thật sự cho rằng cô không dám vào ư.
"Tôi đếm đến ba, nếu anh mà không ra, đừng trách tôi không khách sáo."
Tô Mộc đếm số, khi tới ba thì dừng lại, im lặng chờ người bên trong đáp lại. Nhưng lại một giây, hai giây trôi đi, vẫn không có động tĩnh nào.
Trời ạ, có cần coi thường cô vậy không.
Nhãi con, chờ lát nữa cho hắn nếm thử sự lợi hại của Không Thủ Đạo đai đen.
Tô Mộc rón rén tới gần cửa phòng tắm, nghe ngóng động tĩnh bên trong, nhưng không có bất cứ âm thanh nào. Ngay lập tức cô mở cửa ra. Đập vào mắt là một mảng trống rỗng, phòng tắm vốn mịt mờ hơi nước nay sạch bóng, làm gì có chút hơi nước nào, càng đừng nói tới đàn ông.
Đây, đây, đây... Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?!
Lại là ảo giác ư?
Cùng lúc đó, trong một biệt thự cổ kính, Quân Tư Mặc nhìn đám vệ sĩ hộ vệ với ánh mắt hung ác nguy hiểm. Trên người anh khoác áo choàng tắm, vạt áo bung mở để lộ ra lồng ngực rắn chắc.
"Tìm cho tôi, đào sâu ba thước cũng phải tìm bằng được cô ta cho tôi."
Đường đường nhà họ Quân mà lại có người liên tục xâm nhập, hệ thống phòng vệ bên ngoài lại không hề phát hiện.
Xem ra cần phải chỉnh đốn một lần mới được.
Ánh mắt Quân Tư Mặc xẹt qua chút lạnh lùng.
Một trang viên chiếm diện tích mấy trăm mẫu, vì một câu của người đàn ông, mà phá vỡ sự yên tĩnh xưa nay. Đèn đuốc bật lên sáng trưng, người người tìm kiếm mọi ngóc ngách.