Người trong nhà ăn khách sạn thật ra cũng không nhiều, trong nhà ăn lớn chỉ hai ba bàn có người. An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết tay trong tay vào nhà ăn, cặp đôi khí chất xuất trần giống như kim đồng ngọc nữ lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người đang ăn cơm. An Tại Đào cảm giác được trong ánh mắt các nam sĩ tại nhà ăn phát ra ánh mắt nóng bỏng mờ ám nào đó, hơi nhíu mày.
Một nhân viên phục vụ nữ tới đón, dẫn hai người tới bên một bàn ăn ở góc sáng sủa, trên bàn đã sớm chuẩn bị bốn món đồ ăn và một bát canh, rất cả đều là món ăn thôn quê trong núi. Cái gì gà con hầm nấm cách thủy, rau xanh xào tằm núi, mầm hoa tiêu rán, trứng gà rừng vân vân. Nói thật, đồ ăn này quả thật không tồi, sắc hương vị đều có vừa thấy khiến người ta thèm ăn.
Hạ Hiểu Tuyết mỉm cười gật đầu với nhân viên phục vụ:
- Cảm ơn, cô đi đi.
An Tại Đào thấy trên bàn còn đặt một bình rượu Mao Đài, liền lắc đầu:
- Nhân viên phục vụ, chai rượu này bỏ đi, chúng tôi không uống rượu.
Hai người vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp động đũa, một giọng nói quen thuộc liền truyền tới:
- Tiểu An, An Tại Đào!
An Tại Đào kinh ngạc quay đầu qua, thoáng nhìn mỉm cười đứng dậy chào hỏi một người quen, không ngờ là Dịch Thần hiện giờ đã quang vinh thăng lên làm Phó Tổng biên tập Báo chiều Đông Sơn.
An Tại Đào cười cười, đứng dạy khoát tay áo:
- Dịch Phó tổng? Khéo vậy sao?
Dịch Thần cười ha ha, chậm rãi chạy qua:
- Tiểu An, ồ, Hạ tiểu thư, không nghĩ tới lại gặp hai người ở chỗ này.
Hạ Hiểu Tuyết đứng dậy chủ động bắt tay với Dịch Thần:
- Xin chào, Dịch Phó tổng.
Dịch Thần hàn huyên hai tiếng với An Tại Đào, bàn bên kia bắt đầu giục gã. Dịch Thần đột nhiên nhớ tới cái gì, vỗ bả vai An Tại Đào:
- Tiểu An, đi, qua đó tôi giới thiệu cho cậu Lưu phóng viên Lưu Ngạn của Nhật báo kinh tế Yên Kinh… Chúng ta đều làm truyền thông, mạng lưới quan hệ nhiều, cũng rất có lợi với cậu… Hạ tiểu thư…
Hạ Hiểu Tuyết thản nhiên cười:
- Ông xã… hai người đi thôi, tôi ăn trước.
…
…
Nhật báo Kinh tế là báo lớn cấp Trung ương, mà Lưu Ngạn còn là phóng viên lớn trong tờ báo này, tuy rằng thời gian ra mắt không dài, nhưng trong 3 năm ngắn ngủn đã khiến vang danh gần xa trong giới, hơn nữa am hiểu loại tin tức và bình luận kinh tế, hành văn sắc bén tài văn mười phần, thứ gọi là văn tựa như người, bản thân cô cũng nổi tiếng như bài viết của cô, nên hơi vênh váo hung hăng.
Cô đeo một cặp kính mắt viền đen, mày liễu như trăng khuyết, mũi cao thẳng, màu da trắng nõn, môi đỏ, mím chặt hơi hếch lên, khiến ngạo khí của cô nổi bật không thể nghi ngờ. Lần này cô rời khỏi Yên Kinh đến tỉnh Đông Sơn, chủ yếu là vì tới Tân Hải phỏng vấn. Mà Dịch Thần cũng làm chủ nhà mời cô lên núi Lão Hổ chơi hai ngày, ăn món ăn dân dã sau đó tới Tân Hải phỏng vấn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
- Tiểu An, vị này chính là phóng viên Lưu Ngạn của Nhật báo Kinh tế, nổi danh trong giới truyền thông, ở thủ đô ai cũng biết cô ấy. Lưu Ngạn à, vị này chính là Tiểu An tôi từng nói với cô. Phóng viên số 1 Báo Tân Hải Thần An Tại Đào.
Dịch Thần sốt sắng giới thiệu, nhưng hiển nhiên Lưu Ngạn cũng không để ý thế nào, chẳng những không nể mặt mũi, trong ánh mắt liếc An Tại Đào còn mơ hồ phát ra một tia khinh thường chợt lóe rồi biến mất.
Cô rụt rè đứng dậy, vươn tay, nhẹ nhàng bắt tay An Tại Đào rồi nhanh chúng thu hồi, lại ngồi trở về.
An Tại Đào lắc đầu, lúc ở kiếp trước, loại phóng viên truyền thông Trung ương kiêu ngạo này hắn gặp nhiều. Ỷ vào xuất thân truyền thông Trung ương, vừa đến địa phương bắt đầu trở nên vênh váo. Mà hết lần này tới lần khác cán bộ chính quyền địa phương lại không muốn tùy tiện đắc tội phóng viên tới từ chân thiên tử này, thường thường lựa chọn hầu hạ, càng khiến những người này khoác lác, mí mắt cũng có thể lật trời.
Kỳ thật, phóng viên chính là phóng viên, không phải minh tinh, danh tiếng lớn có thể sĩ diện, danh tiếng phóng viên có lớn cũng là phóng viên, phóng viên học được sĩ diện kỳ thật đã sa đọa.
Chẳng qua, đối với sự kiêu ngạo của Lưu Ngạn, hắn cũng không để ở trong lòng. Tới đây chào hỏi, vốn chính là nể mặt xem mũi Dịch Thần mà thôi, cũng không chuẩn bị kéo quan hệ gì với cô ta. Chẳng qua, ngay khi An Tại Đào bắt tay với đoàn người Báo chiều Đông Sơn, chuẩn bị trở về dùng cơm với Hạ Hiểu Tuyết, đột nhiên nghe được một câu của Lưu Ngạn liền thay đổi chủ ý.
Lưu Ngạn nhẹ nhàng đong đưa ly bia trong tay, khiến bọt nước bị lay động mấy lần muốn tràn ra, cô thản nhiên nói:
- Phóng viên Tiểu An, tôi xem bài viết của cậu và Dịch Tổng, chẳng qua, đối với quan điểm của hai người tôi không cho là đúng, lần này tới Tân Hải, tôi muốn phỏng vấn viết một bài bác bỏ bài báo của hai người.
Ý đồ Lưu Ngạn tới đây Dịch Thần sớm đã biết, cũng biết Lưu Ngạn có ý kiến phê bình đối với việc Tân Hải dỡ bỏ cầu vượt. Chẳng qua, đối với Dịch Thần mà nói, ở thời khắc mấu chốt gã đã mượn bài báo ngày đó lên vị, về phần hiện tại thì không sao cả. Cho dù Tân Hải dỡ bỏ cầu vượt khiến dư luận lên án, có quan hệ gì với gã chứ?
Nhưng đối với An Tại Đào mà nói thì không giống. Nếu chuyện dỡ bỏ cầu vượt bị phủ định, thì có nghĩa thành tích trước đó của hắn bị gạt bỏ, hy vọng lên chức của ba vợ Hạ Thiên Nông bị nước lạnh dập tắt, mà hy vọng đạt được chiến tích thanh danh của Đỗ Canh cũng hóa thành bọt nước.
Tuy rằng An Tại Đào cũng không quan tâm chiến tích của Đỗ Canh, nhưng lại không thể quan tâm tới tiền đồ của ba vợ. Dù sao, tiền đồ của ba vợ tương quan với tiền đồ và vận mệnh của hắn.
Rút dây động rừng, nếu truyền thông Trung ương đưa ra lời phản đối hoặc nghi ngờ hành vi dỡ bỏ cầu vượt của Tân Hải, chắc chắn khiến cho Trung ương cao tầng và dư luận chú ý. Nếu một khi Đỗ Canh gặp phải dư luận chèn ép, cũng rất có thể gặp phải quyền lực tầng trên chèn ép, lúc này chiến tích công trình dỡ bỏ cầu vượt vừa mới mở đầu đã bị phanh lại. Đỗ Canh không sống khá giả, Hạ Thiên Nông được Đỗ Canh hết sức nâng đỡ sao có thể không liên lụy.
An Tại Đào liền ngồi xuống, nhìn dung nhan kiêu ngạo của Lưu Ngạn khẽ mỉm cười:
- Phóng viên Lưu, lời này của cô là thế nào?
Lưu Ngạn cũng không lập tức trả lời An Tại Đào, mà gắp một chút rau trộn mầm đậu Hà Lan xanh mơn mởn, thong thả nói:
- Tiểu An, cậu vừa bước vào truyền thông, nhưng ngàn vạn lần đừng học cái loại tác phong không đứng đắn. Chúng ta là phóng viên tin tức, bài viết đi ra từ trong tay chúng ta không nên phụ lòng công lý và lương tâm chính nghĩa, không thể vì xu nịnh lãnh đạo mà uốn cong ngòi bút, viết bài theo thể Goethe.
Cái gọi thể Goethe là một cách nói không được đặt lên mặt bàn trong nghề, ám chỉ thể "ca công tụng đức, nói về bài văn tô son điểm phấn nịnh bợ cán bộ.
An Tại Đào nhẹ nhàng nhíu mày:
- Lời phóng viên Lưu, tôi nghe không quá hiểu, có chuyện xin nói thẳng đi.
Mày Lưu Ngạn nhướng lên, cười nhạo nói:
- Thế nào, cậu còn không phục? Lúc trước chiếc cầu vượt Tân Hải này được đầu tư thật lớn… tiền của chính phủ từ đâu mà tới? Còn không phải tiền của dân chúng. Nhưng sau đó thì sao, tiêu phí nhiều tiền xây một chiếc cầu vượt, từ khi xây dựng đến khi dỡ bỏ còn không đến mười năm, nói hủy liền hủy, một số tiền lớn như vậy cứ trôi theo dòng nước rồi… Tiền nhiệm xây dựng, hạ nhiệm dỡ bỏ, nói trắng ra còn không phải vì chiến tích thì là gì? Làm phóng viên, cậu chẳng những không có giọng văn ngờ vực, trái lại khàn giọng tiến hành thổi phồng, không phải vì nịnh bợ lãnh đạo là gì?
An Tại Đào bĩu môi:
- Phóng viên Lưu, không điều tra thì không có quyền lên tiếng, tình hình cầu vượt Tân Hải cô còn chưa thăm dò, vẫn không nên có kết luận tùy tiện, chụp mũ cho người khác. Quả thật, cô nói không sai, cầu vượt Tân Hải từ khi xây dựng đến lúc dỡ bỏ quả thật không đến mười năm, nhưng cô chỉ thấy lãng phí tài chính xây dựng, nhưng cô không nhìn thấy sự tồn tại của cầu vượt nguy hại rất lớn đối với sự phát triển của thành phố Tân Hải. Không cần nói tới ô nhiễm môi trường, cũng không cần nói tới tần suất phát sinh tai nạn xe cô, chỉ cần nói tới cản trở giao thông ảnh hưởng tiến trình đô thị hóa này, hàng năm mang đến cho Tân Hải tổn thất kinh tế không phải số lượng nhỏ. Mà nhìn từ lâu từ dài, cầu vượt lại…
Lưu Ngạn không ngờ một phóng viên nhỏ cấp thành phố như An Tại Đào lại công khai phản kích cô như vậy, sắc mặt hơi đỏ lên. Gia thế cô rất tốt, lại có tài trí, dung mạo cũng rất tốt, cho nên được người ta xem trọng khắp nơi, sớm đã quen cuộc sống các vì sao vây quanh mặt trăng, một khi gặp được thanh niên không chịu uốn lưỡi" như vậy, trong nhất thời cô hơi bối rối và phẫn nộ.
Cô cười lạnh một tiếng:
- Nếu cầu vượt nguy hại nhiều hơn, đã là cầu vượt có hại như vậy, vì sao lúc trước lại xây dựng?
An Tại Đào chậm rãi cầm lấy bao thuốc lá trên bàn, nhẹ nhàng rút một điếu thuốc Trung Hoa ra châm, chậm rãi thở ra một vòng khói:
- Ngượng quá, đó không phải vấn đề của tôi, vấn đề này của cô hắn nên hỏi đồng chí Cao Dương lúc trước làm Bí thư Thành ủy Thành phố Tân Hải. Tôi chỉ biết là, hiện giờ cầu vượt Tân Hải đã tới nông nỗi không thể không dỡ bỏ, cân nhắc thiệt hơn, dỡ bỏ có lợi hơn, vì sao không dỡ đi? Nếu Thành ủy và UBND thành phố thuận theo ý dân, bị thổi phồng thì thế nào?
- Cậu đây là già mồm át lẽ phải!
Lưu Ngạn căm giận ném chiếc đũa trong tay xuống.
- Già mồm át lẽ phải? Ha ha, phóng viên Lưu, nếu nói xây dựng cầu vượt là một sai lầm, như vậy dỡ bỏ cầu vượt chính là sửa chữa sai lầm, nếu sai lầm không sửa chữa sẽ vô cùng tiếc nuối.
An Tại Đào nhẹ nhàng nói xong, đột nhiên nhớ tới một sự kiện, liền ung dung nói:
- Chúng ta mở ra cải cách chính là đang mò đá qua sông, đưa mắt cả nước, loại thành thị trong phát triển phạm vào sai lầm giống Tân Hải chỗ nào cũng có. Không cần nói gì khác, chẳng phải trợ sở làm việc Nhật báo Kinh tế các cô lúc đó xây dựng hai năm liền dỡ bỏ xây lại?
Sắc mặt Lưu Ngạn đỏ lên, bị nghẹn một chút, trong tình thế cấp bách, cô vốn có thể ăn nói khéo léo ngôn từ sắc bén, không ngờ không thể mở miệng. Hóa ra, bên cạnh Đại học Yến Sơn chính là tòa soạn của Lưu Ngạn, lúc An Tại Đào học đại học, tờ báo lớn này vừa mới xây dựng một cao ốc làm việc 8 tầng, nhưng không tới bốn năm, ngay khi An Tại Đào học năm thứ tư, Kỳ Hào một người từ Ủy ban tổ chức Trung ương bị giáng chức xuống làm Chủ tịch tòa soạn tạo danh tiếng với giới truyền thông và quốc tế, ra lệnh một tiếng, tòa cao ốc này bị dỡ bỏ, tại địa chỉ ban đầu, xây dựng một cao ốc vàng son lộng lẫy gần 20 tầng.
Chuyện này An Tại Đào nhớ rõ ràng. Hắn ở ký túc xá nam hướng về phía công trình xây dựng, tiếng động cơ gần rú ngày đêm trên công trường lúc trước khiến các nam sinh Đại học Yến Sơn khổ không chịu nổi. Ban ngày còn tốt, tới buổi tối căn bản không thể đi vào giấc ngủ.