An Tại Đào đi xuống bậc thang công ty chứng khoán Hoa Hạ, quay lại nhìn mấy chữ vàng lóng lánh trên biển, lòng thoải mái vô cùng. Khi hắn quay lại, 50 vạn đó ắt sinh sôi nảy nở. 70 vạn tiền thưởng, ngoại trừ chi phí dùng vào việc đính hôn, trong tay còn hơn 17 vạn.
An Tại Đào tính toán, số tiền đó mua một cái nhà nhỏ, thêm ít nội thất đơn giản, vậy là đủ. Hắn chuẩn bị đi tìm nhà, hiện tại ở Tân Hải thị trường nhà đất vừa mới bắt đầu, ở trên con đường phồn hoa nhất giá nhà mới không đến 1100 tệ/m2, đó là nhà tốt rồi, còn đến những khu vực ngoại thành, giá nhà càng thấp.
An Tại Đào vừa mắt một khu nhà nhỏ ven biển. Khu nhà này vừa mới hình thành, trước đấy vốn là nhà ga vận chuyển hàng hóa. Nhìn tiểu khu hiện đại có vẻ hẻo lánh xa trung tâm, nhưng hắn biết, chỉ vài năm sau, nơi này chính là trung tâm của thành phố Tân Hải, đường cao tốc Tân Hải sau này chính là chạy qua trước khu vực này.
Hai ngày trước, An Tại Đào bứt thời gian đi xem nhà, thấy diện tích cũng không tệ, lớn nhất là 128 mét vuông, có 2-3 phòng. Giá áng chừng 900 tệ/m2. Hắn quyết định mua một căn nhà ba phòng, 128 mét vuông, cho mình, mẹ và Trúc Tử ba người vừa vặn có ba không gian độc lập. Về phần phòng tân hôn, tạm thời An Tại Đào chưa tính đến.
Trong kế hoạch của cuộc đời hắn kiếp này, hắn đã dự tính sau khi kết hôn phải mua một căn nhà lớn hơn, để mẹ và Trúc Tử ở với nhau, Dù sao trong tay có tiền, bất cứ lúc nào cũng có thể mua nhà. Không vội.
An Tại Đào rời khỏi thị trường chứng khoán, ở một tiệm nhỏ bên đường mua hai thứ đồ trang sức, lúc này mới trở về tòa soạn. Vừa mới vào phòng làm việc của Ban tin tức, đã thấy Lý Tương đứng dậy, buồn bực nhìn hắn, nói:
- Bạn tốt, cậu nhàn nhã quá đấy, phóng viên số 1 thì vẫn là phóng viên, tôi lên đây vừa lúc 12h, chẳng làm được gì khác ngoài việc nghe điện thoại. Toàn chuyện lông gà lông vịt.
An Tại Đào cười ha hả, bước nhanh đến trước mặt Lý Tương, vỗ vào vai cô:
- Chị Tương, vất vả rồi, đêm nay tôi mời chị ăn cơm, à không, đêm mai đi, đêm nay tôi có việc rồi.
Lý Tương bĩu môi:
- Thôi đi, tôi cũng có việc, cơm của cậu, tiểu thư ta nuốt không vào…
- Đúng rồi, cậu đi đâu thế? Vừa rồi trưởng ban tìm cậu.
Lý Tương lại nói.
- Tìm tôi làm gì?
An Tai Đào ngồi xuống, thăm dò:
- Tôi vừa đi khảo sát thị trường chứng khoán…
- Ôi, hiện tại thị trường chứng khoán đóng băng rồi, cậu bị thần kinh hay sao mà nhào vô đầu cơ cổ phiếu?
- Suỵt, nói nhỏ một chút
An Tại Đào trừng mắt nhìn Lý Tương:
- Chị Tương, chúng ta quan hệ cũng không tệ, lại là đồng sự, tôi không thể biết cách kiếm tiền mà không nói với chị. Nếu chị có tiền, tôi đề nghị chị đi mua một ít cổ phiếu…
An Tại Đào ghé sát lại thì thầm bên tai Lý Tương một lúc.
Hơi thở đàn ông phả vào mặt, An Tại Đào lại thì thầm khe khẽ bên tai, Lý Tương lập tức có cảm giác khác thường. Hơi nóng đó khiến cô rung động, ánh mắt mơ màng nhìn An Tại Đào, đang muốn nói vài câu, đột nhiên, trước mắt hiện dung nhan cao nhã xinh đẹp của Hạ Hiểu Tuyết không khỏi có chút tự ti, lẳng lặng cúi đầu.
Cảm xúc của Lý Tương lọt vào mắt An Tại Đào, hắn xấu hổ lùi lại.
Lý Tương đối với hắn, tình cảm không bình thường. Hắn cũng mới đây mới phát hiện ra. Hắn vạn lần không ngờ, nữ phóng viên kiếp trước không có mấy liên quan đến mình, kiếp này ai dè lại dính líu tình cảm. Nếu không có Hạ Hiểu Tuyết, Lý Tươnng thật ra là một đối tượng tốt, tướng mạo thanh tú, dáng người mảnh mai, tính cách tuy rằng hướng ngoại, phóng khoáng nhưng lại nhẫn nại, thiện lương, rất phụ nữ Á Đông.
Lý Tương yên lặng quay người đi, cố gắng trấn tĩnh. Cô không muốn để lộ điều gì trước mặt An Tại Đào hay trước mặt đồng sự khác. Cho dù, hiện giờ trong lòng cô đang khổ sở. Kỳ thật, loại cảm xúc này tuy không thể nói là "thất tình" nhưng cũng là cảm giác mất mát khó có thể diễn tả thành lời.
Giống như bản thân vừa mới nhìn trúng thứ gì đó, đột nhiên lại phát hiện, nhứ độc nhất vô nhị này đã là "hoa có chủ", trong lòng tự nhiên cảm thấy đau xót.
Càng khổ hơn là, cô phải đối mặt với An Tại Đào mỗi ngày, bởi vì cô và hắn là hợp tác. Cô vốn đã định đi đề nghị cấp trên thôi không phối hợp làm việc với An Tại Đào nữa, nhưng sau khi do dự thật lâu vẫn không mở miệng ra. Thứ nhất là sợ dẫn tới một số lời đồn nhảm, thứ hai trong tiềm thức còn có chút không buông.
May mà vừa lúc có tiếng điện thoại vang lên, che lấp sự xấu hổ của Lý Tương.
Lý Tương nhìn lướt qua, vội vàng cầm điện thoại lên, cúi đầu nói:
- Xin chào, đường dây tin tức nóng Tiểu An của Báo Tân Hải Thần.
Đầu dây điện thoại bên kia trầm mặc một chút, vẫn là giọng nam tính hơi trầm thấp kia:
- Xin chào, tôi tìm Ngưu Đao.
- Ồ, anh chờ.
Lý Tương che điện thoại, quay đầu liếc An Tại Đào một cái, nhẹ nhàng nói:
- Người này gọi vài cuộc điện thoại tới, nói muốn tìm Ngưu Đao, hỏi hắn có chuyện gì, hắn lại không chịu nói … cậu nhận hay không?
An Tại Đào ngẩn ra:
- Nhận, đưa cho tôi.
Bàn làm việc của hai người nối tiếp nhau, chỉ cách một vách ngăn nhôm hợp kim, An Tại Đào đứng dậy, nhận ống nghe trong tay Lý Tương:
- Xin chào, tôi là phóng viên Ngưu Đao của Báo Tân Hải Thần, xin hỏi anh là...
Giọng nam đầu điện thoại bên kia dồn xuống cực thấp:
- Trong tay tôi có manh mối phạm tội của một quan tham, cậu có dám đưa ra ngoài ánh sáng hay không?
An Tại Đào hít một ngụm khí lạnh, lấy lại bình tĩnh:
- Ha ha, không phải vấn đề dám hay không, là vấn đề có thể hay không. Nhưng vạch trần tội trạng, tố cáo quan tham, anh nên đi tìm Cục Chống tham nhũng chứ không phải tòa soạn chúng tôi.
- Nếu có thể tìm Viện kiểm sát, tôi còn tìm cậu làm gì?
Người nọ hừ một tiếng:
- Tôi dám cam đoan, cậu sẽ cảm thấy hứng thú, bởi vì... Tốt lắm, hôm nay nói tới đây, hôm khác tôi sẽ tìm cậu.
Nói xong, người nọ dứt khoát cúp điện thoại, không để lại một chút thời gian và cơ hội cho An Tại Đào kịp lấy chút thông tin. .
Sắc mặt An Tại Đào trầm xuống, chậm rãi buông điện thoại, ngồi xuống. Lý Tương nhíu mày:
- Sao rồi, hắn nói gì?
- Không nói gì.
An Tại Đào lắc đầu:
- Người này hơi cổ quái, không cần để ý tới hắn.
Điện thoại vừa buông, tiếng chuông chói tai lại vang lên. Lý Tương cười khổ một tiếng:
- An Tại Đào, từ lúc cậu treo giải thưởng cho người cung cấp tin, điện thoại này của chúng sắp bị đánh sập. Chuyện lớn bằng cái mông cũng báo lại, thật sự buồn cười, đều nhắm tiền thưởng của chúng ta.
Nhưng dù sao cũng là công việc, Lý Tương vẫn không có cách nào mà nhận điện thoại, nhưng rất nhanh thần sắc Lý Tương liền trở nên cực kỳ cổ quái, không nói gì mà đưa điện thoại cho An Tại Đào.
An Tại Đào nhận điện thoại, bên trong truyền đến tiếng Hạ Hiểu Tuyết cười hì hì:
- Ông xã! Em quyết định, từ lúc này bắt đầu đổi cách gọi ông xã, rất nhiều người trong đơn vị chúng em đính hôn bắt đầu gọi ông xã, hì hì.
An Tại Đào kinh ngạc:
- Hiểu Tuyết, sao lại là em? Ài, đây là điện thoại đường dây nóng của bọn anh, việc tư vẫn không nên gọi thì tốt, tránh cho ảnh hưởng công việc của bọn anh.
Hạ Hiểu Tuyết bĩu môi:
- Em thấy trên báo có số điện thoại, tiện tay nhấn, chỉ vài phút điện thoại liền ảnh hưởng công tác của anh à? Tốt lắm, tốt lắm, bản tiểu thư nói ngắn gọn, một lát sau khi tan tầm chờ ở cửa tòa soạn, xe của ba em sẽ đến đón anh.
...
...
Hôm nay không có việc gì quan trọng lắm, chỉ cần Lý Tương viết một mẩu tin vắn, thị dân phản ánh việc cải tạo đường dây điện trong thành phố, đề nghị Công ty điện lực tiến hành làm gấp, An Tại Đào không có việc gì, nhìn đồng hồ thấy 6h, liền chào Lý Tương, đi xuống lầu.
Đứng ở cửa hơn 10 phút, thì xe Hạ Thiên Nông tới, thấy Hiểu Tuyết ngồi một mình trên xe, An Tại Đào lấy làm lạ hỏi:
- Hiểu Tuyết, mẹ và ba không đi đâu à?
Hiểu Tuyết cười hì hì:
- Không đi đâu, ba em hiện tại bận nhiều việc, Phó ban chỉ đạo phá dỡ cầu vượt mới vừa xong, lại làm Phó ban kiến thiết đường lớn, đang triệu tập các ban ngành thành phố dự họp, bận tối mắt mũi. Mà mẹ thì…
Hạ Hiểu Tuyết đột nhiên ngừng lời, An Tại Đào có chút tò mò, nhưng trước mặt lái xe cũng không tiện hỏi.
Vừa đúng lúc tan tầm, trên đường cái lượng xe lưu thông rất lớn. Chiếc xe Hồng Kỳ chậm chạp nhích từng tý một, vốn lộ trình chỉ cần 10 phút phải đi hết nửa giờ mới tới, dừng lại ở bên cạnh một quán cơm lớn. Hạ Hiểu Tuyết cùng An Tại Đào xuống xe, nói cám ơn lái xe sau đó cùng nhau đi về phía quán cơm.
Một đoạn đường không đến trăm mét, hai người đi hơn 10 phút. Hạ Hiểu Tuyết dịu dàng khoác tay An Tại Đào, nhỏ giọng thì thầm. An Tại Đào lúc này mới bừng tỉnh ngộ, thì ra là thế.
Hạ Thiên Nông xuất thân trong một gia đình công nhân, nếu không phải vì gặp và cưới Thạch Thanh con của một cán bộ lão thành thì chưa chắc hôm nay ông ta đã leo lên đến chức Phó giám đốc sở. Ba của Thạch Thanh Thạch Cảm tham gia Hồng quân, làm Tiểu đoàn trưởng Bát Lộ quân, sau tham gia chiến dịch Sông Giang, giải phóng, chuyển ngành công tác về tỉnh Đông Sơn, từng làm đến chức quan cao nhất là Phó chủ tịch Mặt trận Tổ quốc tỉnh Đông Sơn.
Tuy rằng hiện tại Thạch Cảm đã về hưu và tạ thế, Thạch gia thế lực và sức ảnh hưởng đã không được như trước, cơ bản là xuống dốc, nhưng hơn mười năm trước, chẳng khác nào mặt trời ban trưa. Nếu không có vị cha vợ này dọn đường từ trên xuống dưới, Hạ Thiên Nông không bao giờ có hy vọng leo lên đến cái ghế Phó Chủ tịch Thành phố Tân Hải.
---
An Tại Đào đi xuống bậc thang công ty chứng khoán Hoa Hạ, quay lại nhìn mấy chữ vàng lóng lánh trên biển, lòng thoải mái vô cùng. Khi hắn quay lại, 50 vạn đó ắt sinh sôi nảy nở. 70 vạn tiền thưởng, ngoại trừ chi phí dùng vào việc đính hôn, trong tay còn hơn 17 vạn.
An Tại Đào tính toán, số tiền đó mua một cái nhà nhỏ, thêm ít nội thất đơn giản, vậy là đủ. Hắn chuẩn bị đi tìm nhà, hiện tại ở Tân Hải thị trường nhà đất vừa mới bắt đầu, ở trên con đường phồn hoa nhất giá nhà mới không đến 1100 tệ/m2, đó là nhà tốt rồi, còn đến những khu vực ngoại thành, giá nhà càng thấp.
An Tại Đào vừa mắt một khu nhà nhỏ ven biển. Khu nhà này vừa mới hình thành, trước đấy vốn là nhà ga vận chuyển hàng hóa. Nhìn tiểu khu hiện đại có vẻ hẻo lánh xa trung tâm, nhưng hắn biết, chỉ vài năm sau, nơi này chính là trung tâm của thành phố Tân Hải, đường cao tốc Tân Hải sau này chính là chạy qua trước khu vực này.
Hai ngày trước, An Tại Đào bứt thời gian đi xem nhà, thấy diện tích cũng không tệ, lớn nhất là 128 mét vuông, có 2-3 phòng. Giá áng chừng 900 tệ/m2. Hắn quyết định mua một căn nhà ba phòng, 128 mét vuông, cho mình, mẹ và Trúc Tử ba người vừa vặn có ba không gian độc lập. Về phần phòng tân hôn, tạm thời An Tại Đào chưa tính đến.
Trong kế hoạch của cuộc đời hắn kiếp này, hắn đã dự tính sau khi kết hôn phải mua một căn nhà lớn hơn, để mẹ và Trúc Tử ở với nhau, Dù sao trong tay có tiền, bất cứ lúc nào cũng có thể mua nhà. Không vội.
An Tại Đào rời khỏi thị trường chứng khoán, ở một tiệm nhỏ bên đường mua hai thứ đồ trang sức, lúc này mới trở về tòa soạn. Vừa mới vào phòng làm việc của Ban tin tức, đã thấy Lý Tương đứng dậy, buồn bực nhìn hắn, nói:
- Bạn tốt, cậu nhàn nhã quá đấy, phóng viên số 1 thì vẫn là phóng viên, tôi lên đây vừa lúc 12h, chẳng làm được gì khác ngoài việc nghe điện thoại. Toàn chuyện lông gà lông vịt.
An Tại Đào cười ha hả, bước nhanh đến trước mặt Lý Tương, vỗ vào vai cô:
- Chị Tương, vất vả rồi, đêm nay tôi mời chị ăn cơm, à không, đêm mai đi, đêm nay tôi có việc rồi.
Lý Tương bĩu môi:
- Thôi đi, tôi cũng có việc, cơm của cậu, tiểu thư ta nuốt không vào…
- Đúng rồi, cậu đi đâu thế? Vừa rồi trưởng ban tìm cậu.
Lý Tương lại nói.
- Tìm tôi làm gì?
An Tai Đào ngồi xuống, thăm dò:
- Tôi vừa đi khảo sát thị trường chứng khoán…
- Ôi, hiện tại thị trường chứng khoán đóng băng rồi, cậu bị thần kinh hay sao mà nhào vô đầu cơ cổ phiếu?
- Suỵt, nói nhỏ một chút
An Tại Đào trừng mắt nhìn Lý Tương:
- Chị Tương, chúng ta quan hệ cũng không tệ, lại là đồng sự, tôi không thể biết cách kiếm tiền mà không nói với chị. Nếu chị có tiền, tôi đề nghị chị đi mua một ít cổ phiếu…
An Tại Đào ghé sát lại thì thầm bên tai Lý Tương một lúc.
Hơi thở đàn ông phả vào mặt, An Tại Đào lại thì thầm khe khẽ bên tai, Lý Tương lập tức có cảm giác khác thường. Hơi nóng đó khiến cô rung động, ánh mắt mơ màng nhìn An Tại Đào, đang muốn nói vài câu, đột nhiên, trước mắt hiện dung nhan cao nhã xinh đẹp của Hạ Hiểu Tuyết không khỏi có chút tự ti, lẳng lặng cúi đầu.
Cảm xúc của Lý Tương lọt vào mắt An Tại Đào, hắn xấu hổ lùi lại.
Lý Tương đối với hắn, tình cảm không bình thường. Hắn cũng mới đây mới phát hiện ra. Hắn vạn lần không ngờ, nữ phóng viên kiếp trước không có mấy liên quan đến mình, kiếp này ai dè lại dính líu tình cảm. Nếu không có Hạ Hiểu Tuyết, Lý Tươnng thật ra là một đối tượng tốt, tướng mạo thanh tú, dáng người mảnh mai, tính cách tuy rằng hướng ngoại, phóng khoáng nhưng lại nhẫn nại, thiện lương, rất phụ nữ Á Đông.
Lý Tương yên lặng quay người đi, cố gắng trấn tĩnh. Cô không muốn để lộ điều gì trước mặt An Tại Đào hay trước mặt đồng sự khác. Cho dù, hiện giờ trong lòng cô đang khổ sở. Kỳ thật, loại cảm xúc này tuy không thể nói là "thất tình" nhưng cũng là cảm giác mất mát khó có thể diễn tả thành lời.
Giống như bản thân vừa mới nhìn trúng thứ gì đó, đột nhiên lại phát hiện, nhứ độc nhất vô nhị này đã là "hoa có chủ", trong lòng tự nhiên cảm thấy đau xót.
Càng khổ hơn là, cô phải đối mặt với An Tại Đào mỗi ngày, bởi vì cô và hắn là hợp tác. Cô vốn đã định đi đề nghị cấp trên thôi không phối hợp làm việc với An Tại Đào nữa, nhưng sau khi do dự thật lâu vẫn không mở miệng ra. Thứ nhất là sợ dẫn tới một số lời đồn nhảm, thứ hai trong tiềm thức còn có chút không buông.
May mà vừa lúc có tiếng điện thoại vang lên, che lấp sự xấu hổ của Lý Tương.
Lý Tương nhìn lướt qua, vội vàng cầm điện thoại lên, cúi đầu nói:
- Xin chào, đường dây tin tức nóng Tiểu An của Báo Tân Hải Thần.
Đầu dây điện thoại bên kia trầm mặc một chút, vẫn là giọng nam tính hơi trầm thấp kia:
- Xin chào, tôi tìm Ngưu Đao.
- Ồ, anh chờ.
Lý Tương che điện thoại, quay đầu liếc An Tại Đào một cái, nhẹ nhàng nói:
- Người này gọi vài cuộc điện thoại tới, nói muốn tìm Ngưu Đao, hỏi hắn có chuyện gì, hắn lại không chịu nói … cậu nhận hay không?
An Tại Đào ngẩn ra:
- Nhận, đưa cho tôi.
Bàn làm việc của hai người nối tiếp nhau, chỉ cách một vách ngăn nhôm hợp kim, An Tại Đào đứng dậy, nhận ống nghe trong tay Lý Tương:
- Xin chào, tôi là phóng viên Ngưu Đao của Báo Tân Hải Thần, xin hỏi anh là...
Giọng nam đầu điện thoại bên kia dồn xuống cực thấp:
- Trong tay tôi có manh mối phạm tội của một quan tham, cậu có dám đưa ra ngoài ánh sáng hay không?
An Tại Đào hít một ngụm khí lạnh, lấy lại bình tĩnh:
- Ha ha, không phải vấn đề dám hay không, là vấn đề có thể hay không. Nhưng vạch trần tội trạng, tố cáo quan tham, anh nên đi tìm Cục Chống tham nhũng chứ không phải tòa soạn chúng tôi.
- Nếu có thể tìm Viện kiểm sát, tôi còn tìm cậu làm gì?
Người nọ hừ một tiếng:
- Tôi dám cam đoan, cậu sẽ cảm thấy hứng thú, bởi vì... Tốt lắm, hôm nay nói tới đây, hôm khác tôi sẽ tìm cậu.
Nói xong, người nọ dứt khoát cúp điện thoại, không để lại một chút thời gian và cơ hội cho An Tại Đào kịp lấy chút thông tin. .
Sắc mặt An Tại Đào trầm xuống, chậm rãi buông điện thoại, ngồi xuống. Lý Tương nhíu mày:
- Sao rồi, hắn nói gì?
- Không nói gì.
An Tại Đào lắc đầu:
- Người này hơi cổ quái, không cần để ý tới hắn.
Điện thoại vừa buông, tiếng chuông chói tai lại vang lên. Lý Tương cười khổ một tiếng:
- An Tại Đào, từ lúc cậu treo giải thưởng cho người cung cấp tin, điện thoại này của chúng sắp bị đánh sập. Chuyện lớn bằng cái mông cũng báo lại, thật sự buồn cười, đều nhắm tiền thưởng của chúng ta.
Nhưng dù sao cũng là công việc, Lý Tương vẫn không có cách nào mà nhận điện thoại, nhưng rất nhanh thần sắc Lý Tương liền trở nên cực kỳ cổ quái, không nói gì mà đưa điện thoại cho An Tại Đào.
An Tại Đào nhận điện thoại, bên trong truyền đến tiếng Hạ Hiểu Tuyết cười hì hì:
- Ông xã! Em quyết định, từ lúc này bắt đầu đổi cách gọi ông xã, rất nhiều người trong đơn vị chúng em đính hôn bắt đầu gọi ông xã, hì hì. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
An Tại Đào kinh ngạc:
- Hiểu Tuyết, sao lại là em? Ài, đây là điện thoại đường dây nóng của bọn anh, việc tư vẫn không nên gọi thì tốt, tránh cho ảnh hưởng công việc của bọn anh.
Hạ Hiểu Tuyết bĩu môi:
- Em thấy trên báo có số điện thoại, tiện tay nhấn, chỉ vài phút điện thoại liền ảnh hưởng công tác của anh à? Tốt lắm, tốt lắm, bản tiểu thư nói ngắn gọn, một lát sau khi tan tầm chờ ở cửa tòa soạn, xe của ba em sẽ đến đón anh.
...
...
Hôm nay không có việc gì quan trọng lắm, chỉ cần Lý Tương viết một mẩu tin vắn, thị dân phản ánh việc cải tạo đường dây điện trong thành phố, đề nghị Công ty điện lực tiến hành làm gấp, An Tại Đào không có việc gì, nhìn đồng hồ thấy 6h, liền chào Lý Tương, đi xuống lầu.
Đứng ở cửa hơn 10 phút, thì xe Hạ Thiên Nông tới, thấy Hiểu Tuyết ngồi một mình trên xe, An Tại Đào lấy làm lạ hỏi:
- Hiểu Tuyết, mẹ và ba không đi đâu à?
Hiểu Tuyết cười hì hì:
- Không đi đâu, ba em hiện tại bận nhiều việc, Phó ban chỉ đạo phá dỡ cầu vượt mới vừa xong, lại làm Phó ban kiến thiết đường lớn, đang triệu tập các ban ngành thành phố dự họp, bận tối mắt mũi. Mà mẹ thì…
Hạ Hiểu Tuyết đột nhiên ngừng lời, An Tại Đào có chút tò mò, nhưng trước mặt lái xe cũng không tiện hỏi.
Vừa đúng lúc tan tầm, trên đường cái lượng xe lưu thông rất lớn. Chiếc xe Hồng Kỳ chậm chạp nhích từng tý một, vốn lộ trình chỉ cần 10 phút phải đi hết nửa giờ mới tới, dừng lại ở bên cạnh một quán cơm lớn. Hạ Hiểu Tuyết cùng An Tại Đào xuống xe, nói cám ơn lái xe sau đó cùng nhau đi về phía quán cơm.
Một đoạn đường không đến trăm mét, hai người đi hơn 10 phút. Hạ Hiểu Tuyết dịu dàng khoác tay An Tại Đào, nhỏ giọng thì thầm. An Tại Đào lúc này mới bừng tỉnh ngộ, thì ra là thế.
Hạ Thiên Nông xuất thân trong một gia đình công nhân, nếu không phải vì gặp và cưới Thạch Thanh con của một cán bộ lão thành thì chưa chắc hôm nay ông ta đã leo lên đến chức Phó giám đốc sở. Ba của Thạch Thanh Thạch Cảm tham gia Hồng quân, làm Tiểu đoàn trưởng Bát Lộ quân, sau tham gia chiến dịch Sông Giang, giải phóng, chuyển ngành công tác về tỉnh Đông Sơn, từng làm đến chức quan cao nhất là Phó chủ tịch Mặt trận Tổ quốc tỉnh Đông Sơn.
Tuy rằng hiện tại Thạch Cảm đã về hưu và tạ thế, Thạch gia thế lực và sức ảnh hưởng đã không được như trước, cơ bản là xuống dốc, nhưng hơn mười năm trước, chẳng khác nào mặt trời ban trưa. Nếu không có vị cha vợ này dọn đường từ trên xuống dưới, Hạ Thiên Nông không bao giờ có hy vọng leo lên đến cái ghế Phó Chủ tịch Thành phố Tân Hải.
Hạ Thiên Nông và Thạch Thanh sau khi kết hôn, tuy rằng Thạch Thanh có tình cảm rất sâu sắc với chồng, rất tôn trọng chồng mình, nhưng không có nghĩa sẽ để mắt đến những người thân nghèo khổ của chồng. Nhất là sau khi Hạ Thiên Nông một bước lên mây, người thân của Hạ gia bỗng nhiên nhiều hơn, rất nhiều họ hàng bắn đại bác bảy lần không tới, cũng gõ cửa Hạ gia cầu cạnh, khiến Thạch Thanh cực kỳ chán nản.
Nghe nói Hạ Hiểu Tuyết đính hôn, người nhà của Hạ gia tụ tập lại, mời Hạ Hiểu Tuyết và An Tại Đào ăn cơm, đương nhiên cũng có cớ gửi chút lễ vật làm quà. Vốn cũng là tình nghĩa, nhưng Thạch Thanh không đồng ý tham dự, vì nể mặt Hạ Thiên Nông mà đồng ý cho Hạ Hiểu Tuyết và An Tại Đào đi thay mặt xã giao.
Kỳ thật, bố mẹ Hạ Thiên Nông đã qua đời, ông chỉ có một người anh họ ở trên tỉnh, và một vài cô dì họ hàng xa, cho nên không chỉ Thạch Thanh không bận tâm, mà Hạ Thiên Nông cũng chẳng có có mảy may nhớ đến họ.
Hai người từ từ tiến vào căn phòng ở phía Đông. Trong gian phòng đã có hơn mười người cả nam lẫn nữ đang ngồi ở đó, ngồi ở vị trí chính giữa chính là một người đàn ông trung niên có vẻ mặt rất hồng hào, mái tóc bóng bẩy được vuốt sang một bên, nhìn qua có vẻ giống như lãnh đạo cấp cao. Cho nên, An Tại Đào vừa nhìn đã nhận ra ngay, ai là người "nổi bật" nhất trong đám đông này, hơn nữa nhìn vào bộ dạng này, thì chắc hẳn bữa tiệc chiêu đãi này chính là do ông ta đứng ra lo liệu.
Tuy nhiên, người như thế này chắc hẳn cũng phải là vị quan chức lãnh đạo gì quá lớn. Chỉ có đám lãnh đạo quèn mới để cái kiểu tóc giống như con nhà giàu như thế này, nếu như một khi đã tới một cấp bậc lãnh đạo giống như Hạ Thiên Nông, thì chắc chắn cái khí chất sẽ vô cùng điềm đạm, chứ không hề giống như tên lãnh đạo đang muốn đánh bóng tên tuổi này.
Đám người đó lúc này đều đứng dậy, nhìn về phía An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết hai người bọn họ mà cười, đương nhiên, đại đa số những ánh mắt tò mò đổ dồn vào An Tại Đào.
Người "lãnh đạo" lúc này mới đứng dậy nói:
- Hiểu Tuyết, vị này chính là phóng viên Tiểu An? Quả thật là tuổi trẻ rất có triển vọng, là một người có tài năng, rất xứng với Hiểu Tuyết nhà chúng ta.
Hạ Hiểu Tuyết cười cười, có chút do dự, đứng trước đám đông đều là những người bà con thân thích lại gọi là "Tiểu Đào" thay bằng gọi " Ông xã":
- Tiểu Đào, vị này là chú họ, Đàm Á Ninh, Hiệu trưởng Trường trung học Thành Đông.
An Tại Đào ngẩn người ra, trong lòng nghĩ lại có thể trùng hợp đến như vậy sao?
Hắn nhìn thật kĩ về phía Đàm Á Ninh, rồi từ từ đưa tay ra:
- Xin chào, chú họ.
Đàm Á Ninh cười ha hả:
- Mời ngồi, mời ngồi, lại đây, Tiểu An, hôm nay cậu đã là con rể nhà chúng ta rồi, hãy ngồi lên phía trên này.
An Tại Đào cười cười, nhìn về phía Đàm Á Ninh gật đầu, sau đó nghe Hạ Hiểu Tuyết giới thiệu mọi người thân thích của gia đình mình, cái gì mà cô dì chị họ anh họ, cả một đội, khiến cho đầu của An Tại Đào đau nhức vô cùng, chỉ lễ phép chào hỏi một hai câu, rồi lại tỏ ra khiêm tốn, lúc này mới nghe theo "yêu cầu" của Đàm Á Ninh, ngồi xuống phía bên tay trái của Đàm Á Ninh.
Còn Hạ Hiểu Tuyết thì ngồi ở bên tay phải của ông ta.
Thực ra, An Tại Đào cảm thấy làm như vậy quả là không lễ phép một chút nào, dù sao hai người bọn họ cũng là bề dưới, nhưng chỉ vì đám người thân thích của Hạ gia mà mới phải làm như vậy, An Tại Đào không dám nói gì, trong lòng thầm nhớ tới câu nói của người xưa: Nghèo đứng bên đường không ai hỏi, giàu sang thì họ hàng xa cũng gần.
Nếu Hạ Thiên Nông hiện giờ không phải đương thời Hạ Thiên Nông-Phó Chủ tịch Thành phố, thì chắc chắn những người họ hàng thân thiết anh chị em họ này của ông không bao giờ cùng nhau ùa vào xu nịnh? Nói theo cách khác, sự nhiệt tình và coi trọng của bọn họ, cũng không phải là tình cảm thân thiết của những người thân với nhau, mà chỉ là cái quyền lực đang nằm trong tay của Hạ Thiên Nông.
Đàm Á Ninh đang tuôn ra một loạt những lời lẽ khách sáo, chẳng qua là chúc mừng lễ đính hôn của hai người, sau đó đúng hơn là sẽ triển khai cái "chiến thuật thổi phồng" của mình về phía An Tại Đào, tán dương An Tại Đạo tuổi trẻ đầy tiềm năng. Những lời lẽ nịnh bợ này, làm cho An Tại Đào ngồi kế bên chỉ buồn cười mà khống thể cười ra thành tiếng.
Dựa vào hồi ức kiếp trước, thì họ Đàm này chỉ là một hiệu trưởng có trình độ sơ cấp trong khối hiệu trưởng trung học. Nhìn thái độ và khẩu khí nói chuyện, thì vẫn thấy lộ rõ khí chất con buôn tiểu thị dân rất rõ.
An Tại Đào cười cười:
- Chú Đàm gần đây có nhà mới, chúng cháu là vãn bối nhưng chưa có lễ mừng gì, lại khiến chú phải tốn kém, trong lòng quả thực rất áy náy.
Đàm Á Ninh sửng sốt cười haha:
- Chú vừa mới chuyển nhà, mới mua được căn hộ ba phòng, đúng rồi, Tiểu An thực là người nhạy bén, chuyện này chú cũng chưa nói với vợ chồng em mà.
Chẳng những Đàm Á Ninh ngạc nhiên, mà ngay cả Hạ Hiểu Tuyết cũng có chút kỳ quái, chú họ cô có nhà mới, cô không biết, An Tại Đào làm sao biết?
An Tại Đào khẽ mỉm cười, tiếp tục dò hỏi:
- Cháu cũng vừa nghe nói, là một người bạn có con học ở Trung học Thành Đông, nghe bọn họ nói thì giáo trình thứ hai bị chuyển sang thứ bảy…
- Ồ hóa ra là thế…
Đàm Á Ninh đuôi mày nhảy dựng, hiển nhiên là không muốn tiếp tục đôi co, bật cười ha ha rồi chuyển sang đề tài khác.
Rượu và thức ăn đã đưa lên, dưới sự chăm sóc tận tình của Đàm Á Ninh, An Tại Đào không thể không uống mấy chai bia. Vốn Đàm Á Ninh muốn ép hắn uống rượu nhưng An Tại Đào từ trước đến nay chưa từng uống rượu, nên nhất định chỉ uống bia.
Rượu quá ba lượt, An Tại Đào vẫn đang kiên nhẫn nghe Đàm Á Ninh chê cười tửu lượng thì thấy điện thoại rung lên, mở ra, không ngờ là giáo viên trung học Thành Đông đêm đó đến tố cáo Hoàng Phủ Kỳ. An Tại Đào trong lòng ngẩn ngơ, bất động thanh sắc rời khỏi chiếu rượu ra bên ngoài tìm một điện thoại công cộng gọi lại.
Nhưng điện thoại lại không thông.
An Tại Đào nhíu mày, định đi về, đột nhiên thấy dưới tán cây ngô đồng bên đường có một bóng đen bất thình lình đi tới, dưới ánh đèn hôn ám, Hoàng Phủ Kỳ sắc mặt có chút phẫn nộ đi lên phía trước vài bước, cười lạnh:
- Hóa ra An phóng viên được xưng tụng là người bênh vực lẽ phải không ngờ lại cá mè một lứa với Đàm Á Ninh. Anh bảo tôi ngày mai tới phỏng vấn, hóa ra là đã âm mưu với họ Đàm kia rồi.
Tôi đã nói rồi, họ Đàm này là anh họ của Phó Chủ tịch Thành phố, anh chỉ là một phóng viên nho nhỏ… hừ, tòa soạn các anh nhất định sẽ không dám đưa chuyện này ra ánh sáng đâu. Đừng lo, ngày mai, tôi sẽ mang theo mấy chục phụ huynh học sinh đến Ủy ban nhân dân Thành phố kêu oan. Tôi không tin, thế giới này không còn chỗ nào để nói lý lẽ.
Hoàng Phủ Kỳ phẫn nộ quay người bước đi.
Sau khi Hoàng Phủ Kỳ chấm xong bài tập, tan học, đang định đi đến quán cơm gần Trường trung học Thành Đông thì đột nhiên thấy Đàm Á Ninh dẫn theo một đám người đi vào quán. Trong lòng càng thấy căm giận, âm thầm cắn chặt răng: chết tiệt, lại lấy công quỹ đi ăn nhậu.
Đang định về nhà, thì bất chợt thấy An Tại Đào đi cùng một cô gái xinh đẹp vào quán. Anh ta trong lúc đó có chút tò mò, đến sảnh dò hỏi, thì biết Đám Á Ninh chiêu đãi khách, mà hai người An Tại Đào chính là khách mời của ông ta.
- Xin dừng bước..
An Tại Đào vội vàng tiến lên, chặn trước mặt Hoàng Phủ Kỳ.
- Anh không nên hiểu nhầm, trước khi đến đây tôi cũng không biết Đàm hiệu trưởng, đi ăn cơm cùng Đàm hiệu trưởng là bởi vì ông ấy là chú họ của vợ sắp cưới, hôm nay tôi cũng mới biết mối quan hệ này.
An Tại Đào khẽ giải thích, trong lòng đối với sự quá khích của Hoàng Phủ Kỳ cũng cảm thấy cực kỳ kò mò. Nếu nói anh ta bởi vì không chấp nhận thói quan liêu của Đàm Á Ninh, âm thầm tìm đến truyền thông nhờ tranh đấu, còn có thể tin. Nhưng như bây giờ, thái độ dường như có chút quá khích. Còn định dẫn phụ huynh học sinh đi Ủy ban nhân dân Thành phố khiếu kiện, rất có thể là muốn lôi Đàm Á Ninh xuống đài.
Nghe người giáo viên hòa hoa phong nhã này muốn đi Ủy ban nhân dân Thành phố khiếu kiện, trong lòng An Tại Đào giật bắn mình. Cứ như giọng của người này, thì rất có thể anh ta đã đến Cục Giáo dục tố cáo, chắc là Cục Giáo dục làm ngơ nên mới tìm đến báo Tân Hải Thần, và chính mình.
An Tại Đào kiên trì giải thích với Hoàng Phủ Kỳ, mặc dù hắn đã cam đoan nhất định sẽ đưa ra ánh sáng chuyện này, nhưng Hoàng Phủ Kỳ hiển nhiên không tin lời hắn nói, An Tại Đào nói cứ nói, anh ta vẫn quay đầu bỏ đi.
"Thật là một con lừa". An Tại Đào âm thầm mắng một tiếng.
- Như vậy đi, thầy giáo Hoàng, ngày mai tôi chính thức phỏng vấn anh, rồi sẽ tranh thủ viết ngay trong ngày mai, để kịp đi in, ngày kia có báo, có được hay không? Nếu ngày kia anh không thấy báo đăng bài, thì lại đi Ủy ban nhân dân Thành phố khiếu nại, thế nào?
An Tại Đào rơi vào đường cùng, cười khổ nói.
Hoàng Phủ Kỳ ngây người khàn giọng nói:
- Anh thật sự mất hết tính người? Họ Đàm này không phải là thông gia của anh sao?
An Tại Đào thở dài:
- Kỳ thật chuyện này tôi cũng không quen nhìn, như vậy đi, thầy giáo Hoàng, anh trở về chuẩn bị tài liệu chứng cứ chuẩn xác một chút, mời thêm mấy phụ huynh học sinh đến, ngày mai nhất định tôi sẽ đến phỏng vấn.
Hoàng Phủ Kỳ cắn chặt răng, quay đầu vội vàng rời đi.