Lý Nam cười ha hả. Hiện tại quan hệ giữa hai nhà không phải như bình thường, mà hai người lại là bạn bè chơi rất thân. Cho nên An Tại Đào nói với y không sao thì nó sẽ không sao. Nhưng Lý Nam vẫn còn có chút băn khoăn. Bởi vì dù sao y cũng là con trai của Lý Đại Niên, mà Lý Đại Niên lại là Bí thư Tỉnh ủy Đông Sơn. An Tại Đào là cấp dưới của Lý Đại Niên. Với quan hệ như vậy, có đôi khi, một sự thỉnh cầu bình thường cũng sẽ vô hình chung mà biến thành không bình thường.
Bởi vậy, Lý Nam cảm thấy rất khó mở miệng. Nhưng An Tại Đào lại biết rất rõ, nên không để ý trong lòng. Trong suy nghĩ của hắn, Lý Nam và Lý Đại Niên là hai người khác nhau, bất kể họ là cha con.
An Tại Đào trong lòng cũng hiểu, việc quan hệ giữa hắn và Lý Nam được củng cố không phải được thành lập từ tình bạn với Lý Nam mà còn do những nhân tố khác quyết định. Cho nên, hắn luôn đối đãi với Lý Nam như một người bạn thật sự. Hắn thích sự tinh khiết và ngay thẳng của Lý Nam. Hắn vẫn luôn không thể tin nổi, Lý Đại Niên sao lại sinh ra một người con trai như Lý Nam.
Lý Nam xem như xuất thân từ giới thượng lưu trong xã hội, nhưng trên con người của y lại không tồn tại sự quyền quý tầm thường của cái loại con ông cháu cha đó. Điều này, An Tại Đào cảm thấy rất đáng quý.
Sở dĩ bảo Lý Nam rời khỏi quan trường, Lý Đại Niên kỳ thật cũng là nhìn thấy con trai của mình không thích hợp với quan trường. Về phương diện đấu tranh quyền mưu, Lý Nam trên cơ bản chỉ là một đứa trẻ đần độn, trường kỳ lăn lộn thì cũng chỉ có chịu thiệt. Lý Đại Niên bây giờ còn tại chức, nhưng tổng cũng không thể che chở cho y cả đời. Nếu Lý Nam thật sự giống như An Tại Đào thành thạo trên quan trường, Lý Đại Niên quả quyết sẽ không để Lý Nam từ chức. Nếu công tác ở tỉnh gặp phải tỵ hiềm thì hoàn toàn có thể đến thủ đô.
- Tiểu Đào, thật sự tôi cảm thấy hơi ngại. Tôi nói với cậu, cậu sẽ không hiểu lầm chứ?
Lý Nam đỏ mặt lên:
- Tôi thật sự bất đắc dĩ mới tìm cậu hỗ trợ, cũng không phải bởi vì ba của tôi, cậu nhất định phải tin tưởng tôi.
An Tại Đào cười ha hả, giơ tay vỗ vào vai Lý Nam:
- Anh hôm nay uống lộn thuốc à? Chúng ta là bạn bè với nhau, chẳng có quan hệ gì với ba của anh cả. Được rồi, đừng nhiều lời nữa, mau nói đi, tìm tôi có việc gì? Nhưng tôi nói trước, những gì trái nguyên tắc tôi không thể đáp ứng cho anh đâu.
An Tại Đào thái độ trở nên nghiêm túc.
Hắn nghiêm túc như vậy, Lý Nam cũng trở nên trầm tĩnh. Y cười nói:
- Anh bạn à, chuyện này không phải là chuyện của tôi, mà là của vợ tôi. Vợ tôi cả ngày cứ trêu ghẹo sau lưng tôi mãi, khiến tôi phải tìm cậu hỗ trợ, và làm tôi đau cả đầu.
An Tại Đào thật sự có chút nóng nảy:
- Anh đúng là không có chủ định gì cả. Có một chuyện duy nhất mà nói mãi không xong.
Lý Nam gật đầu:
- Anh bạn, là như thế này. Đạo diễn Chu Khải Ca đang làm một bộ phim điện ảnh có tên là "Sao trời", là dự án lớn trong năm 2006 này, kế hoạch quay sẽ vào mùa hè, nhưng vì nhân vật chính là nữ diễn viên Trương Hân và nhà đầu tư đang xuất hiện vấn đề mâu thuẫn nào đó cho nên đã rời khỏi đoàn phim. Nghe nói Chu Khải Ca đang cùng với nhà đầu tư thương lượng, tìm nữ diễn viên chính khác.
- Cậu cũng biết, chị dâu của cậu từ lúc mang thai đều ở nhà chứ không ra ngoài đóng phim nữa. Nguyên bản cô ấy cũng không nghĩ muốn tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí nữa. Nhưng trước đó cô ấy có gặp lại một số minh tinh khác, nghe các cô này nói lại nên cảm thấy rất hứng thú với bộ phim này, cho nên liền động tâm tư. Cô ấy đã tìm đến đạo diễn Chu Khải Ca, nhưng thái độ của người ta lại…Tuy rằng chị dâu cậu lúc trước cũng có chút danh tiếng, nhưng hiện tại dù sao cũng rời khỏi điện ảnh và truyền hình gần hai năm, mà trong quá khứ cũng không phải là nữ thần tượng gì, cho nên….
Lý Nam ấp úng, An Tại Đào nghe xong bật cười:
- Lý Nam, anh là vì chuyện này à? Chị dâu bất kể là thực lực hay là dung mạo đều rất tốt. Tôi nghĩ trong đất nước này không có mấy nữ minh tinh nào có thể so sánh với chị ấy. Chỉ có điều tôi chỉ là một Bí thư Thành ủy, đối với giới giải trí dốt đặc cán mai, anh tìm đến tôi là vì chuyện này có phải là có chút nhầm lẫn hay không? Tôi căn bản là hữu danh vô thực.
- Tiểu Đào, chỉ cần cậu muốn thì cậu có thể thôi.
Lý Nam bật cười ha hả.
- Ồ, nói như vậy có nghĩa gì?
Lý Nam vừa nói xong thì An Tại Đào đã đoán được vài phần. Bởi vì tập đoàn Long Đằng có mấy công ty giải trí truyền thông lớn, rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng đều xuất thân ở đó.
- Nhà đầu tư chính là công ty truyền thông Thiên Tinh của tập đoàn Long Đằng ở Nam Dương. Bà chủ ở phía sau là người đàn bà của cậu, cậu nói xem có thể cho Dao Dao nhà tôi một cơ hội …
Lý Nam cười ha hả, dù sao cũng đã nói rõ, y bằng bất cứ giá nào cũng phải thuyết phục được An Tại Đào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
- Hóa ra là như vậy! Được rồi, tôi vừa lúc cũng muốn đến Yên Kinh, tôi sẽ bớt chút thời gian nói với Hiểu Tuyết chuyện này.
An Tại Đào cười ha hả:
- Anh thật đó, chuyện gì cũng nhúng tay vào. Anh cứ chờ tin tức của tôi.
- Cám ơn!
Lý Nam trong lòng vui mừng, biết An Tại Đào sẽ không hứa suông. Chỉ cần hắn đồng ý, chuyện này trên cơ bản đã thành. Đương nhiên, An Tại Đào sở dĩ đồng ý cũng là cảm thấy Vân Thủy Dao các điều kiện đối với bộ phim điện ảnh này hoàn toàn đủ.
Về ngoại hình thì cũng có ngoại hình, về nội hàm thì cũng có nội hàm, muốn khí chất thì cũng có khí chất, muốn hành động thì cũng có hành động. Nếu Vân Thủy Dao không phải kết hôn với Lý Nam thì chỉ sợ đã sớm thành một đại minh tinh rồi.
An Tại Đào khoát tay, cười nói:
- Đừng khách khí với tôi làm gì. Tuy nhiên, tôi cũng không nắm chắc, chỉ là đề cử với các cô ấy mà thôi. Về phần bên đoàn phim có đồng ý hay không thì lại là chuyện khác. Dù sao, diễn viên thích hợp hay không thì cũng phải do đạo diễn quyết định.
- Tuy nhiên, nói thật, tôi cũng đã thương lượng với chị dâu của cậu, đây là lần cuối cô ấy đóng phim. Mặc kệ là bộ phim lần này có thành công hay không, cô ấy về sau phải ở nhà sanh con cho tôi. Cậu cũng biết ba tôi cũng không đồng ý Dao Dao ra ngoài…
Lý Nam thở dài:
- Xem như là thỏa mãn giấc mộng đóng phim của Dao Dao lần cuối đi.
Hơn 2h chiều, An Tại Đào chạy đến Yên Kinh. Khi đến sân bay Yên Kinh, Hạ Hiểu Tuyết đã phái một chiếc xe Mercedes Benz vội vàng chở hắn đến biệt thự ở Yên Kinh.
Cuối mùa thu, Yên Kinh không khí cũng cảm thấy dễ chịu. Tuy rằng bầu trời không có mây, cũng chẳng có một cơn gió nào, nhưng thời tiết cũng đã mát mẻ hơn. Chiếc Mercedes Benz chở An Tại Đào vào căn biệt thự sang trọng. An Tại Đào nhìn xuyên qua cửa kính xe, đã thấy thân nhân của mình chờ sẵn ngoài cổng biệt thự.
Mẹ An Nhã Chi đang bồng một đứa bé hơn bốn tháng tuổi, mỉm cười đứng đó. Còn Hạ Hiểu Tuyết thì đang mặc một bộ đồ ở nhà, đứng bên phải là Mạnh Cúc cao quý, quyến rũ, trên tay bồng một đứa con trai.
Giờ phút này, An Tại Đào trong lòng cảm thấy rất ấm áp. Chiếc xe dừng lại, hắn chậm rãi mở cửa, bước nhanh về phía trước.
- Mẹ, Hiểu Tuyết, Cúc tỷ!
An Tại Đào thoáng do dự một chút, rồi chủ động ngồi xổm xuống trước mặt đứa con trai chưa đầy hai tuổi của mình. Tiểu Lập Mân tuy rằng thời gian ở bên cạnh An Tại Đào không nhiều lắm, nhưng phụ tử thiên tính, đứa bé liền cười, nhẹ nhàng gọi một tiếng "ba" rồi ôm chầm lấy An Tại Đào.
An Tại Đào áy náy ôm lấy Tiểu Lập Mân, hướng nhìn Mạnh Cúc, sau đó mới đến bên cạnh Hạ Hiểu Tuyết và An Nhã Chi, đưa một bàn tay xoa nhẹ lên khuôn mặt mịn màng của con gái An Lộ Dao:
- Tiểu Dao Dao, sao không gọi ba đi? Gọi ba một tiếng nào?
Hạ Hiểu Tuyết cười nói:
- Con gái mới hơn bốn tháng, làm sao mà gọi.
An Nhã Chi nhẹ nhàng cười:
- Được rồi, Tiểu Đào, chúng ta vào nhà thôi. Bên ngoài lạnh lẽo, đừng làm cho mấy đứa nhỏ nhiễm bệnh.
Hai bảo mẫu liền mang hai đứa bé vào trong. Người một nhà lúc này mới ôm nhau, rồi vào phòng khách ngồi nói chuyện.
- Tiểu Đào, anh đến lần này cũng vừa lúc. Mẹ chuẩn bị về Mỹ. Trúc Tử một mình bên đó, mẹ cũng cảm thấy lo lắng.
Mạnh Cúc cười:
- Em sẽ dành chút thời gian đưa mẹ qua đó, thuận tiện thăm Trúc Tử chút.
- Trúc Tử đã lớn rồi mà, không cần phải chăm sóc quá nhiều.
An Tại Đào cười nói:
- Mẹ, mẹ còn xem Trúc Tử như một đứa bé sao?
- Không được, mẹ phải trở về, ở đây mấy tháng chăm sóc Hiểu Tuyết và đứa nhỏ của Mạnh Cúc rồi.
An Nhã Chi đột nhiên thở dài:
- Con bé Trúc Tử kia tuy thân xác lớn, nhưng đầu óc còn thơ ngây lắm. Để em nó một mình bên Mỹ, mẹ cũng có chút không yên tâm.
Nghe lời nói của mẹ có chút gì đó khác lạ, An Tại Đào ngẩn ra, liếc mắt nhìn Hạ Hiểu Tuyết bên cạnh. Hạ Hiểu Tuyết đứng dậy, rót cho An Tại Đào một ly nước rồi nhẹ nhàng nói:
- Trúc Tử là một cô bé rất có tinh thần tự lập. Con bé đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh của đại học rồi. Nhưng vấn đề là, năm nay sống chết cũng không cần sinh hoạt phí chúng ta cung cấp nữa. Tụi em gửi qua bao nhiêu tiền, con bé không thiếu một đồng nào gửi trả lại. Em nghe bên đó người ta nói, con bé vừa học vừa đi dạy tiếng trung cho một trường của người Hoa. Ai, chúng ta còn thiếu tiền sao? Em của mình còn cần làm công bên ngoài à? Em trong điện thoại cũng đã nói với con bé nhiều lần, nhưng nó mãi không nghe. Mẹ cũng gọi điện thoại nhưng con bé vẫn cứ kiên trì. Con bé này quả thật là bướng bỉnh.
An Tại Đào nhíu mày nói:
- Lòng tự trọng của Trúc Tử khá cao, không như chúng ta nghĩ.
An Nhã Chi lắc đầu:
- Tiểu Đào, con đừng nghĩ như vậy. Trúc Tử, Hiểu Tuyết, Tiểu Cúc và Lưu Ngạn quan hệ rất tốt. Con bé làm vậy có lẽ là vì muốn rèn luyện bản thân mình. Nhưng mẹ vẫn có chút lo lắng nên muốn quay trở về Mỹ.
An Tại Đào lại nhíu mày, rồi rút điện thoại ra:
- Để con gọi điện thoại hỏi Trúc Tử, rốt cuộc là con bé đã xảy ra chuyện gì?
Mạnh Cúc cười khổ:
- Tiểu Đào, hiện tại bên Mỹ đã là nửa đêm, Trúc Tử đang ngủ, anh gọi điện thoại ….
An Tại Đào do dự một chút rồi đứng dậy bước lên lầu một gọi điện thoại cho Trúc Tử ở Mỹ.
Hạ Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc trao đổi ánh mắt với nhau. Các cô biết tình cảm anh em giữa An Tại Đào và Trúc Tử rất tốt, biết hắn trong lòng lo lắng nên cứ để mặc hắn.
Bên Mỹ đang là rạng sáng, Trúc Tử đang ngủ say thì bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc. Cô bất mãn muốn tắt điện thoại, đột nhiên theo bản năng mà dùng ánh mắt nhập nhòe liếc nhìn số điện thoại, thấy là số điện thoại của An Tại Đào thì lập tức mừng rỡ, ngồi thẳng dậy, hết cơn buồn ngủ.
- Anh!
Nghe đầu dây bên kia truyền đến tiếng vui mừng của Trúc Tử, An Tại Đào trong lòng một chút lo lắng giảm đi một nửa. Hắn cười nói:
- Trúc Tử, anh quên mất bên đó đang là nửa đêm nên quấy rầy em ngủ.
- Anh, không sao đâu. Em đang tính ngày mai gọi điện thoại hỏi thăm anh có đến Yên Kinh hay không? Mẹ và hai chị dâu sao rồi? Lập Mân và Tiểu Lộ Dao đều khỏe chứ?
An Tại Đào gật đầu:
- Ừ, mọi người đều rất tốt. Trúc Tử, anh muốn hỏi em một chuyện, em phải nói thật cho anh biết.
An Tại Đào thanh âm trở nên nghiêm túc. Trúc Tử nhẹ nhàng cười:
- Anh, có chuyện gì thì anh cứ nói. Đừng dùng giọng của một Bí thư Thành ủy nói với em mình chứ? Ai, trong nước, người làm quan chính là vua. Lúc trước, em có giao tiếp qua một một Thị trưởng ở Mỹ, người ta so với anh cũng chẳng khác gì.
An Tại Đào nhẹ nhàng ho khan hai tiếng:
- Trúc Tử, sao đột nhiên em không nhận tiền sinh hoạt phí trong nhà gửi qua nữa? Tình hình của nhà mình bộ em không biết à, bộ không nuôi nổi một đứa em ăn học bên Mỹ sao? Em còn chạy ra ngoài làm công làm gì? Anh nói cho em biết, em hãy thành thật mà nói rõ cho anh nghe.
Trúc Tử trở nên im lặng.
- Trúc Tử, sao em lại không nói?
An Tại Đào truy vấn.
Trúc Tử thở dài:
- Anh, em cảm thấy mình đã lớn rồi, em có thể nuôi sống bản thân mình, em không muốn lấy tiền chị dâu nữa. Hơn nữa, em cũng đang rảnh, cũng muốn rèn luyện bản thân mình một chút.
Tuy rằng Trúc Tử nói như vậy cũng hợp tình hợp lý, nhưng An Tại Đào vẫn cảm thấy trong lòng cô đang có việc, liền không kìm nổi nhẹ nhàng hỏi:
- Trúc Tử, bộ có chuyện gì không thể nói với anh sao? Em hãy nói thật cho anh biết, em đang có suy nghĩ gì hay không? Do công việc của anh bận quá, nên không thể quan tâm em.
Cảm nhận được sự quan tâm của An Tại Đào, Trúc Tử trong lòng cảm thấy ấm áp, tình cảm ôm ấp bao lâu nay lập tức kích động lên, thanh âm nghẹn ngào:
- Anh, em thật sự là không có gì mà.
- Không, em đang gạt anh. Con bé này, em trong lòng tuyệt đối là có chuyện. Hãy nói cho anh biết đi.
Nghe được giọng điệu không để cho người khác cự tuyệt, thậm chí còn có chút hống hách, Trúc Tử không những không tức giận mà còn vui mừng. An Tại Đào càng như thế này thì càng cho thấy cô trong lòng hắn rất quan trọng.
- Anh, em….em….!
Trúc Tử giống như là có chút khó mở miệng. Nhưng đối diện với người vừa là anh vừa là thần tượng của mình, cô cảm thấy khó nói.
- Anh, em muốn sang năm về nước một chuyến, quay trở lại quê hương, xây một ngôi mộ cho ba mẹ đẻ em. Cho nên, em muốn chính bản thân mình tiết kiệm tiền.
An Tại Đào thở phào một cái:
- Trúc Tử, em hiếu thảo như vậy, anh, mẹ và các chị dâu của em đều ủng hộ em. Được rồi, nếu em có hiếu như vậy, anh cũng không ngăn cản anh. Nhưng, Trúc Tử, anh muốn nói rõ với em, chúng ta là người một nhà, em là em gái duy nhất của anh, anh phải có trách nhiệm với những gì về em. Ngày nào em chưa lấy chồng thì ngày đó trong nhà vẫn phải gánh sinh hoạt phí cho em. Nếu em cứ tùy hứng như vậy, anh sẽ nổi giận đó.
- Nếu em ngại chị dâu em thì em có thể trực tiếp tìm anh.
Nghe lời An Tại Đào nói, Trúc Tử vừa vui mừng vừa cảm động, nước mắt không kìm nổi chảy ra, giọng nói nghẹn ngào:
- Em biết rồi, em sẽ nghe lời anh. Thật ra anh cứ yên tâm đi, chị dâu đối với em rất tốt, anh đừng suy nghĩ nhiều quá.
Tuy rằng bất kể Trúc Tử hay là An Nhã Chi đều kiên quyết phủ nhận điều này, nhưng An Tại Đào trong lòng lại rất rõ ràng, Trúc Tử là một cô gái có lòng tự trọng mạnh mẽ, thậm chí có thể nói là có chút mẫn cảm. Điều này có liên quan đến quá khứ bi thảm của cô. Không nhất định từ lúc nào, Hạ Hiểu Tuyết, Mạnh Cúc hay là Lưu Ngạn trong lời nói có chút không chú ý, có một số việc chạm đến sự mẫn cảm yếu ớt của Trúc Tử. Đương nhiên, tình cảm của Trúc Tử với ba cô gái vẫn rất tốt. Ba cô gái vẫn xem Trúc Tử như em gái của mình.
Mặc kệ là như thế nào, nhưng sau khi nhận cuộc điện thoại của An Tại Đào, tâm tình của Trúc Tử vui vẻ hẳn lên. Cô không ngủ được nữa, liền mở máy tính lên, rồi nói chuyện qua mạng với An Tại Đào, An Nhã Chi, Hạ Hiểu Tuyết, Mạnh Cúc, hơn một tiếng đồng hồ. Nếu như An Nhã Chi không ra lệnh, bắt cô đi ngủ thì chắc cô đã không tắt máy rồi.
Trời tối, Trần Cận Nam và vợ cũng đến nơi. Thứ nhất là thăm An Tại Đào, thứ hai là thăm đứa nhỏ. Vì tránh cho Trần Cận Nam và An Nhã Chi khó xử khi gặp nhau, Mạnh Cúc cố ý để đứa nhỏ ở nhà, còn mình thì đưa An Nhã Chi đi mua sắm ở trung tâm thương mại.
Âu Dương Đan và Hạ Hiểu Tuyết cùng nhau chơi với hai đứa bé trong phòng khách, còn An Tại Đào cùng với Trần Cận Nam thì vào phòng sách nói chuyện. Vừa thấy sắc mặt Trần Cận Nam, hắn biết ba mình có chuyện cần nói với mình.
- Tiểu Đào, ba không phản đối con tiến hành cải cách tại Phòng Sơn. Bởi vì bây giờ đều đề xướng cải cách đổi mới. Nhưng, bước chân của con quá nhanh, lại còn quá nóng nảy. Không nói những việc con làm lúc trước, chỉ cần nói đến việc miễn phí chữa bệnh bây giờ. Con có biết là phải tốn bao nhiêu tiền không? Con có thể kiên trì chi ra bấy nhiêu tiền sao? Con có biết con làm như vậy thì từ trên xuống dưới sẽ sinh ra biết bao nhiêu ảnh hưởng?
Trần Cận Nam thanh âm trầm thấp, liên tiếp đặt câu hỏi. Sau khi ông nghe được An Tại Đào thi hành cái gọi là miễn phí chữa bệnh cho toàn dân, thì ông rất không tán thành mà lại còn thấy bất mãn.
- Con vẫn còn trẻ, làm việc gì cũng vẫn còn nông nổi lắm. Sự việc trong nước không đơn giản như người trẻ tuổi các con suy nghĩ. Trên con đường làm quan của chúng ta, thành tích tất nhiên là quan trọng. Nhưng quan trọng hơn là làm việc phải theo quy cũ, đến nơi đến chốn. Đây là nhận thức tâm đắc của ba trong mấy chục năm làm quan.
- Ba, kỳ thật con cảm thấy, ở rất nhiều chuyện, chúng ta luôn nghĩ nó phức tạp.
An Tại Đào nhẹ nhàng cười:
- Miễn phí chữa bệnh đương nhiên là tốn tiền. Chúng con có thể xuất ra khoản tiền này, trường kỳ kiên trì thì một chút áp lực cũng không có.
Trần Cận Nam có chút tức giận nhìn An Tại Đào:
- Đây căn bản không phải là vấn đề tiền, con có hiểu hay không?