Quan Thanh

Chương 637: "Quả Bom Nổ Chậm" ở cơ quan thành phố (phần 2): Bí Thư Thành Uỷ tự giới hạn quyền lực bản thân - phần 2



Lâm Lệ hiển nhiên là người như vậy. Một phụ nữ như cô, nếu không bước chân vào quan trường, có lẽ cứ bình thản mà sống hết cuộc đời bên một người đàn ông bình thường nào đó; nhưng một khi đặt chân vào quan trường, tham vọng và dã tâm ẩn sâu trong nội tâm của cô sẽ dựa vào "vốn liếng" thân thể của cô mà bùng phát mạnh mẽ trong một thời gian ngắn nhất.

Cô muốn tiến lên phía trước, dùng sắc đẹp để trả giá chính là con đường ngắn nhất và đương nhiên, nhanh nhất. Không hẳn là vì cô là người vị lợi mà chính bầu không khí và quy tắc ngầm trong quan trường đã thúc đẩy và sản sinh lối suy nghĩ này. Cô không phải phụ nữ đầu tiên có tâm tư này, và chắc chắn cũng không phải người cuối cùng. Về ý nghĩa nào đó mà nói, ngày nào quan trường còn tồn tại, ngày đó còn loại phụ nữ muốn tiến thân theo kiểu như thế.

Tuy trên danh nghĩa cô là người do Phó bí thư Thành uỷ Mã Đức Thắng đưa vào, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ, nếu không có quan hệ nhất định, cô không thể vào đây. Nhưng trên thực tế, trong lòng cô hiểu rất rõ, sở dĩ cô có được cơ hội như hôm nay, hoàn toàn là do mẹ cô bất chấp mặt mũi, đứng ra nhờ vả người ta, chứ Mã Đức Thắng không hề là người đỡ đầu cho cô.

Mẹ của cô và Tôn Tú Lan - vợ Mã Đức Thắng, là chị em họ, tuy nhiên địa vị hai nhà cách quá xa, cho nên cũng không thường xuyên lui tới.

"Không có ai cho không ai cái gì cả", mẹ Lâm Lệ vì muốn con gái được vào cơ quan, đã phải tốn không ít tiền biếu xén cho Tôn Tú Lan, Tôn Tú Lan mới nói giúp với Mã Đức Thắng. Vừa lúc văn phòng Thành uỷ còn thiếu một biên chế chưa tìm được người thích hợp, Mã Đức Thắng mới giới thiệu Lâm Lệ với Đồng Hồng Cương.

Mã Đức Thắng là Phó bí thư Thành uỷ, được phân công quản lý công tác Đảng và quần chúng, xếp hạng thuộc loại hàng đàu trong các uỷ viên thường vụ, dù ông ta chỉ thuận miệng mà nói, nhưng cấp dưới luôn phải tích cực mà làm. Ngay cả Đồng Hồng Cương là người của An Tại Đào, cũng không dám đắc tội với Mã Đức Thắng.

Có thể làm việc cạnh một quan chức cao cấp như Mã Đức Thắng, đương nhiên Lâm Lệ rất vui mừng. Tuy đối với dung mạo mỹ lệ của cô, Mã Đức Thắngcó phần bất ngờ và cũng có chút động tâm nhưng dù sao Lâm Lệ cũng là thân thích của vợ ông ta, xem như là thuộc hàng con cháu, ông ta đành phải áp chế ham muốn của mình.

Thấy sắc đẹp thì động tâm là bản tính của con người, mà biết áp chế bởi vì đạo đức và luân lý cũng là nhân tính; tuy rằng đàn ông rất nhiều người háo sắc, nhưng cuối cùng thì phần lớn vẫn không vượt quá giới hạn của đạo đức.

Cho nên, tuy trên danh nghĩa, Lam Lệ là người do Mã Đức Thắngđưa vào, nhưng trước mặt cô, Mã Đức Thắng luôn giữ thái độ tôn trọng và giữ một khoảng cách nhất định, đối với cô khá lãnh đạm.

Lúc đầu, Lâm Lệ nhắm vào lãnh đạo trực tiếp của cô là Đồng Hồng Cương. Cô biết, tuy quyền lực của Đồng Hồng Cương không quá lớn, nhưng trước hết anh ta là Phó trưởng ban thư ký Thành uỷ và Chánh văn phòng Thành uỷ, coi như là lãnh đạo có uy tín ở cơ quan Thành uỷ; thứ hai, đối với việc có được vào biên chế chính thức của cô, Đồng Hồng Cương tương đối có quyền, cho nên cô đã âm thầm "thử" Đồng Hồng Cương một chút.

Nhưng, Đồng Hồng Cương thuộc loại đàn ông tương đối yên phận. Hơn nữa, anh ta vừa mới vào cơ quan thành uỷ, rất coi trọng tiền đồ của mình, không muốn "ngã ngựa" vì chuyện trai gái, huỷ đi sự nghiệp chính trị của mình.

Dù nói như thế nào, Lâm Lệ cũng là người của Mã Đức Thắng đưa vào, làm sao Đồng Hồng Cương dám đụng vào? Với tính cách cẩn thận, dè dặt của anh ta, nhất định là không dám.

Mà với thân phận trước mắt của Lâm Lệ, cô cũng không thể tiếp xúc với lãnh đạo có cấp bậc rất cao. Cho nên, trong lúc nhất thời, tuy cô rất nổi tiếng, nhưng thật ra không có cơ hội để "gửi gắm". Một số cán bộ cấp huyện thích tìm cô tán tỉnh, nhưng Lâm Lệ làm sao có thể để ý tới loại cán bộ cấp thấp này?

Hôm nay có phải cơ hội đã đến? Lâm Lệ âm thầm cắn chặt răng, vẻ dịu dàng quyến rũ toát ra trên khuôn mặt ửng hồng. Một phụ nữ như cô, chỉ cần đạt chân vào chốn quan trường, tuyệt đối sẽ không chấp nhận cuộc sống bình thường và ở ẩn, mà muốn tiến nhanh, dường như cô chỉ có một con đường này để đi.

Cô rất tin tưởng vào sắc đẹp của mình, đồng thời cô tin thế gian này không có mèo chê mỡ, không có đàn ông không thích ăn vụng. Lãnh đạo đến cấp bậc này như An Tại Đào, có người nào không có tình nhân? Tự mình đem thân thể dâng hiến, hắn còn có thể nhịn được sao? Làm sao có thể! Đó là "quy luật khách quan", cô nghĩ thế.

Mọi việc đều có bước đầu tiên, nếu bước đi này thuận lợi, bước tiếp theo cô sẽ lên như diều gặp gió. Nếu có thể nắm được An Tại Đào trong tay, sau này…

Lâm Lệ yên lặng quay lại nhìn ra phía cửa, thấy cửa văn phòng đóng chặt, tâm tư của cô bắt đầu hoạt động, ma xui quỷ khiến đi vòng qua bàn đến bên cạnh An Tại Đào.

An Tại Đào ký xong văn kiện, ngẩng đầu lên, định đứng dậy đưa lại cho Lâm Lệ, đột nhiên mũi nghe thoang thoảng mùi thơm trên cơ thể con gái.

Hắn liếc nhìn, thấy Lâm Lệ đang đứng bên cạnh, người hơi cúi xuống, bộ ngực cao vút cố tình cọ vào cánh tay hắn, khẽ mỉm cười:

- Bí thư An viết chữ đẹp quá, còn hơn cả nhà thư pháp!

An Tại Đào nhíu mày, hắn là người thế nào, liếc mắt một cái liền nhỉn ra tâm tư và ý đồ đang rục rịc trong lòng người phụ nữ này. Hắn không phải Liễu Hạ Huệ, cũng không phải thánh nhân, một người đàn ông đầy quyền lực như hắn, muốn phụ nữ nào lại không được. Loại phụ nữ rắp tâm dùng thân thể làm mồi câu đàn ông như thế này, hắn thấy đã nhiều. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Nhưng hắn rất không ngờ, cô gái này lại cả gan như vậy, ngay lúc ý nghĩ này vừa loé lên trong đầu hắn, Lâm Lệ đã bất chấp tất cả nhào vào lòng hắn. Một thân thể mềm mại, thơm tho có thể làm cho máu huyết người ta sôi trào, trong nháy mắt cuộn vào ngực hắn, cặp mông đầy đặn căng tròn kia dán sát lên đùi hắn, còn đôi tay cô đã nắm lấy tay hắn.

Mặt Lâm Lệ đỏ bừng, hơi thở hơi dồn dập, cô đánh liều nắm lấy tay An Tại Đào, đặt ở một bên bộ ngực sữa cao ngất đang rung động của mình, có lẽ vì quá căng thẳng.

Thân hình An Tại Đào hơi khựng lại một chút. Đầu óc hắn rất tỉnh táo, nhưng phản ứng sinh lý thì vẫn có. Lâm Lệ hơi mừng thầm, cô có thể cảm nhận được phản ứng phía thân dưới của hắn, thậm chí cô cảm giác được bàn tay bị động đặt ở ngực mình của hắn hơi run lên một chút.

Trong nháy mắt, Lâm Lệgiống như núi lửa bùng nổ. Lòng cô tràn ngập vui mừng và khoái trá, nếu có thể quan hệ với người đàn ông đẹp trai và đầy quyền lực này, cô còn phải lo lắng gì về tiền đồ nữa? Thậm chí…

Tâm tư phức tạp trong thoáng chốc đó của Lâm Lệ, An Tại Đào không hề biết. Làm một người đàn ông, đột nhiên ôm ấp một "toà thiên nhiên" đẹp tuyệt vời có thể khiến cho vô số đàn ông phải gục ngã như vậy, lòng hắn không tự chủ được, dục vọng ẩn chứa trong nội tâm bắt đầu trỗi dậy một cách vô cùng mạnh mẽ, đột nhiên có một tiếng nói thôi thúc, cổ động hắn ôm siết cô gái này, hung hăng vùi dập, giải phóng sự đòi hỏi khao khát dồn nén đã lâu. Hắn hiểu rất rõ, chỉ cần hắn biểu lộ ra một dấu hiệu bằng lòng, cô gái này sẽ ngoan ngoãn nằm xuống trao cho hắn tất cả, dễ như trở bàn tay.

Đồng thời, hắn cũng hiểu cô gái này cần cái gì, tìm tới mình là vì cái gì, mà quyền lực trong tay hắn thì vừa vặn có thể đáp ứng mong muốn của cô ta. Chỉ cần hắn đồng ý, cô ta sẽ trở thành một món đồ chơi trên giường mặc sức cho hắn trêu đùa. Một bên tình nguyện, một bên có nhu cầu, thực hiện một cuộc giao dịch giữa quyền lực và sắc đẹp, đây là chuyện "trăng đến rằm trăng tròn".

Nhưng rốt cuộc, An Tại Đào không phải là người không biết giới hạn, nhất là đối với loại phụ nữ như Lâm Lệ, trong thân thể hắn vốn có sự từng trải và bản năng cảnh giác cũng như sự chán ghét qua hai kiếp làm người. Trong mắt hắn, loại phụ nữ vì lợi ích mà có thể lên giường với đàn ông, còn không bằng loại gái đứng đường. Làm sao hắn có thể bị loại gái như thế này dụ dỗ?

- Đứng lên!

Giọng An Tại Đào bình tĩnh mà có lực, uy nghiêm mà nghiêm nghị.

Chỉ hai tiếng này, Lâm Lệ đã giật mình hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng, lại nghe An Tại Đào trầm giọng tiếp:

- Đứng lên!

Lâm Lệ chấn động, hy vọng vừa mới bay bổng đã vụt tan biến, trong thoáng chốc, lòng cô đầy tuyệt vọng. Cô xấu hổ và giận dữ đứng dậy, ngẩng đầu lên vừa lúc nhận thấy vẻ coi thường và khinh miệt như có như không trong đôi mắt An Tại Đào. Đột nhiên lòng cô run lên, sợ hãi cúi đầu xuống, lùi lại một bước.

- Tôi còn có việc, cô đi xuống trước đi.

Giọng nói lãnh đạm của An Tại Đào truyền đến tai Lâm Lệ, cô cầm lấy văn kiện đã ký trên bàn, gần như chạy trối chết ra khỏi phòng.

Nhìn theo bóng lưng thon thả mà lồi lõm mê hoặc lòng người của Lâm Lệ, An Tại Đào hít vào một hơi thật sâu, cố áp chế dục vọng đang trỗi dậy trong lòng xuống.

Cô gái lẳng lơ sẵn lòng nhào vào lòng đàn ông này, mặc dù hắn không mắc câu, cũng không quá mức chán ghét, nhưng với thân phận của mình, hắn sẽ không chấp nhặt với cô, càng không vì vậy mà gây khó khăn cho cô. Chỉ có điều, trong lòng hắn hiểu rất rõ, cô gái này ở trong cơ quan Thành uỷ, thật sự là một quả bom nổ chậm, không biết lúc nào quả bom này sẽ phát nổ, cũng không biết ai sẽ là "nạn nhân" của cô.

An Tại Đào lắc lắc đầu, cố gắng gạt bỏ bóng dáng lẳng lơ kia ra khỏi tâm trí mình. Đối với hắn chuyện này chỉ là một "sự kiện" nho nhỏ, những sự kiện như vậy, không phải mới xảy ra lần đầu trong cuộc đời này, đương nhiên, cũng sẽ không phải là lần cuối cùng.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv