Quan Thanh

Chương 524: Trao đổi chính trị



Buổi sáng vừa đến văn phòng thì An Tại Đào đã bận túi bụi. Máy tính còn chưa kịp mở ra thì một đám cấp dưới không ngừng ra vào văn phòng của hắn.

Lý Kiệt sắc mặt kính cẩn đứng chờ trước bàn làm việc của An Tại Đào, yên lặng chờ An Tại Đào trả lời. Dựa theo yêu cầu của Thành ủy, và chỉ thị của Phó chủ tịch thường trực thành phố An Tại Đào, Đảng ủy tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn đã đưa ra phương án miễn đi chức Phó bí thư, Phó tổng giám đốc tập đoàn kiêm Tổng giám đốc công ty Gas Thiên Long Lương Mậu Tài. Tối hôm qua đã mời dự họp khẩn cấp ban giám đốc công ty và đã được thông qua.

Đương nhiên, bởi vì Lương Mậu Tài là cán bộ quản lý cấp Phó huyện, miễn chức của y cũng phải theo trình tự của Ban tổ chức cán bộ. Chỉ cần Ban tổ chức đưa văn kiện xuống thì con đường làm quan của Lương Mậu Tài xem như chấm dứt.

An Tại Đào trong lòng thở dài. Đối với Lương Mậu Tài, kỳ thật nếu y có thể kiên trì một chút thì có thể bảo vệ được rồi. Nhưng An Tại Đào suy trước tính sau, chung quy không phải ở nguyên nhân kiên trì hay không. Sự việc đã đến nước này rồi, nếu không có ai đứng ra gánh vác trách nhiệm thì sẽ khiến cho một số ảnh hưởng tiêu cực xuất hiện.

Thậm chí, vì tránh cho việc sau này xuất hiện những phản ứng tiêu cực, An Tại Đào trực tiếp khiến Lương Mậu Tài hoàn toàn thoát ly khỏi quan trường, đến làm việc cho Hạ Hiểu Tuyết. Lương Mậu Tài là một người quản lý xí nghiệp giỏi, kinh nghiệm phong phú, hoàn toàn có thể trở thành một giám đốc. Tuy rằng mất đi quan chức và đãi ngộ nhưng một năm có hơn một trăm ngàn tiền lương, đối với Lương Mậu Tài mà nói, đây cũng không phải là chuyện xấu.

An Tại Đào ngẩng đầu nhìn Lý Kiệt, thản nhiên nói:

- Lý Kiệt, có hai chuyện cần anh mau chứng thực xuống dưới. Thứ nhất, phải toàn lực sử dụng thiết vị bảo vệ môi trường ở công ty Gas Thiên Long. Tôi mặc kệ anh dùng biện pháp gì, cho dù là giảm sản lượng thì cũng vẫn phải đảm bảo đạt tiêu chuẩn bảo vệ môi trường. Cục Bảo vệ Môi trường sẽ đi kiểm tra, tôi hy vọng lần này mọi người sẽ không gây ra vấn đề nữa. Thứ hai, tăng cường tuyên truyền trong dư luận về bối cảnh xây dựng của công ty Gas Thiên long. Hiện giờ, phát huy thật lớn tác dụng với chiến lược phát triển nguồn năng lượng, quá trình sản xuất bảo vệ môi trường hết thảy đều tuyên truyền ra ngoài. Đừng sợ tiêu tiền, yêu cầu các anh phải tuyên truyền trên khắp các phương tiện truyền thông đại chúng.

- Vâng, tôi hiểu rồi, thưa lãnh đạo. Tôi lập tức đi sắp xếp ngay.

Lý Kiệt không dám chậm trễ, xoay người chuẩn bị rời khỏi thì đột nhiên lại do dự một chút:

- Lãnh đạo, công ty Gas Thiên Long không cần an bài người sao?

An Tại Đào khoát tay nói:

- Đây là vấn đề của xí nghiệp các anh, tôi sẽ không tham dự vào. Tuy nhiên, tôi đề nghị mọi người hãy bổ nhiệm một đồng chí không có trở ngại về công tác xuống phụ trách. Công ty gas Thiên Long, công ty Gas Thiên Tinh và công ty Gas Thiên Nguyên tầm quan trọng của ba nhà máy này anh chắc rõ hơn tôi, nhất định sẽ không để xảy ra bất cứ vấn đề gì.

An Tại Đào lời nói tuy không nói ra, nhưng ngầm trong đó là: "Có những chuyện tôi không thể nói ra một lần nữa với anh. Lý Kiệt, hy vọng trong lòng anh đã biết".

Lý Kiệt trong lòng run lên, vội vàng nói:

- Tôi hiểu rồi, thưa lãnh đạo.

- Thôi anh đi đi! À, đúng rồi, anh bảo Lương Mậu Tài đến gặp tôi một chút. Tôi có chuyện cần nói với anh ấy.

An Tại Đào nói xong thì đứng dậy bước ra cửa, ngay tại cửa hướng về phòng thư ký hô lên:

- Bành Quân, anh lại đây một chút.

Lý Kiệt vội vàng rời đi, Bành Quân thì chạy đến:

- Anh tìm tôi à?

An Tại Đào trầm ngâm một chút rồi nói:

- Anh hãy thay tôi triệu tập một số nhân viên bộ môn có liên quan. Buổi chiều tôi muốn mời dự một hội nghị tọa đàm với tập đoàn Vân Lan. Anh thông báo cho lãnh đạo quản lý khu kinh tế, lãnh đạo bộ môn có liên quan và người chủ quản hiện tại của tập đoàn thôn Vân Lan đến Ủy ban nhân dân thành phố để họp vào lúc 2h chiều. Nói với bọn họ rằng không ai được đến muộn.

Bành Quân vội vàng đồng ý:

- Vâng, tôi hiểu rồi, thưa lãnh đạo.

Thấy Bành Quân có điều gì đó muốn nói rồi lại thôi, An Tại Đào liếc nhìn y một cái rồi nói:

- Anh có chuyện gì muốn nói với tôi à?

Bành Quân thấy An Tại Đào như vậy thì biết rằng hắn sáng nay chưa xem báo, liền vội vàng bước vào văn phòng An Tại Đào, đưa cho hắn một tờ báo.

Bành Quân chỉ vào trang nhất của Nhật báo Phòng Sơn, ngay cái tên của Hoàng Trạch Danh, nhẹ nhàng nói:

- Lãnh đạo, tôi nghe Thành ủy nói rằng, Hoàng tổng và Trưởng ban Âu Dương gây sự với nhau, nghe nói là đã đệ đơn từ chức rồi.

An Tại Đào trong lòng đánh bộp một tiếng, cái tách trong tay trở nên nặng nề.

Hắn vội vàng ngồi xuống bàn làm việc, nhìn vào bài viết của Hoàng Trạch Danh, trong lòng vô cùng cảm động. Hắn hiểu rất rõ, Hoàng Trạch Danh sở dĩ không tiếc kiên trì lý tưởng truyền thông của mình, mà quan trọng hơn cả là không muốn trở thành đồng lõa với Tống Nghênh Xuân trong việc công kích hắn.

Ánh mắt An Tại Đào liền có chút ươn ướt. Hắn thật không ngờ, nhiều năm như vậy, Hoàng Trạch Danh vẫn khí phách như xưa. Vì lý tưởng và lẽ phải, đã không tiếc mất đi chức vụ cộng với đãi ngộ. Công sức gầy dựng bao nhiêu năm trong quan trường nay biến thành bọt nước. Điều này đáng giá sao?

- Bành Quân, anh cứ đi trước. Lát nữa tôi sẽ có việc tìm anh.

An Tại Đào giọng nói trầm thấp. Bành Quân liền gật đầu, lặng lẽ lui ra ngoài, đóng cửa phòng An Tại Đào lại.

Do dự thật lâu, An Tại Đào liền lấy điện thoại ra gọi cho Hoàng Trạch Danh

- Hoàng tổng!

Hoàng Trạch Danh giọng nói rất bình tĩnh và cũng rất thản nhiên:

- Tiểu An, kỳ thật thì tôi không phải là bị kích động. Tôi đã qua cái tuổi đó rồi. Haha, cậu không cần phải suy nghĩ nhiều. Tôi làm như vậy không phải là vì cậu. Đó cũng chỉ là thuận thế mà làm thôi.

- Nói thật, tôi đã sớm không muốn ở đây rồi. Trong hoàn cảnh hiện nay, muốn làm một người có thành tựu trong giới truyền thông, căn bản là không có khả năng. Cho nên, tâm ý của tôi cũng dần dần nguội lạnh rồi. Tôi cũng đã hơn bốn mươi tuổi, cũng nhân cơ hội này về nhà dưỡng lão. Trong nhà tuy không giàu có gì, nhưng cơm nước vẫn không lo. Tôi đang chuẩn bị gọi điện thoại chào tạm biệt cậu. Khi mọi chuyện xong xuôi, tôi và gia đình sẽ quay về Tân Hải. Con trai tôi đã học đại học rồi, tôi xem như là thay đổi cuộc sống, hàng ngày câu cá, viết thư pháp, không phải là rất tốt sao?

Hoàng Trạch Danh giọng điệu rất bình thản, giống như là đang nói việc nhà với An Tại Đào, căn bản không có mất mát hay trầm thấp như An Tại Đào đã tưởng tượng. Hắn hiểu quyết định này căn bản không phải là nhất thời kích động, chỉ sợ là đã sớm có tâm tư muốn từ chức Chuyện này chẳng qua là cơ hội để ông ta quyết định sớm hơn.

Như vậy cũng tốt, thay đổi cách sống cũng là một cách hay đối với Hoàng Trạch Danh. Hoàng Trạch Danh vốn không thích hợp với quan trường. Trong hoàn cảnh hiện nay, muốn làm một người giương vai gánh đạo nghĩa trong giới truyền thông căn bản là không có khả năng.

An Tại Đào trong lòng lại thở dài, ngẫm nghĩ một chút rồi đột nhiên nhẹ nhàng nói:

- Hoàng tổng, ngài có biết ở Nam Dương có một tờ báo tên là Tinh Hải không? Đây là tờ báo của cha nuôi tôi. Tôi nghĩ, nếu ngài cảm thấy hứng thú, có thể mang gia đình đến đó, xây dựng một môi trường chuyên nghiệp đứng đắn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

Cọc, cọc, cọc!

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên. An Tại Đào biết tám phần chính là Lương Mậu Tài, liền trầm giọng nói:

- Vào đi!

Cánh cửa đẩy ra, quả nhiên là Lương Mậu Tài.

Lương Mậu Tài sắc mặt hơi đỏ lên. Làm một người chịu tội thay, y trong lòng nhiều ít vẫn có chút không cam lòng. Nhưng nhớ tới sự bồi thường của An Tại Đào, y trong lòng bình tĩnh hơn một chút.

- Lãnh đạo!

Lương Mậu Tài lên tiếng.

An Tại Đào khẽ mỉm cười, đứng dậy nhiệt tình nói:

- Đến đây ngồi đi, lão Lương!

- Uống trà hay là uống nước?

An Tại Đào cười nói, rồi đi pha một tách trà cho Lương Mậu Tài. Lương Mậu Tài nào dám để cho An Tại Đào hầu hạ y, liền khẩn trương nói:

- Lãnh đạo, xin đừng bận tâm. Tôi không uống đâu.

An Tại Đào cũng không khách sáo với Lương Mậu Tài, trực tiếp vào đề tài chính:

- Lão Lương, sự việc đã đến nước này, cơ bản là không thể vãn hồi. Tôi nghĩ rằng, anh am hiểu về quản lý xí nghiệp, hẳn là nên phát triển lên trên một chút. Hoàn cảnh thể chế ra sao anh đều biết. Anh ở lại tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn cũng là một Phó tổng. Nhưng nếu anh ra ngoài, thì tương lai phát triển là không thể tính. Hiểu Tuyết anh cũng đã biết, cho anh đến công ty cô ấy làm việc, cá nhân tôi cũng cảm thấy yên tâm.

- Người một nhà thì luôn có sự tín nhiệm.

An Tại Đào cười, đưa qua một điếu thuốc:

- Anh nói có đúng hay không? Tôi vừa rồi đã gọi điện thoại cho Hiểu Tuyết, ý của cô ấy là anh hãy mang theo chị dâu. Nếu anh đồng ý ở lại Yên Kinh thì anh sẽ làm Phó tổng tập đoàn Long Đằng. Nếu anh muốn đến nước Mỹ thì sẽ làm việc tại công ty chi nhánh bên đó. Anh thấy như vậy có được hay không?

Lương Mậu Tài mỉm cười nhìn An Tại Đào. Một tia không thoải mái còn sót lại trong lòng, trong nháy mắt đã tiêu tan, thay vào đó là một sự cảm kích sâu sắc.

Kỳ thật, thân phận ngày hôm nay của y là do một tay An Tại Đào đề bạt. Lần này, thay Lý Kiệt gánh trách nhiệm, An Tại Đào hoàn toàn có thể đem y ra làm vật hy sinh. Dù sao, trong quan trường, loại coi tiền như rác có rất nhiều. Nhưng An Tại Đào lại không vứt bỏ y, lại còn an bài cho y một con đường lui rất tốt, thậm chí còn không ngừng vận dụng tài nguyên của mình.

Bởi vậy, có thể thấy được An Tại Đào chung quy là một người luôn nhớ ân tình cũ và là người luôn bao che khuyết điểm cho người của mình, không giống như những lãnh đạo khác luôn trở mặt vô tình. Ngoại trừ không còn thân phận cán bộ lãnh đạo cấp Phó huyện, thì đãi ngộ của tập đoàn Long Đằng hay An Hạ còn cao hơn gấp trăm lần so với tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn. Y còn cái gì mà chần chừ chứ?

- Lãnh đạo, tôi…!

Lương Mậu Tài sắc mặt đỏ lên. An Tại Đào cười tủm tỉm nhìn y, khoát tay nói:

- Được rồi, anh trong lòng biết là được rồi. Sau khi thủ tục hoàn tất, bảo Lý Kiệt mời khách, chúng ta sẽ làm tiệc đưa tiễn anh. Anh cứ ở nhà vài ngày rồi đến Yên Kinh cũng không muộn.

An Tại Đào và Lương Mậu Tài ngồi đối diện nhau, hút thuốc chuyện trò vui vẻ. Nhìn không khí hòa hợp này, Bành Quân trong lòng có chút kích động.

An bài của An Tại Đào đối với Lương Mậu Tài,Bành Quân biết rất rõ. Điều này càng khiến cho Bành Quân quyết tâm ở lại bên cạnh An Tại Đào làm việc. An Tại Đào đã hỏi Bành Quân vài lần, cố ý muốn sắp xếp cho anh ta một cương vị cấp Phó huyện, khiến anh ta trao quyền cho cấp dưới. Nhưng lần nào Bành Quân cũng uyển chuyển từ chối.

Bành Quân biết rằng, nếu mình ở lại bên cạnh An Tại Đào làm việc càng lâu thì đối với tương lai phát triển của mình càng có lợi. Nếu lúc này vội vã bỏ đi, ngược lại không có được vị trí thích hợp mà còn mất nhiều hơn được.

- Lãnh đạo, tôi đã thông báo rồi. Chiều nay 2h sẽ bắt đầu cuộc họp trong phòng hội nghị nhỏ.

Bành Quân cười, châm thêm nước trà vào tách cho An Tại Đào, sau đó mang đến.

An Tại Đào gật đầu:

- Được rồi, lát nữa anh thay tôi phác thảo một đề cương phát biểu. Tôi trong cuộc họp chỉ nói đơn giản vài câu thôi, không cần phức tạp. Quan trọng phải đặt vào xí nghiệp thôn Vân Lan.

- Vâng, tôi hiểu rồi!

Bành Quân gật đầu.

Ba người đang nói chuyện với nhau, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa. An Tại Đào đứng dậy, bước ra sau bàn làm việc của mình, còn Lương Mậu Tài thì khẩn trương chuẩn bị ra về, Bành Quân thì đi ra mở cửa.

- Phó chủ tịch thành phố Cổ!

Bành Quân nhìn thấy Cổ Lam thì có chút không ngờ, nhanh chóng lên tiếng chào hỏi.

Cổ Lam thản nhiên gật đầu với Bành Quân rồi liếc mắt nhìn Lương Mậu Tài, lúc này mới quay đầu lại, khẽ cười với An Tại Đào:

- Đồng chí Tại Đào, tôi tìm cậu có chút việc.

An Tại Đào cười, đứng dậy nói:

- Chị Cổ, mời ngồi!

Trong cuộc họp liên tịch cách đây không lâu, Cổ Lam đã công khai biểu lộ thái độ thân mật với An Tại Đào. Mà kỳ thật trước đó, Cổ Lam cũng đã truyền ra một tin tức tốt.

Cổ Lam cười, ngồi xuống ghế sofa:

- Văn phòng đồng chí Tại Đào trang trí rất thô sơ. Cái tên Chu Quân này quả thật là người không tốt. Không biết cậu có phải là người quản lý của anh ta không nữa?

An Tại Đào cười ha hả, bước đến ngồi đối diện:

- Văn phòng chỉ là một nơi để làm việc, không tất yếu phải phô trương. Văn phòng làm việc của tôi đơn giản, không thể nào đổ lỗi cho Chu Quân.

Hai người đều mỉm cười, nói vài câu đơn giản. Lúc này Cổ Lam mới ngượng ngùng nói vào chủ đề chính của mình:

- Đồng chí Tại Đào, tôi có chuyện muốn nhờ anh hỗ trợ, không biết….

An Tại Đào khoát tay nói:

- Chị Cổ có gì thì cứ nói, không cần khách sáo với tôi. Dù sao chị cũng đã từng là lãnh đạo của tôi mà.

Tuy rằng cái câu lãnh đạo cũ nghe qua có chút dối trá nhưng lại vừa lỗ tai Cổ Lam, khiến cô cảm thấy rất thoải mái. Cô gần đây hạ quyết tâm đứng một chỗ với An Tại Đào, một nguyên nhân quan trọng là An Tại Đào đối với cô rất tôn trọng và khách khí, tối thiểu là ngoài mặt như thế.

- Haha, chuyện là như thế này. Chồng của tôi, Bí thư Đảng ủy thị trấn Cổ Lam và tôi ở xa đã lâu rồi. Chúng tôi hiện nay cũng đã có tuổi. Con người của anh ấy bướng bỉnh, nhanh mồm nhanh miệng, công tác thật không tồi. Nhưng cái miệng của anh ấy lại hại thân anh ấy. Mấy năm nay vẫn không hề ngóc đầu lên nổi. Hiện giờ tuổi cũng đã cao, ý niệm lên chức cũng không còn. Nhưng tôi nghĩ, dù thế nào cũng phải chấm dứt chuỗi ngày ở riêng, trở về thành phố làm việc. Nhưng tìm mãi cũng không có vị trí thích hợp.

Cổ Lam chầm chậm nói. An Tại Đào mỉm cười, cũng không cắt ngang lời nói của cô. Chồng của Cổ Lam là Lý Minh Vũ hắn cũng biết. Người này rất có cá tính, lại không quen nhìn những thói xấu trong quan trường. Hơn nữa, ông ta luôn từ chối sự giúp đỡ của vợ nên mãi mà vẫn chưa được đề bạt.

Ở huyện Cổ Lam làm cán bộ cấp Trưởng phòng đã mười mấy năm. Trong quan trường Phòng Sơn cũng coi như là một loại khác người.

Cổ Lam làm Phó chủ tịch thành phố đã mấy năm. Trong vòng mấy năm này, Lý Minh Vũ đã vẫn cứ là Bí thư Đảng ủy thị trấn, trên cơ bản cũng đều do cái miệng của ông ta mà ra. Nhưng nói đi thì cũng nói lại, tuy rằng Lý Minh Vũ là một người có cá tính rất mạnh, không bao giờ dựa vào quyền thế của vợ để lên chức, nhưng trên thực tế, nếu Cổ Lam không phải là Phó chủ tịch thành phố thì ông ta đã không còn căn bản sinh tồn trong chốn quan trường Phòng Sơn này rồi.

Cổ Lam nói nửa ngày, nhưng An Tại Đào đã sớm hiểu rõ. Hóa ra là Cổ Lam đã nhìn trúng vị trí Phó tổng giám đốc của tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn. Lương Mậu Tài bị miễn chức, tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn liền trống ra chức Phó bí thư, Phó tổng giám đốc. Đây chính là nhân vật số hai của tập đoàn.

Điều Lý Minh Vũ đến tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn, tức là tăng lên cấp bậc phó huyện, vừa có năng lượng lại vừa có lợi ích kinh tế. Đây cũng được xem như một sự lựa chọn không tồi.

An Tại Đào nét mặt tươi cười, nhưng trong lòng lại có sự tính toán. Hắn hiểu rất rõ, nếu hắn từ chối sẽ lập tức đánh vỡ mối quan hệ vừa mới xây dựng giữa mình và Cổ Lam. So với việc ủng hộ của Cổ Lam thì việc điều động này cũng chẳng tính là gì cái gì. Nghĩ như vậy, hắn lập tức đứng dậy, rót cho Cổ Lam một ly nước, rồi ngồi xuống, cười nói:

- Chị Cổ à, chuyện này có đáng để chị phải đích thân đi không? Gọi điện thoại cho tôi là được rồi.

- Như vậy đi, qua hai ngày nữa, chờ tôi giải quyết xong công việc, tôi sẽ đề cử lên Chủ tịch thành phố Đông Phương, không có vấn đề gì đâu. Chuyện này cứ giao cho tôi, chị không cần phải xen vào. Tuy nhiên, để Bí thư Lý đến xí nghiệp để làm thì cũng là có chút thiệt thòi.

- Thiệt gì? Chẳng lẽ để ông ấy ở mãi nông thôn là không thiệt sao? Tôi xin thay mặt ông nhà cảm ơn đồng chí Tại Đào. Chuyện này khi nào xong thì tôi và lão Lý sẽ mời cậu ăn cơm, để lão Lý có thể cảm ơn anh.

Nghe An Tại Đào đồng ý nhanh như vậy, Cổ Lam trong lòng rất cao hứng. Cô rụt rè nói lời cảm ơn, sau đó lại nói vài câu nhàn thoại với An Tại Đào, rồi lấy lý do bận công việc mà ra về.

An Tại Đào tiễn Cổ Lam ra tận hành lang. Hai người ở ngoài hành lang thân mật bắt tay nhau, trao đổi ánh mắt ẩn ý.

Chỉ có cùng lợi ích thì mới có cùng đồng minh. Đạo lý chính là đơn giản như vậy.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv