Thời tiết Nam Dương gần vào xuân gió mát thổi nhẹ.
An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết trên máy bay đã thay đổi một bộ trang phục mùa hè khác. An Tại Đào mang một chiếc kính râm màu đen, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai có đường viền, chiếc quần bò màu xanh da trời, đôi giày thể thao màu trắng, chiếc áo sơ mi ngắn tay màu đỏ. Ngay cả khi giáp mặt người quen chắc cũng không thể nhận ra đây là An Tại Đào.
Dù sao, ở trong quan trường, An Tại Đào mặc quần áo từ trước đến nay đều rất nghiêm túc, rất ít khi mặc trang phục có màu sắc sặc sỡ. Kính râm trên cơ bản lại không quen thuộc đối với hắn.
Hạ Hiểu Tuyết cách ăn mặc cũng rất giản dị. Chiếc áo sơ mi màu trắng cộng với chiếc váy đen, tóc thả tùy ý sau lưng. Cô nắm chặt tay An Tại Đào rời khỏi sân bay. Nếu không phải hôm nay Lưu Ngạn tự mình ra đón thì chắc những người khác khẳng định là nhận không ra hai người.
Lưu Ngạn liếc mắt nhìn một cái là đã nhận ra An Tại Đào. Tuy vẫn còn cách thật xa, nhưng có lẽ là do sự nhạy cảm, nên khi Lưu Ngạn đột nhiên ngẩng đầu hướng nhìn ra phía sau đôi vợ chồng già, thì khuôn mặt thanh tú đã hiện lên niềm vui bất ngờ.
- Hiểu Tuyết!
Lưu Ngạn kích động, vừa bước lại vừa hô to.
- Lưu Ngạn!
Hạ Hiểu Tuyết cũng bất ngờ, bỏ tay An Tại Đào ra bước đến. Hai cô hôn nhẹ lên má nhau, ôm một hồi rồi mới buông ra.
Hạ Hiểu Tuyết cười đứng ở một bên. Lưu Ngạn đừng nhìn An Tại Đào. Mặc dù lâu ngày tương tư, bụng đầy u oán nhưng khi hai người gần trong gang tấc thì lại một câu cũng không nói nên lời.
Tuy rằng cả cuộc đời này đã thuộc về người đàn ông trước mặt, chẳng có gì thay đổi được. Nhưng nhiều năm chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, khi gặp mặt còn phải che che giấu giấu, không thể giải phóng được tình cảm nội tâm. Trong nhất thời, Lưu Ngạn không thể giải thích được cảm giác ở trong lòng.
An Tại Đào lẳng lặng nhìn cô gái trước mặt. Cô gái cứ như vậy lặng yên ngóng nhìn mình, đôi mắt dạt dào tình cảm. Cô ấy không nói gì nhưng khiến An Tại Đào tự đáy lòng cảm thấy từng đợt đau đớn và run rẩy.
Không có gì do dự, An Tại Đào tiến lên một bước, ôm lấy Lưu Ngạn vào lòng. Trong phút chốc, tình yêu lại nở rộ, khiến Lưu Ngạn trước mắt có chút mờ mịt, hai giọt nước mắt chảy xuống.
Không cần nói điều gì, mà cũng chẳng có ngôn ngữ nào có thể miêu tả được tình cảm giữa hai người. Lưu Ngạn ôm chặt An Tại Đào, lẳng lặng hưởng thụ cảm giác ấm áp này. Nhưng sau một lát, cô chợt nghĩ đến cái gì, đột nhiên đẩy An Tại Đào ra, ngượng ngùng nhìn Hạ Hiểu Tuyết bên cạnh.
Hạ Hiểu Tuyết dường như không có việc gì, cười hì hì. Thấy Lưu Ngạn xấu hổ, cô chủ động đến nắm tay Lưu Ngạn, cười nói:
- Tiểu Ngạn à, chúng ta về trước đi, sau đó sẽ dành thời gian cho hai người.
Lưu Ngạn khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng lên:
- Hiểu Tuyết, cô đừng chọc tôi mà.
- Hihi, bộ cô không cần sao? Đến lúc đó cô đừng hối hận nhé.
Hạ Hiểu Tuyết cười, tránh cái nhéo của Lưu Ngạn, chạy đến phía trước. Còn Lưu Ngạn thì không buông tha đuổi theo đằng sau.
Hai cô làm rộn cả sân bay khiến cho lái xe và vệ sĩ đang đứng chờ ở bên ngoài phải trợn mắt há hốc mồm. Người phụ nữ đang đùa giỡn kia không phải là lãnh đạo cao cao tại thượng, hàng ngày lạnh lùng như băng Lưu Ngạn sao?
Mạnh Cúc và Lưu Ngạn không mua nhà ở Nam Dương, tất cả đều ở tại trang viên Tiếu thị. Thứ nhất là không cần phải tốn tiền. Thứ hai là có thể chăm sóc Tiếu lão lúc tuổi già. Hiện tại. tòa trang viên này là tài sản cá nhân duy nhất của Tiếu Kim Phong ở Nam Dương. Rất nhiều tài sản của tập toàn Tiếu thị, trong đó có cả sản nghiệp của ông sớm đã bị ông bán đi, chuyển về ở hẳn với Lưu Ngạn và Mạnh Cúc.
Ông ta còn để lại duy nhất trang viên này để an dưỡng tuổi già. Đương nhiên, tuy rằng hiện giờ tập đoàn Tiếu thị là do Mạnh Cúc và Lưu Ngạn nắm giữ, nhưng nằm trong tay Tiếu Kim Phong cũng chẳng có gì khác nhau. Tiếu Kim Phong vẫn là ông chủ lớn đằng sau tập đoàn An Ngạn và tập đoàn Niệm Đào, có được quyền uy cao nhất.
Nhưng Tiếu Kim Phong vẫn một lòng muốn an dưỡng tuổi già, căn bản không hề quản lý những công việc tại công ty. Một ông lão sau khi trải qua cái chết của con trai, con gái đã hoàn toàn nhận ra rằng, nhân sinh chỉ ngắn ngủi trong mấy chục năm thôi, giữ một đống tiền để làm gì. Cứ buông nó ra, thoải mái đi hết quãng đường còn lại của mình.
Tiền chỉ là vật ngoài thân, chết cũng không mang theo được. Vậy thì kiếm nhiều tiền để làm gì? Nếu không phải gặp được An Tại Đào, Tiếu Kim Phong đã chuẩn bị đem tập đoàn Tiếu thị quyên tặng từ thiện rồi. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Bắt đầu từ năm ngoái, Tiếu Kim Phong đã hoàn toàn thoát ly công ty. Ông trao lại chức Chủ tịch hội đồng quản trị cho Lưu Ngạn, không một bước bước vào công ty.
Cuộc sống của ông rất có quy luật cho nên tinh thần càng ngày càng hoạt bát.
7h sáng ông thức dậy, sau đó đánh Thái cực quyền nửa tiếng đồng hồ, rồi dùng bữa sáng chung với Lưu Ngạn và Mạnh Cúc. Sau bữa sáng, cùng với một vài vệ sĩ và người giúp việc đến gặp bác sĩ hoặc là đi ra biển câu cá, hoặc là cùng với một số ông lão, bà lão người Hoa quen thuộc ngồi chơi cờ hay chơi mạt chược.
Cơm trưa thì dùng bên ngoài, sau bữa cơm trưa lại kéo nhau đến một khách sạn trung tâm thuộc tập đoàn An Ngạn để nghỉ trưa. Nơi này luôn chuẩn bị sẵn một phòng để ông nghỉ dài hạn.
Sau giờ trưa thì đi đánh golf, có đôi khi tham gia một số hoạt động công ích do dân bản xứ tổ chức. Bữa cơm chiều thì trở về trang viên của Tiếu thị. Cứ đi vòng vòng như vậy mà không biết mệt.
Đương nhiên, Mạnh Cúc cũng gần đến ngày sinh, nên Tiếu lão không đi đâu nữa, hàng ngày vẫn ở nhà chờ Mạnh Cúc sinh xong. Hiện giờ trong lòng ông, An Tại Đào chẳng khác gì con trai của mình. Mẹ con Mạnh Cúc thì cũng giống như con cháu trong nhà, không ai có thể so sánh bằng.
Trang viên Tiếu thị tọa lạc ở vùng ngoại thành. Trong đó có bốn biệt thự được xây dựng theo phong cách cổ điển Trung Quốc. Hai đời trước của Tiếu gia đã không ngừng hao phí tài lực thật lớn để xây dựng trong mười năm, chiếm đất ước chừng hơn ba trăm mẫu.
Để đảm bảo cho Mạnh Cúc sanh được an toàn, Tiếu lão đã bắt Lưu Ngạn ở chung một căn biệt thự. Mạnh Cúc và Lưu Ngạn ở lầu hai, còn lầu một là dành cho vệ sĩ, bảo mẫu và bảy tám thầy thuốc luôn luôn túc trực sẵn.
Tập đoàn Tiếu thị có hai bệnh viện, hiện giờ đều dưới danh nghĩa tập đoàn Niệm Đào của Mạnh Cúc. Bà chủ lớn sắp sanh, bệnh viện sao dám không quan tâm. Gần đến ngày dự sinh của Mạnh Cúc, bệnh viện đã phát một đoàn bác sĩ chuyên môn, lúc nào cũng túc trực tại trang viên Tiếu thị để chăm sóc. Và đem hai gian phòng cải biến lại thành một căn phòng giải phẫu đầy đủ trang thiết bị.
Mạnh Cúc ở lại trang viên để sinh nở chứ không đến bệnh viện. Đây là ý của Lưu Ngạn và được Tiếu lão nhiệt liệt đồng ý.
Lưu Ngạn là vì An Tại Đào mà suy xét. Nếu cứ ra vào bệnh viện thì sẽ không tiện. Mặc dù An Tại Đào ở Nam Dương không nổi tiếng, lại chẳng ai biết hắn. Nhưng Mạnh Cúc thì lại khác. Là Chủ tịch hội đồng quản trị kiêm Tổng giám đốc, cô có thể nói là nhân vật nổi tiếng trong xã hội. Việc cô sinh em bé khẳng định là sẽ có không ít phóng viên và kẻ săn ảnh đến lấy tin.
Vì suy xét an toàn, Lưu Ngạn và Tiếu lão thương lượng một chút, quyết định phong tỏa tin tức Mạnh Cúc mang thai. Trên thực tế, từ khi cơ thể có sự thay đổi, Mạnh Cúc đã không còn xuất hiện ở những trường hợp công khai. Đa số thời gian đều ở lại trang viên. Ngoại trừ một vài thành viên trong hội đồng quản trị biết thì những nhân viên bình thường đều không biết Mạnh Cúc đang mang thai.
Đương nhiên, vẫn có một số tin tức nhỏ lan truyền trên mạng. Có người nói Mạnh Cúc lấy một thương nhân Trung Quốc rất giàu có, đang đi hưởng tuần trăng mật. Cũng có người nói Mạnh Cúc lấy một người Mỹ, hiện giờ đang ở bờ biển Hawaii tắm nắng.
Việc này cũng khó trách. Cô là một trong những người nối nghiệp Tiếu thị, so với những minh tinh nổi tiếng ở Nam Dương thì còn muốn nổi tiếng hơn. Cho nên, chuyện xấu xung quanh cô phát sinh cũng là chuyện bình thường.
Lưu Ngạn tự mình lái xe đưa An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết từ sân bay về đến traang viên Tiếu thị. Đi theo sau là một số vệ sĩ và người giúp việc. Ở thật xa, An Tại Đào đã thấy Tiếu lão và một số người đang đứng chờ.
Bên cạnh Tiếu lão là mẹ của An Tại Đào, An Nhã Chi. Bên cạnh An Nhã Chi là một cô gái dung mạo xinh đẹp, khí chất thanh thuần. Cô gái thấy xe Lưu Ngạn dừng lại thì sắc mặt vừa sợ hãi, vừa vui mừng. Cô thoát khỏi tay An Nhã Chi, chạy xuống bậc thang.
- Trúc Tử?
An Tại Đào nhìn ra ngoài cửa sổ xe, gương mặt đó hoàn toàn khác hẳn cô bé có hai bím tóc gầy nhẳng bốn năm trước, nên trong lòng có chút cảm thán.
Trong nháy mắt, hắn nhớ đến chuyện ngày xưa. Trúc Tử không ngờ đã xuất ngoại được bốn năm. Thời gian đó, mình còn là một tên nhóc con chưa ráo máu đầu bước vào quan trường. Còn Trúc Tử trước mắt không còn là cô bé gầy gò năm xưa nữa.
- Là Trúc Tử!
Lưu Ngạn cười. Cô bé hiện nay đã trưởng thành. Ở nước Mỹ bốn năm thì làm sao mà còn bộ dạng của Trúc Tử năm xưa nữa.
Khi nói chuyện, Lưu Ngạn đã dừng xe lại.
An Tại Đào chậm rãi đẩy cửa bước xuống xe, thẳng người. Trước mắt liền xuất hiện một Trúc Tử, bởi vì kích động mà hai má đỏ bừng lên.
- Haha, Trúc Tử!
An Tại Đào muốn ôm cô bé một chút nhưng chợt nhớ Trúc Tử hiện giờ đã trở thành một thiếu nữ nên xấu hổ, rụt tay về, vỗ vỗ lên bờ vai cô.
- Anh!
Trúc Tử ngẩng mặt lên, lẳng lặng nhìn An Tại Đào, khóe mắt không tự chủ được mà rơi vài giọt nước mắt.
Trên triền núi, một căn nhà ngói hai gian mới được xây dựng, bên ngoài được trét một lớp bùn. Trong sân, ngoại trừ một cái giếng nước thì còn có một đống củi và mấy bao gạo. Xung quanh đều là cây cỏ. Trong nhà, ngoại trừ một cái bàn rách nát thì chẳng còn một thứ gì đáng giá. Một thiếu nữ đầu tóc bù xù, cuộn mình vào trong tấm chăn, dựa vào tường, vẻ mặt chết lặng và sợ hãi nhìn vào người khác, một tiếng cũng không nói nên lời.
Một người mẹ làm **. Một người cha giết chết mẹ mình. Một thiếu nữ tóc tai rối bù. Trúc Tử tâm trạng run rẩy, khó có thể khống chế được cảm xúc trong lòng, bên tai còn quanh quẩn câu nói thay đổi vận mệnh cuộc đời cô:
- Trúc Tử, có một chú phóng viên trong thành phố đến thăm con.
Giờ phút này, Trúc Tử không khỏi nhớ đến năm đó, trong cái ánh nắng sau giờ ngọ, bóng dáng cao lớn của An Tại Đào lưng đeo máy chụp ảnh lẳng lặng đứng trong gian nhà bùn đất, nhớ đến con bé cuộn mình trên giường người bẩn vô cùng, nhiều ngày không có cơm ăn. Một cô bé tên gọi Trúc Tử mất cả cha lẫn mẹ.
Trúc Tử khóe mắt trào lệ.
Cô nhớ đến buổi tối hôm đó, An Tại Đào lái xe máy chở cô vòng quanh nội thành Tân Hải, nhớ đến cái buổi chiều chạng vạng, An Tại Đào chạy vào trường trung học Quy Ninh, phẫn nộ che chở cho cô nữ sinh An Ngọc Trúc bị người khác ức hiếp, nhớ đến những bữa ăn sáng cô làm cho An Tại Đào trước khi đến trường, nhớ đến cuộc sống của hai người ở Quy Ninh.
Từ khi được nhà họ An nhận nuôi dưỡng, đã sáu năm trôi qua, vết thương ngày xưa đã sớm lành. Nhưng khi nghĩ lại quá khứ, một góc ẩn sâu trong tự đáy lòng lại theo bản năng bùng phát trở lại.
Quá khứ dù sao cũng đã trôi qua. Cô còn có hiện tại và tương lai tốt đẹp ngay trước mặt.
Không ai có thể biết được tình cảm của Trúc Tử đối với An Tại Đào là gì. Cho dù là mẹ nuôi của cô là An Nhã Chi cũng không biết.
Nếu không có An Tại Đào, cô vẫn là con bé gầy gò đói khổ. Nếu không có An Tại Đào, thì sẽ không có An Ngọc Trúc ngày hôm nay.
An Tại Đào không chỉ thay đổi được hiện tại và tương lai của cô, mà còn trị liệu vết thương trong lòng của cô. Cha mẹ cô cho cô sinh mạng. Nhưng An Tại Đào lại mang đến cho cô một mạng sống thứ hai.
An Tại Đào trong mắt của cô, vừa là một người cha, người anh, ân nhân, và một người bạn. Khi trưởng thành thì là một thần tượng sùng bái.
- Trúc Tử, đã lớn rồi mà còn khóc nhè. Haha,
An Tại Đào dịu dàng cười, an ủi nói:
- Đừng khóc nữa, khóc gì nào cô bé ngốc kia.
- Anh!
Trúc Tử nghiêm nét mặt, lẳng lặng nhìn An Tại Đào, khuôn mặt thanh xuân đầy nước mắt. Đột nhiên, cô ôm chầm lấy An Tại Đào, nước mắt rơi xuống như mưa, bờ vai nhỏ run rẩy từng cơn.
Trong số những người ở đây, chỉ có Lưu Ngạn là có thể lý giải tình cảm của Trúc Tử đối với An Tại Đào. Trong lòng Trúc Tử, sẽ chẳng có người nào có thể thay thế được An Tại Đào. Hiện tại không và sau này cũng không.
Một cô bé cực khổ, tự ti, từ khi theo An Tại Đào đã có được dũng khí mới. An Tại Đào giống như một cái đèn, chiếu sáng bóng đêm u tối trong lòng Trúc Tử.
- Trúc Tử!
Lưu Ngạn thở dài, tiến lên vỗ vai cô, lúc này Trúc Tử mới bình tĩnh trở lại. Sau khi lau sạch nước mắt, từ trong ngực An Tại Đào, kéo tay Lưu Ngạn ngượng ngùng nhó:
- Chị Lưu Ngạn.
Ngay sau đó, Trúc Tử lại buông tay Lưu Ngạn ra, hướng Hạ Hiểu Tuyết, sắc mặt ửng đỏ nói:
- Chị dâu, em và mẹ đã sớm chờ chị một ngày trước rồi đấy.
Hạ Hiểu Tuyết vươn tay kéo tay Trúc Tử, đưa qua một chiếc khăn, cười nói:
- Trúc Tử, mau lau nước mắt đi. Em xem em khóc thành con mèo ướt rồi đấy.
Trúc Tử đỏ mặt, tiếp nhận cái khăn rồi mới cùng sóng vai Hạ Hiểu Tuyết và Lưu Ngạn. Hiện tại, Trúc Tử ngoại trừ gương mặt vẫn còn ngây thơ, trong sáng thì chiều cao hay là hình thể đều ngang bằng với Hạ Hiểu Tuyết và Lưu Ngạn.
Cô bé năm đó giờ đã trưởng thành. An Tại Đào nhìn Trúc Tử thân thiết đứng chung một chỗ với Lưu Ngạn và Hạ Hiểu Tuyết thì âm thầm cảm thán vài câu.
Chợt, An Tại Đào bước nhanh đến chỗ Tiếu lão:
- Ông cụ!
Tiếu lão cười ha hả, ôm chặt An Tại Đào một chút:
- Cái thằng bé này, nếu không phải Mạnh Cúc sinh con thì chắc con sẽ không đến Nam Dương thăm ông lão này đâu.
- Không phải đâu, tại công việc của con bận quá.
An Tại Đào cười nói với Tiếu lão rồi mới quay đầu sang nhìn người mẹ vẫn lẳng lặng đứng ở một bên, nhỏ giọng nói:
- Mẹ!
Trần gia.
Trần Cận Nam chắp tay sau lưng đi qua đi lại không ngừng trong phòng khác, tinh thần có chút vội vã. Âu Dương Đan đang ngồi trên ghế sofa, buông tờ báo trong tay thở dài nói:
- Lão Trần, anh có thể nghỉ ngơi một lát hay không? Anh đi qua đi lại như vậy làm em chóng mặt quá.
Trần Cận Nam ho khan một tiếng, muốn nói rồi lại thôi.
Âu Dương Đan không kìm nổi, nhẹ giọng cười:
- Không phải là Mạnh Cúc sanh em bé, anh trong lòng cũng khó chịu phải không. Haha, dù sao thì cũng là đứa cháu đích tôn đầu tiên của anh, anh sốt ruột cũng là chuyện bình thường. Tuy nhiên, anh là cán bộ cấp cao, nên không thể tùy tiện xuất ngoại. Có muốn đi sợ cũng không được.
Trần Cận Nam thở dài, chậm rãi ngồi xuống, im lặng không nói. Âu Dương Đan do dự một chút, liếc mắt nhìn Trần Cận Nam, rồi nói:
- Dù sao thì em ở nhà cũng không bận chuyện gì. Nếu không thì để em thay anh đi một chuyến.
Trần Cận Nam lập tức lắc đầu:
- Thôi, không cần.
Âu Dương Đan ngẫm nghĩ một chút rồi cười nói:
- Bằng không thì bảo vợ chồng Tiểu Duệ đến thăm? Tụi nó ở Mỹ, qua lại cũng tiện mà.
Trần Cận Nam do dự một chút rồi lặng yên lắc đầu:
- Không cần đâu, về sau hãy nói.
Nói xong, Trần Cận Nam đứng dậy, bước nhanh về phòng làm việc.