Hội nghị diễn ra hơn một giờ, không khí căng thẳng vô cùng. Sau khi đám thương nhân người Hoa buồn bực rời khỏi phòng họp, Phùng Thanh đứng dậy nhíu mày, do dự một chút rồi nói:
- Phó chánh văn phòng An, những người này chỉ sợ là không hưởng ứng đề xuất của chúng ta. Bọn họ là đang đánh bạc với chính mình. Tiền của bọn họ kiếm được cũng có một phần là tiền phi nghĩa. Hơn nữa, những người này đều buôn hàng lậu, dựa vào hàng hóa chính thức để che giấu hàng lậu của mình. Thủ đoạn của bọn họ rất là tinh vi.
- Tôi biết, nhưng chỉ cần chúng ta cố gắng. Còn về phần có hiệu quả hay không thì lại là một chuyện khác.
An Tại Đào khoát tay nói:
- Tôi về phòng trước để báo cáo với trong nước. Đồng thời nghĩ biện pháp thông qua quốc nội để liên hệ với Ủy ban nhân dân thành phố Triết Châu, khiến Hiệp hội giày da, Bộ Thương mại và chính quyền địa phương cùng nhau vận tác. Tôi không tin là bọn họ không để ý đến tổn thất mà nhảy vào cạm bẫy này.
- Chỉ cần quốc nội hình thành nhận thức chung thì cho dù bọn họ có đồng ý hay không thì không đáng nhắc đến, và không ảnh hưởng đến đại cục.
An Tại Đào nói xong thì bước nhanh đi.
Đi được hai bước, hắn lại quay đầu lại nhìn Phùng Thanh và Tôn Kế Hồng:
- Anh Phùng, chị Tôn, hai người hãy khẩn trương khiến đại sứ quán phối hợp làm hai sự kiện. Thứ nhất, sáng mai chúng ta khẩn cấp định ngày hẹn Bộ Ngoại giao, và Bộ Nội vụ. Thứ hai, buổi chiều ngày mai, chúng ta tổ chức cuộc họp báo, mời các phóng viên truyền thông của Nga tham gia.
Dừng một chút, An Tại Đào lại nói:
- Tôi đi báo cáo với đại sứ Tạ. Mọi người hãy về làm việc đi.
Phùng Thanh và Tôn Kế Hồng gật đầu.
Nhìn theo bóng dáng của An Tại Đào, hai người trao đổi với nhau một ánh mắt. An Tại Đào biểu hiện ra ngoài một phong cách mạnh mẽ, cứng rắn, quyết đoán cùng với phương pháp nói một không hai, để lại trong lòng hai người một ấn tượng sâu đậm.
Thương nhân người Hoa đối với thuế đánh vào hàng hóa cũng không phải xảy ra trong mấy năm gần đây, mà gần như là xảy ra hàng năm. Nhưng hiện nay thì việc kiểm tra lại quá mức dày đặc, nghiêm khắc. Nhất là khi Trung Quốc trịnh trọng đề xuất kháng nghị, nhưng thái độ của Nga không ngờ lại cứng rắn, mạnh mẽ khác thường, thường xuyên đi kiểm tra và ngăn cấm hàng hóa của Trung Quốc, khiến cho lãnh đạo cao tầng trong nước vô cùng phản cảm.
Giá cả hàng hóa thì không đáng bao nhiêu nhưng mặt mũi và hình tượng của quốc gia thì cao như núi Thái Sơn, tuyệt không để cho bất luận điều gì khiêu khích.
Cho nên, khi An Tại Đào gọi điện về nước xin chỉ thị, Phó thủ tướng phụ trách công tác trải qua suy xét thận trọng đã gật đầu đồng ý lời đề nghị của hắn, chỉ thị cho bộ Ngoại giao, Bộ Thương mại phối hợp với Ủy ban nhân dân thành phố Triết Châu bắt tay nhau vào tiến hành công tác. Bắt đầu từ ngày hôm đó thực hiện nghiêm khắc những thủ tục phê duyệt các hạng mục hàng hóa. Dưới thái độ của chính phủ như vậy, rất nhiều xí nghiệp cũng đã triển khai hành động phản đối mậu dịch, tạm dừng cung cấp hàng hóa sang nước ngoài.
Vài ngày sau, văn phòng Quốc vụ viện đã mời dự hội nghị liên tịch cán bộ lãnh sự quán một số nước Châu Á, lãnh đạo quản lý xuất nhập cảnh của Bộ Công an, giám sát tổng cục hải quan, Tổng cục hàng không dân dụng quốc tế, cục Thương mại thành phố Triết Châu, hội Công thương, Hiệp hội giày da Triết Châu cùng với các Cục Thương mại bên ngoài
Qua một vài ngày, Trung Quốc và Hiệp hội mậu dịch quốc tế đã ngừng giao dịch. Mối quan hệ chặt chẽ hơn mười năm nay giữa Trung Quốc và Hiệp hội mậu dịch quốc tế bất chợt giống như ảm đạm của mùa đông. Đương nhiên, đây là chuyện nói sau, tạm thời không đề cập đến.
Sau khi có được chỉ thị của lãnh đạo trong nước, An Tại Đào trong lòng hơi có chút hưng phấn. Mặc dù hắn cũng không đồng ý với việc phản đối chế độ mậu dịch, thích hành động giải quyết vấn đề mang tính thực chất hơn. Nhưng đối mặt với việc có người gây sự với người trong nước, thì sao không đấu để dành lại mặt mũi chứ.
Sau khi liên lạc với trong nước xong, An Tại Đào mới đến văn phòng của Tạ Á Ninh, chuẩn bị truyền đạt lại tinh thần chỉ thị mới nhất của Quốc vụ viện.
Mặc dù An Tại Đào là tổ trưởng tổ công tác và là đặc phái viên, có thể làm theo ý mình mà không cần hướng Tạ Á Ninh để báo cáo công tác. Nhưng dù sao Tạ Á Ninh cũng là đại sứ, khi quốc gia triển khai công tác thì không thể không có sự ủng hộ của đại sứ quán. Cho nên An Tại Đào không thể không cấp cho Tạ Á Ninh vài phần mặt mũi.
Kỳ thật thì trước khi hướng quốc gia xin chỉ thị thì An Tại Đào đã thông qua điện thoại, đơn giản nói vài câu với Tạ Á Ninh. Chỉ có điều là không nói cặn kẽ thôi.
Văn phòng của Tạ Á Ninh rất rộng, trải một chiếc thảm đỏ thật dày. Tuy rằng trong phòng làm việc được bài trí theo phong cách dân tộc, bàn làm việc được đặt một lá cờ quốc gia và một quả địa cầu nho nhỏ. Nhưng tùy ý cũng có thể thấy một số vật phẩm mang phong cách nước ngoài.
An Tại Đào gõ cửa. Tạ Á Ninh biết là hắn nên ngồi thẳng dậy, cất cao giọng nói:
- Mời vào!
Đẩy cửa bước vào, An Tại Đào chỉ thấy Tạ Á Ninh đang đứng lên đi về phía hắn:
- Phó chánh văn phòng An, mời ngồi. Ở đây tôi có hồng trà trong nước và cà phê đen, cậu muốn uống loại nào?
- Cho tôi xin cà phê, cảm ơn!
An Tại Đào cười, cũng không khách khí ngồi xuống ghế sofa.
Tạ Á Ninh nhiệt tình đi pha cà phê. Sáng nay khi An Tại Đào cùng với mười mấy thương nhân người Hoa mở hội nghị tọa đàm, Tạ Á Ninh đã gọi một vài cuộc điện thoại về nước điều tra bối cảnh của An Tại Đào. Ngoại trừ có một người vợ giàu có là Hạ Hiểu Tuyết, thì An Tại Đào chẳng có bối cảnh gì hùng mạnh, không giống như trong tưởng tượng của Tạ Á Ninh.
Nhưng tra không được cũng không có nghĩa là không tra ra cái gì. Ngược lại còn khiến cho Tạ Á Ninh sinh ra cảnh giác. Một thanh niên chưa đến ba mươi tuổi, chỉ trong một vài năm ngắn ngủi, từ một nhân viên bình thường nhảy lên thành một cán bộ cấp Phó giám đốc sở. Mỗi một cương vị đảm nhiệm đều là thực chức thực quyền, khiến cho người ta cảm giác một căn cơ vững chắc.
Bởi vậy Tạ Á Ninh ngầm hạ quyết định, nhất định tận khả năng phối hợp với An Tại Đào, cho dù là hắn có càn quấy thì cũng coi như không thấy. Nhưng Tạ Á Ninh căn bản thật sự không ngờ, trong nước sẽ đồng ý với đề xuất của An Tại Đào.
- Chính phủ cũng biết rõ ràng tệ nạn trong giới hải quan. Hơn mười năm qua cũng áp dụng biện pháp thi thố, nhưng vẫn không giải quyết được những hình thức mậu dịch trái phép của hải quan. Bởi vì phương thức mậu dịch này hình thành có bối cảnh lịch sử đặc thù, khi giải quyết vấn đề này nhất định phải cần đến thời gian.
Tạ Á Ninh chậm rãi nói. Là đại sứ đại diện cho một quốc gia, thận trọng từ lời nói đến việc làm đã trở thành tiềm thức của y.
- Mậu dịch dân gian chiếm một phần tư tổng ngạch mậu dịch quốc gia. Trong đó tuyệt đại đa số đều áp dụng thông qua con đường trốn thuế. Do đó hàng năm có thể thoát được mấy trăm ngàn tiền thuế. Nhu cầu thị trường và lợi ích kinh tế đã trở thành nguồn nuôi dưỡng cho hành động trốn thuế này.
Tạ Á Ninh thở dài nói.
- Đầu tiên, người trực tiếp hoặc gián tiếp tham gia mậu dịch phi chính phủ rất nhiều. Đột nhiên đóng cửa con đường này sẽ làm cho rất nhiều người thất nghiệp. Tiếp theo, bởi vì thông qua trốn thuế mà giá cả thương phẩm tương đối thấp. Việc đóng cửa này sẽ khiến cho giá cả đồ dùng trong nước tăng lên, trực tiếp ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của người dân. Cho nên, đối với chính phủ mà nói thì đây cũng là một chuyện khó khăn.
- Từ góc độ này mà suy xét, Phó chánh văn phòng An đề xuất tạm dừng buôn bán mậu dịch cũng có tính khả thi. Trong cậy vào mậu dịch giữa Trung Quốc và nước ngoài để kiếm lời bao gồm cả một quần thể rộng lớn, trong đó có các cán bộ chính phủ, khiến cho những người này cảm thấy bị áp lực. Đích thật là so với chúng ta đơn phương ngoại giao kháng nghị thì hiệu quả hơn nhiều. Chẳng qua là trị phần ngọn nhưng không trị phần gốc thì mậu dịch bất hợp pháp cũng không có khả năng chân chính bị gián đoạn. Chỉ cần mậu dịch chính quy được khôi phục thì trước sau đều trở lại quỹ đạo ban đầu.
Lời nói của Tạ Á Ninh không khiến cho An Tại Đào sinh ra bất luận một cảm xúc dao động nào. Hắn so với ai khác đều hiểu rõ đây không phải là phương thức trị tận gốc hay không. Chỉ có điều đứng ở lập trường của hắn mà nói, cho dù là chỉ có hiệu quả trong một thời gian ngắn, chỉ cần quốc gia phương tây chịu nhượng bộ thì công tác của hắn đã có thành tích.
Về chuyện trong tương lại thì hắn không quản được nhiều như vậy, cũng không nghĩ được nhiều như vậy, và cũng không phải là vấn đề hắn cần suy xét.
Tạ Á Ninh cười:
- Phó chánh văn phòng An cứ yên tâm, bất kể là phương diện của đại sứ quán hay là của cá nhân tôi thì tôi nhất định sẽ toàn lực phối hợp với tổ công tác. Điều này tuyệt đối không thành vấn đề.
An Tại Đào cất cao giọng cười:
- Cám ơn đại sứ, nếu không có sự ủng hộ và phối hợp của đại sứ quán thì chúng tôi cũng chỉ là kẻ điếc và người mù thôi, cái gì cũng làm không được. Haha, đúng rồi, Tạ đại sứ, đề cương cho buổi họp báo ngày mai, tôi sẽ chỉnh sửa lại một chút rồi đưa sang cho anh thẩm duyệt trước.
Đây không phải là do An Tại Đào già mồm cãi láo. Đề cập đến ngoại giao và chính trị, bất luận điều gì cũng phải thận trọng. Trong phương diện này, khiến Tạ Á Thanh nắm chặt thì điều tất yếu phải làm.
Tạ Á Ninh nhìn thật sâu vào chàng thanh niên đang ngồi trước mặt mình, chậm rãi gật đầu:
- Được!
Ngày hôm sau chính là ngày thứ ba An Tại Đào ở nước ngoài.
Buổi sáng, ba người An Tại Đào, cùng với công sứ đại sứ quán Trình Quốc Bình định ngày hẹn với các cán bộ có liên quan của Bộ ngoại giao, Bộ Nội vụ, Bộ Kinh tế phát triển và Bộ Mậu dịch để thảo luận vể vấn đề trốn thuế. Trong cuộc họp, An Tại Đào đại diện cho chính phủ Trung Quốc hướng đến chính phủ Nga đề xuất, yêu cầu đối phương trao trả những thương phẩm bị tịch thu một cách bất hợp lý.
Cũng giống như trong lúc trước, chính phủ Nga cũng thừa nhận việc trốn thuế tồn tại, tỏ vẻ sẽ nghiêm túc thực hiện. Nhưng đối với yêu cầu và kháng nghị của An Tại Đào thì lại "ngoảnh mặt làm ngơ". Những cuộc hội đàm như vầy, Trình Quốc Bình đã tham gia vô số lần. Tuy nhiên cũng chỉ là thể thức hóa con đường ngoại giao, căn bản không có bất luận thành quả gì.
2h chiều, tại phòng hội nghị lầu một của đại sứ quán, cuộc họp báo của tổ liên hợp công tác Bộ Ngoại giao, Bộ Thương mại được diễn ra đúng giờ. Ngoài dự liệu của An Tại Đào, phóng viên truyền thông của quốc nội đến rất nhiều, gần như là chật ních toàn bộ phòng họp.
Trong phòng thanh âm rất ồn ào. An Tại Đào ngồi trên đài Chủ tịch, cười với nữ phiên dịch Diệp Hiểu Hồng, người mà đại sứ quán phái đến để hỗ trợ mình:
- Diệp Hiểu Hồng, chúng ta có thể bắt đầu rồi. Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com
Diệp Hiểu Hồng gật đầu, dùng tiếng nga để giới thiệu thân phận và chức vụ của An Tại Đào với mọi người, sau đó lẳng lặng ngồi một chỗ nghe An Tại Đào bắt đầu.
Đại đa số các phóng viên đều tập trung tinh thần nhìn chàng thanh niên Châu Á trước mặt. Nhưng lại có một số người không kiêng nể, thì thầm to nhỏ, thậm chí còn phát ra tiếng cười lỗ mãng.
- Cám ơn các vị phóng viên truyền thông đã đến đây. Tôi tên là An Tại Đào, trước kia cũng từng là phóng viên, có thể gặp được các bằng hữu ở Moscow này, tôi cảm thấy rất vinh hạnh.
Nói xong, An Tại Đào quay sang nhìn Hiểu Hồng, chờ cô phiên dịch lại.
Diệp Hiểu Hồng phiên dịch rất nhanh, trong mắt hiện lên một tia kỳ lạ.
Cô không hiểu An Tại Đào lại nói những lời vô nghĩa với đám phóng viên ngoại quốc này làm gì, chẳng ăn nhập gì với chủ đề của cuộc họp báo. Chỉ cần đem vấn đề ra nói cho rõ ràng là được rồi. Dù sao đề cập đến vấn đề ngoại giao, khi nói rất dễ bị các phóng viên xuyên tạc.
Nghe nói An Tại Đào không ngờ đã từng là phóng viên, dưới đài cả nam lẫn nữ đều cảm thấy rất hứng thú, nhìn thẳng vào An Tại Đào.
- Từ thập niên 90 cho đến này, thương phẩm của quốc gia chúng tôi ở quý quốc đã mấy chục lần bị tịch thu, tổn thất lên đến hàng chục ngàn đô la Mỹ.
An Tại Đào thong thả nói:
- Chúng tôi cho rằng đây là có liên quan đến vấn đề trốn thuế hải quan. Song phương phải coi trọng giải quyết vấn đề này. Nếu không giải quyết thì mậu dịch quốc gia giữa hai nước sẽ ngày càng thu hẹp. Trước mắt, hai quốc gia phải ngồi lại bàn bạc, thống nhất với nhau. Đương nhiên, ung nhọt hơn mười năm thì không phải một sớm một chiều là có thể giải quyết được, phải cần sự cố gắng và trí tuệ của đôi bên, áp dụng thực tế thi thố để giải quyết vấn đề này.
- Nhưng khi chúng ta đang trong lúc cố gắng giải quyết vấn đề, thì quý quốc gia đã liên tục ba lần tiến hành kiểm tra và ngăn cấm thương nhân nước tôi trao đổi hàng hóa. Sự việc phát sinh, đại sứ của chúng tôi là Tạ Á Ninh, công sứ Trình Quốc Bình đã không ngừng hướng Bộ Ngoại giao và Bộ Thương mại quý quốc để đề xuất, nhưng…
- Sau khi sự việc bột phát, chúng tôi đã hướng quý quốc có sự can thiệp, nhưng đến nay chẳng có kết quả nào. Chính phủ quốc gia chúng tôi luôn giáo dục thương nhân phải coi trọng, nghiêm khắc tuân theo thủ tục pháp luật của quý quốc. Trốn thuế và buôn lậu, hai cái này phải phân chia cho rõ ràng.
- Nhưng cảnh sát của quý quốc lại lấy lý do chỉnh đốn lại trật tự thị trường mà đơn phương cưỡng ép hàng hóa của thương nhân chúng tôi. Đây là điều là chính phủ quốc gia chúng tôi không thể chấp nhận. Từ lúc mậu dịch hai bên phát triển, đã hình thành một trật tự mậu dịch. Song phương đã từng đạt thành nhận thức chung, khi vấn đề trốn thuế vẫn chưa được giải quyết, thì một bên không thể đơn phương áp dụng hành động làm tổn hại đến quyền lợi hợp pháp của thương nhân bên kia.
An Tại Đào chậm rãi nói. Hắn nói đến đây thì dừng lại, chờ Diệp Hiểu Hồng phiên dịch.
Sau khi nghe Diệp Hiểu Hồng phiên dịch xong, các phóng viên Nga thì thầm nho nhỏ. Ánh mắt sáng ngời của An Tại Đào nhìn mọi người rồi cất cao giọng nói:
- Vì mậu dịch giữa hai bên, sáng hôm nay, chúng tôi đã hướng bộ môn có liên quan của chính phủ quý quốc đề xuất nghiêm chỉnh can thiệp của bên tôi đối với sự kiện giày Triết Châu. Đối nội là quy phạm mậu dịch, đối ngoại là tiến hành bàn bạc. Đồng thời nghiêm lệnh các xí nghiệp trong nước kiên quyết chống lại việc trốn thuế, đề cao ý thức kinh doanh. Thông qua con đường hợp pháp, khai báo với hải quan quý quốc, phòng ngừa những công ty thuế bất chính ở giữa mưu cầu lợi ích.
Thái độ của An Tại Đào có thể nói là có chút cứng rắn, mãnh mẽ khiến cho các phóng viên có mặt đều cảm giác chính phủ Trung Quốc lúc này đây không còn thái độ ung dung nữa.
Ngày hôm sau, thông qua các hãng truyền thông lớn của Moscow, cuộc họp báo của An Tại Đào đã trở thành một tin tức lớn. Rất nhiều tờ báo còn đăng ảnh của An Tại Đào ở một vị trí bắt mắt cạnh bài đánh giá của mình.
Trong nhất thời, lời nói cứng rắn, mạnh mẽ của nhà ngoại giao trẻ tuổi đến từ Châu Á đã khiến cho giới truyền thông và xã hội thượng lưu của Nga phải chú ý.
Cái gì nên làm thì đã làm, kế tiếp là chờ xem tình hình thay đổi như thế nào. Sau khi cuộc họp báo kết thúc, thái độ của An Tại Đào thay đổi lạ thường, kéo Phùng Thanh và Tôn Kế Hồng liên tục vài ngày đi tham quan Moscow, du ngoạn thắng cảnh.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, nhiệt độ của Moscow ngày càng xuống thấp.
Đến Moscow được nửa tháng, cuộc sống của An Tại Đào vẫn bình lặng. An Tại Đào đang trong phòng làm việc, nói chuyện phiếm trên mạng với Hạ Hiểu Tuyết thì Tôn Kế Hồng thở hồng hộc chạy vào, lớn tiếng nói:
- Phó chánh văn phòng An, tin tức tốt, bọn họ đã có phản ứng rồi.
Tôn Kế Hồng đưa tờ báo trong tay cho An Tại Đào:
- Anh xem, sau khi trong nước của chúng ta có động tác, thương nhân bên này quả nhiên cũng đã bắt đầu hướng chính phủ gây áp lực.
Tôn Kế Hồng chỉ vào tin tức thứ nhất, thần thái hưng phấn nói. An Tại Đào nhìn cô, cười rộ lên:
- Chị Tôn à, tôi không hiểu tiếng bản xứ. Chị dịch qua cho tôi nghe đi.
Tôn Kế Hồng lúc này mới tỉnh ngộ, cười hì hì, ngồi trên sofa, bắt đầu dịch cho An Tại Đào nghe. Không phải là dịch toàn bộ, mà trên cơ bản giải thích rõ sự việc mà thôi.
Hôm qua, Bộ trưởng Gusman của Bộ Kinh tế và phát triển mậu dịch trong cuộc họp với hải quan đã nhấn mạnh công tác thanh trừ trốn thuế là công tác đặc biệt nặng nề của hải quan.
Hải quan đã nghiêm khắc thực thi, theo dõi, yêu cầu thương nhân phải khai báo ngay tại chỗ, phòng ngừa việc khai báo giả dối.
Tuy rằng chính phủ Nga không có trực tiếp đề cập đến vấn đề trốn thuế và mậu dịch của Trung Quốc và Nga. Nhưng đây cũng được xem như một hành động đáp trả.
Tôn Kế Hồng cười nói:
- Phó chánh văn phòng An, xem ra, lúc này đây, nói không chính xác thì bọn họ đã thật sự có một ít nhượng bộ.
- Chị Tôn, như vậy thì cũng không đủ. Người ở đây so với chúng ta tưởng tượng thì ngoan cố và giảo hoạt hơn nhiều. Chị hãy liên hệ với Bộ Thương mại, thông báo cho trong nước tiếp tục phát ra khống chế đối với hàng hóa của họ, tiếp tục thực hiệp áp lực.
An Tại Đào khoát tay nói:
- Chúng ta quay vần cả nửa ngày kháng nghị thì còn không bằng bọn họ quốc nội mắng hai câu.
- Đồng thời, chúng ta lấy danh nghĩa của tổ công tác, hướng quốc nội đề nghị trở lại. Trước mắt hình thức mậu dịch quốc tế hẳn là phải chuẩn, phân công rõ ràng. Nhưng quốc gia chúng ta đối với các xí nghiệp mậu dịch thì lại thường thường cân nhắc. Nhìn qua thì tưởng chừng như có thể kiếm được lợi nhuận nhưng trên thực tế thì lại không có hiệu suất và tăng tính phiêu lưu cho các xí nghiệp.
An Tại Đào nói xong, Tôn Kế Hồng gật đầu cho phải:
- Đích thật là như vậy. Phó chánh văn phòng An, tôi sẽ liên lạc với trong nước.
Trong khi hai người đang bàn chuyện chính sự thì thư ký của đại sứ quán Tần Thành Lượng vội vàng bước và:
- Phó chánh văn phòng An, có người đưa thiệp mời cho anh, tối nay đến tham dự bữa tiệc tối tại trang viên của Archie Rabb Tymoshenkongoại ô.
An Tại Đào ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Tần Thành Lượng, vẻ mặt kinh ngạc, hỏi:
- Trang viên Archie Rabb Tymoshenko? Mời tôi? Ai mời?
Tần Thành Lượng có chút cổ quái nhìn An Tại Đào, nhẹ nhàng nói:
- Phó chánh văn phòng An, bộ anh không biết người này à? Ông ấy tên là Archie Rabb Tymoshenko, một trong những ông chủ giàu nhất nước Nga đấy.
- Giàu nhất cả nước? Archie Rabb Tymoshenko?
An Tại Đào ngẩn ra, kinh ngạc hỏi:
- Người đó mời tôi? Không thể nào?
An Tại Đào cũng biết Archie Rabb Tymoshenko. Bởi vì phải đến Moscow công tác, hắn đã cố ý tìm hiểu một số tình hình ở Nga. Đối với người giàu có nhất nước này, hắn đã có nghe qua. Nhưng người ta là tỷ phú, lại là nhà tư bản lớn trong nước, còn mình chỉ là một nhà ngoại giao mới đến làm việc chưa lâu, không có tiếng tăm hay thanh danh gì. Sao người đó lại mời hắn đến tham dự bữa tiệc cá nhân tại nhà chứ?
An Tại Đào lúc này mới cảm thấy chuyện này có chút quỷ dị.
- Nghe nói là ông ta liên tục trong mấy ngày gần đây ở trang viên vùng ngoại ô của mình mở tiệc chiêu đãi khách. Người này không chỉ có tiền mà còn có lực ảnh hưởng chính trị rất lớn. Nghe nói ông ta là bạn tốt với tổng thống Nga. Một số lãnh đạo quốc gia Châu Âu khi đến Moscow để làm việc thì đều đến trang viên của ông ta làm khách.
Tần Thành Lượng hồ nghi quét mắt nhìn An Tại Đào, thấy hắn vẫn kinh ngạc và bất ngờ thì liền khẩn trương giải thích hai câu.
Ồ! An Tại Đào cười, còn tưởng rằng Archie Rabb Tymoshenko mời cán bộ đại sứ quán, thì ra là mình chỉ là người làm nền thì liền thoải mái hơn hỏi:
- Ông ta còn mời ai nữa không?
Tần Thành Lượng đưa tấm thiệp mời theo kiểu dáng Tây u:
- Phó chánh văn phòng An, không có ai cả, người ta chỉ mời một mình anh thôi.
An Tại Đào lúc này giật mình. Hắn dừng một chút rồi nhỏ giọng hỏi:
- Không mời đại sứ Tạ sao?
Tần Thành Lượng gật đầu, nhìn An Tại Đào không nói gì thêm.
Nếu mời cán bộ đại sứ cao tầng, thì An Tại Đào chẳng qua là khách mời hạng trung mà thôi. Ai cũng không cảm thấy kỳ lạ, nhưng điều mà người ta cảm thấy kỳ lạ chính là Archie Rabb Tymoshenko không mời bất cứ người nào trong đại sứ quán, bao gồm Tạ Á Ninh, là người đã giao tiếp qua hai lần với ông ta, mà lại cố tình mời An Tại Đào. An Tại Đào mặc dù ở đại sứ quán cấp bậc và địa vị chính trị ngang bằng với Tạ Á Ninh nhưng dù sao thì hắn đến Moscow vẫn chưa lâu, đối với xã hội thượng lưu ở đây căn bản vẫn còn xa lạ. Cho nên, đại sứ quán cao thấp đều cho rằng An Tại Đào khẳng định là có mối quan hệ cá nhân nào đó với Archie Rabb Tymoshenko, nhưng hiện tại xem ra thì không giống.
An Tại Đào trầm ngâm một chút, rồi bật cười ha hả:
- Thư ký Tần, tôi đối với nơi này vốn cũng không quen thuộc. Bữa tiệc này tôi sẽ không tham gia. Phiền anh khéo léo từ chối giúp tôi, giải thích với người ta rằng sức khỏe của tôi không được tốt.
Tần Thành Lượng có chút khó xử, nhỏ giọng nói:
- Phó chánh văn phòng An, kỳ thật thì đây cũng chỉ là một trường hợp xã giao. Lãnh đạo đại sứ quán như đại sứ Tạ hay là tham tán Yến cũng thường xuyên tham dự những hoạt động như vậy. Người ta đã có lòng mời, thì làm nhân viên ngoại giao, nếu chúng ta từ chối thì dường như có chút không thích hợp.
An Tại Đào do dự một chút rồi gật đầu đồng ý.
Kế tiếp, An Tại Đào bắt đầu tìm kiếm trên mạng cái tên Archie Rabb Tymoshenko. Tất nhiên là hắn không có mục đích gì, chỉ là cảm giác tò mò mà thôi.
"Archie Rabb Tymoshenkob là ông chủ của một tập đoàn dầu mỏ, một công ty tài chính và một câu lạc bộ bóng đá. Năm 2003, tạp chí Forbes đã thống kê tài chính của ông ta ước chừng hơn một tỷ đô la Mỹ, trở thành một trong những ông chủ giàu nhất thế giới".
"Archie Rabb Tymoshenko xuất thân nghèo khổ. Cha là người Do Thái, mẹ là người Nga. Archie Rabb Tymoshenko là đứa con duy nhất. Khi Archie Rabb Tymoshenko ra đời thì mẹ của ông mất vì sự cố trong lúc giải phẫu. Hai năm sau, cha của ông trong một tai nạn cũng đã qua đời. Archie Rabb Tymoshenko trở thành cô nhi, được dì nuôi nấng từ nhỏ đến lớn".
"Archie Rabb Tymoshenko thông qua buôn lậu thuốc lá, nước hoa mà lập nghiệp. Khi quá trình tư hữu hóa được hình thành ở quốc gia, ông đã đem công ty xăng dầu Pieca bỏ vào trong túi của mình. Từ đó về sau lại lần lượt khống chế cổ phần công ty nhôm, hãng hàng không dân dụng và thành lập nên sản nghiệp khổng lồ của mình".
"Ở Moscow, ông có một trang trại rộng hàng trăm mẫu Anh, bốn phía đều là tường cao. Ông ta và vợ con đều thích trượt tuyết. Vì sở thích này mà bọn họ đã mua một căn biệt thự ở Bavaria Đức".
"Ở Pháp, ông ta đã mua một trang trạng trị giá tám trăm ngàn Euro. Còn ở Đức thì mua một trang trại rộng hàng trăm mẫu Anh, bao gồm một biệt thự có bảy phòng ngủ, một bể bơi, một sân tennis, một sân tập bắn, một sân dùng bắn đĩa bay, một cái hồ nước nhỏ, một trung tâm cưỡi ngựa với bốn con ngựa trong chuồng".
Đối với tin tức về thân thế của Archie Rabb Tymoshenko trên mạng, An Tại Đào chỉ đảo mắt qua. Tuy rằng không có xem kỹ, nhưng hắn cũng có thể đoán ra, lực ảnh hưởng của người này trong nước rất lớn, trong tay nắm giữ nguồn năng lượng tài nguyên và tài chính khổng lồ, có thể một tay lật thành mây.
Đến dự một bữa tiệc của một người nổi tiếng mời, chính là một trong những hoạt động xã giao long trọng nhất trong xã hội thượng lưu Nga. Nơi đó tập trung tất cả những tinh anh và nhân vật nổi tiếng trong các ngành nghề. Bản thân hắn chỉ là một nhân viên ngoại giao bình thường, sao lại có tư cách tham gia những bữa tiệc hoành tráng như vậy? An Tại Đào càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra kết quả gì.
Tùy ý xem tin tức trên mạng một hồi. An Tại Đào đột nhiên nghĩ đến, có phải vì Hạ Hiểu Tuyết hay không? Tập đoàn dầu mỏ Long Đằng gần đây phát triển rất mạnh ở quốc tế, thị trường mở rộng đến các quốc gia Trung Á, Tây Á. Nói không chừng, Hạ Hiểu Tuyết cũng có mối quan hệ nào đó với Archie Rabb Tymoshenko.
An Tại Đào nghĩ đến điều này thì liền lập tức gọi cho Hạ Hiểu Tuyết. Hạ Hiểu Tuyết đang trong một cuộc hội nghị quan trọng, cũng không thể nói nhiều với hắn, chỉ đơn giản vài câu. Cô quả thật cũng có vài lần giao tiếp qua với Archie Rabb Tymoshenko. Hai công ty đang chuẩn bị góp vốn thu mua một mỏ dầu đưa vào khai thác.
Trước mắt, đại diện công ty xăng dầu Pieca của Archie Rabb Tymoshenko ở Yên Kinh đang cùng với người của công ty Long Đằng nói chuyện hợp tác.
Bữa tiệc tối của Archie Rabb Tymoshenko tổ chức diễn ra đúng giờ. An Tại Đào xuất phát từ đại sứ quán, Tần Thành Lượng tự mình lái xe đưa hắn đến.
An Tại Đào biết người phương Tây khi tham dự các bữa tiệc xã giao, thường rất chú ý đến quần áo. Cho nên hắn đã mặc bộ u phục màu đen mà Hạ Hiểu Tuyết đã chuẩn bị cho hắn trước đó. Mà Tần Thành Sáng cũng một thân âu phục chỉnh tề.
An Tại Đào bình thường không thích mặc âu phục. Hắn không thích quá gò bó. Nhưng trong những trường hợp chính thức, không mặc thì không được. Trong trường hợp xã giao như thế này, là một nhà ngoại giao, hắn không thể phá lệ mà phải chú ý đến hình tượng của mình.
Nói một cách nào đó, hình tượng của một nhà ngoại giao là đại diện cho cả một đất nước nên không thể qua loa, sơ suất được.
Chiếc áo màu lam, cà vạt màu hồng nhạt, quần tây màu đen, giày da màu đỏ, với vóc dáng cao to của An Tại Đào, thì nhìn qua rất là có thần thái.
Trang viên của Archie Rabb Tymoshenko ở Moscow là một vùng đất rộng lớn, lưng dựa vào núi, khung cảnh rất tao nhã. Một con đường quốc lộ rộng lớn được mở thẳng đến trang viên. Con đường này dĩ nhiên là do Archie Rabb Tymoshenko tự mình bỏ tiền ra xây dựng, gần như mang tính chất con đường cá nhân.
Hai bên đường là hai chỗ đậu xe thật lớn. Khi An Tại Đào đến thì ở đó đã đậu đầy những loại xe thương hiệu đắt tiền. Những người phụ nữ trong trang phục dạ hội, còn những người đàn ông thì áo mũ chỉnh tề, trong trang phục tây âu, không ngừng dắt tay nhau đi vào.
Trong không khí tràn ngập một mùi thuốc lá và nước hoa cao cấp, An Tại Đào cảm thấy ngứa mũi, không khỏi nhíu mày.
Từ bãi đậu xe đến cổng trang viên ước chừng hơn trăm mét. Hai bên đường được trải một lớp thảm đỏ mềm mại. Những cây ngô đồng của nước Pháp được quấn đầy những ống đèn neon đầy màu sắc. Tuy rằng sắc trời còn chút sáng nhưng đều đã mở điện, ánh ra một thứ ánh sáng mê muội. Khi hoàng hôn đã hoàn toàn buông xuống thì hai bên đường sẽ là một cảnh tượng sáng lạng.
An Tại Đào lấy lại bình tĩnh, cùng Tần Thành Lượng bước vào cửa. Khi đến cửa liền bắt chước người khác đưa giấy mời ra cho người đứng giữ cửa. Đang muốn bước tiếp vào trong thì đột nhiên nhìn thấy hai người ngoại quốc giữ cửa đang nhìn hắn từ trên xuống dưới, sau đó nói cái gì đó mà hắn không hiểu.
An Tại Đào quay đầu lại nhìn Tần Thành Lượng. Tần Thành Lượng khẩn trương cười nói:
- Phó chánh văn phòng An, bọn họ hỏi anh có phải là tham tán của đại sứ quán Trung Quốc An Tại Đào hay không?
Tần Thành Lượng khẩn trương nhìn người giữ cửa nói cái gì đó. Một người giữ cửa liền vội vàng đi, không bao lâu sau thì một người phụ nữ Nga trong tay cầm váy áo trang phục dạ hội, bước lên thảm đỏ từ bên trong trang viên bước ra.
Người phụ nữ mặc chiếc váy trang phục dạ hội màu lam nhạt, được thêu một con bướm thật tinh tế, trên người khoát thêm một chiếc áo lông cừu màu trắng, hai sợi áo thả lỏng xuống hai bên lưng. Trên đầu tóc được búi gọn gàng, khéo léo kẹp thêm một vật phẩm trang sức.
Tóc vàng mắt xanh, xinh đẹp như hoa, động lòng người, dáng người thon thả, toàn thân tỏa ra khí chất tao nhã của người phương Đông và phương Tây.
Karina? Là Karina mà hắn tình cờ gặp trên máy bay.
An Tại Đào lúc này mới hiểu được, chân chính mời mình đến tham dự bữa tiệc này là Karina, chứ không phải là Archie Rabb Tymoshenko. Như vậy xem ra, Karina là thân thích trong họ nhà Archie Rabb Tymoshenko.
Trong lúc An Tại Đào đang ngây người thì Karina mỉm cười bước đến trước mặt hắn. Cô khẽ gật đầu, chủ động vươn tay ra:
- Xin chào, Tham tán An, hoan nghênh anh đến trang viên Archie. Anh là khách duy nhất tôi mời từ Trung Quốc.
Dường như nhìn ra được sự nghi hoặc của An Tại Đào, cô chủ động giải thích:
- Archie Rabb Tymoshenko là bố của tôi. Tôi là con gái lớn, tôi còn một đứa em gái và một đứa em trai.
- Ồ, cảm ơn tiểu thư Karina, thật sự rất vinh hạnh.
An Tại Đào mỉm cười. Hắn cũng không ngờ con gái của người giàu nhất nước Nga lại du học ở Trung Quốc nhiều năm như vậy, đồng thời còn ngồi khoang giá rẻ để về nước.
Hơn nửa tháng trước, hắn gặp cô trong chuyến máy bay đến Nga. Lúc đó cô ăn mặc quần áo mộc mạc, tính cách phóng khoáng, nhưng có vài phần trầm tĩnh, khác hẳn với vẻ đẹp cao quý như lúc này, khiến An Tại Đào trong lòng âm thầm sinh ra vài phần cảm thán.
Trang viên của Karina rất đẹp, và Karina cũng vậy.
Cùng đi với Karina, An Tại Đào chậm rãi dọc theo tấm thảm đỏ bước sâu vào trong trang viên. Trang viên rất rộng, khắp nơi đều là hoa và cỏ xanh biếc. Đi vài bước liền nhìn thấy những ngọn đèn cổ xưa mang phong cách thanh lịch của Châu u.
Đi được khoảng mười phút mới đến một căn biệt thự xây ba tầng mang phong cách điển hình của Nga. Ngọn đèn đằng trước được bật sáng choang.
Cỏ xung quanh căn biệt thự được cắt tỉa rất theo quy tắc, khiến cho người ta cảm thấy vui mắt.
- Xin chờ tôi một lát, tôi còn có hai người bạn nữa. Tôi qua đó một chút rồi lập tức quay trở lại ngay.
Karina ánh mắt sáng ngời, nhìn An Tại Đào cười nói.
- Xin cô cứ tự nhiên!
An Tại Đào gật đầu.
Karina duyên dáng bước đến cặp thanh niên nam nữ mặc lễ phục diễm lệ, đang cười nói, ngẫu nhiên chỉ trỏ vào An Tại Đào.