Lúc nhà tang lễ mở cửa, An Tại Đào nhìn đồng hồ, còn chưa đến bốn giờ.
Lên xe, hắn quay đầu lại, mỉm cười nhìn Dương Hoa:
-Chủ nhiệm Dương, chút nữa mọi người vào trung tâm thành phố cứ bỏ tôi ở phía ngoài. Hôm nay tôi còn có chút việc phải giải quyết ở Phòng Sơn, không về cùng mọi người được.
Dương Hoa mỉm cười:
-Chủ nhiệm An, hay là tôi ở lại giúp lãnh đạo giải quyết?
An Tại Đào lắc đầu:
-Không cần, việc cá nhân mà, tôi tự giải quyết được rồi. Mọi người về tỉnh trước, tốt nhất đêm nay phải tăng ca, đọc hết các tài liệu ngày mai cần dùng, có lẽ tôi đến ngày mai hay ngày mốt sẽ báo cáo công tác với lãnh đạo Tỉnh ủy.
Dương Hoa thấy thái độ của An Tại Đào tuy bình thản nhưng kiên quyết, cũng không dám nói gì nữa, chỉ gật đầu.
Lúc xe trên đường về Phòng Sơn, đi ngang qua Hoa Liên, An Tại Đào xuống xe, khoát tay với mọi người trên xe rồi bước đi xa dần.
Dương Hoa không nhìn theo nữa, khoát tay với lái xe, trầm giọng nói:
-Đi, chúng ta quay về Thiên Nam.
An Tại Đào vừa lững thững bước đi bên đường vừa gọi điện thoại cho Bành Quân, thư ký cũ của mình. Bành Quân đã chờ từ lâu, nhận được điện thoại của An Tại Đào, lập tức mang theo chiếc Audi của tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn chạy tới, đón An Tại Đào.
Bành Quân và Hoàng Thao vẫn làm việc ở Ủy ban nhân dân như cũ. Bành Quân đang là cấp trưởng phòng, Hoàng Thao chỉ là biên chế công nhân, nhưng anh ta lại làm Chánh văn phòng ở tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn, thật ra rất không hợp lý. Nhưng các lãnh đạo đều đồng ý, không ai rảnh rỗi soi mói chuyện của Bành Quân làm gì.
Tin An Tại Đào quay về, Bành Quân mới biết được tối qua. Không được gặp mặt lãnh đạo của mình, Bành Quân tiếc vô cùng. Cũng may tối qua An Tại Đào lại chủ động gọi điện thoại cho anh ta, nói là tối nay phải mời vài người bạn cũ ở Phòng Sơn ăn cơm, nhờ anh ta sắp xếp giúp.
Bành Quân mừng rỡ, tâm trạng cũng vì thế vui vẻ hơn nhiều. An Tại Đào quay về không báo cho anh ta biết, Bành Quân cảm thấy hơi hụt hẫng. Nhưng khi nhận được điện thoại của An Tại Đào xong, cảm xúc này đã biến mất, lập tức theo lời căn dặn của An Tại Đào, điện thoại báo cho những người khác, đồng thời đặt khách sạn.
Trong thời gian này, ngành kinh doanh ăn uống rất ế ẩm, theo lời dặn dò của An Tại Đào, Bành Quân nghĩ mãi mới đặt phòng ở nơi tiếp khách của tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn. Nơi này chất lượng thức ăn không tồi, hơn nữa hoàn cảnh rất u tĩnh, không khiến cho người ngoài chú ý.
-Lãnh đạo, lâu rồi không gặp. Hình như anh béo ra đấy, xem ra làm lãnh đạo trong Tỉnh ủy không giống ở đây nha…
Bành Quân cười hì hì nhìn An Tại Đào, bạo gan nói đùa với An Tại Đào một chút, xem như là làm dịu không khí.
Lâu ngày không gặp, Bành Quân cảm thấy hơi xa lạ với An Tại Đào. Loại cảm giác xa cách này, đối với Bành Quân thật đáng sợ. Chuyện này liên quan đến tiền đồ của anh ta, liên quan đến việc sau này anh ta còn có thể làm việc bên cạnh An Tại Đào nữa hay không.
An Tại Đào ngẩn ra, chợt cười nói:
-Toàn nói bậy thôi! Tôi béo đâu mà béo! Gầy, gầy!
Bành Quân cười ha ha, nhờ vậy mà không khí trong xe dịu xuống rất nhiều. Bành Quân làm việc cạnh An Tại Đào nhiều năm, đã rất quen thuộc tính cách của An Tại Đào, biết thỉnh thoảng trêu chọc An Tại Đào như vậy thì không sao, nhưng phải có chừng mực, nếu không sẽ phản tác dụng.
Cho nên, sau khi vui đùa, thái độ của Bành Quân lại trở nên kính cẩn.
Anh ta mỉm cười:
-Lãnh đạo, theo lời dặn của anh, sáng nay em đã báo với Chủ tịch thành phố Tôn, Trưởng ban thư ký Đồng, Tổng giám đốc Lương và Tổng giám đốc Lý, cùng với anh và em tổng cộng là bảy người. Em đã đặt chỗ nơi tiếp khách của tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn. Nơi đó có phòng lớn, khá thanh tĩnh, thích hợp cho chúng ta liên hoan.
An Tại Đào gật gật đầu, lại hơi nhíu mày:
-Bảy người sao? Bành Quân, cậu có báo cho anh Hoàng Thao không? Hoàng Thao vẫn đang làm ở văn phòng Năng Nguyên Phòng Sơn phải không?
Không ngờ trong lòng An Tại Đào còn nhớ đến một người lái xe, trong lòng Bành Quân vừa giật mình vừa hơi cảm động, vội vàng nói nhỏ:
-Dạ đúng, Hoàng Thao vẫn còn ở văn phòng công ty. Em để anh ấy coi tổ lái xe.
An Tại Đào gật gù:
-Ừ, như vậy là tốt rồi. Cậu lập tức gọi điện thoại, nói Hoàng Thao tối nay đến đây tụ tập với mọi người.
Bành Quân khẩn trương vâng lời.
6 giờ tối, An Tại Đào đứng ở cửa nơi chiêu đãi của Năng Nguyên Phòng Sơn, đón tiếp mấy người Tôn Hiểu Linh từ Quy Ninh tới.
Mã Hiểu Yến tới sớm nhất. Cô tới từ chiều, ngồi nói chuyện suốt với An Tại Đào. Nhìn thấy gần tới giờ, liền cùng An Tại Đào ra cửa đón tiếp.
Thật ra, với thân phận của An Tại Đào, mời mọi người một bữa cơm không cần hắn phải tự mình nghênh đón. Nhưng An Tại Đào cảm thấy mình là người khởi xướng cuộc gặp gỡ này, những người được mời lại toàn là tâm phúc của mình, không cần phải làm ra vẻ cán bộ lãnh đạo gì cả.
Nếu muốn tổ chức một cuộc họp cán bộ trong quan trường thì sẽ mất hết ý nghĩa, An Tại Đào muốn mời cơm mấy người Tôn Hiểu Linh và những người khác nữa.
Lý Kiệt và Lương Mậu Tài cũng đã lẻn từ ký túc xá đến đây từ trước. Bọn họ không dám lộ ra. Một khi để các lãnh đạo khác trong công ty biết An Tại Đào đến đây, thì cuộc tụ họp khiêm tốn đêm nay cũng hỏng mất.
Từ xa, không ngờ đã thấy An Tại Đào và Mã Hiểu Yến cùng nghênh đón ở cửa. Lý Kiệt và Lương Mậu Tài giật mình, khẩn trương bước tới:
-Lãnh đạo, anh cứ ở trong phòng chờ là được rồi, sao lại ra đây đón chứ?
An Tại Đào cười cười:
-Tôi và đồng chí Hiểu Yến nói chuyện trong phòng cảm thấy buồn nên mới ra đây.
An Tại Đào đứng chỗ này, đám người Lý Kiệt cũng đành cùng hắn đứng chờ trong đại sảnh. Giữa lúc mọi người trò chuyện thì một chiếc xe màu đen chạy tới như bay. Lương Mậu Tài cười ha hả nói:
-Lãnh đạo, Chủ tịch thành phố Tôn đến rồi, là xe của Chủ tịch thành phố Tôn đấy.
Quả nhiên là Tôn Hiểu Linh. Tôn Hiểu Linh vội vàng xuống xe, đang định hỏi nhân viên phục vụ xem ở lầu mấy, đột nhiên nhìn thấy An Tại Đào đứng cạnh mọi người, liền tươi cười đi tới, lại thêm một màn chào hỏi. Tất cả mọi người đều là người quen, cũng không cần giới thiệu gì nữa.
Vài phút sau, một chiếc Satana màu đen cũng đậu trước cửa phòng chiêu đãi tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn. Tôn Hiểu Linh cố ý nhìn, mỉm cười nói nhỏ:
-Đồng Hồng Cương, Trưởng ban Thu ký Đồng?
Tôn Hiểu Linh và Mã Hiểu Yến đưa mắt nhìn nhau. Các cô không ngờ, trong trường hợp thế này mà An Tại Đào lại gọi Đồng Hồng Cương tới. Hai người thầm kinh ngạc, nhưng ngoài mặt lại không hề biến sắc.
An Tại Đào gật đầu cười, không nói gì thêm.
Đồng Hồng Cương xuống xe bước vào cửa, giương mắt nhìn đã thấy một đám người quen.
Tôn Hiểu Linh, Mã Hiểu Yến, Lý Kiệt,Lương Mậu Tài, Bành Quân…mấy người này đều là cấp dưới tài năng cũ của An Tại Đào, trong lòng ông ta chợt nghĩ, đêm nay An Tại Đào toàn mời "tâm phúc" của hắn tụ hội, hắn mời cả mình, điều này có nghĩa là…
Lòng Đồng Hồng Cương hưng phấn hẳn lên, đỏ mặt bước qua:
-Chủ nhiệm An.
An Tại Đào khẽ bước lên một bước, cười ha hả, bắt tay:
-Lão Đồng hả, xin chào.
Đồng Hồng Cương hiện giờ đã là Ủy viên Thường vụ Huyện ủy, Trưởng ban Thư ký Huyện ủy, tiếp nhận vị trí của Khổng Tường Dân, còn Khổng Tường Dân được điều đi huyện khác làm phó Bí thư.
An Tại Đào được điều đi, bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố Quy Ninh đã có sự hay đổi lớn. Có An Tại Đào trải đường trước cho Đồng Hồng Cương, lại có Bí thư mới nhậm chức là Lý Nam ra sức đề bạt, ông ta được làm Ủy viên Thường vụ Huyện ủy cũng là lẽ thường tình.
Cho nên, tuy An Tại Đào không trực tiếp đề bạt Đồng Hồng Cương, nhưng Đồng Hồng Cương có thể có hôm nay cơ bản đều là công của An Tại Đào. Điều này chưa chắc đám người Tôn Hiểu Linh đã hiểu được. Nhưng trong lòng Đồng Hồng Cương rõ như ban ngày.
An Tại Đào là người luôn nhớ đến ân tình cũ. Mã Hiểu Yến và Tôn Hiểu Linh quan hệ không ít với hắn thì không cần phải nói đến, Đồng Hồng Cương luôn theo sau hắn, cẩn thận chia sẻ công tác hàng ngày. Thế nên trước khi rời Quy Ninh, An Tại Đào cũng luôn suy nghĩ về đường lui của Đồng Hồng Cương. Dù sao, hắn nhận thấy, tuổi tác của Đồng Hồng Cương cũng đã lớn, nếu cứ ở cấp trưởng phòng như vậy thì cả đời này cũng xong đời.
Thế nên, tuy An Tại Đào rời khỏi Quy Ninh, nhưng vẫn đề bạt Đồng Hồng Cương thành Trưởng ban thư ký, Ủy viên Thường vụ huyện Quy Ninh. Nếu không có An Tại Đào thì không có Đồng Hồng Cương hôm nay.
Lần này, An Tại Đào mời khách với tư cách cá nhân, sở dĩ mời cả Đồng Hồng Cương là vì muốn bố trí công tác cho ngày sau.
Có thể vì là người tái sinh, cả đời này, An Tại Đào bất kể là làm việc gì đều xác định mục tiêu trước, sau đó nhắm vào mục tiêu thẳng tiến. Trước kia như thế, sau này cũng vậy.
Nói cách khác, tuy An Tại Đào hiện nay vẫn còn làm phó Chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy, nhưng ánh mắt của hắn đã nhìn xa hơn nhiều.
Tính cách Đồng Hồng Cương điềm đạm, chắc chắn, tin cậy, năng lực công tác dù không xuất chúng nhưng thừa lão luyện, là một trợ thủ đắc lực lâu dài. Thế nên, nhìn xa, An Tại Đào quyết định cho Đồng Hồng Cương gia nhập tập thể dưới trướng mình.
Mã Hiểu Yến cũng là một trợ thủ phù hợp, nhưng Mã Hiểu Yến là phụ nữ, không thích hợp bên cạnh hắn lâu dài, nên cân nhắc mãi, An Tại Đào mới chọn Đồng Hồng Cương. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Trong quan trường, lãnh đạo muốn dùng người, đầu tiên phải xem người ấy có đáng tin cậy không, sau đó mới nhìn năng lực. Người có năng lực nhưng không đáng tin thì kiên quyết bỏ qua. Đương nhiên, nếu có thể tìm được người có cả hai là tốt nhất. Vấn đề ở chỗ, người hoàn mỹ như thế rất hiếm có.
Đồng Hồng Cương cảm kích bước lên bắt chặt tay An Tại Đào.
-Lãnh đạo trở về, hẳn là mấy người chúng tôi nên mời lãnh đạo ăn cơm. Tối qua tôi mới nói chuyện với Chủ tịch thành phố Tôn, phải cùng mời lãnh đạo ăn cơm, nhưng anh lại không chịu
An Tại Đào vỗ nhẹ lên vai Đồng Hồng Cương:
-Đừng bận tâm. Hôm qua là công việc, thân phận không giống hôm nay. Khi tôi mang người đến làm công tác giám sát đã nói rồi, không nhận bất cứ gì của các đơn vị cấp dưới, không được để người khác mở tiệc chiêu đãi, gây phiền toái cho các cơ quan chính phủ. Nhưng giờ thì khác. Tôi bỏ tiền ra mời vài người bạn cũ dùng cơm, không ai có thể nói xấu được. Ha ha…
-Sao có thể để lãnh đạo bỏ tiền?
Lý Kiệt đang đứng một bên nói chen vào.
-Anh xem như là lãnh đạo của tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn, đây là nơi tiếp khách của chúng tôi. Anh về ăn một bữa cơm, còn phải trả tiền sao? Anh đúng là đánh vào mặt tôi với lão Lương.
An Tại Đào quay đầu lại nhìn Lý Kiệt, mỉm cười:
-Vậy thì không phải. Lý Kiệt, tôi đã nói trước, bữa cơm hôm nay tôi mời. Chỉ là cá nhân tôi mời mọi người dùng cơm thôi.
Mọi người theo An Tại Đào vào phòng ngồi xuống. An Tại Đào ngồi ở vị trí chủ nhân, hơi trầm ngâm, liền khoát tay nói với Bành Quân:
-Bành Quân, cậu đến làm phó chủ tọa đi, ngồi đối diện tôi.
Bành Quân vui sướng nhận lời ngay.
Thấy những người khác còn khiêm nhường chưa dám ngồi xuống, An Tại Đào thản nhiên mỉm cười đưa tay lên nói:
-Lão Tôn, chị ngồi bên trái tôi, Lý Kiệt, anh ngồi bên phải.
Được chỉ thị, mọi người cùng vâng dạ ngồi xuống. Thật ra theo quy củ quan trường, Lý Kiệt hiện tại là Bí thư Đảng ủy, Chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm Tổng giám đốc tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn, là cán bộ cấp chính huyện, hẳn nên ngồi bên trái An Tại Đào. Nhưng hiện giờ không phải trường hợp công khai, chỉ là nhóm họp cá nhân. Kinh nghiệm lý lịch…của Lý Kiệt kém Tôn Hiểu Linh rất nhiều. Thế nên An Tại Đào mới bố trí như vậy. Đương nhiên, cả Lý Kiệt và Tôn Hiểu Linh cũng đều không để ý đến chuyện này.
Sau khi mọi người ngồi xuống xong, nhân viên phục vụ bắt đầu bê thức ăn lên, nhưng An Tại Đào đột nhiên nhíu mày, nhìn Bành Quân trầm giọng hỏi:
-Bành Quân, Hoàng Thao đâu? Sao lại chưa tới? Cậu không thông báo cho anh ấy sao?
Bành Quân cười khổ:
-Lãnh đạo, em đã thông báo với anh ấy rồi, anh ấy nói chút nữa sẽ tới, không biết sao giờ này cũng không thấy.
An Tại Đào mỉm cười:
-Cậu gọi điện thoại ngay, kêu anh ấy đến đây.
Bành Quân gật đầu, bước ra ngoài gọi điện thoại, đã thấy Hoàng Thao đang đi qua đi lại phía cuối hành lang, hình như lúng túng không muốn đến đây. Bành Quân vẫy tay:
-Anh Hoàng, sao anh không nhanh tới đây? Lãnh đạo còn đang chờ anh ngồi vào chỗ kìa.
Hoàng Thao đỏ mặt đi tới, hơi ngượng ngùng nói với Bành Quân:
-Chủ nhiệm Bành, đều là lãnh đạo cả, tôi là một lái xe, đi vào có thích hợp không?
Bành Quân trừng mắt nhìn anh, cười mắng:
-Có gì không thích hợp chứ? Hôm nay lãnh đạo dùng thân phận cá nhân mời khách, đơn giản chỉ là tạo cơ hội cho chúng ta có dịp tụ họp gắn bó tình cảm thêm một chút, cũng không có ý gì khác. Anh đừng lo lắng, mau vào đi. Lãnh đạo đang chờ!
Hoàng Thao bước theo sau Bành Quân, hơi đỏ mặt, có chút e dè bước vào phòng.
Thật ra cũng khó trách anh mất tự nhiên, đừng nói An Tại Đào là cấp phó giám đốc sở, ở đây, người có cấp bậc thấp nhất là Bành Quân cũng là cấp Trưởng phòng, những người khác đều là cấp phó trưởng huyện. Nhất là Tôn Hiểu Linh và Mã Hiểu Yến, hiện nay cấp bậc tương đương với cán bộ lãnh đạo chính phủ. Hoàng Thao là một nhân viên lái xe nhỏ bé, sao lại không sợ cho được?
An Tại Đào mỉm cười, khoát tay :
-Anh Hoàng, ngồi xuống, cạnh Bành Quân đó. Đừng căng thẳng, toàn người quen cả thôi. Có ai mà không biết đâu, khẩn trương làm gì?
-Đúng vậy, anh Hoàng, chúng ta đều là người quen cũ, đừng căng thẳng.
Tôn Hiểu Linh ngồi cạnh An Tại Đào cười dịu dàng nói.
Tôn Hiểu Linh trời sinh ra đã có tính dịu dàng, tuy hiện giờ đã là Ủy viên Thường vụ thành phố Quy Ninh, là phó Chủ tịch thành phố, nhưng đối với nhân viên lái xe… đều không ra vẻ lãnh đạo, danh tiếng và uy tín trong quần chúng rất cao. Trước đây vì An Tại Đào tiếp xúc nhiều với Tôn Hiểu Linh, nên Hoàng Thao thấy Tôn Hiểu Linh chủ động "an ủi" mình, không khỏi nhìn cô đầy cảm kích.
An Tại Đào coi trọng và cất nhắc một lái xe như mình, những lúc thế này còn kêu mình tới tham gia, trong lúc nhất thời, Hoàng Thao rất xúc động, đôi mắt đỏ lên, cảm động đến suýt nữa thì không cầm được nước mắt.
"Bí thư An còn không quên người như Hoàng Thao đây."
Hoàng Thao thầm nhắc đi nhắc lại trong lòng, cẩn thận ngồi xuống cạnh Bành Quân.
"Sợ cái gì. Những người này nếu không phải do Bí thư An đề bạt thì cũng là những người bình thường thôi, có gì phải sợ?" Hoàng Thao nghĩ đến đây, vẻ mặt cũng thả lỏng dần, mọi người nói cười vui vẻ, anh cũng góp vào mấy câu.
-Được rồi, tôi nói mấy câu.
An Tại Đào hắng giọng. Nâng chén rượu lên, cười vang nói:
-Mọi người đừng lo lắng. Hôm nay tôi mời mọi người đế dùng cơm với tư cách cá nhân, không có ý gì khác.
-Lần này tôi về Phòng Sơn, thời gian cũng rất gấp. Tối nay tôi mời mọi người đến đây, trước là cảm ơn mọi người trước đây đã giúp đỡ tôi trong công việc, sau là giao lưu với mọi người một chút. Nào, chúng ta cùng nâng chén, uống cạn chén rượu này.
-Cảm ơn lãnh đạo.
Tôn Hiểu Linh dịu dàng nhìn An Tại Đào không nói gì thêm. Lý Kiệt cùng mọi người nâng chén uống cạn một hơi.
Buông chén rượu, Lý Kiệt mỉm cười:
-Các đồng chí, tôi thấy chúng ta đừng lần lữa nữa. Lãnh đạo về đây một lần cũng không dễ dàng, chúng ta kính rượu lãnh đạo đi, bắt đầu từ tôi.
-Được.
Mọi người cùng phụ họa.
Mọi người thoải mái uống, quên mất mọi câu nệ. Lý Kiệt và Lương Mậu Tài uống rất nhiều, say hết tám phần. Đồng Hồng Cương và Bành Quân hơi rụt rè một chút, không muốn thất thố quá mức với An Tại Đào.
Ngay cả Mã Hiểu Yến và Tôn Hiểu Linh, tâm tình sung sướng cũng rất thoải mái, không ngờ hai người uống cả ba chai rượu đỏ.
Liên hoan hơi hai giờ cũng giải tán. An Tại Đào uống cũng trên dưới nửa cân rượu trắng, sắc mặt ửng đỏ, hơi say vài phần. Khi mọi người vây quanh hắn, chuẩn bị rời khỏi chỗ tiếp đãi của tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn, đột nhiên nhận được điện thoại khẩn cấp của Trương Lâm Lâm.
Nhìn thấy số điện thoại Thiên Nam, là nhà riêng của mẹ Lãnh Mai, An Tại Đào hết cả say, trong lòng đột nhiên giật thót.