Quan Thanh

Chương 461: Trở về Quy Ninh (2)



2h chiều, Thành ủy Phòng Sơn khẩn cấp mời dự họp hội nghị thường vụ.

Khác với Trương Bằng Viễn, tuy rằng thời gian Tống Nghênh Xuân đến Phòng Sơn cũng không quá dài, nhưng thủ đoạn của ông ta cũng đa mưu túc trí, rất nhanh liền nắm giữ toàn bộ cục diện quan trường Phòng Sơn. Cho nên ở hội nghị thường vụ, Tống Nghênh Xuân gần như không có "đối thủ", nói một không hai.

Phàm là chuyện gì đều có lợi và hại, Trương Bằng Viện khổ cực chủ đạo thúc đẩy ở Phòng Sơn, hoàn cảnh thảo luận chính sự cao tầng dân chủ khổ tâm xây dựng ra kia gần như lập tức trở thành hư không, thay vào đó là quyền uy cao nhất của Tống Nghênh Xuân Bí thư Thành ủy này. Mặc dù không đến mức nói Tống Nghênh Xuân là người độc đoán, nhưng trên hội nghị thường vụ Thành ủy lại mất đi không khí thảo luận khỏe khoắn có gan cãi cọ trước đây.

Đông Phương Du đơn giản báo cáo chuyện tình một lần trên hội nghị thường vụ, Tống Nghênh Xuân liếc Đông Phương Du một cái, trầm giọng nói:

- Tốt lắm, các đồng chí, vừa rồi Chủ tịch thành phố Đông Phương báo cáo công tác mọi người đều nghe được. Mà đây, cũng chính là nguyên nhân chủ yếu chúng ta mở họp hội nghị thường vụ hôm nay.

Giọng Tống Nghênh Xuân dần trở nên trầm thấp:

- Chuyện là do Phòng Giám sát Tỉnh ủy 'giám sát' ra, điều này có nghĩa, nếu chúng ta xử lý chuyện này không tốt, sẽ bị phóng lớn vô hạn… Trong dịch SARS này, bất cứ chuyện gì đều mang theo sắc thái chính trị, chúng ta làm lãnh đạo Thành ủy, phải nói chính trị! Cho nên, ý kiến cá nhân tôi là, đối vợi người có trách nhiệm tại quận Lương Sơn liên quan tới vụ án này, xử lý nghiêm khắc…

- Thứ nhất giải thích cho bên trên và dự luận, thứ hai trị bệnh cứu người là hình tượng Đảng chính quyền xây dựng.

Tống Nghênh Xuân khoát tay áo:

- Buổi sáng tôi thương lượng với Chủ tịch thành phố Đông Phương một chút, bước đầu hình thành ý kiến xử lý, tiếp theo mời Chủ tịch thành phố Đông Phương đề xuất, mọi người cùng bàn bạc.

Đông Phương Du khẽ mỉm cười, nụ cười chợt tắt, trầm giọng nói:

- Bí thư Tống và tôi nhất trí cho rằng, Quận Lương Sơn xuất hiện ổ gia công khẩu trang, là hành vi lâu dài không phải hiện tượng ngắn hạn, nên ổ gia công đã hình thành sản nghiệp quy mô, lượng hàng xuất ra một ngày cao tới hơn 100 ngàn khẩu trang, phần lớn tiêu thụ trong tỉnh thậm chí là thị trường trong nước… Ảnh hưởng ác liệt, tạo thành tổn hại nghiêm trọng đối với hình tượng thành phố chúng ta!

- Trải qua điều tra, trong bản án, người của UBND quận Lương Sơn, bộ phận Công thương có liên quan, có hành vi nghiêm trọng không làm tròn trách nhiệm, thậm chí có người làm giao dịch với chủ quản sản xuất khẩu trang, đảm đương ô dù lâu dài cho thôn khẩu trang…

- Đề nghị xử phạt cảnh cáo nghiêm trọng trong Đảng đối với Bí thư Quận ủy Lương Sơn u Hướng Mẫn, yêu cầu đưa ra kiểm điểm sâu sắc với Thành ủy; đề nghị tạm dừng tất cả chức vụ Phó Bí thư Quận ủy Lương Sơn, Chủ tịch UBND quận Lương Sơn, tổ trưởng tổ lãnh đạo phòng chống SARS quận Lương Sơn Trương Hân, tạm thời cách chức điều tra, miễn đi chức vụ phó tổ trưởng tổ lãnh đạo phòng chống SARS quận Lương Sơn, Phó Chủ tịch UBND quận Lâm Lượng, đệ nghị Cục Công thương thành phố miễn đi chức vụ Cục trưởng phân cục Công thương quận Lương Sơn Chu Tiểu Cường… Đồng thời, tôi và Bí thư Tống cho rằng, cần thiết để Ủy ban Kỷ luật thành phố và cơ quan công an tham gia điều tra bản ác, người có trách nhiệm liên quan nếu có hành vi trái pháp luật… Chắc chắn nghiêm trị, tuyệt đối không nương nhẹ!

Đông Phương Du nói xong, liếc mọi người một cái, không nói gì nữa.

Ủy viên thường vụ khác gần như không có bất luận do dự gì, liền giơ tay biểu quyết, sau đó vỗ tay thông qua "đề nghị xử lý" của Đông Phương Du và Tống Nghênh Xuân.

Chuyện liên quan đến SARS, sắc thái chính trị rất nặng, vấn đề xuất hiện cũng không nhỏ, chắc chắn phải xử lý nghiêm khắc; hơn nữa, đây là quyết định Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố cùng đưa ra, ủy viên thường vụ khác sẽ không ngu xuẩn đến trình độ nhảy ra phản đối.

Chỉ là bối cảnh Trương Hân, rất nhiều người đều rõ ràng, có một số ủy viên thường vụ vui mừng khi người gặp họa trong lòng, chuẩn bị xem cảnh tưởng náo nhiệt của Tống Nghênh Xuân và Đông Phương Du.

Nhưng chút tâm tư ấy của một số người, làm sao có thể trốn thoát ánh mắt Tống Nghênh Xuân. Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tống Nghênh Xuân đảo qua mọi người, âm thầm cười lạnh trong lòng.

Tống Nghênh Xuân cũng không phải đồ ngốc gì, ông ta không sợ hãi lựa chọn bắt Trương Han, thứ nhất là trong dịch bệnh SARS Trương Hân phạm vào lỗi nặng, ông ta có đầy đủ lý do; thứ hai, ông ta mơ hồ biết "chuyện cũ" giữa An Tại Đào và Trương Hân, ông ta rất tin tưởng, Trương gia tại Yên Kinh phía sau Trương Hân, chắc chắn đều đổ lửa giận lên người An Tại Đào.

Nói cho cùng, Trương Hân "phạm tội" lúc này, chung quy vẫn là An Tại Đào "chọc" ra. Ít nhất, mặt ngoài xem ra là như thế.

Tâm cơ khó lường một đá ném hai chim của Tống Nghênh Xuân, An Tại Đào sớm nhìn thấy lại ra vẻ không biết. Chẳng qua, An Tại Đào căn bản không cần quan tâm, hắn đấu với Trươg Hân quá lâu, nếu Trương gia muốn hoặc có năng lực trả thù hắn ---- đã sớm động thủ, cần gì phải chờ tới hôm nay.

Về phần kết cục của Trương Hân, An Tại Đào sớm đoán được đại khái trong lòng: Trương gia Yên Kinh chắc chắn sẽ vận dụng mạng lưới quan hệ trước khi Thành ủy và UBND thành phố Phòng Sơn chưa chính thức quyết định tạm thời miễn chức Trương Hân, điều chuyển Trương Hân trở về Yên Kinh. Đương nhiên, Tống Nghênh Xuân cũng hy vọng nhìn thấy điều này.

Cho nên, buổi chiều cùng ngày, khi Đông Phương Du thông báo kết quả quyết định xử lý của hội nghị thường vụ Thành ủy Phòng Sơn cho An Tại Đào và Phòng Giám sát Tỉnh ủy, An Tại Đào bĩu môi cười lạnh ngay trước mặt Đông Phương Du.

Đông Phương Du âm thầm trừng mắt liếc An Tại Đào một cái, cúi đầu nói:

- Cậu cười cái gì? Chẳng lẽ không phải cậu muốn nhìn thấy điều này?

Nụ cười của An Tại Đào chợt tắt, thản nhiên nói:

- Không có gì. Tôi chỉ cảm thấy, Bí thư Tống thật sự là rất không tầm thường, tuy rằng thời gian ông ta tới Phòng Sơn ngắn, nhưng lại nắm giữ rất chuẩn tình hình ở Phòng Sơn, ngay cả chút chuyện giữa tôi và Trương Hân ấy cũng không giấu diếm được ánh mắt ông ta.

- Nếu tôi đoán không sai mà nói, nếu chuyện này không có tôi ở trong, Bí thư Tống chắc chắn chưa động thật với Trương Hân, nhiều lắm là xử phạt không đáng giá tiền nào đó đi? Ha ha… Nhưng hiện giờ có tôi ở trong, điều này khác hẳn, ông ta nhân cơ hội nghiêm trị Trương hân, thứ nhất biểu hiện ông ta chí công vô tư, thứ hai nhân cơ hội dẫn tai họa tới người tôi, khiến mẫu thuẫn giữa tôi và Trương gia công khai ra… Thật sự có thể nói là một hòn đá ném hai chim, rất cao minh!

Đông Phương Du cả kinh, trầm ngâm một hồi, chợt thở dài nói:

- Tôi hiểu được. Nhưng, làm như vậy, dường như cũng là tình thế bắt buộc, nếu chúng tôi không xử lý nghiêm khắc, chỉ sợ bên trên và dư luận cũng sẽ không vừa lòng…

An Tại Đào mỉm cười không nói.

Đông Phương Du đứng dậy rót một chén nước cho An Tại Đào, hơi lo lắng nói:

- Cậu và Trương gia… Thật sự không nói được, tôi trung gian hòa giải cho hai người một chút? Làm dịu mâu thuẫn một chút?

Vẻ mặt thân thiết của Đông Phương Du rơi vào trong mắt An Tại Đào, nụ cười miệng hắn càng trở nên nồng đậm.

Hắn lắc đầu:

- Không cần, thuận theo tự nhiên đi. Cô không cần lo lắng, nếu Trương gia có thể động tới tôi, đã sớm động, cần gì chờ tới hôm nay?

Đột nhiên, An Tại Đào lại cười quỷ dị:

- Lần này, tôi chỉ sợ Bí thư Tống thông minh quá bị thông minh hại… Tự mua dây buộc mình, tôi thật sự muốn nhìn, ông ta kết thúc thế nào…

An Tại Đào cười không có thiện ý khiến Đông Phương Du nhìn xem đầu mày dựng lên, thầm nghĩ không biết chàng trai trẻ này đang có ý xấu gì… Nếu tâm tư này của cô để An Tại Đào biết, có lẽ sẽ bị oan uổng tới hộc máu ---- từ đầu tới cuối, An Tại Đào chưa từng có ý niệm muốn chơi xấu Tống Nghênh Xuân trong đầu, hết thảy điều này, đều là bản thân Tống Nghênh Xuân làm.

Cái gì gọi đem tảng đá tới đập chân mình? Đúng là thế này.

****

Buổi sáng ngày hôm sau, tổ lãnh đạo công tác phòng chống SARS thành phố Phòng Sơn mời dự cuộc họp báo đưa ra thành quả chấp pháp "Quét thôn khẩu trang giữ gìn an toàn thị trường chống SARS", Phó Chủ tịch thành phố Ngô Quốc Cẩm và các lãnh đạo ban ngành có liên quan tha dự hội nghị, công khai thông báo tình hình hoạt động chấp pháp đối với thôn khẩu trang và quyết định xử lý người có trách nhiệm liên quan của Thành ủy và UBND thành phố.

Lúc cuộc họp bảo mở ra, An Tại Đào sớm mang theo ba người Dương Hoa đi xe tới thành phố Quy Ninh. Đêm qua lúc ăn cơm, trước sau hắn nhận được điện thoại của Bí Thư Thành ủy Quy Ninh Lý Nam và Chủ tịch thành phố Cổ Trường Lăng, mời hắn tới Quy Ninh xem một chút. Không bao lâu, ủy viên thường vụ Thành ủy Quy Ninh, Chủ nhiệm Ban quản lý khu kinh tế mới Tư Hà Mã Hiểu Yến cũng gọi điện thoại tới mời hắn.

An Tại Đào suy nghĩ một chút, vẫn quyết định tới Quy Ninh xem một chuyến. Vừa nghĩ, hắn đã rời khỏi Quy Ninh nửa năm.

Xe bus chạy như bay trên quốc lộ tình hình giao thông rất tốt, cây cối và ruộng lúa mênh mông sắp chín ngoài cửa xe bay nhanh về phía sau, An Tại Đào quay đầu nhìn ra ngoài, trong lòng hơi nổi lên gợn sống, không ngờ sinh ra vài phần cảm giác trở về quê cũ.

Sau khi tái sinh bước vào quan trường, phần lớn thời gian An Tại Đào đều công tác ở Quy Ninh, ở địa phương này, hắn đưa vào rất nhiều tâm lực và tâm huyết. Là hắn một tay khiến huyện Quy Ninh bỏ huyện đổi thành phố, cũng là hắn hết lòng mà huyện nhỏ khó nghèo ngày xưa dần phát triển trở thành huyện thành thực lực kinh tế mạnh trong tỉnh Đông Sơn hiện giờ, sắp tới tiến vào một trăm huyện mạnh quốc gia.

Tiền vào thành phố Quy Ninh, An Tại Đào không khỏi kinh ngạc. Không tới một năm chưa tới Quy Ninh, nhưng dường như thành phố Quy Ninh lại thay đổi rất rõ ràng, như thể trong một đêm, rất nhiều nhà cao tầng mọc lên trong nội thành, khiến hắn nhìn xem ngẩn ngơ. Cũng không biết nơi này xây dựng khi hắn đi rồi, hay ban đầu hắn còn chưa chú ý tới.

- Hiện tại, các loại đồ dùng có liên quan tới phòng chống SARS, như khẩu trang, nước tiêu độc, thuốc Đông y cực kỳ dễ bán trên thị trường, một số phần tử bất hợp pháp cũng lợi dụng cơ hội này chế ra các loại sản phẩm giả mạo kém chất lượng, hoặc là thừa cơ đẩy giá hàng hóa ào ào, mưu cầu món lợi lớn. Quận Lương Sơn thành phố Phòng Sơn còn có một thôn như vậy, rất nhiều nông dân thôn này dựa vào sản xuất cái gọi là khẩu trang phòng SARS, mỗi ngày thu nhập hơn 10.000 đồng... Gần đây, dưới sự chỉ đạo của Văn phòng Giám sát công tác phòng chống SARS Tỉnh ủy, dưới sự sắp xếp thống nhất của Thành ủy, UBND thành phố và tổ lãnh đạo công tác phòng chống SARS, bộ phận chấp pháp công thương các cấp của thành phố chúng ta, nhanh chóng quyết đoán xuất kích...

Radio trong xe bus phát sóng trực tiếp hiện trường cuộc họp báo trên đài phát thanh nhân dân Phòng Sơn, nghe được MC nhắc tới "Phòng Giám sát chỉ đạo", Dương Hoa cười quay đầu lại nhìn An Tại Đào trầm ngâm không nói gì, nhẹ nhàng nói:

- Chủ nhiệm An, cuối cùng thành phố Phòng Sơn cũng không quên chúng ta... ha ha!

An Tại Đào cười cười, cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu, ra hiệÂu Dương Hoa tiếp tục nghe.

Tất cả mọi người tập trung tinh thần mà nghe "trực tiếp" trên radio, nhưng sau khi thông báo tình hình và quyết định xử lý ngắn ngủn vài phút, cuộc họp báo rất nhanh biến dị thành một "Hội giới thiệu giao lưu kỹ thuật khẩu trang", mọi người không kìm nổi đều cười rộ lên.

- Ở thời điểm đặc thù hiện tại, dường như khẩu trang trở thành vật phẩm cần thiết trong cuộc sống của mọi người, cố một số địa phương cũng thành thương phẩm hút hàng, cho nên liền xuất hiện không ít xưởng sản xuất khẩu trang. Đối mặt với một thị trường như vậy trước mắt, chúng ta rốt cuộc hẳn nên quản lý và quy phạm thế nào. Hôm nay, chúng tôi mời Phó Cục trưởng Cục Công thương thành phố phân công quản lý bảo hộ quyền lợi người tiêu dùng Đằng Giai Tài. Chào Cục trưởng Đằng, chúng ta cũng chứng kiến, trên thị trường hiệu thuốc chính quy đang bán khẩu trang, có một số cửa hàng tạp hóa cũng bán khẩu trang, người tiêu thụ làm thế nào mới có thể mua được khẩu trang yên tâm đủ tư cách đây?

Một giọng nói hùng hậu truyền tới:

- Hẳn nên suy xét từ ba phương diện, thứ nhất, cố gắng mua khẩu trang y dụng, mọi người biết, khẩu trang y dụng có hiệu quả phòng hộ tốt hơn một chút so với khẩu trang bảo hiểm lao động. Thứ hai, phải chọn lựa con đường cung cấp hàng hóa chính quy, đến cửa hàng thuốc, cửa hiệu, siêu thị lớn bố trí quầy chuyên doanh mua khẩu trang, không nên tùy tiện tới cửa hàng vỉa hè và cửa hiệu nhỏ mua, khẩu trang của những nơi này rất khó cam đoan chất lượng. Thứ ba, khi mua khẩu trang về phải kiểm tra dấu bên ngoài khẩu trang. Trên dấu của khẩu trang chính quy có tên xí nghiệp sản xuất, địa chỉ xí nghiệp, thuyết minh sản phẩm, bao gồm cả điện thoại liên hệ. Phần lớn khẩu trang thấp kém không có dấu này, là sản phẩm ba không...

An Tại Đào nhíu mày, khoát tay áo:

- Thôi đi, tắt đi, bọn họ đang cố ý chuyển tâm mắt dư luận đi... Cũng mặc kệ bọn họ, trọng tâm công tác của chúng ta không giống với bọn họ.

Lái xe nghe xong, vội vàng chuyển kênh, tiếng radio nháy mắt đổi thành tiếng nhạc dÂu Dương.

Xe tải của An Tại Đào chạy rất nhanh về tòa nhà Thành uỷ.

Phía trước, cách cửa ngõ trung tâm thành phố Quy Ninh một km, đã có một chiếc xe của văn phòng Uỷ ban nhân dân thành phố Quy Ninh và một chiếc xe mở đường của Phòng công an thành phố Quy Ninh đang đậu sẵn, thấy xe tải chạy tới liền tiến lên nghênh đón.

-Tránh ra, tránh ra, tránh sang bên!

Xe cảnh sát liên tục phát ra tiếng mở đường. Xe cảnh sát gầm rú mà đi, phía sau là chiếc xe tải, bất chấp đèn đỏ chạy đi như bay.

Rất nhiều người đi đường nhìn theo xe cảnh sát rời đi, trong lòng không khỏi oán thầm: dựa vào cái gì mà xe cảnh sát và xe lãnh đạo có thể nghênh ngang vượt qua đèn đỏ?

Xe mở đường của cảnh sát chạy một vòng quanh tòa nhà cơ quan Uỷ ban nhân dân thành phố rồi chạy luôn ra cổng, xe tải từ từ dừng lại. Bí thư Thành uỷ Quy Ninh Lý Nam đi đầu cùng với lãnh đạo Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố Quy Ninh mỉm cười ra đón.

Nhóm Dương Hoa ở trên xe thấy một đám đông cán bộ Quy Ninh, không khỏi giật mình, thầm nghĩ đón tiếp long trọng quá! Có lẽ các ban ngành, bộ máy lãnh đạo Quy Ninh đều có mặt? Xem ra ở đây, danh tiếng của Chánh văn phòng An rất cao.

Cửa xe tải mở ra, nhóm người Dương Hoa xuống xe trước, cuối cùng mới đến An Tại Đào.

Hắn mỉm cười, cùng Lý Nam bắt tay. Rồi nhiệt tình ôm nhau, tiếng cười cởi mở của hai người vang vọng trong tòa nhà cơ quan Thành uỷ. Xa xa, một số cán bộ trông thấy cảnh tượng này, thầm giật mình: quả nhiên quan hệ giữa Bí thư Lý và Chánh văn phòng An rất thân mật, lời đồn không ngoa chút nào

Mặc dù các cán bộ và quan chức thành phố Quy Ninh đều biết rằng Lý Nam và An Tại Đào là bạn tốt, nhưng không ngờ hai người lại thân mật đến như vậy!

An Tại Đào nhìn nhau trao đổi bằng ánh mắt hiểu ý. Vừa rồi, hai người một phen "phô bày", thật ra là do yêu cầu chính trị, đã cố ý "biểu diễn" để người khác xem. Nhưng biểu diễn thì biểu diễn, thực tế là An Tại Đào và Lý gia quan hệ rất thân mật, không có gì phá vở nổi.

Chỉ cần Mạnh Cúc còn tồn tại, quan hệ này sẽ không có khả năng tan vỡ, chỉ có thể càng ngày càng gần gũi hơn.

Trong lòng An Tại Đào và Lý Nam đều hiểu, cảnh tượng ngày hôm nay chắc chắn sẽ lọt vào mắt những người "có ý" và sẽ được loan truyền đi, đây là điều An Tại Đào mong muốn.

An Tại Đào buông tay Lý Nam ra, bắt tay Chủ tịch thành phố Quy Ninh Cổ Trường Lăng, cười nói:

-Đồng chí Cổ, dạo này thế nào? Ha ha, xem anh kìa, hai bên tóc mai đều bạc! Anh đấy, làm việc hay là liều mạng vậy? Sau này phải chú ý sức khỏe một chút, sức khỏe là vốn liếng cách mạng, không có sức khỏe tốt, làm sao phục vụ Đảng và nhân dân?

Cổ Trường Lăng cười, nắm chặt tay An Tại Đào, giọng hơi có một chút phấn khởi

-Chào lãnh đạo, hoan nghênh lãnh đạo trở về kiểm tra chỉ đạo công tác!

Phó bí thư Huyện uỷ Khổng Lâm, Chủ nhiệm Chính trị Pháp luật Khâu Côn, Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật Hồ Linh Linh…, An Tại Đào lần lượt nhiệt tình bắt tay thăm hỏi nhóm cấp dưới ngày xưa, bất kể là cấp dưới thân cận hay từng bất hòa như Khổng Lâm, giờ phút này đều coi hắn là lãnh đạo cũ của họ, cư xử với hắn vô cùng thân thiết.

Điều này là cũng rất bình thường, dù sao giờ đây An Tại Đào quyền cao chức trọng, tiền đồ rực rỡ vô cùng, có thể có quan hệ gần gũi với hắn là hết sức có lợi.

Uỷ viên thường vụ Huyện uỷ, Phó chủ tịch thành phố Tôn Hiểu Linh mặc một bộ quần áo màu trắng, búi tóc, yên lặng đứng sau lưng Hồ Linh Linh, thấy An Tại Đào đi tới, vẻ u oán trong ánh mắt chợt lóe lên rồi biến mất, trên môi hiện lên một nụ cười.

Khuôn mặt Tôn Hiểu Linh ửng đỏ, cô còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy một bàn tay to lớn và ấm áp nắm lấy tay mình, giọng nói quen thuộc êm dịu của hắn vang lên:

-Chào đồng chí Hiểu Linh.

Tuy rằng thoạt nhìn An Tại Đào đối với cô tương đối lãnh đạm, nhưng từ trong ánh mắt của hắn, Tôn Hiểu Linh đọc được điều mình mong đợi, cô yên lặng mỉm cười đứng một bên, tiếp tục nhìn An Tại Đào chào hỏi các lãnh đạo khác của thành phố.

Chỉ như vậy thôi, mà dẫ hơn nửa giờ trôi qua. Trong phòng hội nghị của Uỷ ban nhân dân thành phố Quy Ninh, An Tại Đào dẫn theo người của Ban giám sát tọa đàm với nhóm gnf của Lý Nam trong hơn nửa giờ, và nghe Cổ Trường Lăng đại diện cho tổ lãnh đạo phòng chống SARS báo cáo, sau đó An Tại Đào dẫn đầu, cùng tất cả mọi người đến Khu kinh tế mới Tư Hà kiểm tra giám sát công tác phòng chống SARS.

Hôm nay là một ngày đẹp trời. Hai giờ chiều, Uỷ viên thường vụ Thành uỷ, Chủ nhiệm Ban quản lý Khu kinh tế mới Tư Hà Mã Hiểu Yến cùng với các thành viên trong bộ máy đứng chờ trước cửa cơ quan, thấy xa xa trên đường, một chiếc xe lớn và mấy chiếc xe màu đen xuất hiện, khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng, trong lòng hơi kích động.

Hiện giờ Khu kinh tế mới Tư Hà đã khác xưa, đường cái mở rộng, môi trường được xanh hóa rất đẹp, quy hoạch bố trí các công trình nông nghiệp sinh thái rất tốt, nhất là tòa nhà cơ quan của Ban quản lý Khu kinh tế mới, đã hình thành nên vóc dáng của một đô thị nhỏ mà hiện đại.

Quang cảnh hiện nay của Khu kinh tế mới làm cho người ta cảm thấy trước mắt sáng ngời, bước vào Khu kinh tế mới, rõ ràng cảm thấy trời càng xanh hơn, không khí càng tươi mát. Trời xanh mây trắng, nước biếc hữu tình.

Đám người Dương Hoa ngồi trên xe, ánh mắt tò mò chăm chú nhìn cảnh vật ngoài cửa xe, kinh ngạc nói:

-Chánh văn phòng An, đây là cái thị trấn nhỏ hẻo lánh, lạc hậu mà anh tới công tác đầu tiên đây sao? Trời ơi, đây quả thật là một thành phố nhỏ hiện đại mà duyên dáng, rất giống một thành phố sông nước miền nam. Chà, chà, thật sự là không ngờ, Phòng Sơn lại có một nơi tươi đẹp đến như thế này!

An Tại Đào cười cười, không nói gì. Tôn Hiểu Linh nghe vậy dịu dàng liếc An Tại Đào một cái, mỉm cười:

-Phó chánh văn phòng Dương, đây là vài năm ngắn ngủi mà xảy ra thay đổi hết sức to lớn. Cô xem bên kia, đó là sông Tư Hà. Vài năm trước đây, hai bên bờ sông đều là đất hoang. Từ phía kia nhìn lại, đó là đường cái do Chánh văn phòng An xây dựng và cải tạo, trước khi cải tạo con đường này, người dân Tư Hà chỉ có thể đi bộ và đi xe đạp. Nơi đây đã xảy ra sự thay đổi vô cùng to lớn. Từ một thị trấn thâm sơn cùng cốc cho tới hôm nay trở thành khu kinh tế mới nông nghiệp sinh thái, thu nhập của người dân đã vượt qua mức thường thường bậc trung. Hì hì, không phải tôi khoe khoang, mức sống của nhân dân địa phương chúng tôi có khi còn cao hơn ở thành phố lớn! Toàn bộ công lao đều nhờ ở Chánh văn phòng An. Nếu không có Chánh văn phòng An, bây giờ nơi này vẫn là một vùng hoang vu!

Người khác nghe Tôn Hiểu Linh nói vậy, sẽ cho là cô nịnh bợ An Tại Đào, nhưng chỉ có An Tại Đào mới nhận ra được cảm xúc sâu lắng trong câu nói của cô.

Trước kia, Tôn Hiểu Linh là Phó chủ tịch thị trấn Tư Hà, còn An Tại Đào tới Tư Hà làm Bí thư Đảng ủy thị trấn Tư Hà, tổ chức làm đường, thu hút đầu tư, chuẩn bị xây dựng dự án nông nghiệp sinh thái Khu kinh tế mới Tư Hà…chuyện xưa như một cuốn phim quay chậm hiện lên trong đầu Tôn Hiểu Linh. Một cảm xúc dịu dàng dâng lên trong lòng cô, cô không kìm nổi nhìn sang An Tại Đào, thấy trong mắt hắn cũng thoáng hiện lên một tia dịu dàng và ấm áp, trong lòng cô cảm thấy rất an ủi.

An Tại Đào thầm thở dài, giọng cũng đầy cảm thán nói:

-Đúng vậy, lúc trước tôi làm Bí thư Đảng ủy thị trấn, đồng chí Tôn Hiểu Linh lúc ấy là Phó chủ tịch thị trấn. Ài, nhớ tới những ngày phấn đấu gian khổ trước kia, thật sự là kỷ niệm quý giá một đời khó có thể quên được!

Dương Hoa nhìn Tôn Hiểu Linh cười nói:

-Không ngờ Chủ tịch thành phố Tôn đã từng là Chủ tịch thị trấn, cô có thể kể cho chúng tôi nghe những chuyện về công tác của Chánh văn phòng An trước kia không? Chúng tôi rất tò mò muốn biết.

Dương Hoa thấy tâm tình An Tại Đào có vẻ rất tốt, liền nói vui một câu.

Lúc nhìn thấy bóng dáng An Tại Đào, Mã Hiểu Yến rất kích động, ánh mắt như mờ đi. Cô đứng đó nhìn như ngây như dại hình bóng quen thuộc mà xa lạ của hắn các đó không xa, nếu không nhờ thư ký bên cạnh nhắc nhở, cô sẽ càng thất thố.

Sau một lát thăm hỏi, An Tại Đào cùng với Cổ Trường Lăng, Tôn Hiểu Linh, Mã Hiểu Yến và các lãnh đạo khác của huyện, thành phố đi vào tòa nhà cơ quan Ban quản lý khu kinh tế mới, phía trước, phía sau, là khuôn mặt quen thuộc của các cán bộ Khu kinh tế mới.

- Chánh văn phòng An!

-Bí thư An!

-Bí thư An!

Trong đám người vang lên giọng nói kính cẩn và vui mừng, mỗi lần như vậy An Tại Đào đều quay lại mỉm cười gật đầu đáp lễ. Nơi đây là "căn cứ địa" một thời của hắn, nơi hắn công tác lâu năm nhất. Cũng là nơi hắn có nhiều cảm tình nhất với các cán bộ cùng công tác, gần như tên mỗi người và chức vụ trong thời gian trước kia, hắn đều nhớ rõ.

Rát nhiều ánh mắt phức tạp nhìn An Tại Đào chăm chăm, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên. Các cán bộ khu kinh tế mới gặp lại An Tại Đào, cảm thấy gương mặt anh tuấn trẻ tuổi của hắn vẫn như trước, nhưng khí chất trên người hắn đã thay đổi rất nhiều, toàn thân hắn toát ra một thứ uy thế như có như không của quyền lực uy hiếp mọi người. Mấy năm trôi qua, hắn đã lên tận chức vụ này. Nếu lại cho hắn mười năm nữa, hắn sẽ còn lên tới tận đâu? Không ai dám nghĩ.

Đi vào cơ quan của khu kinh tế mới, nhìn cảnh vật quen thuộc trước mắt, An Tại Đào không kìm nổi dừng bước, cười nói:

-Đồng chí Hiểu Yến, với tôi thì khu kinh tế mới không có gì thay đổi, bồn hoa nhỏ bên kia vẫn còn chưa tu sửa ư? Ừ, tôi nói đồng chí Hiểu Yến đừng có tiếc tiền, chỗ nào cần dùng thì phải dùng thôi!

An Tại Đào ở tại khu kinh tế mới suốt cả buổi chiều. Hết tổ chức cuộc họp để kiểm tra công tác cơ bản của việc phòng chống dịch bệnh tại khu kinh tế mới, rồi lại xuống bệnh viện và các trạm y tế của thôn trong khu. Cuối cùng còn đến tham quan hạng mục sinh thái nông nghiệp của Tư Hà. Khi trở về thì màn đêm đã buông xuống.

Từ chối bữa tiệc chiêu đãi của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Quy Ninh vào buổi tối, đồng thời cũng không nể mặt lời mời của Tôn Hiểu Linh và Mã Hiểu Yến, An Tại Đào cùng với người của Văn phòng Giám sát xử lý Tỉnh ủy ăn một bữa cơm đơn giản tại nhà khách Quy NInh. An Tại Đào nói với Dương Hoa, sau khi ăn cơm xong sẽ quay về nhà của hắn ở Quy Ninh để dọn dẹp một chút.

Vừa vào đến tiểu khu, đột nhiên phát hiện dưới lầu một bóng dáng phụ nữ xinh đẹp, An Tại Đào trong lòng cười khổ một tiếng. Hắn biết Tôn Hiểu Linh chắc chắn sẽ ở nhà chờ hắn. Quả nhiên là không sai.

Bên trong căn nhà, đồ đạc phủ đầy bụi. Tôn Hiểu Linh ở một bên vừa phụ giúp An Tại Đào dọn dẹp, vừa than thở yêu cầu An Tại Đào để lại một cái chìa khóa cho cô. Về sau cô sẽ thường xuyên đến dọn dẹp cho hắn.

An Tại Đào do dự một chút rồi đồng ý.

Kỳ thật thì căn phòng này có dọn dẹp hay không thì cũng không quan trọng lắm. Dù sao thì cơ hội hắn ở lại Quy Ninh không nhiều. Căn phòng này chỉ giữ để làm kỷ niệm hoặc bán cho người khác cũng được.

Qua một thời gian nữa, hắn sẽ hỏi ý kiến của Hạ Hiểu Tuyết. Dù sao đây cũng là hôn phòng của hai người.

Buổi tối nay nhất định sẽ khác với những buổi tối khác.

Dưới ánh đèn dịu nhẹ trong phòng khách, Tôn Hiểu Linh dịu dàng bưng ra một chén canh gà, vẻ mặt quan tâm, dùng cái thìa đút canh cho An Tại Đào. An Tại Đào thì toàn thân thả lỏng, nằm trên sofa, vểnh chân xem TV.

Kỳ thật An Tại Đào không có thói quen như vậy. Nhưng Tôn Hiểu Linh và hắn khó có cơ hội gặp nhau như thế, cho nên hắn cũng không tiện từ chối cô.

Hình ảnh TV được chuyển sang một tin tức khác. Trong bóng đêm tối đen như mực, tiếng còi cảnh sát vang lên, ánh đèn lóe ra, nơi nơi đều là cảnh sát giao thông mặc sắc phục vàng nhạt. Một nữ phóng viên xinh đẹp xuất hiện trên màn ảnh:

- Kính thưa quý vị xem đài, tối nay, trên đường cao tốc từ Thiên Nam đến Lục Đảo Phòng Sơn đã phát sinh tai nạn xe cộ khiến một người chết và hai người bị thương. Theo như cảnh sát giao thông cho biết, người chết là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thường trực thành phố Phòng Sơn Khâu Phong. Còn người bị thương là Tiết Đức Bản, đại biểu Hội đồng nhân dân thành phố Phòng Sơn, Chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm Bí thư Đảng ủy tập đoàn Vân Lan.

- Lái xe Vương Học Văn đã đâm vào đuôi một chiếc xe tải khiến cho Phó chủ tịch thành phố Khâu bị chấn thương sọ não, chết ngay tại chỗ. Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Vân Lan Tiết Đức Bản bị thương nặng, hiện đang được điều trị tại bệnh viện số một thành phố Phòng Sơn. Lái xe cũng bị thương nhưng tạm thời không nguy hại đến tính mạng. Trước mắt Bí thư Thành ủy Phòng Sơn Tống Nghênh Xuân, Chủ tịch thành phố Đông Phương Du và các đồng chí lãnh đạo khác cũng đã đến bệnh viện để thăm hỏi người bệnh. Nguyên nhân gây ra sự cố đang được điều tra làm rõ.

An Tại Đào giật mình kinh hãi, lập tức ngồi dậy, kinh ngạc nói:

- Khâu Phong xảy ra tai nạn xe cộ? Còn có Tiết Đức Bản?

Tôn Hiểu Linh tất nhiên là cũng có biết Khâu Phong. Đột nhiên nghe được tin tức này thì cũng rất là khiếp sợ. Cô chậm rãi buông cái bát trong tay, nhíu mày lại:

- Ở thành phố xảy ra sự việc lớn như vậy, chỉ sợ là sẽ có loạn.

An Tại Đào không nói gì, trong lòng hơi có chút cảm thán. Mặc kệ nói như thế nào, Khâu Phong cũng coi như người quen của hắn. Một Phó giám đốc sở hào hoa, phong nhã. Thực tại này cũng khiến cho người ta phải tiếc thương. Chỉ có điều trong tai nạn xe cộ này còn xuất hiện Tiết Đức Bản, khiến cho An Tại Đào mơ hồ cảm thấy có chút không ổn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Trước khi nhận được điện thoại Khâu Phong xảy ra tai nạn, Bí thư Thành ủy Phòng Sơn Tống Nghênh Xuân đang cau mày tự hỏi một vấn đề quan trọng về An Tại Đào.

An Tại Đào cùng với người của Văn phòng Giám sát xử lý Tỉnh ủy đến Quy Ninh, nghe nói trước mặt mọi người tỏ ra rất thân thiết với Bí thư Thành ủy Lý Nam. Chi tiết bình thường này có lẽ người khác sẽ không để trong lòng, nhưng Tống Nghênh Xuân nghe xong đã thấy động trong lòng.

Bối cảnh của Lý Nam, Tống Nghênh Xuân biết rất rõ. Cha của Lý Nam là Lý Đại Niên tuy rằng không có cấp bậc cao, cũng không phải là lãnh đạo quan trọng ở trung ương, nhưng lại là thân cận bên cạnh Triệu lão, đã phục vụ cho Triệu lão hơn mười năm nay. Triệu lão đối với Lý Đại Niên nể trọng và tín nhiệm ai ai cũng biết.

Mà An Tại Đào không ngờ lại quen biết Lý Nam như vậy. Chuyện này có nghĩa gì? Chẳng lẽ tên tiểu tử An Tại Đào này lại có quan hệ nào đó với Lý Đại Niên? Nghĩ đến điều này, Tống Nghênh Xuân không khỏi hoảng sợ, nhưng chợt nghĩ lại cảm thấy không có khả năng đó.

Lý Đại Niên là người ra sao? An Tại Đào chỉ xuất thân từ một gia đình bình thường, như thế nào lại có quan hệ với Lý Đại Niên? Nhưng nếu không có khả năng đó thì An Tại Đào làm sao mà thân mật với Lý Nam như vậy?

Tống Nghênh Xuân trong lòng đang cảm thấy rối rắm thì liền nhận được điện thoại báo Khâu Phong gặp chuyện không may, thì cảm thấy sợ hãi, vội vàng chạy đến bệnh viện.

Một là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thường trực thành phố, một là đại biểu Hội đồng nhân dân thành phố Phòng Sơn, một doanh nghiệp có sức ảnh hưởng rất lớn Tiết Đức Bản, hai người vừa mới gặp tai nạn xe cộ khiến một người chết, một người bị thương khiến cho quan trường Phòng Sơn chấn động thật lớn.

Buổi tối, Chủ tịch huyện Cốc Lan Chu Lệ Lệ bất chấp sự phản đối của Trương Hân, đã trực tiếp gọi điện thoại đến Trương gia ở Yên Kinh, hướng ông nội của Trương Hân là Trương đại tướng quân cầu viện.

Nghe Chu Lệ Lệ thuật lại tình hình, khác với tưởng tượng của Chu Lệ Lệ là Trương đại tướng quân phải nổi giận lôi đình, ngược lại ông cụ trầm mặc thật lâu, rồi phát ra một tiếng thở dài vô lực.

- Được rồi, Lệ Lệ, Trương Hân chung quy thì cũng đã thua. Tuy rằng kết quả đã nằm trong dự kiến của ông nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chua chát. Nếu nó đã là con cháu Trương gia thì ông cũng đã cố gắng vì nó lắm rồi. Thua chính là thua, cũng không có gì ghê gớm lắm.

Trương đại tướng quân trầm giọng nói.

- Ông nội, nhưng Trương Hân đã bị thành phố tạm thời cách chức.

Trương đại tướng quân cười lạnh nói:

- Bí thư Thành ủy của các người tên là gì? Tống Nghênh Xuân phải không? Hừ, lá gan của y không nhỏ đấy, muốn Trương gia và An Tại Đào kia sống mái với nhau sao? Nếu tâm cơ đó của y mà ông không nhìn ra thì thật là uổng phí mấy chục năm làm người.

- Lệ Lệ, chỉ là tạm thời cách chức chứ không phải là miễn chức. Ông muốn xem thành ủy Phòng Sơn cuối cùng sẽ giải quyết việc này như thế nào.

Thanh âm của Trương đại tướng quân trở nên sẵng giọng:

- Các con cũng không nên gấp gáp. Hãy vững vàng! Lệ Lệ, bảo Trương Hân nghe điện thoại, bảo thằng nhóc đó nghe điện thoại cho ông.

Trương đại tướng quân ở trong điện thoại rống lên một tiếng giận dữ.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv