Quan Thanh

Chương 457: Thiên ý hay là số mệnh



Ngô Quốc Cẩm sắc mặt rất khó coi. Tuy rằng, công tác phòng chống dịch Sars là do nhân vật số một bên hành chính quản lý, nhưng là Phó chủ tịch thành phố phân công quản lý, Phó tổ trưởng tổ lãnh đạo phòng chống dịch Sars, một khi xảy ra sự việc thì ông ta cũng khó mà chối được sai lầm này, thậm chí sẽ bị liên lụy nào đó.

Lời này cũng không phải là nói đùa. Trong những thời điểm nhạy cảm như thế này, bất luận sự việc gì liên quan đến dịch bệnh cũng đều có thể bị phóng đại lên, trở thành một vết nhơ trong kiếp sống của cán bộ chính trị.

Cho nên, Ngô Quốc Cẩm vừa khẩn trương vừa phẫn nộ.

Phẫn nộ vì An Tại Đào "không có việc lại cứ tìm việc". Tâm tư này của ông trên cơ bản cũng không khác gì Trương Hân. Hai người đều cho rằng An Tại Đào đến Phòng Sơn lần này làm công tác kiểm tra giám sát, mục đích chủ yếu chính là thị uy khoe mẽ mà thôi.

Nhưng phẫn nộ thì phẫn nộ, trong lòng y cũng vẫn rất khẩn trương.

Vấn đề khẩu trang kém chất lượng nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Nếu An Tại Đào muốn chuyện bé xé ra to thì tuyệt đối sẽ làm dậy sóng trong quan trường Phòng Sơn. Dù sao, sự tình gì cũng sẽ bị chụp mũ trở thành vấn đề chính trị.

Ngô Quốc Cẩm dùng sức kềm chế đủ loại cảm xúc tiêu cực trong lòng, quay đầu sang cười miễn cưỡng với An Tại Đào:

- Chủ nhiệm An, tôi nghĩ rằng, trước bảo Chủ tịch quận Trương tìm đồng chí phụ trách của phòng Công thương Lương Sơn đến đây. Chúng ta sẽ mở một cuộc họp nhỏ, tìm hiểu xem rốt cuộc là đã xảy ra tình trạng gì. Sau đó, chúng ta sẽ có lời giải thích với các đồng chí ở văn phòng Giám sát xử lý Tỉnh ủy.

An Tại Đào cười:

- Như vậy cũng tốt!

Ngô Quốc Cẩm lại nhìn sang Đông Phương Du. Gương mặt Đông Phương Du có chút hơi ngưng trọng. Cô khoát tay nói:

- Cứ như vậy đi. Đồng chí Quốc Cẩm, phiền anh hãy hiệp trợ với các đồng chí văn phòng Giám sát xử lý. Nếu các đồng chí ở văn phòng Giám sát xử lý đã vạch ra chỗ không tốt của chúng ta thì chúng ta phải tiếp tục cố gắng. Điều này đã chứng minh rằng công tác của chúng ta vẫn còn chưa đủ cẩn thận, chưa đủ hoàn thiện.

Đông Phương Du nhẹ nhàng cười:

- Tuy rằng đồng chí Tại Đào đã nói không tiếp nhận bất cứ một bữa tiệc chiêu đãi nào ở thành phố, nhưng dùng cơm chắc hẳn là được chứ? Haha, lão Vương, anh hãy đi sắp xếp bữa cơm dành cho mười mấy người đi.

Nghe Đông Phương Du ra lệnh, Phó chánh văn phòng Vương lập tức đồng ý.

An Tại Đào cười đứng dậy, nhìn Dương Hoa, ra hiệu mọi người lưu lại cùng Ngô Quốc Cẩm phối hợp bàn bạc. Còn mình thì cùng với Đông Phương Du sóng vai nhau rời khỏi phòng họp, bước đến văn phòng của Đông Phương Du.

Ra khỏi cửa phòng họp, nụ cười quyến rũ trên gương mặt Đông Phương Du chợt tắt. Nhìn thấy không có ai liền hung hăng trừng mắt nhìn An Tại Đào, cũng không để ý đến hắn, bước nhanh về phía trước. Đôi giày cao gót nện vang trên hành lang vắng bóng người.

An Tại Đào nhún vai, biết Đông Phương Du vì công tác của mình ở thành phố Phòng Sơn mà cảm thấy bất mãn. Dù sao, cô là người chịu trách nhiệm đầu tiên trong công tác phòng chống dịch Sars của thành phố Phòng Sơn. Nếu công tác phòng chống dịch Sars xảy ra vấn đề, thì bản thân cô cũng bị mất mặt, và chịu trách nhiệm của người lãnh đạo. Từ đó mà mất đi vài phần tín nhiệm trong lòng lãnh đạo Tỉnh ủy.

Đông Phương Du đẩy cửa phòng làm việc của mình bước vào, thấy An Tại Đào không nhanh không chậm bước đến thì không kìm nổi hừ lạnh một tiếng.

Khi An Tại Đào bước vào trong, cô thuận tay đóng cửa lại, ánh mắt không thiện cảm nhìn chằm chằm An Tại Đào:

- An Tại Đào, cậu rốt cuộc muốn làm cái gì vậy? Cậu chạy đến Phòng Sơn của chúng tôi chỉ vì muốn đâm chọt thôi sao? Như vậy thì có ý gì?

Thấy An Tại Đào mỉm cười không nói, Đông Phương Du giận dữ nói:

- Tôi biết cậu trước giờ không ưa Trương Hân, nhưng cậu tổng không thể mang ân oán cá nhân vào trong công tác được? Cậu vừa mới đến Phòng Sơn đã tuôn ra sự kiện khẩu trang kém chất lượng. Trong thời điểm nhạy cảm như thế này, thì chuyện này có ảnh hưởng tiêu cực như thế nào thì cậu chắc hẳn hiểu rõ hơn so với chúng tôi.

- Đây không phải là bôi nhọ hình tượng của lãnh đạo thành phố sao? Dù sao thì cậu cũng xuất thân từ Phòng Sơn, nói không chừng trong tương lai sẽ còn trở về.

Đông Phương Du cắn chặt răng, thuận tay lấy gói thuốc Trung Hoa trên bàn, rút ra một điếu đưa cho An Tại Đào.

An Tại Đào tiếp nhận, châm rồi hít một ngụm, cười khổ nói:

- Đây chỉ là trùng hợp thôi. Haha, tôi đến đây là do có người tố cáo. Người ta nói rằng đã đến phòng Công thương Lương Sơn tố cáo nhiều lần, nhưng không lần nào giải quyết ổn thỏa. Đây không chỉ là trong lúc dịch Sars đang hoành hành mà lúc trước cũng như thế. Những tụ điểm sản xuất khẩu trang kém chất lượng ngày càng nhiều, thậm chí lan tràn đến những thôn khác. Dân chúng trong thôn coi đây là nguồn thu nhập chính, từ đó hình thành một sản nghiệp sản xuất phi pháp.

- Nếu không phải là đang trong dịch Sars thì chuyện này còn có thể từ từ giải quyết. Nhưng trong lúc này, bất luận việc nhỏ nào cũng đều có thể trở thành đại họa. Chuyện như vậy, một khi bị lan truyền ra ngoài, thì công tác của các người sẽ bị động. Đến lúc đó, chẳng những là hình tượng của lãnh đạo thành phố các người bị xấu đi mà chỉ sợ là cô và Bí thư Tống đều phải chịu trách nhiệm nặng nề.

- Theo trình tự thì tôi phải làm. Không phải là tôi không cho các người cơ hội, mà bản thân công tác của các người có vấn đề rất lớn.

An Tại Đào thanh âm dần dần trở nên ngưng trọng:

- Chúng tôi hoài nghi, đây không chỉ là vấn đề thiếu trách nhiệm mà còn có khả năng đề cập đến quan thương câu kết. Có thể suy nghĩ một chút, nếu không được người của bộ môn đó bảo hộ, thì những nơi sản xuất khẩu trang kém chất lượng này như thế nào lại càng lúc càng lớn? Nếu không có ô dù, thì trong thời điểm mấu chốt như thế này, thôn khẩu trang lại có xưởng dám công khai xuất đi một số lượng hàng lớn?

- Đủ loại dấu hiệu đã chứng minh, vấn đề này rất nghiêm trọng. Quần chúng đã tố cáo, chẳng lẽ lại không điều tra ra? Nếu để cho những khẩu trang kém chất lượng này bán ra các tỉnh khác, một khi để cho cơ quan chấp pháp của các tỉnh khác tìm đến cửa, thì các người không phải là khó xem hơn sao?

An Tại Đào cười, dù bận nhưng vẫn lộ ra một ánh mắt ung dung.

Đông Phương Du ngồi đối diện trên ghế sofa, nghe hắn nói như vậy, thì nhanh chóng bước ra sau bàn làm việc của mình, khinh thường nói:

- Cậu ít chụp mũ tôi đi, ít nâng cao quan điểm của mình. Vấn đề này đương nhiên là phải điều tra, nhưng ý của tôi là, cậu có nên lấy Phòng Sơn ra làm điển hình phản diện hay không?

Đông Phương Du dù sao cũng rất hiểu An Tại Đào, liếc mắt một cái đã nhìn ra dụng ý thực của hắn.

An Tại Đào cười ha hả:

- Cái gì là điển hình phản diện chứ? Cái này gọi là Tái ông mất ngựa. Nếu cô mạnh tay điều tra chuyện này, nói không chừng lại tạo ra được một thành tích lớn đấy.

- Thống nhất quản lý tổ phòng chống dịch Sars thành phố. Thành phố Phòng Sơn cùng với các bộ môn có liên quan cùng nhau giải quyết vụ án sản xuất khẩu trang kém chất lượng

An Tại Đào bước đến, dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn:

- Đến lúc đó, Chủ tịch thành phố cô đứng ra nói một chút, biểu thị thái độ, không phải là tất cả mọi người đều vui mừng sao?

- Đương nhiên, nếu các người đồng ý tuyên truyền đối ngoại, đề xuất Tỉnh ủy chúng tôi giám sát xử lý. Chúng tôi cũng rất vui lòng tham gia.

An Tại Đào không kìm nổi cất cao giọng cười.

- Tiểu hồ ly!

Đông Phương Du trừng mắt nhìn An Tại Đào. Hắn nở nụ cười không nói gì nữa.

Thật lâu sau, Đông Phương Du ánh mắt sáng ngời, ngồi một chỗ mỉm cười.

An Tại Đào cũng không nói thẳng ý của hắn, nhưng Đông Phương Du nghe qua là hiểu. Thứ nhất, mọi việc đều có hai mặt của nó. Chỉ cần An Tại Đào đồng ý phối hợp, chuyện này hoàn toàn có thể biến thành chuyện tốt và tạo ra thành tích. Thứ hai, sự kiện tiêu cực này bị khui ra, lãnh đạo chân chính bị tấn công chính là lãnh đạo quận Lương Sơn. Là Chủ tịch thành phố Phòng Sơn và là tổ trưởng tổ lãnh đạo công tác phòng chống dịch Sars, Đông Phương Du hoàn toàn có thể thí tốt giữ xe, áp dụng thủ đoạn quyết đoán, nghiêm trị người có trách nhiệm. Cứ như vậy, chẳng những là không bị mất hình tượng mà còn có thể khiến cho của cô được thăng tiến.

Đông Phương Du nhìn chằm chằm vào An Tại Đào, trong lòng dâng lên một tư vị khó nói nên lời. Rõ ràng chỉ là một người trẻ tuổi, nhưng An Tại Đào lần này cũng mang đến cho cô một cảm giác hắn là một tên cáo già. Cô thậm chí hoài nghi, nếu không phải giữa mình và hắn cũng có một chút gì đó, thì hắn có lẽ cũng đã tính toán với mình rồi.

An Tại Đào vẫn mỉm cười như trước. Đông Phương Du nhẹ nhàng lắc cái cổ, vừa vuốt lại sợi tóc, vừa suy nghĩ kết cục bi kịch của một số người mà thở dài trong lòng.

Lần này, Trương Hân lại vô ý rơi nào cái bẫy của An Tại Đào. Lần này, chỉ sợ là Trương đại tướng quân mà biết thì cũng sẽ tức đến hộc máu. Đây chẳng lẽ là thiên ý? Hay là số mệnh đã an bài?

Kỳ thật, Trương Hân cũng là một người có năng lực, làm việc cũng khá giỏi giang, trầm ổn, không có sự kích động như những người cùng lứa tuổi. Nhưng không may là y lại gặp phải An Tại Đào. Dưới quầng sáng thiên tài của An Tại Đào, sự tồn tại của y trở nên như không.

Sao không thể tranh nhau độ sáng với trăng. Nhưng vấn đề ở chỗ, Trương Hân lại không cho rằng An Tại Đào chính là một vầng trăng sáng. Cho nên, bởi vì sự kiêu ngạo và ghen tị, y đã lựa chọn An Tại Đào làm đối thủ mà không phải là bằng hữu. Từ lúc bắt đầu, mặc dù ở giữa có rất nhiều khúc chiết, nhưng kỳ thật sớm đã định kết cục rồi.

- Đi thôi, tôi cùng mọi người dùng cơm. Trong lúc dịch bệnh hoành hành như thế này, các đơn vị, bộ môn không được mở tiệc chiêu đãi, cấm hết thảy mọi công khoản ăn uống. Khi tăng ca thì chỉ có tiền ăn cơm theo tiêu chuẩn mà thôi. Tuy nhiên, cơm công tác thì cơm công tác, hương vị cũng không được quá tồi. Phải có thịt, cá, trứng, rau.

Đông Phương Du cười, đứng dậy nói:

- Đúng rồi, mọi người nghỉ ngơi ở đâu? Thật không cần thành phố sắp xếp sao?

- Tôi đã liên lạc với Lý Kiệt ở Cục Năng lượng Phòng Sơn rồi. Chúng tôi sẽ nghỉ tại chỗ bọn họ. Điều kiện nơi đó cũng không tệ lắm.

An Tại Đào đứng dậy, rút điện thoại cầm tay ra, đọc tin nhắn rồi đột nhiên mỉm cười.

Khi màn đêm buông xuống, Dương Hoa cùng với người của văn phòng Giám sát xử lý chạy đến thôn khẩu trang của Lương Sơn. Khi còn chưa đến con đường giao nhau giữa thôn và quốc lộ thì nhình thấy ánh đèn lấp lóa trước mặt. Một chiếc xe tải chất đầy hàng hóa và máy móc, chuẩn bị tiến ra quốc lộ.

- Phó chủ nhiệm Dương, bọn họ hình như là đang dời đi đấy. Mang đi chỗ nào thế?

Hoàng Hiểu Minh nhíu mày:

- Chẳng lẽ phòng Công thương chiều nay vẫn chưa điều tra xong? Văn phòng Giám sát xử lý của chúng ta đích thân đến chỗ bọn họ tố cáo, bọn họ không ngờ lại làm ra hành động này.

Diêu Khải thở dài:

- Thôn khẩu trang ở đây rất nổi tiếng, phòng Công thương chẳng lẽ lại không rõ ràng? Khẳng định là bên trong có ích lợi giằng co. Bọn này đã hình thành một sản nghiệp. Rút dây thì động rừng. Bọn họ thừa dịp buổi tối rời khỏi đây, chứng minh là đã có người mật báo.

Cứ như vậy thì chúng ta sẽ rất khó mà làm việc.

Dương Hoa nhỏ giọng nói:

- Được rồi, Hoàng Hiểu Minh, cậu dùng máy chụp hình chụp lại hình ảnh này. Khi trở về sẽ báo cáo lại với lãnh đạo.

Chiếc xe tải lặng yên dọc theo đường quốc lộ nối đuôi nhau rời khỏi thôn, không nghĩ đến có một chiếc xe tắt đèn đi đằng sau. Nhưng cuối cùng mọi người lại để mất dấu.

Không còn biện pháp nào, mọi người đành quay lại chỗ cũ, lặng yên đậu ở ven đường.

Hơn một giờ, Hoàng Hiểu Minh hoặc trốn trong xe, hoặc núp trong bóng đêm, chụp lấy cảnh tượng người của thôn khẩu trang di chuyển ra bên ngoài. Người trong thôn do vội vàng nên cũng không chú ý đến một chiếc xe đang yên lặng đậu ven đường.

Đằng sau trụ sở làm việc của tập đoàn Than - Khí gas Phòng Sơn có một nơi dùng để tiếp đãi, là một tòa nhà ba tầng. Tầng trên trang hoàng mười mấy phòng, dựa theo tiêu chuẩn nhà khách mà bày biện. Bình thường chỉ dùng để tiếp đãi khách đến công ty, không kinh doanh ra bên ngoài. Còn lầu một thì dùng làm nhà ăn cho nhà khách và cán bộ công nhân viên.

Đêm đó, An Tại Đào cùng với đám người Dương Hoa đến chỗ tiếp khách của tập đoàn Than - Khí gas Phòng Sơn. Sáng sớm hôm sau, nghe nói là An Tại Đào đang ở đây, không chỉ là bộ máy thành viên lãnh đạo công ty mà những cán bộ và công nhân bình thường cũng đều đến nhà khách của công ty để gặp mặt An Tại Đào.

Lý Kiệt, Lương Mậu Tài và lãnh đạo công ty đang cùng với An Tại Đào bước xuống lầu. Lý Kiệt chỉ vào đám người đang đứng ở cửa, cười nói:

- Lãnh đạo cũ, nhìn xem, mọi người rất có tình cảm với anh đấy. Nghe nói anh đến, tất cả mọi người đều chạy đến đây.

An Tại Đào mỉm cười.

Khi bước đến cửa chính, hắn bắt tay với tất cả mọi người, hỏi thăm vài câu.

Cách đó không xa, một người đàn ông trung niên chạy đến. An Tại Đào nhìn lướt qua, thì thấy là Chủ nhiệm đầu tiên của công ty, hiện nay là Phó tổng giám đốc đương nhiệm Tôn Chấn Lâm. Tôn Chấn Lâm thở phì phò, chen chúc vào đám đông, kính cẩn bắt tay An Tại Đào:

- Lãnh đạo cũ, anh đã trở về, hoan nghênh lãnh đạo.

Đối với Tôn Chấn Lâm mà nói, An Tại Đào chính là quý nhân thay đổi vận mang của ông. Nếu không có An Tại Đào thì Tôn Chấn Lâm cả đời này cũng không có khả năng tiến vào bộ máy cao tầng của tập đoàn công ty, trở thành quản lý chính thức của Ban tổ chức cán bộ Thành ủy lãnh đạo cấp Phó huyện.

Cho nên, khi nhìn thấy An Tại Đào, Tôn Chấn Lâm thái độ rất cung kính, còn toát ra vài phần cảm kích.

- Đồng chí Chấn Lâm, hiện tại được phân công quản lý mảng gì ở nhà máy vậy?

An Tại Đào bắt tay Tôn Chấn Lâm, cười hỏi.

- Tôi được phân công quản lý mảng văn phòng, hiệp trợ cho Lý tổng công tác tài vụ.

Tôn Chấn Lâm nhỏ giọng nói:

- Lãnh đạo cũ đã về đây, buổi trưa hãy để chúng tôi làm bữa cơm tiếp đón lãnh đạo cũ?

Lý Kiệt đứng bên cạnh nghe xong lời đề nghị này thì lập tức tán thành:

- Đúng vậy, lãnh đạo cũ. Trưa nay, bất kể thế nào thì anh cũng phải ở lại đây, để chúng tôi tiếp đãi. Tối hôm qua là do muộn quá.

An Tại Đào lắc đầu nói:

- Lý Kiệt, hiện nay công việc của tôi rất bận. Sau khi xong chuyện này, tôi mời mọi người một bữa tiệc lớn, được không?

An Tại Đào cười, vỗ nhẹ bả vai Lý Kiệt, hướng mắt nhìn toàn bộ cán bộ công nhân viên của tập đoàn Than - Khí gas Phòng Sơn:

- Được rồi, các đồng chí, chúng ta còn nhiều thời gian, tôi sẽ cùng với mọi người ăn một bữa cơm sáng. Sau khi ăn cơm xong, tôi còn đến Ủy ban nhân dân thành phố tham dự cuộc họp.

Từ nhà khách của tập đoàn Than - Khí gas Phòng Sơn ăn điểm tâm xong, An Tại Đào liền cùng với đám người Dương Hoa đến Ủy ban nhân dân thành phố. Sáng nay, tổ lãnh đạo phòng chống dịch Sars thành phố Phòng Sơn sẽ báo cáo với văn phòng Giám sát xử lý Tỉnh ủy về vấn đề sản xuất khẩu trang kém chất lượng.

Bởi vì quy mô cuộc họp không lớn nên người tham dự cũng không nhiều. Bên Phòng Sơn chỉ có Chủ tịch thành phố Đông Phương Du, Phó chủ tịch thành phố Ngô Quốc Cẩm và nhân viên của tổ lãnh đạo phòng chống dịch Sars thành phố Tiểu Lương. Quận Lương Sơn có Trương Hân và một số cán bộ khác, cùng với đám người An Tại Đào thì tổng cộng chỉ khoảng mười người.

Mọi người đã đến đông đủ, bao gồm cả đám người Dương Hoa. Chỉ có An Tại Đào và Đông Phương Du là còn chưa đến. Ngô Quốc Cẩm nhíu mày, nhìn sang Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Chu Trường Thuận hỏi:

- Đồng chí Trường Thuận, Chủ tịch thành phố Đông Phương sao còn chưa đến?

Chu Trường Thuận cười, nhẹ nhàng nói:

- Phó chủ tịch thành phố Ngô, Chủ tịch thành phố Đông Phương và Chủ nhiệm An đang bàn bạc công việc, lát nữa sẽ đến. Mọi người cứ từ từ.

Chu Trường Thuận cao giọng thông báo với mọi người. Đọc Truyện Online Tại http://thegioitruyen.com

Trong phòng làm việc của tổ điều tra lâm thời Tỉnh ủy, Tiền Nhất Bình ăn ngay nói thật, không nói ngoa cũng không trốn tránh trách nhiệm, bình tĩnh nói rằng trong cuộc họp báo đã chủ động làm khó dễ An Tại Đào.

Mấy ngày nay, Tiền Nhất Bình đã nghĩ thấu đáo. Anh rể y chọc không đến An Tại Đào, còn y thì lại trở thành một quân cờ bị người khác lợi dụng. Về phần y có bị hy sinh hay không thì y giờ phút này cũng không suy nghĩ nhiều hơn được.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv