Quan Thanh

Chương 415: Nỗi xấu hổ của mẹ vợ



Hai người dù sao cũng là vợ chồng mấy chục năm cho nên rất hiểu nhau. Lấy sự hiểu biết của Thạch Thanh đối với Hạ Thiên Nông, chỉ cần ông ta không có nói lời phản đối, vậy cho thấy bà đã đoán đúng rồi. Trong lúc nhất thời, cho dù trong lòng sớm có tư tưởng chuẩn bị, nhưng Thạch Thanh vẫn cảm thấy có chút hụt hẫng.

-Rất xin lỗi!

Hạ Thiên Nông cúi đầu nói:

-Bà muốn trừng phạt tôi như thế nào cũng được, chỉ cần đừng nói cho Hiểu Tuyết biết, chừa cho tôi chút thể diện được không?

Hạ Thiên Nông buông cái giá và sự uy nghiêm của Bí thư thành ủy, cúi đầu mềm giọng chân thành đứng trước mặt Thạch Thanh xin tha thứ, Thạch Thanh biết ông ta có thể làm đến như vậy đã là không dễ dàng rồi. Đây chính là biểu hiện nhận sai và ăn năn của ông ta.

Nếu ép ông ta, có thể ông ta sẽ suy nghĩ cực đoan và quyết định ly hôn. Nhưng nếu không ly hôn thì...

-Hai ngày nữa, tôi muốn đến Thiên Nam nói chuyện với Lưu Phương.

Thạch Thanh thần sắc biến ảo, thật lâu sau mới thản nhiên cười:

-Kỳ thật, nhiều năm như vậy, Hạ Thiên Nông, tôi vẫn muốn nói với ông một câu. Chuyện của hai người tôi đã biết từ lâu rồi, chỉ có điều tôi tin tưởng hai người vĩnh viễn không thể đến với nhau được. Từ trước là như thế, bây giờ vẫn là như thế, ngay cả chúng ta ly hôn, các người vẫn là hữu duyên vô phận.

Người phụ nữ tên Lưu Phương này chỉ biết bản thân mình. Trong mắt cô ta, gia đình, hôn nhân, đàn ông đều chỉ là công cụ mang lại lợi ích.

Đừng thấy tình cảm của các người sâu đậm, nếu như ông trở thành chướng ngại đối với tiền đồ của cô ta, cô ta sẽ không khách khí một cước đá văng ông đi. Ông có tin không Hạ Thiên Nông?

Thạch Thanh khóe miệng hơi nổi lên một chút trào phúng:

-Mà tôi thì không giống. Trong mắt tôi, ông xã, con gái và gia đình luôn luôn là số một. Hai người là cuộc sống của tôi, tôi sẽ dùng toàn bộ sinh mạng để bảo vệ. Mà trên thực tế, mấy chục năm nay, toàn bộ thể xác và tinh thần cũng đều dành cho hai cha con ông.

Hạ Thiên Nông, tôi không muốn công kích ông, không muốn nhắc lại chuyện xưa. Nhưng ông thử vấn lại lương tâm suy nghĩ một chút, nếu không có Thạch gia chúng tôi, nếu không phải tôi mặt dày mày dạn lợi dụng quan hệ của Thạch gia để rải đường cho ông, ông có thể được như ngày hôm nay sao?

Ông thử nghĩ xem, tôi có chỗ nào không phải với cha con ông? Vì tiền đồ của ông, tôi đã lùi về sau, nghỉ việc ở nhà làm một người phụ nữ chăm lo cho gia đình. Tốt nghiệp đại học, kết hôn rồi nghỉ làm, tất cả là vì ông. Toàn bộ cuộc sống của tôi đều chuyển động quanh ông.

Cho nên, mấy chục năm nay cùng ông đồng cam cộng khổ, người cuối cùng ở bên cạnh ông vẫn là tôi, vĩnh viễn là tôi.

Thạch Thanh lẳng lặng nói, đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt nghiêm trọng.

Nghe vợ nói những lời này, Hạ Thiên Nông trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Ông ta có chút kinh ngạc, có chút áy náy nhìn người vợ chung chăn gối mấy chục năm nay, đột nhiên cảm thấy Thạch Thanh có chút xa lạ.

Không ngờ bà hiểu Lưu Phương đến thế. Không ngờ trong lòng bà nặng trĩu tâm tư đến thế.

Nhớ tới người phụ nữ này bao nhiêu năm nay không hề màng tới tuổi thanh xuân, chỉ vất vả vì chồng vì con, Hạ Thiên Nông trong lòng trào lên một nỗi xúc động, đi liền theo đó là cảm giác xấu hổ và áy náy càng rõ rệt hơn.

Ngoài cửa.

Hạ Hiểu Tuyết đang áp tai vào cánh cửa nghe, đột nhiên lệ rơi đầy mặt, cô run rẩy nhào vào lòng An Tại Đào, khóc nghẹn ngào.

An Tại Đào ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cô, cũng không có nói gì. Hắn trong lòng hiểu được, giờ phút này, đối với ba người nhà Hạ Hiểu Tuyết, cái họ cần không phải là ngôn ngữ mà là sợi dây tình cảm.

Quả nhiên như An Tại Đào đoán trước, bởi vì Hạ Thiên Nông một đêm không về và sợi tóc của một người phụ nữ mà làm cho phong ba như vậy tan thành mây khói, hết thảy khôi phục bình tĩnh như xưa.

Thạch Thanh vẫn như trước ở trong phòng bếp bù đầu với đống thức ăn. Kỳ thực bởi vì con gái và con rể đến nên hai ngày nay bà sớm đã chuẩn bị không ít đồ ăn. Hơn nữa, bây giờ là tết âm lịch, trong nhà không thiếu gì cả. Theo ý của Hạ Thiên Nông là đi ra ngoài ăn nhưng Thạch Thanh không đồng ý, kiên quyết muốn cho con gái và con rể nếm thử tay nghề của mình.

Giữa lúc ấy, thư ký của Hạ Thiên Nông đến gửi một ít tài liệu, nhìn thấy An Tại Đào, tự nhiên lại là một phen hàn huyên.

Đã sớm nghe nói con rể của Bí thư Hạ tuổi trẻ đầy hứa hẹn, ở thành phố Phòng Sơn đã là Trợ lý chủ tịch thành phố, thư ký Hàn Cổ của Hạ Thiên Nông vừa thấy An Tại Đào liền đánh giá hắn. Tuy rằng trong lòng có tư tưởng chuẩn bị, nhưng thấy An Tại Đào trẻ tuổi như thế, y trong lòng cũng giật mình kinh hãi.

Thật là ghen tị chết đi được. Con rể Bí thư Hạ so ra tuổi còn nhỏ hơn mình, vậy mà đã là cán bộ cấp Phó giám đốc sở. Xem tình hình này thì quả thực tương lai tiền đồ vô lượng.

Hàn Cổ nịnh bợ nói vài câu với An Tại Đào, sau đó mới tạm biệt ra về. Với thân phận hiện giờ của An Tại Đào, làm sao hắn có thể coi trọng một thư ký, đối với việc Hàn Cổ cố ý lấy lòng, hắn chỉ có điều thản nhiên cười, cũng không để ở trong lòng.

Mà Hạ Thiên Nông thì vẫn trầm ổn bình tĩnh, bày ra tư thế "Nhạc phụ đại nhân", cùng với An Tại Đào ngồi ở phòng khách, vừa hút thuốc vừa nói chuyện quan trường.

Hạ Hiểu Tuyết ngồi bên cạnh chán nản nhìn TV. Cô vốn định vào bếp giúp đỡ, nhưng bị Thạch Thanh đuổi ra, ngại cô chân tay vụng về chỉ thêm phiền.

-Tiểu Đào, chuyện cái công ty kia, cha vẫn muốn nói chuyện với con. Cha biết con là muốn giảm xóc, để cho mình tích lũy thêm ít kinh nghiệm lý lịch và chiến tích, nhưng tiểu Đào à, tích lũy cũng có rất nhiều cách. Con không nhất thiết phải dính vào vũng nước đục này. Lên Tỉnh làm việc nửa năm, sau đó buông tay trở về, kỳ thật là giống nhau.

Tuy rằng chỉ là con rể, nhưng trong lòng Thạch Thanh và Hạ Thiên Nông, An Tại Đào sớm đã không khác gì con ruột. Con gái duy nhất, con rể duy nhất, không có gì khác nhau cả. Hơn nữa, con gái và con rể lại có tình cảm tốt đẹp hiếm thấy.

Sự tình liền đơn giản như vậy. Con gái và con rể tình cảm càng tốt thì quan hệ giữa con rể với nhà bố mẹ vợ càng tốt. Đây là một loại quan hệ hỗ trợ lẫn nhau. Có thể nói ngược lại, nếu quan hệ vợ chồng của An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết chuyển biến xấu, liệu Hạ Thiên Nông và Thạch Thanh còn có thể hòa nhã với hắn không?

Cho nên đối với cho An Tại Đào, Hạ Thiên Nông khẳng định không giả bộ, trực tiếp đem ý kiến của mình nói ra. Trong mắt ông ta, An Tại Đào tuy rằng tuổi trẻ đầy hứa hẹn, rất có năng lực và tài cán, nhưng dù sao cũng vẫn là người trẻ tuổi, trong quan trường kinh nghiệm chưa nhiều.

Nhiệt tình có thừa, dũng khí có đủ, nhưng sự khôn khéo đưa đẩy chưa đủ.

-Tiểu Đào, đi từng bước một cách vững chắc cố nhiên là rất tốt, nhưng con phải biết rằng, nếu con còn muốn tiến xa hơn thì kinh nghiệm lý lịch công tác là không thể thiếu. Con nghĩ mà xem, trong những cán bộ tuổi trẻ mấy năm nay, có người nào chưa từng ở cơ quan công tác? Chỉ có điều thời gian dài hay ngắn thôi.

Cơ quan là một lò luyện. Ở cơ quan có thể học được rất nhiều điều, con đừng xem thường. Cha lúc trước chính là chưa từng vào cơ quan làm việc nên không thể ngóc lên được, nếu không có mẹ con thay cha hoạt động thì…

Hạ Thiên Nông đầy thâm ý nhìn An Tại Đào, dặn dò nói.

Hạ Thiên Nông đây là hy vọng An Tại Đào có thể mau chóng nghe theo Trần Cận Nam an bài, rời khỏi Phòng Sơn lên Tỉnh vào một cơ quan nào đó làm việc một thời gian, sau đó đến cuối năm hoặc là đầu năm sau rời đi, đến làm một Phó chủ tịch thành phố thực quyền.

Trực tiếp làm Chủ tịch thành phố khẳng định là không có khả năng, nhưng làm một Phó Chủ tịch thành phố phân công quản lý có thực quyền lại không có vấn đề. Đừng nhìn cùng là một Phó Chủ tịch thành phố, nhưng có thực quyền hay không lại là khác biệt quá lớn. Hạ Thiên Nông đã nhiều năm làm một Phó Chủ tịch thành phố nhàn tản nên rất hiểu điều này.

Ông ta không hi vọng con rể mình cũng giẫm lên con đường trước đây mình đã đi, làm một Phó chủ tịch thành phố không có thực quyền, tiêu tốn thời gian vô ích.

Đối với Hạ Thiên Nông, bất luận là làm chức gì, chỉ cần trong tay có quyền thì nơi nào cũng đều giống nhau. Ông ta lại không biết, mục đích chính của An Tại Đào là làm việc. Để bảo đảm thành quả thời gian trước mình đã đạt được, hắn trong lòng là muốn tiếp tục lưu lại Phòng Sơn.

Từng bước lên Phó Chủ tịch thành phố, Chủ tịch thành phố rồi ngồi lên vị trí Bí thư Thành ủy, chỉ có như vậy hắn mới không hề chùn tay thi triển hết khả năng của mình.

Vốn trước đây hắn cho rằng Quy Ninh người đông đất rộng, nhưng sau lại thấy, Quy Ninh thật sự rất hạn chế. Hắn cần không gian lớn hơn để "Phát huy", vì thế, ánh mắt hắn sớm đã hướng về toàn bộ thành phố Phòng Sơn.

Đang ở vị trí cấp huyện, chưa đến ba mươi tuổi đã nhắm đến vị trí Bí thư Thành ủy, thậm chí là xa hơn. Chí hướng đó của An Tại Đào chỉ có thể chôn sâu trong đáy lòng, ngay cả người thân cận nhất là Hạ Hiểu Tuyết hắn cũng không nói ra. Bởi có nói ra thì cũng không có ý nghĩa gì cả.

Nếu nói ra, Hạ Hiểu Tuyết khẳng định sẽ lại cười nhạo hắn một trận, nói là người mê làm quan.

Trải qua vài năm như vậy, An Tại Đào trên thực tế là đã bắt đầu an bài, rải đường cho mình về sau.

Đối với hắn mà nói, Khu kinh tế mới Tư Hà là một điểm, Quy Ninh là một điểm, công ty Than - Khí ga Phòng Sơn cũng là một điểm, ở mỗi điểm, thành tích càng ngày càng cao. Quyền lực trong tay hắn cũng càng ngày càng mạnh. Không ai có thể ngờ một người chưa đến ba mươi tuổi, vừa mới bước vào quan trường vài năm mà đã có dã tâm "Kiêu ngạo, ngông cuồng" như thế. Ngay ngày đầu tiên bước vào quan trường Phòng Sơn mà đã bắt đầu bài binh bố trận để nắm được quyền lực cao nhất của một thành phố cấp ba.

Không ai có thể hiểu được, cho dù là những người thân cận nhất với hắn.

Là một người tái sinh, An Tại Đào có khả năng "tiên tri", nhưng hắn không hề lợi dụng ưu thế đó để làm giàu. Trong công việc kinh doanh của Hạ Hiểu Tuyết, hắn đều không có chút trợ giúp nào. Toàn bộ tinh lực của hắn đều dùng vào con đường làm quan của chính mình.

Thời điểm vừa mới bước vào quan trường, suy nghĩ của hắn rất đơn giản, chính là "Làm thật sự", làm quan một lần tạo phúc nhất phương. Nhưng rồi cùng với sự thăng cấp của quyền lực, tầm nhìn cũng xa hơn, tiếp sau là tiến thêm một bước chỉnh hợp các loại tài nguyên, tâm tính của hắn đã dần dần thay đổi.

Hắn phải lợi dụng quyền lực trong tay để thực hiện khát vọng và lý tưởng chính trị của mình.

Lần này, hắn phải cố gắng không ngừng để đạt được quyền lực lớn hơn nữa.

Cho nên rời khỏi Phòng Sơn là việc An Tại Đào không hề mong muốn. Tuy rằng trong chốn quan trường rất nhiều biến cố không thể biết trước, truy rằng An Tại Đào cũng khó lòng tính trước được tiền đồ của mình, nhưng hiện tại Trần Cận Nam sắp lên làm Chủ tịch tỉnh, điều này đủ để chống đỡ, khiến An Tại Đào hoàn thành mong muốn trong lòng được ở lại Phòng Sơn.

Trên thực tế, nếu dựa vào kinh nghiệm lý lịch của An Tại Đào mà nói, rời khỏi Phòng Sơn để đến một thành phố cấp ba khác là rất "Nông cạn". Nhưng lưu lại Phòng Sơn lại không giống, hắn có nhiều chiến tích, uy tín đối với quần chúng rất cao. Quan trường căn cơ sâu. Mấy năm nay, hắn có thể nói là từng bước dấn thân đi lên. Ở mỗi một cương vị đều làm ra thành tích không tầm thường. Tuy rằng tốc độ lên chức nhanh hơn người thường nhưng cũng là kết quả mà ai cũng tâm phục khẩu phục.

Điểm này, thành phố Phòng Sơn sẽ không ai phủ nhận, mà cũng không ai có thể phủ nhận được.

-Cha, con chính la muốn làm thật sự. Ngày ngày ở cơ quan ngồi uống trà xem báo chí, cái kiểu này con không làm nổi. Đương nhiên, điều này cũng có lẽ là do con có thành kiến sẵn, công việc ở cơ quan cũng rất rườm rà, chỉ có điều con không quen.

An Tại Đào cười cười, biết chính mình cùng Hạ Thiên Nông đang có quan niệm khác nhau, có nói cũng nói không thông, nên chủ động chuyển hướng đề tài.

-Cha, cha với Đông Phương Du rất quen thuộc phải không? Người phụ nữ này thế nào?

Hạ Thiên Nông sửng sốt, nhìn nhìn An Tại Đào, dụi tắt điếu thuốc trong tay, trầm ngâm một chút rồi nói:

-Nghiêm khắc mà nói, người phụ nữ này bản tính không tồi, có thể chịu khổ, không quá ngông cuồng, cũng có năng lực…

Hạ Thiên Nông do dự một chút, liếc nhìn Hạ Hiểu Tuyết đang ngồi xem TV bên cạnh, hạ giọng nói:

-Chỉ là có chút tiểu nhân và lòng dạ hẹp hòi. Sao vậy? Có phải phát sinh xung đột với con không?

Cô ta là cán bộ do Chủ tịch tỉnh Trình đề bạt. Tuy nhiên hiện tại không quan trọng, dù sao lão Trình cũng đã về hưu rồi.

Hạ Thiên Nông cười cười:

-Có Trương Bằng Viễn ở đó, cô ta sẽ không thể chèn ép con được đâu.

Hạ Thiên Nông đột nhiên nhớ tới An Tại Đào chính là tâm phúc tin cậy nhất của Trương Bằng Viễn, cười ha hả, chỉ hắn:

-Này thằng ranh, còn nói là không biết nịnh bợ sao? Con làm những việc đó cho Trương Bằng Viễn còn hơn cả nịnh bợ nữa.

Hai ngày trước, Trương Bằng Viễn có gọi điện thoại cho cha nói về chuyện của con. Cha nghe ý ông ta thì hình như muốn cho con tiếp nhận vị trí của lão Chu. Nhưng nếu con đã tiếp nhận việc của công ty kia thì cũng phải làm nên chuyện gì đó, nếu không thì cũng rất khó xong việc.

Bất thình lình, Hạ Thiên Nông dường như là nhớ tới cái gì, đột nhiên cười cười, hạ giọng nói:

-Cuối năm cha lên tỉnh họp, còn gặp cả Đỗ Canh. Ha ha, con không ngờ phải không? Hai người bọn cha còn ăn cơm cùng nhau, nói không ít chuyện cũ. Tiểu Đào, mấy năm nay cha vẫn không hiểu được, rất muốn hỏi con một chút. Đỗ Canh và Cao Lâm Lâm quan hệ vô cùng bí ẩn, cũng chẳng có mấy người biết, như cha cũng không biết. Vậy Mông Hổ làm sao mà biết được? Lại còn lấy được chứng cở? Có phải con ở sau lưng không?

An Tại Đào thật không ngờ Hạ Thiên Nông sẽ đột nhiên nhắc tới Đỗ Canh.

Đối với y quả thật hắn luôn mang một tia áy náy. Trước đây, để bảo đảm cho Hạ Thiên Nông lên chức, hắn đã áp dụng một số thủ đoạn mờ ám đối với Đỗ Canh, còn cung cấp không ít chuyện của Đỗ Canh cho Mong Hổ, nên mới khiến cho Mông Hổ trước khi chết quay giáo một kích kéo Đỗ Canh xuống ngựa.

Mà ngay lúc đó, Đỗ Canh đối với An Tại Đào lại có chút coi trọng và tín nhiệm.

Nhưng An Tại Đào cũng không có cách nào, nếu không nhân cơ hội đó để hạ bệ Đỗ Canh, khiến cho Đỗ Canh và Mông Hổ tranh chấp thì cha vợ hắn Hạ Thiên Nông sẽ vĩnh viễn không có cơ hội lên chức.

Trên thực tế, nếu lúc đó Đỗ Canh có thể kéo ngã được Mông Hổ thì Hạ Thiên Nông sẽ dần trở thành Mông Hổ thứ hai. Hai người từ quan hệ đồng minh sẽ trở thành đối thủ. Vì củng cố quyền lực trong tay thì Đỗ Canh tuyệt đối sẽ không chó phép Mông Hổ thứ hai xuất hiện. Như vây, kết cục của Hạ Thiên Nông thế nào là có thể đoán trước được.

Tối thiểu, vì tiêu trừ tai hoạ ngầm, Đỗ Canh sẽ tận lực áp chế Hạ Thiên Nông, sẽ không tái uỷ quyền đi ra ngoài. Cho nên, nếu không phải lúc trước làm việc quả quyết, không cần nói vị trí Bí thư thành ủy quyền uy hiện tại, cho dù là Chủ tịch thành phố thì Hạ Thiên Nông cũng không có cơ hội.

Nếu nói Thạch Thanh cùng với Thạch gia năm đó đã thay đổi vận mệnh nhân sinh của Hạ Thiên Nông thì An Tại Đào lại là lực lượng quyết định thay đổi vận mệnh chính trị của Hạ Thiên Nông.

Nhớ lại, bất kể là thời điểm nào trên con đường thăng quan của Hạ Thiên Nông cũng đều có bóng dáng của An Tại Đào.

Nếu không có An Tại Đào, Trần Cận Nam sẽ không biết đến Hạ Thiên Nông. Nếu không có An Tại Đào, Mạnh Cúc cũng sẽ không buông lòng dạ tự mình đi cầu xin Triệu lão. Hết thảy, hết thảy, mấu chốt đều ở An Tại Đào.

Những việc này, Hạ Thiên Nông trong lòng đều rất rõ ràng. Cho nên đối với con rể, Hạ Thiên Nông trong lòng kỳ thật là có vài phần cảm kích.

An Tại Đào xấu hổ cười cười:

-Cha, đều là chuyện quá khứ, con quên hết rồi. Đúng rồi, cha và Đỗ Canh…?

Thấy con rể lảng tránh, Hạ Thiên Nông liền cười cười:

-Với cha còn muốn giấu sao? Quá khứ lâu như vậy, không cần nói là cha mà ngay cả Đỗ Canh cũng mơ hồ đoán ra là do con. Dù sao, lúc ấy con mới chỉ hơn hai mươi tuổi. Chỉ là chúng ta tuyệt đối không ngờ, con còn trẻ tuổi như vậy mà đã đem mấy lão già này ra làm trò đùa bỡn, ngay cả cha lúc đó cũng đều là quân cờ trong tay con đúng không? Thằng nhóc này.

Hạ Thiên Nông thanh âm hơi hơi có chút cảm thán. Đối với người con rể này, ông ta trong lòng luôn bay bổng một màn sương mù. Là kẻ lõi đời mười mấy năm trên quan trường, không ngờ nhìn không thấu một nguời trẻ tuổi mới đặt chân vào quan trường, chuyện này có kỳ lạ hay không?

-Con nói là Đỗ Canh nên coi cha như kẻ thù? Không, tiểu Đào, con vẫn còn trẻ, không hiểu rằng trên quan trường không có kẻ thù vĩnh viễn mà chỉ có lợi ích vĩnh viễn thôi. Có cha con ở tỉnh, lại có cha đang ngồi vị trí này, y không có quyền lựa chọn.

Đỗ Canh tái hôn, nhà gái là con gái Cao Lâm Lâm của Cao Dương.

Hạ Thiên Nông lại tiếp.

An Tại Đào nghe Hạ Thiên Nông nói mấy câu này, không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn. Hắn thật không ngờ Đỗ Canh thực cùng Cao Lâm Lâm kết hôn. Chứng tỏ hai người này cũng có cảm tình với nhau.

-Thật không ngờ!

An Tại Đào kinh ngạc nói:

-Chính là Cao Lâm Lâm à?

An Tại Đào nhớ lại lúc ấy, sau khi Mông Hổ tố cáo, tin tức Đỗ Canh và con gái nguyên Bí thư thành ủy Cao Dương thông đồng đã truyền khắp Tân Hải. Cao Dương kịch liệt phản đối.

Cao Dương vốn nghĩ Đỗ Canh đối xử tử tế với mình, tôn trọng mình là bởi vì đối nhân xử thế tốt, biết tôn trọng đồng chí lão thành, nhưng không ngờ lại đùa giỡn con gái của mình. Là con gái bán rẻ thân mình để đổi lấy, Cao Dương vốn bị bệnh huyết áp cao tức giận đến hộc máu ngất đi, bệnh nặng một thời gian.

Nghĩ đến đây, An Tại Đào khóe miệng khẽ mỉm cười.

Như hiểu được An Tại Đào suy nghĩ cái gì, Hạ Thiên Nông liếc mắt nhìn hắn:

-Bí thư Cao đã qua đời rồi. Sauk hi Bí thư Cao qua đời được nửa năm, Cao Lâm Lâm lấy Đỗ Canh, đồng thời điều đến tỉnh, hiện tại đang ở văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh làm một Phó cục trưởng.

An Tại Đào nhíu nhíu mày, lập tức ý thức được Cao Lâm Lâm điều động có liên quan đến Hạ Thiên Nông:

-Cha, cha giúp Cao Lâm Lâm điều động à?

Hạ Thiên Nông thở dài, âm điệu hơi có chút phức tạp:

-Đúng vậy, lúc đó Đỗ Canh tới tìm cha, cha ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy Đỗ canh đúng là có chút thua thiệt, cho nên mới tìm…

Hạ Thiên Nông nói tới đây lập tức biến sắc, ngừng lại. An Tại Đào trong lòng cười thầm, biết đề cập đến Lưu Phương, Hạ Thiên Nông không dám nói nữa, sợ chọc giận mẹ con Thạch Thanh.

Nhìn thấy An Tại Đào khóe miệng hiện ra một chút nghiền ngẫm tươi cười, Hạ Thiên Nông hung hăng trừng mắt nhìn hắn, chợt khụ khụ ho khan hai tiếng.

Trong lúc hai cha con đang nói chuyện, Thạch Thanh đã bưng lên một bàn lớn thức ăn. Có thịt, có cá, còn có hải sản, tươi ngon đẹp mắt vô cùng. Tay nghề làm bếp của Thạch Thanh cao như thế, nhưng con gái bà thì…

An Tại Đào lắc lắc đầu: "Đức tính tốt như vậy sao lại không di truyền?"

Thạch Thanh tháo tạp dề, đang rót rượu cho hai cha con Hạ Thiên Nông và An Tại Đào, đột nhiên nghe thấy An Tại Đào miệng lẩm bẩm như nói cái gì đó, Thạch Thanh kỳ quái nhìn con rể:

-Tiểu Đào, con lẩm bẩm cái gì đấy? Sao, chê đồ ăn mẹ nấu không ngon à?

An Tại Đào vừa mới nhét một miếng cá vào miệng, giật mình vội nói:

-Mẹ, mẹ làm đồ ăn quả thực rất ngon. Là con đang suy nghĩ, tay nghề làm bếp của Hiểu Tuyết so với mẹ…

An Tại Đào lời nói còn không có nói xong, liền không dám nói tiếp nữa. Bởi vì Hạ Hiểu Tuyết bên cạnh hắn đã hung hăng giơ nắm tay trắng mịn lên. Hắn ha hả cười, khẩn trương cúi đầu ăn.

Ăn xong cơm, cả nhà cùng ra phòng khách, vừa xem TV vừa nói chuyện.

Hạ Hiểu Tuyết nhàm chán không ngừng đổi kênh. Trong lúc vô tình ấn đến kênh của đài truyền hình Lam Yên thì không đổi nữa, bởi vì cũng chẳng có phim truyền hình cô thích xem. Lúc này, đài truyền hình các nơi và đài CCTV đều đang phát các tiết mục ca múa nhạc chào mừng năm mới, rồi hỏi thăm linh tinh, tìm đâu ra phim truyền hình?

-Ôi, mọi người nhìn kìa, là cha đấy.

Hạ Hiểu Tuyết đột nhiên hô lớn.

Mọi người đều nhìn chằm chằm Tv, thấy trên màn hình đang có cảnh Hạ Thiên Nông nói chuyện ở một hội nghị, sau đó là một giọng nữ MC thuyết minh:

-Kính thưa các bạn, gàn đây, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đã đồng loạt ra quân tiến hành truy quét băng đĩa, văn hóa phẩm đồi trụy. Bí thư thành ủy Hạ Thiên Nông trong lễ tổng kết chiến dịch đã nhấn mạnh. Ngày 6 tháng 2, cục Công an thành phố, cục Giám sát an toàn, cục Văn hóa và Ủy ban nhân dân thành phố đã liên hợp kiểm tra, thu giữ rất nhiều băng đĩa cũng như sách báo có nội dung khiêu dâm, đồi trụy, đồng thời tiêu hủy toàn bộ.

Hiểu Tuyết ha ha cười:

-Cha à, ở chỗ cha truy quét văn hóa phẩm đồi trụy, chỉ e là quét không hết thôi.

Hạ Thiên Nông ha hả cười:

-Đơn giản là làm theo lệ thường thôi mà. Nếu truy quét nghiêm ngặt, đã không còn chỗ ăn chơi rồi, kinh tế Lam Yên cũng sẽ suy sụp.

Ở nhà, đối với người thân của mình, Hạ Thiên Nông đương nhiên sẽ nói như vậy. Nhưng khi đối mặt với giới truyền thông, ông ta đương nhiên sẽ quả quyết là sẽ làm đến cùng.

-Ha ha, kỳ thật băng đĩa khiêu dâm cũng không có gì. Hai ngày trước, con nghe nói ở nước ngoài có một đôi vợ chồng trẻ bởi vì ở nhà xem đĩa phim khiêu dâm, bị người của cục công an bắt đi. Chuyện này ở trên mạng đã dấy lên làn sóng tranh luận rất lớn.

-Bọn họ làm như vậy là để phạt lấy tiền.

An Tại Đào cười ha hả.

Hạ Thiên Nông gật gật đầu:

-Đây đúng là mấu chốt, ở thành phố chúng ta cũng tồn tại vấn đề này. Gần đây cha đang nghiên cứu làm thế nào để giảm bớt hiện tượng này. Nhưng cha cũng biết, chỉ cần thể chế không thay đổi thì cũng bằng thừa.

An Tại Đào cười cười, quay đầu lại, trong lúc vô tình nhìn Thạch Thanh một cái, đúng lúc ấy Thạch Thanh cũng đang nhìn hắn.

An Tại Đào có chút kỳ quái, vừa rồi ánh mắt Thạch Thanh nhìn hắn có chút phức tạp. Đây hoàn toàn là hành động vô tình, nhưng Thạch Thanh "Có tật giật mình" nên lại nhìn ra một ý khác.

Nó nhìn mình làm gì? Sao ánh mắt lại không có ý tốt? Thạch Thanh trong lòng nhảy dựng, cảm thấy bất an.

Bởi vì tin tức trên TV, bởi vì mấy người Hạ Hiểu Tuyết đang bàn luận sôi nổi, bởi vì ánh mắt vô tình của An Tại Đào, Thạch Thanh đột nhiên nhớ tới một chuyện cũ, một chuyện xấu hổ mà đã mấy năm bà chôn giấu trong lòng.

Ngày hôm đó, Hạ Thiên Nông đi công tác, bà ở nhà một mình không có việc gì làm liền mượn bạn một "Đĩa phim" về xem. Đang lúc mặt mũi nóng bừng thì đột nhiên An Tại Đào đến. Thạch Thanh vốn nghĩ An Tại Đào không phát hiện ra, nhưng đến khi An Tại Đào đi rồi, Thanh Thanh mới phát hiện công tắc nguồn điện đầu VCD đã được An Tại Đào thuận tay đóng lại.

Tình thế cấp bách, bà còn chưa kịp tắt nguồn điện, chỉ mới tắt TV. Điều này có nghĩ là việc mình xem đĩa phim khiêu dâm đã bị con rể phát hiện. Ngay lúc đó, Thạch Thanh xấu hổ và giận dữ thiếu chút nữa ngất đi được.

Giờ đây nghĩ lại, bà lại mặt mũi đỏ bừng, hô hấp có chút dồn dập.

An Tại Đào có chút kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Chuyện đó đã mấy năm nay rồi, hắn đã sớm quên sạch, sẽ không bởi vì TV đưa tin tức này mà liên tưởng đến chuyện đó được.

Nhưng hiện tại Thạch Thanh biểu hiện lại có chút kỳ quái, An Tại Đào trong lòng tò mò nghĩ, không kìm nổi nhìn Thạch Thanh vài lần.

Khụ!

Thạch Thanh bỗng đứng dậy, mặt đỏ bừng, vừa đi vào phòng bếp vừa nói:

-Tôi đi gọt táo cho mọi người ăn.

An Tại Đào dạo qua một vòng trong phòng sách của Hạ Thiên Nông, vốn định tìm một quyển sách để xem giết thời gian. Trong lúc vô tình, hắn thấy một văn kiện trên bàn Hạ Thiên Nông, nhìn lướt qua thấy hứng thú liền cầm lên xem.

Đó là văn kiện mà Ủy ban nhân dân thành phố chuyển cho Thành ủy Lam Yên. Là một hạng mục do tập đoàn than và khí đốt Lam Yên đề xuất, muốn tiến hành đầu tư xây dựng trạm cấp khí cho xe ô tô trên toàn thành phố.

Trạm cấp khí cho xe ô tô? An Tại Đào trong lòng lập tức liền nhớ lại kiếp trước: Cái này gọi là trạm cấp khí nén hoặc là trạm cấp khí đốt hóa lỏng, chuyên môn cung cấp cho xe ô tô, giống như các trạm xăng dầu trên toàn thành phố.

An Tại Đào trong lòng hiểu được, trên thế giới, việc dùng khí nén và khí đốt hóa lỏng làm nhiên liệu cho xe ô tô đã có lịch sử nhiều năm. Italy là nước khởi xướng, sau đó trên thế giới nhiều quốc gia cũng bắt đầu thăm dò.

Công ty Dương Quang của Quy Ninh sản xuất cũng chính là máy cấp khí loại này. An Tại Đào trong lòng trầm ngâm. Tuy rằng chuyện này cũng không mới mẻ, nhưng hắn cảm thấy nó mang đến một gợi ý và linh cảm nào đó.

Nghĩ đến đây, hắn lập tức gọi điện thoại cho Lý Kiệt.

Lý Kiệt đang ăn cơm với người nhà, nhận được điện thoại của An Tại Đào, y hướng chị mình cười cười:

-Chị, là điện thoại của Trợ lý chủ tịch thành phố An.

Lý Tương thản nhiên cười:

-Lãnh đạo của em gọi điện thoại cho em. Em báo cáo với chị làm gì?

Nói xong, Lý Tương quay đầu đứng dậy đi vào phòng bếp giúp đỡ mẹ dọn dẹp.

Lý Kiệt cười khổ một tiếng, ấn nút nhận cuộc gọi:

-Xin chào Trợ lý Chủ tịch thành phố An, tôi là Lý Kiệt.

-Lý Kiệt à, tôi đang ở Lam Yên, ở nhà không có việc gì chứ? Đúng rồi, tôi nghe nói cha mẹ cậu đều chuyển đến thành phố rồi à? Chị cậu có về ăn tết không? Thay tôi chúc tết cha mẹ và chị cậu nhé.

An Tại Đào ngữ tốc rất nhanh, vội vàng nói.

Lý Kiệt thầm nghĩ: "Anh gọi điện thoại đến là chúc tết nhà tôi sao? Sắp hết tết đến nơi rồi mới nhớ tới chị của tôi?"

Tâm tư của Lý Tương đối với An Tại Đào, Lý Kiệt trong lòng rất rõ ràng. Nhiều năm như vậy, Lý Tương vẫn đóng cửa thế giới tình cảm của mình, chưa từng kết giao với bất cứ người đàn ông nào, đã trở thành nỗi lo của cả nhà Lý gia.

Biết chị mình với An Tại Đào không thể có bất cứ khả năng gì, nhưng trong tiềm thức Lý Kiệt vẫn mong chờ An Tại Đào có thể đem đến cho chị mình một chút an ủi.

-Đúng vậy, lãnh đạo. Trước tết chúng tôi đã chuyển nhà rồi. Tôi ở thành phố có mua hai căn hộ, tôi ở một căn và bố mẹ ở một căn đối diện. Mẹ tôi vẫn nhắc nhở là phải mời ngài đến ăn cơm. Cảm ơn sự quan tâm của lãnh đạo, tôi sẽ chuyển lời. Trợ lý An, chị tôi đang ở trong bếp, ngài có muốn nói chuyện một chút không?

Lý Kiệt cười cười. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

An Tại Đào trong lòng run lên, do dự một chút rồi cười nói:

-Để lúc khác, hôm nay tôi gọi điện thoại cho cậu là có hai việc cần cậu làm.

Nói tới công tác, Lý Kiệt lập tức kiềm chế tình cảm, trịnh trọng nói:

-Lãnh đạo, xin mời cứ nói.

An Tại Đào thở phào một cái:

-Chuyện thứ nhất, cậu lập tức triệu tập phòng ban có liên quan của công ty, mở một hội nghị tọa đàm công nhân viên chức. Trưng cầu ý kiến cũng như đề xuất của bọn họ đối với sự sắp xếp công tác của công ty. Nhớ là phải làm thật cẩn thận, không được để ra sai sót, nếu không chúng ta sẽ không thể xong việc được đâu.

-Vâng, sáng mai tôi sẽ bố trí. Ngài yên tâm, tôi sẽ theo sát.

-Ừ, Lý Kiệt, trong khoảng thời gian này, tôi có thể phải ở lại Lam Yên vài ngày. Hiểu Tuyết muốn ở nhà với bố mẹ, tôi cũng không thể đi được. Đành nhờ cả vào cậu vậy, cậu vất vả rồi.

-Lãnh đạo khách khí như vậy, tôi thật sự rất xấu hổ.

-Được rồi, còn một chuyện nữa. Cậu lập tức chứng thực một chút, lập tức tổ chức một đoàn khảo sát, thành viên gồm có Phòng hành chính, Đảng ủy, phòng Tài vụ, phòng An toàn sản xuất, do lão Lương dẫn đầu, sáng sớm mai liền tới Lam Yên tập hợp. Tôi muốn dẫn bọn họ đến Tập đoàn than và khí đốt Lam Yên học tập kinh nghiệm vận hành cũng như xây dựng một số hạng mục của họ.

Nhớ kỹ, sáng mai đến văn phòng làm một công văn khảo sát fax qua bên tập đoàn Than và khí đốt Lam Yên, liên hệ trước một chút.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv