Ngô Quốc Cẩm thầm mắng Giải Vân và Trịnh Lan không còn manh giáp, hoàn toàn quên mất chính mình cũng tham lam giơ tay há mồm tham gia với hai người ấy. Kỳ thật càng ghê tởm vô sỉ hơn.
Ngô Quốc Cẩm thở dài:
-Hai người nghe tôi nói đây, sau này ngoan ngoãn làm người, đừng gây sự với An Tại Đào nữa. Hôm nay tôi mới biết được, Bí thư Thành ủy Trương không phải xem trọng hắn một cách bình thường! Ở thành phố Phòng Sơn, có Bí thư Trương ra sức ủng hộ, hắn gần như không e dè chỗ nào nữa.
-Vừa rồi, An Tại Đào mới nhắc vấn đề Trịnh Lan, xem như là bắt được nhược điểm của anh, âm thầm uy hiếp đến tôi rồi.
Ngô Quốc Cẩm oán hận khoát tay:
-Đừng hòng!
-Chủ tịch thành phố Ngô, sao có thể như vậy được?
Trịnh Lan nghe nói An Tại Đào bắt được nhược điểm của y, vội vàng biện bạch. Y cho rằng, An Tại Đào mới đến mấy ngày, không quen biết ai cả, muốn tìm được nhược điểm của y quả không dễ dàng. Hơn nữa, y tự hỏi, rất nhiều chuyện được làm rất bí mật, không để lại dấu vết gì cả.
-Không thể nào cái rắm ấy!
Nghe Trịnh Lan biện bạch, Ngô Quốc Cẩm lập tức nổi giận, buông một câu thô tục.
-Tiền boa của Tiến Hồng anh có ăn không? Công ty Ga Thiên Nguyên không phải do em anh âm thầm khống chế sao? Anh xem những người khác đều là thằng khờ hả?
"Bùm"!
Ngô Quốc Cẩm phẫn nộ đập bàn:
-Đừng nói là An Tại Đào, ngay cả tôi anh cũng không giấu diếm nổi!
Trịnh Lan đỏ mặt tía tai cúi đầu, không dám nói gì nữa.
-Được rồi, mau cút đi. Chuyện đã rõ ràng, An Tại Đào để lại một con đường sống nhỏ nhoi. Trịnh Lan, tôi mặc kệ anh làm thế nào, dù là anh quỳ gối trước mặt An Tại Đào xin tha thứ thì cũng phải làm cho mọi chuyện yên ổn cho tôi!
-Còn anh nữa Giài Vân, không được gây cãi với An Tại Đào. Hắn muốn thành lập công ty tập đoàn, thì anh phải hết sức phối hợp với hắn. Dù hắn làm thế nào anh cũng không được phản đối, đếu phải tích cực đáp lại. Hắn có thể bảo vệ vị trí hiện tại của anh hay không thì còn phải xem hành động thực tế của anh nữa.
Ngô Quốc Cẩm mệt mỏi, tâm phiền ý loạn ngã xuống, tựa vào ghế xoay, khoát tay:
-Về hết đi, đừng gây rắc rối cho tôi nữa. Đủ loạn rồi!
Trở lại văn phòng của mình, Đông Phương Du có chút mệt mỏi tựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Vốn nghĩ rằng An Tại Đào sẽ đi theo sau, nhưng đợi nửa ngày vẫn không thấy tới, cô hơi phiền lòng.
Cô ngồi thẳng lên, quay đầu nhìn ra cửa sổ. Màu trời u ám, gió lạnh gào thét, trước đây hai ngày, thời tiết đột nhiên trở nên lạnh giá.
Trên nhánh cây ngô đồng khô quắt ngoài cửa sổ, có một con chim sẻ nhỏ đang nhảy nhót. Trong gió lạnh, trên nhánh cây đang lay động, con chim sẻ nhỏ vươn thẳng hai cánh, kêu "chiêm chiếp" thật to. Con chim sẻ trắng xám bình thản kỳ lạ này, dường như đang nhảy một vũ điệu tuyệt vời trước mắt Đông Phương Du, trong lúc nhất thời, cô nhìn đến say mê.
Chậm rãi quay đầu lại, trước mặt cô dường như lại hiện ra một khuôn mặt tuổi trẻ mà tuấn lãng. Đúng là gương mặt đã khiến cô mất ngủ mấy ngày.
Cô không phải cuồng si, mà là lúc tiếp Chủ tịch tỉnh Trình, trong lúc vô ý lại có được một tin tức ghê gớm, một tin tức khiến cô mấy đêm liền mất ngủ.
Cô có thể từ một cán bộ bình thường trong cơ quan Tỉnh ủy đi thẳng lên chức Chủ tịch của một thành phố cấp Địa, hoàn toàn là công sức đề bạt của Trình Nguyên Cương. Chủ tịch tỉnh Trình mấy năm nay ở tỉnh Đông Sơn đã đề bạt tổng cộng hai nữ cán bộ, một là Lý Thu Vân, hai là Đông Phương Du.
Quan hệ của Lý Thu Vân với Chủ tịch Tỉnh Trình hơi đặc biệt. Cô ta là em gái người vợ đã mất của Chủ tịch Tỉnh Trình, việc cô ta được đề bạt hiển nhiên có chứa nỗi niềm thương nhớ người vợ quá cố của Chủ tịch Tỉnh Trình.
Còn Đông Phương Du thì được thơm lây nhờ chồng mình. Trần Cương, chồng cô từng là thư ký của Chủ tịch Tỉnh Trình trong mấy năm. Đương nhiên, lúc đó, Trình Nguyên Cương còn chưa nắm quyền ở tỉnh Đông Sơn.
Đông Phương Du khẽ nhắm hai mắt, cảnh tượng đêm đó ở nhà Trình Nguyên Cương lại hiện ra.
Tin Chủ tịch Tỉnh Trình phải lui xuống thật ra cũng đã có thời gian đồn đại trong cơ quan Tỉnh ủy, nhưng không ai có thể xác định được. Là dòng chính thống của Chủ tịch Tỉnh Trình, mấy năm nay thường lui tới, Đông Phương Du tất nhiên quen thuộc với cả nhà Chủ tịch Tỉnh Trình. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Buổi chiều, Đông Phương Du và con gái của Chủ tịch tỉnh Trình, Trình Lệ Na cùng nhau dạo phố ăn cơm chiều, phải đến nhà họ Trình một chuyến. Tin Trình Nguyên Cương phải lui xuống là do Trình Lệ Na nói ra, Đông Phương Du trong lòng có chút thương cảm.
Tuổi tác không tha cho bất cứ ai! Người có quyền lực lớn thế nào, chức vụ cao thế nào, cuối cùng cũng phải có một ngày lui xuống.
Chơi ở nhà họ Trình một lúc, trước khi đi, Đông Phương Du được Trình Nguyên Cương gọi vào thư phòng.
-Chú Trình!
Đông Phương Du cung kính đứng đó. Vì thân thiết với nhà họ Trình nên Đông Phương Du mới xưng hô thân mật thế. Đông Phương Du là một người mang ơn biết báo đáp, dù cho biết Trình Nguyên Cương phải lui, nhưng thái độ của cô với Trình Nguyên Cương càng cung kính hơn.
Trình Nguyên Cương có một vệt đen vắt ngang qua trán, chầm chậm cười:
-Đông Phương này, sau này nên thường đến nhà chơi. Mấy năm nay, chú cũng xem cháu như Lệ Na vậy.
Chủ tịch Tỉnh Trình là người có tính cách vô cùng uy nghiêm. Những lời đầy tình cảm thế này, nếu không phải lúc sắp lui xuống, chắc ông cũng không nói với Đông Phương Du. Hai mắt Đông Phương Du đỏ lên:
-Dạ, chú Trình. Cháu hiểu rồi.
-Ha ha, chú phải lui xuống, trung ương đã nói với chú rồi, qua tết thì chú chính thức về rồi.
Nói đến đây, giọng nói của Trình Nguyên Cương có chút cảm thán. Đến lúc phải lui là quy luật phát triển của lịch sử, ai rồi cũng phải có một ngày như vậy. Nhưng đến lúc ngày này thật sự đến, có mấy người thật sự vui vẻ đón nhận đâu?
Nhất là loại người quyền cao chức trọng, làm đến Chủ tịch Tỉnh như Trình Nguyên Cương. Khi tại vị, trong tỉnh Đông Sơn, ông ta là vua, cao cao tại thượng, rất uy nghiêm, không thể chạm tới, sao khi lui về thì sao? Trong cơ quan Tỉnh ủy, rốt cuộc còn có mấy người nhìn thấy ông mà kinh sợ?
-Chú có mấy câu dặn cháu.
Trình Nguyên Cương có vẻ nghiêm trọn:
-Lời này chỉ nói trong thư phòng này, nhất định không được truyền ra ngoài. Về nhà cũng không được nói với Tiểu Trần.
Đông Phương Du hồi hộp, có lẽ là liên quan đến tiền đồ chính trị của mình, liền nín thở gật đầu.
-Chú nghe nói cháu không qua lại với đồng chí Tiểu An ở Phòng Sơn.
Trình Nguyên Cương nhẹ nhàng đem quan hệ của Trần Cận Nam và An Tại Đào nói qua một lần. Ông ấy cũng có ý tốt. Trần Cận Nam sẽ tiếp nhận vị trí của ông, trở thành Chủ tịch Tỉnh Đông Sơn. Nếu Đông Phương Du tiếp tục "không qua lại" với con trai của Trần Cận Nam, dựa vào cá tính của Trần Cận Nam, Đông Phương Du chắc chắn là phải "ăn mì".
Tính Trình Nguyên Cương rất cẩn thận, nghiêm túc, chuyện của các lãnh đạo khác, ông ít xen vào. Chuyện này ông đích thân nói với Đông Phương Du mà không phải để Trình Lệ Na nói là để giữ bí mật.
Nghe nói An Tại Đào là con của Trần Cận Nam, Đông Phương Du giật mình kinh hãi, khiếp sợ vô cùng. Nếu người khác nói thì cô sẽ không tin, nhưng Trình Nguyên Cương nói, cô không thể không tin.
Về đến nhà, cô càng nghĩ càng bất an. Khó trách An Tại Đào còn trẻ như thế mà đã leo lến chức vụ cao như vậy, khó trách Trương Bằng Viễn ưu ái hắn có thừa. Hóa ra, hóa ra phía sau hắn là Trần Cận Nam quyền cao chức trọng.
Con trai Trần Cận Nam! Lập tức trở thành con trai của Chủ tịch Tỉnh Trần! Hai ngày nay, Đông Phương Du luôn tự nhắc như thế để làm dịu đi quan hệ với An Tại Đào, nhưng không đến mức mất hết giá trị chức Chủ tịch thành phố này của cô.
Đông Phương Du đang hồi tưởng thì cửa phòng làm việc thình lình bị đập vang.
"Thùng thùng thùng!"
Đông Phương Du lấy lại bình tĩnh, nói lớn:
-Vào đi!
An Tại Đào từ tốn đẩy cửa bước vào, mỉm cười:
-Chủ tịch thành phố Đông Phuơng, chị tìm tôi sao?
-Đồng chí Tại Đào, mời ngồi, ngồi xuống rồi nói.
Đông Phương Du đã hoàn toàn có chủ ý phải cải thiện mối quan hệ với An Tại Đào, nên thái độ của cô rất nhiệt tình, thậm chí còn hơn ân cần.
An Tại Đào thật bất ngờ. Nếu là trường hợp công khai thì Đông Phương Du phải làm thế cho người khác xem, nhưng chỉ có hai người, làm như vậy dường như hơi kỳ lạ.
Người phụ nữ này có làm sao không? Đột nhiên đổi tính vậy?
Không ngờ Đông Phương Du lại tự rót cho An Tại Đào một ly nước trà, sau đó ngồi xuống cạnh An Tại Đào trên ghế sô pha. Hai người gần trong gang tấc, ngay cả tiếng thở cũng có thể nghe được, chỉ có điều không biết nói gì cho phải, làm không khí trở nên nặng nề.
Đông Phương Du dù sao cũng là Chủ tịch thành phố, là lãnh đạo trực tiếp của An Tại Đào. Cô cho rằng cô đã biểu lộ đầy đủ thiện ý và hữu hảo. Cô không tin rằng ngay cả những loại ám chỉ như thế mà An Tại Đào cũng không nhận ra.
Trong suy nghĩ của cô, An Tại Đào phải chủ động nói gì đó, sau đó hai người xóa tan hận thù, sau này trở thành quan hệ cấp trên và cấp dưới tốt đẹp hơn. Nhưng An Tại Đào kia dường như đang giả ngu, cứ yên lặng ngồi một chỗ, mắt cứ trơ ra, không nói câu nào.
Chẳng lẽ bà già này còn phải chủ động cúi đầu với anh?
Đông Phương Du oán hận mắng thầm. Hơi thở không khỏi hơi dồn dập, sắc mặt cũng hơi ửng đỏ.
Ngay giữa lúc cô cảm thấy tình hình khá phức tạp, đã thấy An Tại Đào nhìn lại, hỏi với giọng điệu có vẻ "đùa cợt" nhẹ nhàng:
-Chủ tịch thành phố Đông Phương, không phải chị phát bệnh đấy chứ?
Thật ra An Tại Đào hỏi rất nghiêm túc.
Đông Phương Du tức giận đến nỗi mặt đỏ cả lên. Cô phẫn nộ đứng bật dậy, chuẩn bị rời khỏi chỗ thằng nhóc khốn kiếp kia, để quay lại sau bàn làm việc của mình. Cô không lường trước được vì quá kích động, dùng sức quá mạnh, nên toàn thân cô hơi lảo đảo một chút rồi ngã xuống.
An Tại Đào gần như theo bản năng vươn tay ra, trong nháy mắt, toàn thân Đông Phương Du gục hết vào ngực An Tại Đào, còn bộ mông đẫy đà của cô thì ngồi cả trên gối của An Tại Đào, khiến An Tại Đào có một cảm giác khác thường, một loại khoái cảm được kích thích không gì sánh kịp.
Chuyện này đột nhiên gợi lên bản năng đàn ông trong người An Tại Đào. Hắn hơi mơ hồ, có lẽ là do tiềm thức, hắn dùng hai tay ôm chặt Đông Phương Du vào ngực.
Hai cánh tay không biết đã vòng ra tới bộ ngực nở nang của Đông Phương Du từ khi nào. Đông Phương Du đầu óc trống rỗng, nhưng phía thân dưới lại truyền đến từng đợt khoái cảm.
-A!
Đông Phương Du vội vàng đẩy An Tại Đào ra, mặt đỏ bừng như lửa. Cô không dám nhìn An Tại Đào, xoay qua, cúi đầu bước đi, run giọng nói:
-Anh về trước đi, hôm nào chúng ta bàn lại.