Trên đường lên thành phố, An Tại Đào im lặng không nói gì.
Bành Quân ngồi ở ghế lái phụ do dự một chút rồi nói nhỏ:
-Sếp, tôi đi vòng quanh, nghe mấy doanh nghiệp cùng mấy công nhân viên chức nói chuyện, cũng biết được một ít.
-Ồ, nói nghe thử đi.
An Tại Đào khoát tay nói.
-Vấn đề của Hạ Canh thì nhiều lắm, Ủy ban Kỷ luật đã điều tra được không ít. Tham ô, nhận hối lội, lạm dụng công quỹ…mấy chuyện đó gã đều có dính vào, chỉ là lãnh đạo thành phố đang xem phải xử lý gã bằng cách nào. Nghe nói gã và vị phó Chủ tịch thành phố Chu kia có quan hệ rất mật thiết.
An Tại Đào thản nhiên cười:
-Chuyện Hạ Canh không cần phải xen vào. Chuyện Hạ Canh có vấn đề ai cũng biết. Hơn nữa, mấy chuyện này, nếu muốn điều tra lại có thể không tra ra sao? Cán bộ công tác trong doanh nghiệp, trên người sao sạch sẽ được? Chỉ cần muốn là có thể điều tra ra. Nhưng ý của thành phố rất rõ, không muốn làm rùm beng chuyện này.
-Có lẽ, Hạ Canh sẽ chỉ bị miễn chức trong nội bộ Đảng, không làm cho chuyện trở nên quá lớn.
-Tôi cũng hy vọng giải quyết âm thầm thôi vì chuyện này có lợi cho công ty trước khi định giá.
An Tại Đào nói thêm một câu, đồng thời hỏi:
-Công nhân viên chức thì thế nào?
-Cũng coi như là ổn định rồi, chỉ là hận Hạ Canh thấu xương.
Bành Quân mỉm cười:
-Lãnh đạo, có muốn triệu tập công nhân viên chức nói chuyện một chút không? Sắp đến năm mới rồi, em sợ họ sẽ làm ầm ĩ nữa.
An Tại Đào im lặng một chút:
-Chờ hai ngày nữa đã, chờ tôi giải quyết công việc xong hết sẽ nói chuyện với họ.
-Sếp, còn chuyện này. Có người nói Trịnh Nhuận này cũng rất tham lam, không thua kém gì Hạ Canh đâu. Nghe nói, y ở công ty Ga Thiên Nguyên có ngoại hiệu là Diêm Vương thứ hai, tham lam vô độ. Mỗi ngày Thiên Nguyên dùng một lượng ga rất lớn, người buôn ga chen nhau đấu thầu tranh nhau mua, muốn mua được phải trích phần trăm trên mỗi tấn ga. Một năm cũng là một con số cực kỳ đáng sợ.
Bành Quân mỉm cười:
-Sau khi tới xí nghiệp tôi mới hiểu được, cán bộ trong xí nghiệp hưởng béo bở cũng rất đầy đủ, hơn chúng ta tưởng tượng nhiều. Cũng giống Hạ Canh và Trịnh Lan, chiêu trò cũng rất nhiều.
-Hâm mộ hả? Nếu không, tôi cũng buông anh ra, anh ở xí nghiệp làm thêm vài năm nữa cho phát tài nha?
An Tại Đào nửa đùa nửa thật nói, khóe miệng nhếch một nụ cười kỳ lạ.
Hắn cũng hiểu, từ lúc Bành Quân đi theo mình, vốn chưa bao giờ gặp được lợi lộc gì, dù là kinh tế hay chính trị, anh hiện giờ cũng chỉ là một cán bộ cấp phòng.
Bành Quân giật mình kinh hãi, mặt căng thẳng, toát mồ hôi:
-Sếp, em không có tâm tư như thế đâu, em chỉ nói vậy thôi!
An Tại Đào mỉm cười, không nói đến chuyện này nữa, im lặng một lúc. Hắn hiểu tính cách của Bành Quân, ít khi nào nói chuyện suông. Tối nay, anh ta nhắc chuyện Trịnh Nhuận vơ vét của cải, chắc chắn là đã có một ít chứng cứ rõ ràng, biết Trịnh Nhuận có khả năng "chèn ép" mình.
Giờ mới đề cập đến chuyện đánh trả.
-Anh cứ tìm hiểu tình hình thêm, mấy ngày này cố hết sức nắm vững tình hình, đến lúc đó, chúng ta triển khai công tác cũng tốt hơn.
An Tại Đào nhìn Bành Quân thật sâu, không hề nói rõ, nhưng Bành Quân hiểu rõ ý hắn. Đây là sự ăn ý của lãnh đạo và thư ký. Loại ăn ý này, được bồi dưỡng từ quá trình làm việc lâu dài với nhau, ngay cả người lái xe Hoàng Thao, thật ra cũng không hiểu hai người đang nói chuyện bí mật gì.
Đối với đám người Trịnh Nhuận, An Tại Đào chủ yếu dùng sách lược "chèn ép và thị uy", tạm thời cũng không ra tay tiêu diệt. Nếu đám người Trịnh Lan yên lặng ngồi xuống, nhu thuận trong vị trí của mình thì thôi, nhưng nếu y muốn nổi loạn thì An Tại Đào tuyệt đối không nương tay.
Mà một khi ra tay thì sẽ là đòn chí tử, không cho Trịnh Nhuận bất kỳ cơ hội trở mình nào.
Có câu nói giậu đổ thì bìm leo, thấy người cháy nhà còn chạy tới hôi của, thấy người chết đuối ném đá xuống giếng ….Nhiều lúc An Tại Đào không thể không bội phục trí tuệ của ông bà đã sáng tạo ra những câu hàm chứa rất nhiều thế thái nhân tình, có thể nói là trải qua ngàn vạn năm rồi mà ý nghĩa vẫn không sai lệch.
Nơi nào có người thì nơi đó có giang hồ, chỉ cần xã hội loài người còn tồn tại thì chuyện vơ vét này còn tiếp tục xảy ra.
Trịnh Lan bị Chủ tịch thành phố An mới tới miễn chức ngay tại chỗ! Tin này lan truyền ra ngoài, các xí nghiệp cấp dưới ở Phòng Sơn lập tức chấn động. Khi tin này đến công ty Ga Thiên Nguyên, còn hơn cả một trận động đất.
Lý Cương và vài vị phó Tổng giám đốc gặp mặt nhau, lập tức bắt đầu sửa chữa những dấu vết mà Trịnh Nhuận lưu lại ở Thiên Nguyên, chẳng hạn như những khẩu hiện chia rẽ công ty Than Khí Ga Phòng Sơn hay một ít chế độ quản lý…
Sáng hôm sau, khi An Tại Đào rời khỏi công ty Ga Thiên Nguyên, nhân viên tài vụ công ty Ga Thiên Nguyên liền mang báo cáo tài vụ để lên bàn An Tại Đào, cùng với phòng Tài vụ công ty.
Đây là lần đầu tiên công ty Ga Thiên Nguyên chủ động đưa báo cáo tài vụ cho công ty mẹ.
Đồng thời, vài lãnh đạo và công nhân viên chức trong công ty Ga Thiên Nguyên trả lại việc đối nội đối ngoại cho An Tại Đào "liên hệ công việc". Bành Quân gọi đến số điện thoại nặc danh ấy, công bố cần tố cáo Trịnh Nhuận vì những hành vi vi phạm pháp luật…
Có thể nói, từ việc miễn chức Trịnh Lan, tuy y vẫn còn ngồi ở vị trí phó giám đốc công ty Than Khí Ga Phòng Sơn, nhưng từng mâu thuẫn và vấn đề của công ty Ga Thiên Nguyên cũng dần lộ ra.
Rất nhiều công nhân viên chức công ty Ga Thiên Nguyên yêu cầu được gặp An Tại Đào, đề xuất công ty Ga Thiên Nguyên phải hoàn trả tiền tăng ca từ hơn một năm nay, khôi phục chế độ làm việc ba ca, chuyển chế độ lao động, nộp đủ bảo hiểm cho công nhân viên chức đủ ngạch, nâng cao phúc lợi của nhân viên.
Chỉ còn mấy ngày nữa là đến Tết âm lịch. Tuy khắp nơi trong thành phố Phòng Sơn đều tràn ngập không khí đón năm mới, nhưng trong công ty Than Khí Ga Phòng Sơn lại đầy căng thẳng.
Từ trên xuống dưới, từ cơ quan công ty Than Khí Ga Phòng Sơn đến các xí nghiệp trực thuộc, từ lãnh đạo đến công nhân viên chức, đều nhìn chăm chú An Tại Đào, xem bước kế tiếp của An Tại Đào là gì, giải quyết được nhiều vấn đề, mở bình hồ lô, vớt công ty Than Khí Ga Phòng Sơn ra khỏi thảm cảnh.
Buổi sáng, An Tại Đào đích thân dẫn Chánh văn phòng công ty Tôn Chấn Lâm, Bí thư chi bộ Đảng Mã Linh đến công ty Ga Thiên Nguyên cho Lý Kiệt nhậm chức. Lý Kiệt là tâm phúc của hắn, lần này nhận trọng trách đến Thiên Nguyên, tất nhiên An Tại Đào cũng cho anh ta có thể diện.
Trên thực tế, như vậy cũng có thể để Lý Kiệt bên cạnh hắn, giúp đỡ hắn mau chóng nắm được cục diện công ty Ga Thiên Nguyên trong tay. Hôm nay, An Tại Đào bảo Hoàng Thao chạy chiếc xe Audi màu đen sang trọng của công ty Than Khí Ga Phòng Sơn do Hạ Canh sử dụng lúc trước. Chiếc Santana của Thành ủy Quy Ninh đã theo An Tại Đào ba năm, giờ cũng nên trả về rồi. Một hàng năm người ba chiếc xe, vùn vụt chạy tới.
Nhìn thấy cổng chính màu vàng của Thiên Nguyên từ xa, Bành Quân khẽ mỉm cười nói:
-Sếp xem kìa, người của Thiên Nguyên uống thuốc độc ra đón lãnh đạo kìa.
An Tại Đào khẽ mỉm cười, nhìn ra ngoài cửa xe.
Mặc đồng phục lao động màu đen, quản lý cao và trung tầng của công ty Ga Thiên Nguyên cùng với đại diện bộ phận công nhân viên chức, ba phó Tổng giám đốc, ba mươi mốt nhân viên quản lý trong cơ quan, toàn bộ đều đến đông đủ. Lý Cương dẫn đầu, chia làm hai đứng hai bên cửa, nhìn ra đường.
Dựa vào thân phận của An Tại Đào, sao có thể "kinh ngạc" trước thế trận được bày bố của có thể Ga Thiên Nguyên được chứ. Chỉ có điều, điều này chứng minh công ty Ga Thiên Nguyên cao ngạo trước kia đã cúi đầu rồi.
Xe Audi dẫn đầu, An Tại Đào ngồi lại trong xe vài phút. Chánh văn phòng công ty Tôn Chấn Lâm và Bí thư chi bộ Mã Linh cũng đã chạy tới, chia ra hai bên, mở cửa xe cho An Tại Đào.
An Tại Đào xuống xe, khẽ mỉm cười với Lý Kiệt đang đứng sau lưng mình, sau đó dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào đám người Lý Cương.
Rào rào…
Tiếng vỗ tay vang lên.
Lý Cương vỗ tay đầu tiên, dẫn đám người tươi cười bước tới.
-Hoan nghênh Chủ tịch thành phố An, hoan nghênh lãnh đạo công ty mẹ!
-Chủ tịch thành phố An đẹp trai quá!
-Chào giám đốc Lý!
Chào hỏi ở cửa một vài phút, mọi người đi bộ vào ký túc xá công ty Ga Thiên Nguyên. Trong đoàn người của An Tại Đào, hai người hưng phấn nhất là Tôn Chấn Lâm và Mã Linh. Hôm nay họ đến công ty Ga Thiên Nguyên được chào đón rất nồng nhiệt, so với lúc trước bị ơ hờ lãnh đạm, thật tốt hơn nhiều.
Thật hãnh diện! Đây mới là cách đối xử mà cán bộ công ty mẹ đến công ty trực thuộc nên được nhận.
Tôn Chấn Lâm và Mã Linh thỉnh thoảng hưng phấn liếc nhìn nhau, rồi lại phóng ánh mắt ngạo mạn lên đám người của công ty Ga Thiên Nguyên.
Thật ra đều là người một nhà. Phần lớn người của công ty Ga Thiên Nguyên đều xuất thân từ công ty Than Khí Ga Phòng Sơn. Như giám đốc hành chính Âu Dương Kiện trước đây là trợ lý của Tôn Chấn Lâm, là phó Chánh văn phòng công ty. Sở dĩ ra như vậy vì dưới sự chỉ đạo của Trịnh Nhuận, lòng dạ của người trong công ty Ga Thiên Nguyên cũng bị bóp méo.
Trong phòng hội nghị đã đông nghịt quản lý cao tầng, trung tầng, nhân viên quản lý bình thường, và đại diện công nhân viên chức của công ty Ga Thiên Nguyên. An Tại Đào nhận một điếu thuốc của Lý Cương, châm lửa, hít một hơi thật sâu, sau đó mỉm cười, nói lớn:
-Hôm nay chúng tôi đến đây là đưa đồng chí Lý Kiệt đến nhậm chức.
-Nhằm tăng cường sự quản lý với các công ty trực thuộc, vì tăng cường giám sát đầu tư đối ngoại, sau khi xin chỉ thị của lãnh đạo thành phố, Đảng ủy công ty gần đây đã tiến hành điều chỉnh các cán bộ lãnh đạo trong phạm vi các công ty cấp dưới. Đồng chí Trịnh Lan về công ty công tác, đồng chí Lý Kiệt nhậm chức Tổng giám đốc công ty Ga Thiên Nguyên.
-Đồng chí Lý Kiệt từng công tác trong cơ quan chính phủ, từng là Chủ tịch tập đoàn công ty rượu Quy Ninh, trình độ quản lý công ty khá cao. Về việc đồng chí Lý Kiệt đến công tác ở công ty Ga Thiên Nguyên, Ủy ban nhân dân thành phố và Đảng ủy công ty vô cùng tin tưởng và kỳ vọng rất cao. Hy vọng từ hôm nay trở đi, đồng chí Lý Kiệt dưới sự chỉ đạo của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cùng Đảng ủy công ty, dẫn dắt đoàn kết toàn bộ thành viên công ty Ga Thiên Nguyên, tiếp tục phấn đấu, cố gắng đổi mới, bảo đảm ổn định sản xuất, mở ra một cục diện mới cho công ty Ga Thiên Nguyên.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, An Tại Đào mỉm cười tạm dừng.
Lý Kiệt mỉm cười đứng dậy, khẽ cúi đầu về phía dưới đài, sau đó lại ngồi xuống.
Nhân vật số một mới tới không ngờ từng là Chủ tịch công ty tập đoàn rượu Quy Ninh. Những người ngồi phía dưới hơi giật mình. Tập đoàn rượu Quy Ninh tuy chỉ là công ty ở Quy Ninh, nhưng nổi tiếng trong tỉnh Đông Sơn là công ty có quy mô hàng đầu, hiệu quả và lợi ích đang phát triển, rất có triển vọng. Công ty Ga Thiên Nguyên vốn không có cách nào so được với tập đoàn rượu Quy Ninh.
Đây vốn không phải là đối thủ cùng đẳng cấp!
-Thật không dám giấu diếm, đồng chí Lý Kiệt là do tôi mời từ vị trí Bí thư Đảng ủy tập đoàn rượu Quy Ninh, Tổng giám đốc tới đây. Vì sao? Tôi nghĩ, tất cả mọi người đều hiểu, chính là để công ty chúng ta thoát khỏi cảnh khốn quẫn, phát triển thật tốt!
-Tôi hy vọng, các vị đang ngồi đây phải toàn tâm toàn ý ủng hộ công tác của đồng chí Lý Kiệt, đồng lòng làm tốt công tác ở công ty Ga Thiên Nguyên.
Khi An Tại Đào nói đến đồng lòng, giọng nói trở nên rất lạnh lùng.
-Thật ra đây là lần thứ hai tôi đến công ty Ga Thiên Nguyên. Lần đầu tiên tôi đến là vào buổi tối.
-Tôi bị đồng chí bảo vệ giữ ngoài cửa, bị một vị cán bộ trung tầng ở đây lạnh lùng cho đứng ngoài gió lạnh đến vài mươi phút.
An Tại Đào nói đến đây, Âu Dương Kiện ngồi dưới đài sắc mặt trắng bệch.
-Người bảo vệ ở cửa nói một câu khiến tôi phải ghi nhớ mãi đến nay, mỗi lần nghĩ đến đều cảm thấy tức nghẹn và khó chịu vô cùng. Anh ta nói, anh ta chỉ biết lãnh đạo công ty Ga Thiên Nguyên, không cần biết đến lãnh đạo công ty Than Khí Ga Phòng Sơn!
An Tại Đào đột nhiên đứng dậy, nhìn mọi người xung quanh, sắc mặt âm u:
-Các đồng chí, tôi rất đau lòng. Cái gì gọi là "chỉ biết lãnh đạo công ty Ga Thiên Nguyên, không cần biết lãnh đạo công ty Than Khí Ga Phòng Sơn"? Công ty Ga Thiên Nguyên là công ty con của công ty Than Khí Ga Phòng Sơn, sao lại trở thành như vậy? Không có công ty Than Khí Ga Phòng Sơn, sao có được công ty Ga Thiên Nguyên?
-Công ty mẹ và con. Các đồng chí, đứa con lớn lên thì quên mẹ mình sao? Hả?
An Tại Đào trầm giọng nói:
-Tôi nói những lời này không phải để phê bình hay nhằm vào đồng chí nào, mà chỉ để chứng minh, văn hóa công ty Ga Thiên Nguyên lệch lạc trầm trọng, xuất hiện nhiều đường ngang ngõ tắt. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
-Được rồi, tôi chỉ nói đến đây thôi. Cũng vẫn là câu nói cũ: đoàn kết là sức mạnh. Những gì làm hại đến đoàn kết, chúng ta phải kiên quyết tiêu diệt, thanh trừng toàn bộ.
An Tại Đào quả quyết phất tay, sẵng giọng, ánh mắt nhìn Lý Cương và mấy vị phó giám đốc chợi lóe lên rồi biến mất.
-Chào mừng Tổng giám đốc Lý phát biểu.
Lý Cương nói đầu tiên.
Lý Kiệt mìm cười:
-Cảm ơn Chủ tịch thành phố An và lãnh đạo công ty mẹ đã tin tưởng tôi. Hôm nay, có thể ngồi ở đây, tôi cảm thấy trách nhiệm rất lớn, và áp lực cũng rất lớn. Không cần nói những lời dư thừa vô nghĩa, sau này, chúng ta quan trọng nhất là phải đoàn kết và gắn bó với Đảng ủy công ty mẹ, thống nhất chịu sự chỉ đạo của Đảng ủy công ty mẹ, của Chủ tịch thành phố An, triển khai công tác đến nơi đến chốn.
-Cuối cùng tôi xin nói một câu. Tết âm lịch cũng gần đến rồi, hy vọng mọi người sắp xếp một cái Tết vui vẻ trong lúc làm tốt công tác. Tôi còn có một số việc, đồng chí Lý Kiệt, hôm nay tôi đưa đồng chí đến đây thôi…
An Tại Đào cầm điện thoại, nhìn lướt qua, bắt chặt tay Lý Kiệt, sau đó gật đầu với mọi người trong công ty Ga Thiên Nguyên, nhanh chóng ra khỏi phòng họp.