Trong phòng hội nghị, sắc mặt của Đông Phương Du trông thật khó coi, nhưng cô lập tức phát hiện Trương Bằng Viễn đang nhìn cô thì thần sắc của cô liền trở nên dịu dàng. Trong lòng tuy cười lạnh nhưng bên ngoài thì lại mỉm cười nói:
- Công tác đổi huyện lên thị của huyện Quy Ninh giai đoạn trước tôi cũng đã có hiểu biết chút ít và cũng đã tiến hành kết nối với một vài đồng chí rồi. Đồng chí An Tại Đào trước đó hai ngày còn vì chuyện đổi huyện lên thị nên đã đến nhà tìm tôi. Tổng thể thì tôi vẫn tán thành huyện Quy Ninh đổi huyện lên thị. Nhưng chi tiết cụ thể thì các đồng chí ở huyện cũng cần tiến thêm một bước hoàn thiện.
Đông Phương Du mỉm cười, dịu dàng nhìn về phía An Tại Đào.
An Tại Đào sắc mặt không thay đổi, nhưng trong lòng thầm than không hổ là cán bộ lãnh đạo theo chính trị nhiều năm. Người đàn bà này chỉ nói vài câu đơn giản thì đã hóa giải được sự xấu hổ của mình, nghe qua thì giống như cô ta đang vì huyện Quy Ninh mà xuất ra cố gắng rất lớn vậy.
Trương Bằng Viễn cười ha hả:
- Được rồi, nếu các đồng chí đều đồng ý với ý kiến rút lui huyện đổi thị của đồng chí An Tại Đào thì là tốt. Nhưng có thể thực hiện được hay không thì còn cần các lãnh đạo chúng ta trải qua suy xét thận trọng từ nhiều phương diện, nhất là hoàn thiện quy trình, đem kế hoạch đổi huyện lên thị thành bản kế hoạch hoàn chỉnh. "Quy hoạch phát triển cơ sở", "Huyện Quy Ninh tổng thể quy hoạch" là chỉ đạo của tôi làm nguyên tắc chung. Phải kết hợp mục tiêu đổi huyện lên thị thêm một bước hoàn thiện.
- Thứ hai là tăng cường xây dựng cơ sở vật chất cho việc đổi huyện lên thị. Đem việc phát triển kinh tế xã hội tổng hợp lại. Tuy rằng tổng giá trị kinh doanh và thu nhập tài chính của huyện đã vượt qua tiêu chuẩn xây dựng thành phố, nhưng tiêu chuẩn này vẫn còn chưa có chỉ tiêu cuối cùng để có thể tính toán. Hơn nữa, cho dù các hạng mục chỉ tiêu đều đạt được tiêu chuẩn thì cũng tất nhiên sẽ tồn tại những đối thủ cạnh tranh. Thực lực kinh tế trong vấn đề cạnh tranh sẽ lộ ra ưu thế của mình. Nếu trổ hết tài năng thì căn bản sẽ được cam đoan. Đồng thời chúng ta nhanh hơn trong việc đề cao tỉ trọng ít nông hộ, từng bước tiêu trừ những chênh lệch còn tồn tại trước mắt.
- Thứ ba là tăng tốc tiến hành những đột phá trong xây dưng huyện lên thành phố. Đẩy nhanh phát triển các ưu tiên hàng đầu trong việc đẩy mạnh tiến trình xây dựng huyện lên thành phố. Việc khuếch trương và nâng cao phương tiện cơ sở sẽ quyết định bởi khu kinh tế sinh thái nông nghiệp Tư Hà và khu ngoại ô, và cần được thực hiện không có kẽ hở.
- Thứ tư là gia tăng ưu thế cải cách sáng lập thể chế rút lui huyện lên thị. Thể chế này cần có tính ổn định và trường kỳ, bảo đảm tiến trình xây dựng được thuận lợi diễn ra.
- Thứ năm là tăng cường phát động bầu không khí khẩn trương xây dựng huyện lên thành phố.
An Tại Đào cúi người ghi chép. Đông Phương Du thấy hắn cứ im lặng thì không khỏi nhíu mày ho khan hai tiếng, chen vào nói:
- Đồng chí Tại Đào có ý kiến thực tế nào không? Có thể nói ra cho mọi người cùng tham khảo.
An Tại Đào làm ra vẻ xấu hổ gật đầu, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất tức cười.
Mặc kệ nói như thế nào thì sự việc huyện Quy Ninh rút lui huyện lên thị sẽ được thông qua ngay tại ngày hôm nay. Ngày hôm sau, Đông Phương Du đã đem báo cáo phê duyệt cho huyện Quy Ninh chuyển cho cục Dân chính thành phố. Ngay trong ngày đầu tiên cục Dân chính thành phố liền có ý kiến phúc đáp về cho huyện.
An Tại Đào trong lòng rất cao hứng nên trong những ngày này luôn thúc giục Cổ Trường Lăng chuẩn bị công tác chặt chẽ, chuẩn bị qua tết âm lịch liền khẩn trương báo cáo lên tỉnh.
Ngày tết âm lịch đã bắt đầu đếm ngược trở lại. Trong những ngày này, không khí của năm mới đã bắt đầu phảng phất. Đi lại trên đường đã có thể ngửi được mùi thơm của những loại hàng bán trong ngày tết. Bây giờ hiện đại văn minh đã thổi bay những phong tục xưa kia. Có lẽ cũng chỉ còn Quy Ninh là còn giữ lại được vài phần hương vị tết cổ truyền mà thôi.
An Tại Đào rất thích hương vị ngày tết như thế này. Tuy rằng thời tiết lạnh giá, nhưng khi hắn ngồi trong xe thường có thói quen mở một kẽ hở để có thể tận hưởng không khí bên ngoài thổi vào. Dường như lúc này mới có thể khiến hắn cảm thấy thư giãn nhất.
Tết âm lịch năm nay đối với An Tại Đào so với năm vừa rồi cũng chẳng có gì khác biệt quá lớn. Đương nhiên, năm nay hắn sẽ cùng Hạ Hiểu Tuyết đi Nam Dương đoàn tụ với Mạnh Cúc và Lưu Ngạn ở nước ngoài.
Ngày 23 tháng chạp, An Tại Đào đến văn phòng rất sớm. Hôm nay hắn phải mời dự họp hội nghị thường vụ Huyện ủy lần cuối cùng trước tết âm lịch để bố trí công tác. Ngày 25 tháng chạp hắn phải rời Quy Ninh đến Yên Kinh, sau đó cùng với Hạ Hiểu Tuyết đáp máy bay đi Nam Dương, nơi mà tập đoàn Tiếu thị đang đóng đô và cũng là nơi mà Mạnh Cúc và Lưu Ngạn đang công tác.
Tuy nhiên, hôm nay có điều đặc biệt. Theo như tin tức An Tại Đào nhận được từ hội nghị thường vụ Thành ủy thì trong cuộc họp ngày hôm nay, ngoại trừ việc bố trí những công tác cho ngày tết âm lịch thì một việc cũng rất quan trọng là nghiên cứu quyết định ứng cử viên Chủ tịch huyện Quy Ninh.
An Tại Đào đi vào phòng họp, thấy các Ủy viên thường vụ đã đến đông đủ thì cũng từ từ ngồi xuống. Bành Quân khẩn trương mang tách trà đến cho hắn rồi mới lui ra ngoài.
Hắn chậm rãi nhấp một ngụm trà xanh. Đây là loại trà mà Hạ Hiểu Tuyết nhờ người mang về từ phía nam, là loại trà cực phẩm. Thị trường của loại trà này chỉ dành cho những khách hàng cao cấp mà thôi.
Loại trà này phải từ từ thưởng thức thì mới có thể tận hưởng hương vị. Loại trà này không phải là thực phẩm để giải khát mà là một loại hưởng thụ văn hóa.
Khổng Lâm vẻ mặt nhìn qua thì vừa có sự khẩn trương, vừa có sự hưng phấn.
Cô hiển nhiên cũng biết tin tức cuộc họp trên thành phố. Mặc dù có đã hai Ủy viên thường vụ Thành ủy ủng hộ, lại chiếm được sự dốc lòng đề cử của Huyện ủy nhưng trong lòng của cô lại thiếu tự tin. Cô mỉm cười lấy lại bình tĩnh:
- Bí thư An, mọi người đã đến đông đủ, chúng ta bắt đầu cuộc họp.
Từ lúc Huyện ủy đem Khổng Lâm vào danh sách ba đối tượng được đề cử, thái độ của Khổng Lâm đối với An Tại Đào cũng thay đổi rõ rệt. Khổng Lâm ở huyện Quy Ninh công tác thời gian cũng khá dài, nên cũng hiểu được thế cục quan trường của huyện Quy Ninh khi có An Tại Đào. Nếu cô không có sự thay đổi thì ngay cả việc lên làm Chủ tịch huyện cũng khó mà làm được.
Trương Hân chính là một ví dụ điển hình.
Bởi vì không có Chủ tịch huyện, cho nên trước mắt, trong hội nghị Ủy viên thường vụ, Khổng Lâm liền trở thành nhân vật số hai dưới quyền An Tại Đào. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì cô sẽ là Ủy viên thường vụ số hai.
Phó bí thư Thành ủy Tống Tử Lâm và Phó chủ tịch Ủy ban nhân dân, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trịnh Phương ủng hộ sớm đã lan truyền ra ngoài. Hơn nữa lại có sự đề cử của An Tại Đào thì khả năng Khổng Lâm có thể đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện rất cao. Cho nên các Ủy viên thường vụ gần đây thái độ đối với cô đều có sự thay đổi.
- Được, các đồng chí, chúng ta bắt đầu cuộc họp. Nội dung cuộc họp hôm nay là sắp xếp công tác của Huyện ủy trong dịp tết âm lịch và vấn đề trách nhiệm lãnh đạo.
An Tại Đào khoát tay, cao giọng nói:
- Thật sự là ngại quá. Đầu năm mới, do việc cá nhân gia đình nên tôi đã hướng Thành ủy xin nghỉ. Ngày mốt tôi sẽ rời khỏi huyện Quy Ninh đến thăm người thân ở Nam Dương. Đại khái là mùng năm hoặc mùng sáu sẽ trở về. Haha, công tác ở huyện xin nhờ mọi người giùm.
Đối với tết âm lịch, trong lúc công tác tôi chỉ đề cập đến hai chữ an toàn. Chúng ta không thể lơi lỏng việc an toàn trong quá trình sản xất. Phải tăng cường giám sát chức năng an toàn của các xí nghiệp và của khu kinh tế mới Tư Hà, đảm bảo trăm phần trăm ngày hội được diễn ra một cách ổn định. Tôi chỉ đơn giản nói vài câu như vậy. Sau đây xin mời đồng chí Khổng Lâm và đồng chí Cổ Trường Lăng phân công công tác.
Còn trong hội nghị thường vụ Thành ủy thì lại có chút không khí xấu hổ và khẩn trương.
Tống Tử Lâm và Trịnh Phương không ngờ Bí thư Thành ủy Trương Bằng Viễn còn chưa tỏ thái độ đối với việc bọn họ đề cử Khổng Lâm làm Chủ tịch huyện thì Chủ tịch thành phố Đông Phương Du đã tỏ thái độ phản đối mãnh liệt trước tiên rồi.
Vì ghi hận An Tại Đào trong lòng, nên khi An Tại Đào đề cử lãnh đạo thượng tầng thì Đông Phương Du gần như là theo bản năng mà tỏ thái độ phản đối kịch liệt. Cô không biết Khổng Lâm, Trần Tân và Cổ Trường Lăng là những người như thế nào, càng không hiểu những gút mắc trong đó. Chỉ có điều, phàm là những người mà An Tại Đào ủng hộ thì cô sẽ phản đối. Có cơ hội để chèn ép An Tại Đào thì làm sao cô có thể buông tha.
Về phần Tống Tử Lâm và Trịnh Phương thì cô cũng bất chấp. Nói cho cùng, cô cũng là Chủ tịch thành phố, là nhân vật thứ hai của Phòng Sơn.
Đối với Tống Tử Lâm, người từng được đề cử làm Chủ tịch thành phố này thì trong lòng cô có vài phần khinh miệt và bài xích.
- Bí thư Trương và các đồng chí, tôi tuy rằng đến thành phố thời gian công tác không dài, nhưng đối với tình huống của đội ngũ cán bộ thành phố thì cũng có vài phần hiểu biết. Đồng chí Khổng Lâm này chỉ có kinh nghiệm làm công tác Đoàn, Đảng chứ không hề có kinh nghiệm công tác về kinh tế. Nếu để cho cô ấy quản lý công tác kinh tế thì có phải là quá qua loa. Cô ấy có thích hợp với công tác này hay không thì còn cần phải khảo sát lại. Đây không phải là cương vị bình thường ở huyện Quy Ninh. Đề cập đến đại cục phát triển kinh tế của huyện Quy Ninh, tôi đề nghị Thành ủy phải toàn diện xem xét lại, tuyển những đồng chí thật sự có năng lực.
Đông Phương Du vừa nói dứt lời thì Tống Tử Lâm và Trịnh Phương sắc mặt đều biến đổi.
Bọn họ đương nhiên đã có chuẩn bị tư tưởng có Ủy viên thường vụ đứng lên phản đối. Nhưng bọn họ tuyệt không ngờ người đầu tiên đứng ra phản đối lại là Đông Phương Du. Không chỉ tỏ thái độ phản kháng mà lời nói còn không khách khí.
Đông Phương Du là Chủ tịch thành phố. Cho dù Trương Bằng Viễn có ra sao thì cô cũng vẫn là Chủ tịch thành phố. Thấy cô ta đã quyết liệt phản đối như vậy thì những người vốn định cấp cho Tống Tử Lâm và Trịnh Phương vài phần mặt mũi liền trong lòng đánh bộp một cái, duy trì trầm mặc.
Nhìn thấy các Ủy viên thường vụ vẫn duy trì sự trầm mặc. Còn Trương Bằng Viễn chỉ mỉm cười không nói. Tống Tử Lâm trong lòng âm thầm căm giận, quét mắt nhìn Đông Phương Du, cất cao giọng nói:
- Công tác Đoàn, Đảng và công tác kinh tế luôn có sự hỗ trợ lẫn nhau, cũng không phải là độc lập phân cách. Hơn nữa, hiện tại từ trung ương đến địa phương đều đề xướng những cán bộ có nhiều chuyên môn, có thể phụ trách công tác chính trị lại có thể phụ trách công tác kinh tế. Cán bộ kinh tế đồng thời cũng phải làm công tác chính trị. Trong tiền lệ cũng có rất nhiều cán bộ sau khi chuyển đổi cũng đã tạo ra được thành tích rất lớn. Cho nên, mọi người cũng đừng nghĩ rằng kinh nghiệm công tác không đủ thì có thể trở thành chướng ngại trên con đường trở thành Chủ tịch huyện của đồng chí Khổng Lâm.
Lời này của Tống Tử Lâm cũng ám chỉ Đông Phương Du. Đông Phương Du cũng xuất thân từ cán bộ Đoàn, hiện giờ không phải đã trở thành Chủ tịch thành phố hay sao?
Đông Phương Du cau mày, âm thầm cười lạnh, nghĩ sao ông ta lại lấy Khổng Lâm ra so sánh với cô ta?
Nghĩ điều này nên Đông Phương Du nói tiếp:
- Tuy là nói như vậy, nhưng công tác kinh tế chung quy không phải là công tác Đoàn, Đảng. Yêu cầu của công tác này rất cao. Lúc trước Tỉnh ủy trao quyền cho cấp dưới, phân công tôi đến Tân Hải làm Ủy viên thường trực, Phó chủ tịch thành phố làm công tác quản lý, rèn luyện suốt hai năm nên cũng hiểu biết về công tác kinh tế rõ ràng.
Lời nói này của Đông Phương Du chính là ai nói cô ta không có kinh nghiệm về công tác kinh tế? Cô ta đã từng là Ủy viên thường vụ hỗ trợ công tác quản lý kinh tế hai năm.
Tống Tử Lâm trong lòng âm thầm khinh miệt nhưng trên mặt lại không biểu hiện điều gì.
Đông Phương Du gọi là "hỗ trợ công tác quản lý kinh tế" kỳ thật chỉ là một tấm hư bài mà cấp trên khi tiến cử cô làm Ủy viên thường vụ tung ra mà thôi. Nếu không thì một Bí thư Đoàn như cô ta muốn tiến vào làm Ủy viên thường vụ Thành ủy Tân Hải là một điều không dễ dàng gì.
Thấy hai bên vẫn cứ tranh nhau lợi hại, Phó bí thư Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Bộ Đồng ngồi chung một bên cau mày, liếc mắt nhìn Bí thư Thành ủy. Còn Trương Bằng Viễn thì lại quay đầu nhìn ông ta.
Khụ khụ
Khụ khụ khụ khụ khụ khụ
Bộ Đồng đột nhiên ho khan một cách kịch liệt, chói tai khiến cho tất cả ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Bộ Đồng.
Khụ khụ khụ! Bộ Đồng xấu hổ phun ra mấy tiếng ho khan như người bị cảm mạo nữa. Cổ họng ông ta như không khống chế được, vừa ho vừa nói:
- Haha, quấy rầy mọi người. Mọi người cứ tiếp tục cuộc họp, tiếp tục cuộc họp.
Phó Bí thư Thành ủy Âu Dương Khuyết Như cũng từng mơ đến vị trí Chủ tịch thành phố. Trên thực tế, ông ta và Trưởng ban Tổ chức cán bộ Đan Tân Dân cũng vì thế mà làm ra động tác không nhỏ. Chỉ có điều kế hoạch của hai người đã bị An Tại Đào âm thầm cản trở khiến nó tan thành bọt nước. Bởi vì động tác nhỏ lần trước, mà Âu Dương Khuyết Như và Đan Tân Dân đã cùng với Trương Bằng Viễn sinh ra cảm giác không tốt.
Nếu đã không thể hòa thuận với Trương Bằng Viễn, thì hiện giờ, trong bộ máy Ủy viên thường vụ Thành ủy Phòng Sơn, Âu Dương Khuyết Như và Đan Tân Dân chỉ có thể chuyển hướng sang Chủ tịch thành phố Đông Phương Du. Mà hiển nhiên, hiện tại chính là cơ hội tốt nhất để hai người bày tỏ hảo ý đối với Đông Phương Du. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Âu Dương Khuyết Như và Đan Tân Dân trao đổi ánh mắt hiểu ý. Sau đó Âu Dương Khuyết Như đột nhiên lên tiếng nói.
- Tôi đồng ý với ý kiến của Chủ tịch thành phố Đông Phương. Đồng chí Khổng Lâm này tôi cũng có chút hiểu biết. Cô ta chỉ am hiểu về công tác Đoàn, Đảng. Nếu làm công tác này thì rất tốt, nhưng nếu đem cô ta tiến cử lên vị trí Chủ tịch huyện thì tôi thật sự không yên tâm.
Âu Dương Khuyết Như cho đến bây giờ luôn là đồng nghiệp cùng tiến cùng lui với Đan Tân Dân. Nghe Âu Dương Khuyết Như nói xong thì Đan Tân Dân trầm ngâm tiếp lời:
- Tôi đồng ý với ý kiến của Chủ tịch thành phố Đông Phương. Về việc tuyển chọn người lãnh đạo cho huyện Quy Ninh thì tôi cho rằng Thành ủy nên thận trọng khảo sát một chút.
Âu Dương Khuyết Như và Đan Tân Dân một trước một sau ủng hộ ý kiến với Đông Phương Du. Đông Phương Du cười rộ lên. Cô ta tất nhiên hiểu được ý tứ của hai người này, cũng hiểu được vì sao họ lại lựa chọn hướng về phía cô ta.
Đông Phương Du thật sự cao hứng không ít. Cô mới đến nên chưa có được nhiều phe cánh. Có thể có được sự ủng hộ của bộ máy Ủy viên thường vụ Thành ủy thì sẽ trợ giúp rất nhiều cho cô trong việc nắm chặt cục diện trong tay.
Đan Tân Dân và Âu Dương Khuyết Như đã hướng về Đông Phương Du mà kết mâu thuẫn với Tống Tử Lâm và Trịnh Phương.
Tống Tử Lâm mặt đỏ lên, bàn tay có chút run rẩy. Giờ phút này không còn là vì vị trí của Khổng Lâm mà bàn cãi nữa, mà là mặt mũi của hai Phó bí thư Thành ủy ông và Trịnh Phương.
Đông Phương Du mỉm cười, nhìn thẳng vào đối phương, nhưng khóe mắt vẫn quan sát thái độ của Trương Bằng Viễn. Dù sao Trương Bằng Viễn mới là Bí thư Thành ủy, ý kiến của ông ta mới là quyết định cuối cùng. Dựa theo mối quan hệ giữa ông ta và An Tại Đào thì Đông Phương Du gần như có thể khẳng định Trương Bằng Viễn nhất định sẽ ủng hộ An Tại Đào.
Nhưng Trương Bằng Viễn ông tuyệt đối cũng phải nể mặt Chủ tịch thành phố tôi chứ.
Đông Phương Du trong lòng cười lạnh: "Lão bà này không dễ chọc đâu".
Không chỉ có Đông Phương Du nghĩ như vậy mà các Ủy viên thường vụ khác cũng cùng chung ý nghĩ. Nhất là Tống Tử Lâm và Trịnh Phương, đều dồn ánh mắt hy vọng vào người Trương Bằng Viễn.
Ngoài dự kiến của mọi người, phản ứng của Trương Bằng Viễn rất không bình thường. Ông ta bình tĩnh khoát tay, thản nhiên nói:
- Ý kiến của đồng chí Đông Phương về đồng chí Khổng Lâm cũng không phải là không có lý. Như vậy đi, đồng chí Khổng Lâm nếu không thích hợp với vị trí Chủ tịch huyện Quy Ninh thì chúng ta nên thảo luận về hai đồng chí khác mà Huyện ủy Quy Ninh đã báo cáo lên.
Trương Bằng Viễn nói xong thì sắc mặt của Tống Tử Lâm và Trịnh Phương lập tức có chút xấu hổ. Đông Phương Du dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Trương Bằng Viễn, sau đó lại nghe Trương Bằng Viễn cất cao giọng nói:
- Công tác của đồng chí Trần Tân rất mạnh, lại là đồng chí lão thành nên cái nhìn về đại cục cũng rất sâu sắc. Chỉ có điều tuổi đã lớn, lại sắp lui về tuyến hai, dường như không thích hợp đảm nhiệm chức vụ chủ chốt của Ủy ban nhân dân huyện. Còn đồng chí Cổ Trường Lăng thì luôn luôn công tác tại huyện Quy Ninh, từ Phó chủ tịch huyện đến Phó chủ tịch thường trực huyện, tố chất khá cao, lại quen thuộc với công tác kinh tế. Tôi đề nghị Ban tổ chức cán bộ Thành ủy trọng điểm tiến hành khảo sát đồng chí này.
Trương Bằng Viễn nói ra thì nghe qua là tôn trọng mặt mũi của Chủ tịch thành phố Đông Phương Du. Nhưng ở đây đều là những kẻ lõi đời trong quan trường. Các ủy viên thường vụ Thành ủy liền lập tức tỉnh ngộ lại. Hóa ra người mà Trương Bằng Viễn chân chính đề bạt là Cổ Trường Lăng, chứ không phải là Khổng Lâm. Khổng Lâm chỉ là một kẻ làm nền mà thôi.
Đông Phương Du đột nhiên trong lòng nhảy dựng. Tại sao lại có thể như vậy? Chẳng lẽ cô ta lại bị An Tại Đào lấy ra làm bia bắn hay sao?
Nhất định là như vậy rồi. Hắn biết được chính mình sẽ quyết liệt phản đối người mà hắn đề cử nên cố ý đẩy Khổng Lâm ra. Sau khi bản thân mình đã tỏ ý kiến phản đối thì Bí thư Thành ủy chỉ việc thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Vừa nể mặt Đông Phương Du, lại có thể chính thức đề bạt Cổ Trường Lăng. Khổng Lâm chỉ là một vậy hy sinh.
Nghĩ đến đây, Đông Phương Du sắc mặt lập tức tái nhợt, cảm giác khó chịu buồn nôn trong dạ dày.
An Tại Đào không chỉ lấy cô ra làm bia đỡ đạn, mà còn cấp cho Tống Tử Lâm và Khổng Lâm mặt mũi. Đồng thời thành công trong việc đem kẻ gây tai họa đổ lên trên người Đông Phương Du.
Ngay cả Trương Bằng Viễn đối với ám chiêu này của An Tại Đào cũng tán thưởng không ngừng. Ở rất nhiều thời điểm, ông ta thật sự không hiểu được tên tiểu tử kia có thật là chỉ mới hơn hai mươi tuổi hay không? Hắn làm việc rất quyết đoán, tâm tư lão luyện, kín đáo toàn diện. Cho dù là những kẻ lõi đời trong quan trường cũng chưa chắc bằng.
Lần này nếu như Đông Phương Du không nhảy ra phản đối Tống Tử Lâm thì Trương Bằng Viễn cũng khó mà đánh nhịp cùng. Dù sao Tống Tử Lâm và Trịnh Phương cũng là hai thuộc hạ của ông ta, cũng nên nể mặt họ một chút.
Nhưng hiện tại, Đông Phương Du lại kịch liệt phản kháng. Lại còn có Âu Dương Khuyết Như và Đan Tân Dân hát đệm, ông ta làm Bí thư Thành ủy không thể không giữ đoàn kết trong bộ máy, đồng thời cũng phải nể mặt Tống Tử Lâm.
Đông Phương Du trong lòng oán hận, cắt chặt môi. Đột nhiên cô ta thấy ánh mắt Trương Bằng Viễn nhìn mình thì liền khẩn trương lấy lại bình tĩnh, nở một nụ cười bình thản trên gương mặt.