An Tại Đào thở phào một cái. Mã Hiểu Yến lẳng lặng cúi đầu, thấy An Tại Đào cũng không tỏ ra bất cứ cảm giác "thất vọng" nào, thầm ngẩng đầu ngước mắt nhìn hắn, sau đó yên lặng quay vào phòng vệ sinh, bỏ quần áo vào máy giặt, chuẩn bị giặt quần áo cho An Tại Đào.
Tiếng máy giặt rung ầm ầm trong nhà vệ sinh. An Tại Đào mặc bộ đồ ngủ màu đen của mình nửa nằm nửa ngồi trên sô pha, buồn chán xem TV hết đài tỉnh đến đài Trung ương đang phát mấy tin tức xây dựng các cơ quan.
Mã Hiểu Yến lặng yên ra khỏi phòng vệ sinh, chầm chậm bước vào phòng ngủ của An Tại Đào. Cô đưa mắt nhìn chiếc giường tân hôn đỏ thẫm của An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết, thần sắc biến ảo, rất lâu không dời mắt.
Hạ Hiểu Tuyết mặc chiếc áo cưới trắng tinh với vẻ đẹp cổ điển đang cười một cách chân thành. Dung mạo đoan trang kia cũng vì vậy mà toát ra một khí chất cao quý thanh lịch.
Trong lúc nhất thời, cảm giác xấu hổ trong Mã Hiểu Yến dần dần dâng cao. Thật lâu sau cô mới thầm thở dài: "có lẽ chỉ có người phụ nữ như Hạ Hiểu Tuyết mới có thể xứng đôi với hắn, người ta là một đôi trai tài gái sắc do ông trời tác hợp. Mình trong mắt hắn chỉ là một nhân viên cấp dưới mà thôi".
- Ôi chao….
Mã Hiểu Yến than nhẹ ra tiếng, lấy lại bình tĩnh, thu hồi ánh mắt có lẽ vừa hâm mộ vừa ganh tị của mình. Cô cúi người nhấc chiếc khăn trải giường, kéo cái vỏ chăn màu hồng, cuộn lại ôm vào ngực, bước ra ngoài.
An Tại Đào chậm rãi đứng dậy, cười xấu hổ:
- Hiểu Yến, phiền cô quá, tôi tự mình giặt cũng được.
Mã Hiểu Yến không lên tiếng, cố sức bước vào phòng vệ sinh. Sau đó cô đóng chặt cửa phòng vệ sinh lại, ảm đạm nhét chăn drap vào máy giặt, sau đó si ngốc nhìn máy giặt khởi động, suy nghĩ dần trôi xa.
Sau khi giặt xong hết quần áo, Mã Hiểu Yến yên lặng mặc áo khoác nỉ của mình vào, thản nhiên mỉm cười:
- Lãnh đạo, giặt xong cả rồi, nếu không còn chuyện gì tôi về trước đây.
Nghe trong giọng nói của cô hơi thất vọng, An Tại Đào có chút không nỡ.
Hắn đương nhiên biết trong lòng Mã Hiểu Yến nghĩ gì, nhưng thứ nhất là lúc này hắn không muốn gây những món nợ tình cảm nữa, thứ hai là hắn không có khả năng cho Mã Hiểu Yến cái gì cả.
Hắn nhận thấy Mã Hiểu Yến khác với Tôn Hiểu Linh. Tôn Hiểu Linh hoàn toàn không cần gì ở hắn, cô thậm chí cũng không có dã tâm quá lớn trên đường làm quan, chỉ hi vọng có thể duy trì được hiện trạng là tốt rồi. Tôn Hiểu Linh chẳng qua chỉ mang chút tình cảm của mình gời gắm cho An Tại Đào, hi vọng làm bến đỗ tâm hồn cho hắn, để thỉnh thoảng có thể dừng chân nghỉ ngơi. Dù sao sau khi trải qua một lần hôn nhân thất bại, Tôn Hiểu Linh cũng không còn ý nghĩ muốn lập gia đình lần nữa. Chỉ cần có thể nhìn thấy An Tại Đào, thỉnh thoảng có thể cùng người đàn ông mà mình yêu thương vui vẻ một chút thì cô cũng đã rất mãn nguyện.
Có thể nói Tôn Hiểu Linh là tình nhân trong bóng tối của An Tại Đào. Vì quan hệ gắn bó giữa hai người tình dục nhiều hơn tình yêu. Đương nhiên, đây là vì An Tại Đào không đầu tư nhiều tình cảm mà thôi. Tình yêu của Tôn Hiểu Linh với An Tại Đào không thể nào giống với ba cô gái Hạ Hiểu Tuyết, Mạnh Cúc và Lưu Ngạn. Chỉ có điều Tôn Hiểu Linh là một cô gái trưởng thành và khiêm tốn hơn, thiên về nội tâm, cũng không giỏi biểu đạt. Cô ấy đem tình cảm của mình chôn chặt tận đáy lòng.
Nhưng Mã Hiểu Yến thì khác. An Tại Đào hiểu rõ được cảm giác rất đặc biệt, không muốn xa rời hắn của cô. Ngày đó hắn xả thân cứu Mã Hiểu Yến trong nháy mắt, từ đó cô đã nảy sinh tình cảm không nói nên lời. Đó là cảm kích, tin tưởng hay tình cảm nam nữ mờ ám, thật ra bản thân An Tại Đào cũng không rõ lắm.
An Tại Đào biết Mã Hiểu Yến không chỉ cần một hay vài lần hoan ái, cũng không phải cần con đường làm quan. Cô cần một người đàn ông của riêng cô, có thể che mưa tránh gió cho cô, thậm chí có thể cùng có con với cô. Nhưng những thứ đó An Tại Đào không thể cho cô được, vì thế An Tại Đào đành phải lảng tránh.
An Tại Đào thở dài, nói nhỏ:
- Được rồi, Hiểu Yến, tôi lái xe đưa cô về.
Mã Hiểu Yến trong lòng dâng lên một niềm chua xót, hốc mắt đỏ lên, hai giọt lệ đã lượn lờ trong đó. Cô cố gắng bỏ qua, cắn chặt răng nói:
- Không cần, anh nghỉ ngơi đi, em tự lái xe về là được rồi.
An Tại Đào im lặng không nói, đi nhanh tới, khoát tay nói:
- Cô chờ tôi một chút, tôi thay quần áo.
Mã Hiểu Yến không nói gì, quay mặt vào tường, hai vai hơi run rẩy. An Tại Đào đưa hai tay lên, không kìm được ôm nhẹ bờ hai Mã Hiểu Yến, dịu dàng nói:
- Hiểu Yến…
Mã Hiểu Yến rốt cuộc không kìm nổi cơn xúc động, xoay người lại ngã vào lòng An Tại Đào khóc ngất. An Tại Đào do dự một lúc mới nhẹ nhàng ôm cô, dịu dàng an ủi nói:
- Hiều Yến, muốn khóc thì cứ khóc đi.
Mã Hiểu Yến vừa khóc được, cảm thấy không cần phải dồn nén những nỗi niềm tích lũy từ lâu trong lòng, cô vùi đầu sát vào lồng ngực An Tại Đào, hai tay ôm chặt quanh lưng hắn, khóc sướt mướt.
Ước chừng mười lăm phút cô mới dần dần ngưng khóc, nghẹn ngào ngước khuôn mặt xinh đẹp như hoa lê gặp mưa lên, run giọng nói:
- Em, có phải em rất ngốc không?
An Tại Đào lắc lắc đầu:
- Hiểu Yến, tôi không cho cô được gì, tôi thật sự rất có lỗi, tôi….
Mã Hiểu Yến ảm đạm cười, đột nhiên buông lỏng vòng tay ôm của mình, cúi đầu nói:
- Người phải nói xin lỗi chính là em, là em không biết tự lượng sức mình. Em biết rõ anh đã có vợ nhưng em vẫn không đành lòng. Em đã không biết bao nhiêu lần nằm mơ thấy em có thể gả cho anh. Chúng ta có một đứa con đáng yêu, ba người nhà chúng ta có một cuộc sống vui vẻ. Mỗi lần thức giấc thì giấc mơ tan như bọt xà phòng, nhưng em không thể kìm chế được.
An Tại Đào chỉ có thể thở dài, không nói gì để chống đỡ, chỉ yên lặng quay đi, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Mã Hiểu Yến lúc này đã mờ lệ.
- Có thể ôm em một cái không?
- Anh đưa em về đi, trời tối rồi.
Mã Hiểu Yến sau một hồi phát tiết, cảm xúc dần khôi phục lại bình thường. Cô hơi ngượng ngùng mỉm cười:
- Em muốn về để chuẩn bị tài liệu, sáng mai phải đưa ra phương án cụ thể và quy tắc chi tiết thực thi khảo sát cán bộ. Đúng rồi lãnh đạo, tài liệu cán bộ mà anh cần, chiều mai em đưa cho anh.
- Được, tôi đưa cô về.
An Tại Đào lái xe ra khỏi tiểu khu, vừa nói chuyện với Mã Hiểu Yến vừa lái xe:
- Hiểu Yến, cô chuẩn bị tư tưởng cho tốt. Lần này, tôi muốn điều chỉnh các cán bộ trong bộ máy xã, thị trấn và các đơn vị trên diện rộng, đội ngũ cán bộ ở huyện cũng nên chỉnh đốn, thay máu một chút.
Mã Hiểu Yến hơi do dự, nhẹ nhàng nói:
- Lãnh đạo, điều chỉnh cán bộ là việc rất bình thường. Chỉ có điều em cảm thấy anh nên đi từng bước, đừng điều chỉnh toàn bộ ngay, nếu không thì em hơi lo lắng.
Mã Hiểu Yến chưa nói xong, An Tại Đào đã ngắt lời:
- Không sợ, tôi có đủ kiên nhẫn nhưng không có đủ thời gian. Tôi không thể tốn sức dài hơi ở huyện được.
- Việc điều chỉnh cán bộ tôi rất công tâm, tất cả đều suy nghĩ cho công tác tập thể ở huyện, tôi sợ cái gì? Tại sao phải sợ một nhúm người làm loạn?
An Tại Đào thản nhiên mỉm cười:
- Chỉ cần cán bộ có năng lực đều có thể được đề bạt trọng dụng. Hạng người không có lý tưởng và vô năng cũng nên từ chức đi.
An Tại Đào đương nhiên không sợ. Người khác điều chỉnh cán bộ có lẽ có một chút suy tính ích lợi cho mình, nếu không cũng là một cách để lập uy. Nhưng hắn ở huyện Quy Ninh rất thanh liêm, không có quan hệ lợi ích nào với bất cứ ai, bao gồm cả mấy người thân tín như Tôn Hiểu Linh, Cổ Trường Lăng, Mã Hiểu Yến. Sao hắn lại phải sợ?
Lần này, hắn giở thủ đoạn lôi đình để phá các quy tắc ngầm, ở huyện Quy Ninh gióng trống khua chiêng thổi vào một cơn gió lốc. Sau đó thông qua chọn lựa, tìm người hữu dụng, những cán bộ có năng lực, bồi dưỡng thành tâm phúc của mình, từ đó, phát triển tổng thể quy hoạch phát triển kinh tế của mình, tuyệt đối đưa địa phương đi lên.
Hắn biết rõ, Bí thư huyện ủy là ngưỡng cửa quan trọng, có thể bước lên tiếp hay không, cần một lượng chiến tích vững vàng và chói mắt. Từ cấp huyện đến cấp phó giám đốc sở so với phó huyện lên chánh huyện, khó khăn còn lớn hơn nhiều.
Nếu trong một thời gian ngắn, hắn không thể đưa ra những chiến tích sáng ngời để chống đỡ cho con đường làm quan của hắn, hắn có khả năng phải trường kỳ tiêu hao năng lượng ở huyện Quy Ninh, ba năm, năm năm, hay thậm chí là lâu hơn nữa. Đây là kết quả mà An Tại Đào không mong muốn phải nhìn thấy.
Huống chi hắn còn tham gia vào "danh sách người nối nghiệp đỏ". Tất nhiên đây là một cơ hội chính trị thật lớn, nhưng đồng thời cũng là một loại khiêu chiến vô hình, thậm chí có thể nói là rất mạo hiểm. Nếu hắn biểu hiện quá mức bình thường, chiến tích cũng rất đỗi bình thường, hắn có khả năng bị loại bỏ. Một khi đã bị vứt bỏ rồi, thì con đường làm quan sau này sẽ trở nên cực kỳ gian nan.
Đi ngược dòng nước, không tiến ắt phải lùi. Cho nên An Tại Đào không có thời gian để phung phí. Hắn phải mau chóng có được chiến tích, mau chóng thi hành được ý tưởng phát triển và quy hoạch tổng thể của mình, sớm có được hiệu quả, sớm được an cư lạc nghiệp.
Hắn đã ở huyện Quy Ninh ba năm rồi, trong kế hoạch của hắn, ở Quy Ninh nhiều nhất là hai năm. Nếu trong hai năm mà không được lên chức, hắn có lẽ phải thật sự ở lại huyện lâu dài.
Vì vậy hắn mới có tư tưởng nâng huyện lên thành phố. Tình hình trước mắt, vừa đẩy mạnh các dự án, thúc đẩy kinh tế Quy Ninh phát triển, đẩy mạnh xây dựng thị trấn nhỏ, sau đó vừa rút lui, lập lại trình tự nâng huyện lên thành phố của Quy Ninh. Một khi nâng huyện lên thành phố thành công, An Tại Đào sẽ được lưu lại trong lịch sử phát triển của Quy Ninh bằng một nét son đậm màu.
Thực hiện thành công việc nâng huyện lên thành phố, đạt được chiến tích thật lớn, không chỉ trông cậy vào một mình An Tại Đào, cần phải có một lực lượng hùng mạnh đầy đủ năng lực và khả năng làm việc tập thể.
Mã Hiểu Yến "ồ" một tiếng, cũng không nói gì thêm. Cô quay đầu nhìn ánh đèn thị trấn lấp lánh trên phố.
Sáng hôm sau, hơn tám giờ một ít, An Tại Đào ký một ít văn kiện, Đồng Hồng Cương đã gõ cửa văn phòng hắn.
- Lão Đồng, có việc gì?
An Tại Đào ngẩng lên nhìn Đồng Hồng Cương, lại cúi người xem xét phương án thực thi khảo sát cán bộ mà Ban Tổ chức cán bộ đưa tới. Phương án tuy đi theo trình tự hóa và theo lối mòn, nhưng khác với trước đây, năm nay cán bộ khảo hạch đều do quần chúng giám sát, sự tuyển chọn tùy theo sự đánh giá của người dân. Tất cả những chuyện này tỏ rõ, khảo sát cán bộ năm nay, Huyện ủy muốn điều chuyển thật sự.
- Bí thư An…
Đồng Hồng Cương định nói gì, đột nhiên thấy An Tại Đào cúi xuống viết cái gì lên tài liệu, vội vàng ngậm miệng lại
An Tại Đào trầm ngâm một chút, ghi lên phần mở đầu của tài liệu vài dòng:
"Đồng chí Trần Tân cùng Ban Tổ chức cán bộ, ý kiến của tôi là tổ khảo hạch trước tiên muốn lấy ý kiến của người dân thì phải phát cho người dân một bảng đánh giá thống nhất. Ban Tổ chức cán bộ thành lập một tổ nhận khiếu nại, do các chuyên gia phụ trách lắng nghe phản hồi và cho đăng ký. Ủy ban nhân dân huyện, Huyện ủy và các ban ngành, khu kinh tế mới Tư Hà cùng với các đoàn tổ chức ở huyện, xã, thị trấn phải liên hệ chặt chẽ với quần chúng. Các bộ môn phải tiếp nhận toàn bộ nhận xét và đánh giá. Các cán bộ bị đánh giá, bao gồm cả các đơn vị chủ quản ở huyện, các cán bộ lãnh đạo, nội dung đánh giá gồm tác phong tư tưởng, tác phong công tác cùng với sự liêm khiết và tình huống chính trị. Kết quả đánh giá sẽ được xem xét vào cuối năm."
Ngẫm nghĩ một chút, An Tại Đào lại ghi tiếp. Cách giải thích rõ ràng có vẻ không đủ, hắn liền lật qua mặt trái tờ giấy, viết tiếp.
"Đơn vị bị đánh giá được sắp xếp theo thang điểm từ trên xuống dưới. Đơn vị nào thấp hơn nửa số điểm phải thông báo cho toàn huyện, bảng điểm nhận xét và đánh giá để cuối năm khảo hạch xác định lại chức vụ, về nhiều mặt, nó phản ánh rất lớn, làm căn cứ xử lý. An Tại Đào."
Ký tên kết thúc ý kiến, An Tại Đào mới đặt bút xuống, đem tài liệu đặt sang bên cạnh, thấy Đồng Hồng Cương đang kính cẩn đứng một bên, im lặng không nói gì, liền ha hả cười:
- Lão Đồng, anh nói đi, tôi nghe đây.
- Bí thư An, chuyện kia, chuyện mà sáng qua anh nói về đồng chí Cúc Lượng. Tôi đã bảo cậu ta tới đây, anh xem có thời gian không, nếu không thì tôi nói cậu ta hôm khác lại đến.
Đồng Hồng Cương nói xong, bất giác có chút xấu hổ.
Sau khi An Tại Đào nói những lời đó, Đồng Hồng Cương biết đây là cơ hội ngàn năm một thuở của Cúc Lượng. Nếu được Bí thư An nhìn trúng, muốn nổi lên cũng không phải không có khả năng. Hiện tình thế đã rất rõ ràng, An Tại Đào sẽ tiến hành thay máu đội ngũ cán bộ ở huyện.
Dù sao cậu ấy cũng là em vợ y. Tối qua, sau khi y nói với vợ mình về chuyện này, vợ y liền vội vàng thúc giục y khẩn trương sắp xếp cho Cúc Lượng gặp An Tại Đào, cũng là cho em mình một chút cơ hội.
Nhưng không ngờ Cúc Lượng lại không hề quan tâm. Nếu không phải vợ Đồng Hồng Cương gọi điện thoại cho cậu ấy, cậu ấy còn chưa muốn đến Huyện ủy tìm anh rể. Đối mặt cậu em vợ có tiếng cứng đầu này, Đồng Hồng Cương không khỏi có chút dở khóc dở cười: người gì mà có tác phong ghê tởm đến thế. Cậu trong mắt Bí thư An chỉ là một con kiến nhỏ thôi.
An Tại Đào "ồ" một tiếng, gật đầu:
- Được, anh cho cậu ấy vào đi, tôi nói chuyện với cậu ấy một lúc.
Đồng Hồng Cương vội vã tuân lệnh, ra văn phòng mình, vội vã gọi Cúc Lượng đang chơi trò chơi trong máy tính của mình:
- Bí thư An chịu gặp cậu. Cậu đừng làm tôi mất mặt đó. Cúc Lượng, đây là cơ hội cuối cùng của cậu, nếu cậu bỏ lỡ, cả đời này của cậu tiêu tùng rồi.
Cúc Lượng bĩu môi không cho là đúng, đứng dậy bước vào phòng An Tại Đào. Cậu ta là một nhân tài, lúc mới tốt nghiệp đại học thì về huyện, chuẩn bị thỏa thuê thi triển những ước mơ. Nhưng sau khi công tác một thời gian trong Ủy ban kinh tế Thương mại, cậu ta đột nhiên phát hiện, quan trường thực tế so với tưởng tượng của cậu ta quá khác biệt, nơi nơi mâu thuẫn với nhau, nơi nơi lừa gạt lẫn nhau, cậu ta không thích ứng nổi.
Chỉ vậy thì thôi, điều khiến cậu ta không thể chịu đựng được là sự hống hách ngang ngược của Bí thư Huyện ủy Tôn Cốc trước đây. Rõ ràng là không biết gì về kinh tế mà cứ mù quáng chỉ huy, hơn nữa còn là hạng người lòng tham vô đáy.
Khi Tôn Cốc muốn đoạt lấy bạn gái cậu ta là Du Lệ Bình, nhân viên trong Ủy ban kinh tế Thương mại huyện, cậu ta tuổi trẻ khí thịnh, tức sùi bọt mép xông vào văn phòng Tôn Cốc, đập bàn ầm ĩ. Từ đó, cậu ta bị Tôn Cốc "cho đi đày", lăn lộn mỗi ngày.
Mấy năm nay, hùng tâm tráng chí của Cúc Lượng đi tong hết cả. Dù sao tiền lương cũng không ít, xem như dưỡng lão ngay tại phòng làm việc.
Đứng ngoài cửa văn phòng An Tại Đào, Cúc Lượng đập cửa thình thình, rât tùy tiện, không như những người khác rất kính cẩn và dè dặt. Những gì không muốn lại được, giờ này Cúc Lượng không còn cần gì cả, nên thái độ đối với lãnh đạo cũng không cần phải kính cẩn lễ phép.
- Vào đi!
Cúc Lượng đẩy cửa đi vào, ánh mắt thoải mái nhìn kỹ An Tại Đào, thản nhiên nói:
- Bí thư An, anh tìm tôi sao?
An Tại Đào khẽ nhếch mép đánh giá Cúc Lượng. Dáng người cậu ta trung bình, không mập không gầy, khuôn mặt chữ điền vuông vắn, chỉ có điều khóe miệng hơi vểnh lên, tạo cho người khác cảm giác bất cần đời hoặc kiêu ngạo bất tuân.
- Ha ha…đồng chí Cúc Lượng, mời ngồi!
An Tại Đào mỉm cười khoát tay.
Cúc Lượng yên lặng ngối xuống. Lúc An Tại Đào đánh giá cậu ta, cậu ta cũng đánh giá An Tại Đào. Đối với vị Bí thư huyện ủy trẻ tuổi gần như đã thành truyền kỳ trong huyện này, trong lòng cậu ta cũng có vài phần kính nể và tò mò.
An Tại Đào đến huyện Quy Ninh, chung quy cũng đã làm được rất nhiều việc. Nhất là chuẩn bị xây dựng cho việc phát triển khu kinh tế mới Tư Hà. Cùng với việc cứu vớt nhà máy rượu Quy Ninh đang trong cảnh cùng đường, hóa nguy thành an, ấn tượng về An Tại Đào trong lòng Cúc Lượng rất sâu sắc.
Đồng Hồng Cương đứng ở cửa văn phòng mình, chằm chằm nhìn vào cửa văn phòng An Tại Đào, không biết Cúc Lượng nói chuyện với An Tại Đào thế nào rồi, trong lòng không khỏi có chút nôn nóng bất an.
Đột nhiên y thấy phó Chủ tịch thường trực huyện Cổ Trường Lăng hấp tấp đi tới, trong lòng giật mình, khẩn trương chào:
- Chủ tịch huyện Cổ!
- À, Chủ nhiệm Đồng, Bí thư An có ở nhà không?
Cổ Trường Lăng gật đầu, nhưng vẫn không dừng bước.
An Tại Đào đang trong phòng làm việc nói chuyện với "cái gai" Cúc Lượng nổi tiếng ở huyện. Về phần nói những gì, không ai biết được. Cổ Trường Lăng đột nhiên vội vàng tới, nhìn thần sắc của gã hơi âm trầm và lo lắng, Đồng Hồng Cương cũng không dám cản gã, chỉ trơ mắt nhìn gã gỏ cửa văn phòng An Tại Đào.
- Tiến vào!
Cổ Trường Lăng vừa vào cửa, thấy một người trẻ tuổi khoảng 30 đứng dậy khỏi sô pha, nao nao. An Tại Đào cười cười, khoát tay áo:
- Đồng chí Cúc Lượng, tốt lắm, hôm nay chúng ta nói chuyện tới đây đi, lời của tôi anh trở về cân nhắc cẩn thận, xem có đạo lý hay không. Ừ, có đạo lý anh liền nghe, nếu cảm thấy không có đạo lý anh coi như tôi chưa từng nói, đi thôi.
Đuôi mày Cúc Lượng giương lên, gật đầu:
- Bí thư An, hiện giờ tôi trở về ---- chào Chủ tịch huyện Cổ!
Cổ Trường Lăng hơi gật đầu, thấy Cúc Lượng rời khỏi văn phòng An Tại Đào, trong lòng hơi tò mò. Tuy rằng Cúc Lượng chỉ là một cán bộ "không dùng đến" cấp Phó phòng, nhưng tên tuổi của gã ở huyện lại rất lớn, gần như không ai không biết cái gai quan trường dám chửi bậy với Bí thư Huyện ủy này.
An Tại Đào tìm Cúc Lượng để làm gì? Hơn nữa, xem thái độ An Tại Đào đối với Cúc Lượng này dường như còn rất khách khí?
Nhưng suy nghĩ này chỉ chợt lóe rồi biến mất trong đầu Cổ Trường Lăng. Gã nhớ tới tin tức vừa nhận được hôm nay, còn hơi bực bội mà thở dài, tự ngồi trên sô pha của An Tại Đào, trầm giọng nói:
- Bí thư An, có một chuyện, tôi không biết có nên nói hay không?
An Tại Đào ngẩn ra, cười ha ha:
- Lão Cổ, lời này là có ý gì? Có chuyện cứ nói, giữa chúng ta còn khách khí gì? Anh nói thẳng, chuyện gì?
- Bí thư An, huyện chúng ta trình báo cáo rút lui huyện đổi thành phố rồi, một phần báo cho bộ phận dân chính thành phố, một phần trình cho UBND thành phố. Vốn, chuyện này do Phó Chủ tịch thành phố phân công quản lý ký tên cho ý kiến phúc đáp là được... Nhưng tôi lại nghe nói, trong cuộc họp làm việc của Chủ tịch thành phố hôm nay, Chủ tịch thành phố Đông Phương mới tới lại trực tiếp nhúng tay vào việc này.
Mày Cổ Trường Lăng nhẹ nhàng nhíu, thấp giọng nói:
- Tôi mới nhận được tin tức từ thành phố, mặc dù Chủ tịch thành phố Đông Phương không tỏ thái độ trong cuộc họp Chủ tịch thành phố, nhưng tỏ vẻ chờ cô ta tới huyện chúng ta điều tra khảo sát nghiên cứu tình hình một chút rồi nói sau... Bí thư An, tôi lo lắng, chuyện này sẽ bị Chủ tịch thành phố Đông Phương gác lại ---- chỉ cần báo cáo của chúng ta còn đặt trên bàn của Chủ tịch thành phố Đông Phương, báo cáo này sẽ không nhận được ý kiến phúc đáp của UBND thành phố, chúng ta cũng chưa nói tới chuyện trình báo tỉnh...
- Bí thư An. Ngài có nên tìm Chủ tịch thành phố Đông Phương hay không?
Cổ Trường Lăng do dự một chút, vẫn nói ra miệng. Gã cảm thấy phía sau An Tại Đào có người, mà Đông Phương Tiểu lại là cán bộ đến từ Đông Hải, cha vợ An Tại Đào là Chủ tịch thành phố Tân Hải lúc trước, chắc chắn quen thuộc với Đông Phương Tiểu.
An Tại Đào trầm ngâm một chút, lắc đầu:
- Lão Cổ, tôi và Chủ tịch thành phố Đông Phương cũng không quen thuộc... Chuyện này trước hãy gác lại, lãnh đạo thành phố chắc chắn có suy nghĩ của lãnh đạo thành phố, đối với chúng ta mà nói, trước hề từ từ đi. Ừ, anh tiếp tục đốc xúc phía dưới làm tốt các loại công tác chuẩn bị, nhất định phải hoàn thiện tài liệu trình báo, các số liệu trong đó phải có căn cứ rõ ràng...
Cổ Trường Lăng nhìn An Tại Đào thật sâu, đột nhiên cười khổ nói:
- Bí thư An, có câu tôi nghẹn ở trong lòng cũng khó chịu, nói thẳng ra đi. Tôi nghe nói, Chủ tịch huyện Trương tới thành phố...
An Tại Đào nghe xong lời này của Cổ Trường Lăng, tuy rằng trong lòng trầm xuống, nhưng thần sắc trên mặt lại không có thay đổi gì lớn, chỉ khẽ mỉm cười, nói:
- Lão Cổ, đợi một chút, đừng sốt ruột! Cơm ngon không sợ muộn, anh phải có tin tưởng, ha ha!
Cổ Trường Lăng thấy An Tại Đào dường như lơ đễnh, âm thầm hối hận mình lắm miệng. Bản thân mình công khai nói về Trương Hân "sai chỗ", có thể lưu lại ấn tượng không tốt với An Tại Đào hay không?
Trong lòng gã hơi bất an, Cổ Trường Lăng cũng ngồi không yên, lại nói vài câu tào lao với An Tại Đào liền vội vàng cáo từ rời đi.
Cổ Trường Lăng vừa đi, thần sắc trên mặt An Tại Đào liền âm trầm xuống.
Thật ra không cần Cổ Trường Lăng "nhắc nhở", hắn cũng đoán được Chủ tịch thành phố Đông Phương Tiểu mới tới đột nhiên nhúng tay chuyện huyện Quy Ninh rút huyện đổi thành phố, chắc chắn có liên quan tới Trương Hân, Trương Hân âm thầm ngáng chân. Điều này khiến trong lòng An Tại Đào ít nhiều căm tức, còn hơi thất vọng.
Tuy rằng hắn đối chọi gay gắt với Trương Hân, muốn chèn ép Trương Hân, nhưng hắn vẫn cho rằng, Trương Hân khác với Tôn Cốc, lại càng khác Lãnh Mai, cũng không giống Hạ Canh, sở dĩ gã "phân cao thấp" với mình, là muốn tranh quyền lực cầu chiến tích, không còn gì khác. Hắn cảm thấy bản thân Trương Hân, vẫn còn chút tài cán và tố chất.
An Tại Đào vốn tưởng rằng, mặc dù tranh đấu giữa hai người không thể tránh né, nhưng ở một số chuyện ---- thí dụ như chuyện tình có lợi cho sự phát triển của huyện, hai người vẫn sẽ lấy đại cục làm trọng, tạm thời có thể đứng cùng một khởi điểm.
Tầm quan trọng rút huyện đổi thành phố đối với sự phát triển của Quy Ninh không cần nói cũng biết, nếu thực hiện thành công, ưu đãi rất nhiều, đây không chỉ là chiến tích một mình An Tại Đào, còn là chiến tích tập thể của bộ máy Huyện ủy UBND huyện lần này. Nhưng ở loại chuyện lớn này, Trương Hân lại xuất phát từ "tư oán" không để ý đại cục, âm thầm làm động tác nhỏ ý đồ quấy nhiễu tiến trình công tác rút huyện đổi thành phố.
Điều này quả thực buồn cười.
Đối với chuyện trăm lợi không một hại cho sự phát triển lâu dài của huyện, Trương Hân ngươi có tư cách gì phản đối? An Tại Đào âm thầm cắn chặt răng, một chút tàn khốc chợt lóe rồi biến mất trong mắt.
Từ trước đến nay hắn để ý việc không để ý người... Nếu Trương Hân ngươi ngăn cản đại cục công tác của huyện, vậy chớ trách ta không nói tình cảm!
...
...
An Tại Đào phẫn nộ mà ném bút trong tay xuống đất, bút kêu răng một tiếng vỡ thành hai nửa. Cửa văn phòng của hắn mở rộng, Mã Hiểu Yến đang nắm một phần tài liệu muốn đi vào trong, thấy vậy không khỏi hoảng sợ.
- Lãnh đạo...
- Hiểu Yến, tiến vào, đóng cửa lại.
An Tại Đào trầm giọng nói.
- Làm sao vậy? Ai lại chọc ngài tức giận?
Mã Hiểu Yến đi tới dịu dàng nói, đặt tài liệu trong tay lên bàn hắn:
- Đây là danh sách cán bộ tôi để người ta sửa sang lại, ừ, tất cả đều là cán bộ thực chức cấp Trưởng phòng các đơn vị, các xã, thị trấn.
An Tại Đào gật đầu:
- Trước để đó, tôi xem kỹ hẵng nói. Đúng rồi, Hiểu Yến, ngày mai Ban Tổ chức cán bộ sẽ đi xuống khảo sát, cô tự mình dẫn đội đi xuống... Những chương trình và khâu hình thức phía trước có thể đơn giản hóa thì đơn giản hóa, cường điệu đối với khảo sát thật tính. Xem tài liệu ít nghe ý kiến và đề nghị nhiều hơn... Ngoài ra, phối hợp khảo sát, đồng thời phát xuống xác định và đánh giá dân ý, sau đó thu về, các cô tập trung ở nhà khách Quy Ninh đưa chuyên gia tới tiến hành thống kê! Không cần sợ phiền toái, không cần sợ rườm rà! Nhất định phải làm thật tốt công tác.
- Vâng.
Mã Hiểu Yến đáp lời:
- Tôi trở về trước, hai ngày này bận muốn chết.
- Còn một việc, nhân viên trên phần danh sách này, cô bớt thời gian an bài người đi khảo sát một chút, mỗi người viết một phần báo cáo khảo sát đưa lên cho tôi... Nhớ kỹ, Hiểu Yến, đừng chỉ làm bề ngoài, tôi muốn nội dung chân thật, được chứ?
An Tại Đào thở một hơi thật dài:
- Đi thôi, chờ qua đợt này, tôi cho các đồng chí Ban Tổ chức cán bộ của cô nghỉ ngơi...
****
Công tác khảo sát cán bộ khác với dĩ vãng rốt cục chính thức mở màn.
Ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy phái ra mười mấy tổ khảo sát, dùng trình tự cơ quan cục ủy trước xã, thị trấn sau, tới các đơn vị và các xã, thị trấn, ngoại trừ nhân vật số một Ban Tổ chức cán bộ Trần Tân ra, vài Phó Trưởng Ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy đều dẫn đội xuống, mặc dù là như vậy, nhân sự vẫn không đủ. Rơi vào đường cùng, sau khi Mã Hiểu Yến đành phải xin chỉ thị của Trần Tân, lâm thời điều động nhân sự từ Ủy ban Kỷ luật và Cục Giám sát huyện tới hỗ trợ.
Khảo sát cán bộ mời quần chúng giám sát, cũng không phải An Tại Đào sáng chế đầu tiên, rất nhiều địa phương đều áp dụng phương thức này. Chỉ là cái gọi quần chúng giám sát, chẳng qua phần lớn là lướt qua, Ban Tổ chức cán bộ cũng sẽ không quá mức coi trọng quần chúng đánh giá xác định, ngay cả có một số lãnh đạo đơn bị và thành viên bộ máy bị quần chúng đánh giá rất thấp, cũng sẽ không công khai, lại càng không ảnh hưởng tới con đường làm quan lên chức.
Nhưng lần này, dưới sự chủ đạo của An Tại Đào, Ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy thi hành "quần chúng xác định và đánh giá" lại hiển nhiên không phải chạy theo hình thức.
Đối chiếu ý kiến thực thi khảo sát cán bộ Huyện ủy tuyên bố năm 2001, dưới tình huống đều là 100 điểm, biện pháp khảo sát cũ chủ yếu là thực hiện chức năng bộ phận hàng năm. Mà trong biện pháp khảo sát mới, "nhiệm vụ chức trách" làm chỉ tiêu thứ hai, chỉ chiếm 60 điểm. Dưới khách quan, đối với công trạng thuần túy yêu cầu tỉ trọng sâu sắc, quần chúng đánh giá chiếm 40 điểm, đây là thứ nhất.
Thứ hai, đối tượng quần chúng nhắm vào, trực tiếp hướng tới đối tượng chức năng bộ phận phục vụ, ví dụ quần thể người sử dụng của Cục Điện lực. Trực tiếp để cho quần chúng xem xét gia tăng tính thực chất rất lớn.
Thứ ba, sau khi công tác thống kê xem xét quần chúng đưa ra kết quả, sẽ lập tức công khai và đưa vào tổng điểm.
Thứ tư, quá trình công tác thống kê công khai, do Đại biểu Hội đồng nhân dân huyện tạo thành Tổ giám sát triển khai giám sát.
Tuy rằng kết quả cuối cùng còn chưa ra, nhưng tư thế Ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy bày ra, lại không khiến đám quán bộ ở huyện coi trọng, cho rằng mặc dù không chạy theo hình thức, cũng sẽ không có tác dụng quá lớn. Ngay cả quần chúng bàn bạc không hợp cách, còn có 60 điểm đánh giá, kiếm hợp tư cách cũng không phải là vấn đề.
Nhưng kết quả phía sau cho thấy, rất nhiều người đều sai mười phần.
Thái độ nghiêm túc của Huyện ủy và kiên quyết của An Tại Đào, cùng với việc Huyện ủy truyền ra rất nhiều phong thanh điều chỉnh cán bộ, điều này trực tiếp làm cho "mạch nước ngầm bắt đầu khởi động" trong lần đánh giá khảo sát cán bộ lần này, xuất hiện hiện tượng hoàn toàn khác với hàng năm.
Rất hiển nhiên, thái độ phía trên trực tiếp khiến khiến lòng người phía dưới yên lặng xảy ra biến hóa nào đó, một bộ phận người muốn đục nước béo có tự nhiên không cần nói, mà một bộ phận người bình thường không dám nói thật lần này lại dám nói ra lời thật sự.
Kết quả như vậy chính là, rất nhiều cán bộ và công nhân viên chức bình thường khi nói chuyện hoặc bàn bạc dân chủ với Ban Tổ chức cán bộ, đều đưa ra một số điểm thấp đối với lãnh đạo đơn vị tương ứng.
Vài ngày trôi qua.
Mỗi ngày Mã Hiểu Yến đều làm một phần báo cáo với Phó Bí thư Huyện ủy phân công quản lý Đảng và quần chúng cán bộ Khổng Lâm, đương nhiên, cũng ngầm báo cáo lại cho An Tại Đào. Dù sao, An Tại Đào nắm giữ toàn bộ cộng tác Huyện ủy, tuy rằng khảo sát cán bộ do hắn chủ đạo thúc đẩy, nhưng hắn cũng không thể đặt toàn bộ tinh lực ở mặt này.
Theo ý của An Tại Đào, Ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy phát cho quần chúng những bảng xác định và đánh giá.
Gần như toàn bộ thành viên của Ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy cùng tham gia hành động, một số người đi thực hiên việc thể thức hoá khảo hạch cán bộ, nghe báo cáo công tác, tổ chức các cuộc họp dân chủ, tìm các đối tượng được khảo hạch tiến hành nói chuyện; một bộ phận khác thì tập trung ở nhà khách Quy Ninh, tiếp nhận, thu thập các bảng đánh giá của quần chúng, tiến hành phân loại và thống kê.
Quần chúng bàn bạc nhiệt tình vượt ngoài dự đoán của An Tại Đào cũng như của Ban tổ chức cán bộ. Tuy rằng các bảng đánh giá qua loa chiếu lệ chiếm một tỉ lệ khá cao, nhưng vẫn có rất nhiều bảng ghi rất nghiêm túc, có một số người còn dựa vào trải nghiệm thực tế của bản thân để đưa ra những ý kiến sâu sắc và phê bình mạnh mẽ.
Dù sao, chắc chắn sẽ có người không đạt tiêu chuẩn, điều này là điều không thể tránh khỏi và An Tại Đào cũng đã nhìn thấy trước.
Thời gian một tuần, công tác khảo hạch của Ban tổ chức cán bộ cơ bản chấm dứt, mà công tác thống kê đối với sự đánh giá của quần chúng kết thúc giai đoạn một. Dựa theo chỉ thị của An Tại Đào, sau khi có kết quả đánh giá và kết quả của việc thể thức hoá khảo hạch, sẽ tập hợp lại để đánh giá chấm điểm, và công bố kết quả thống nhất.
Kết quả đánh giá chia làm bốn cấp bậc: ưu tú, xứng chức, cơ bản xứng chức, không xứng chức. Căn cứ theo đó, hễ cán bộ được xếp hạng không xứng chức phải nhận sự khiển trách của Ban tổ chức cán bộ, giáng chức, giáng cấp hoặc miễn chức.
Nhưng sau khi có kết quả, Mã Hiểu Yến lại hoảng sợ. Cô vốn nghĩ ngay cả có người không đạt tiêu chuẩn, không xứng chức thì số lượng cũng không nhiều lắm, tuy nhiên thực tế hoàn toàn ngược lại, trong số cán bộ cấp phòng được đánh giá, không ngờ có nhiều người không đủ tiêu chuẩn, trong đó cấp trưởng có bảy người, cấp phó có năm người.
Kết quả như vậy, Mã Hiểu Yến không dám lập tức trực tiếp công bố, bởi vì một khi công khai thì không thể vãn hồi được nữa. Điều này có nghĩa cán bộ trong bộ máy sẽ bị xử lý, mà nếu như vậy, thì hậu quả là…Mã Hiểu Yến không dám tưởng tượng thêm nữa.
Mã Hiểu Yến cầm tài liệu, nhấc điện thoại gọi cho An Tại Đào. An Tại Đào nghe xong, yên lặng một hồi rồi thản nhiên nói:
-Hiểu Yến, cô báo cáo chuyện này cho Trưởng ban Trần và Bí thư Khổng, xem họ nói thế nào.
Mã Hiểu Yến đóng dấu vào hai bản tài liệu, một bản đưa cho Phó bí thư Huyện uỷ Khổng Lâm, một bản cho người lãnh đạo trực tiếp của mình-Ủy viên thường vụ Huyện uỷ, Trưởng ban tổ chức cán bộ Trần Tân.
Biết kết quả, Trần Tân cũng giật mình. Y còn đang suy nghĩ, thì Phó bí thư Huyện uỷ Khổng Lâm gọi điện tới:
-Trưởng ban Trần, anh thấy chuyện này nên xử lý thế nào? Lần này Bí thư An luôn nhấn mạnh phải kiên quyết đem kết quả đưa ra công khai, nhưng với tình hình thế này làm sao mà công bố? Sự đả kích sẽ rất lớn, không tránh khỏi xảy ra lộn xộn.
Trần Tân trầm ngâm một lát:
-Bí thư Khổng, ý kiến của cô thế nào?
-Bí thư An đã nói, văn kiện của Đảng cũng đã gửi xuống, công khai là không thể tránh khỏi. Nhưng, theo cá nhân tôi thấy thì có thể nên làm lại công tác thống kê một chút, được chăng?
Khổng Lâm khẽ nói. Trần Tân cười cười:
-Tôi thấy hay là chúng ta đến báo cáo với Bí thư An đi, xem Bí thư An nói như thế nào, rồi sẽ quyết định.
An Tại Đào yên lặng ngồi trong phòng làm việc, hắn đang chờ Khổng Lâm và Trần Tân tới. Hắn biết, chuyện này rốt cuộc cũng sẽ tới tay hắn, do hắn quyết định.
Trần Tân và Khổng Lâm cùng nhau vào cửa. Về chuyện này, ý của Khổng Lâm là muốn "châm chước" một chút, nới tay một chút, hay có thể nói là hãy bỏ qua, chỉ đem một vài người cá biệt, thật sự quá kém đưa ra xử lý làm gương là được rồi. Nhưng Trần Tân hiểu được tâm tư của An Tại Đào, hắn đang chuẩn bị nhân cơ hội tiến hành điều chỉnh "thay máu" đội ngũ cán bộ huyện, kết quả như vậy chẳng phải là mong muốn của hắn hay sao?
Nếu là người khác, còn có thể đắn đo lo sợ ảnh hưởng của việc này khiến quan trường Quy Ninh chấn động, nhưng An Tại Đào căn bản là không quan tâm; đã tiếp xúc với An Tại Đào lâu ngày, Trần Tân hiểu rõ tính cách đối nhân xử thế hiện nay của hắn, hắn chỉ một lòng một dạ thúc đẩy Quy Ninh phát triển, đạt được thành tích to lớn, rồi nhanh chóng lên chức mà đi, hắn bận tâm chuyện này làm gì? Cho nên Trần Tân vẫn im lặng.
An Tại Đào cười cười:
-Bí thư Khổng, lão Trần, chuyện đã như vậy, tôi thấy chúng ta nên mở hội nghị thường vụ, nghe mọi người góp ý kiến một chút đi.
Khổng Lâm gật đầu:
-Được, Bí thư An, tôi lập tức bảo Chánh văn phòng Đồng thông báo cho các lãnh đạo khác, chúng ta lập tức họp xem xét một chút.
Hai giờ chiều, mở cuộc họp hội nghị thường vụ Huyện uỷ. Ngoại trừ các Uỷ viên thường vụ ra, Chánh văn phòng Huyện uỷ Đồng Hồng Cương luôn dự thính hội nghị; mà Mã Hiểu Yến là cán bộ chủ yếu phụ trách công tác khảo hạch lần này, cũng tham gia hội nghị.
Khổng Lâm nhìn thoáng qua An Tại Đào, mỉm cười:
-Các đồng chí, căn cứ chỉ thị của Bí thư An, hiện giờ chúng ta mở cuộc hội nghị thường vụ lâm thời. Đồng chí Mã Hiểu Yến Ban tổ chức cán bộ, trước hết đồng chí báo cáo trước hội nghị thường vụ về tình hình công tác khảo hạch cán bộ.
Mã Hiểu Yến gật đầu, lấy tài liệu ra, đằng hắng một tiếng rồi cao giọng nói:
-Bí thư An, Chủ tịch huyện Trương, các lãnh đạo, căn cứ vào chỉ thị của hội nghị thường vụ Huyện uỷ và Bí thư An, căn cứ phương án thực hiện khảo hạch cán bộ do Huyện uỷ quy định, công tác khảo hạch đã được tiến hành theo kế hoạch. Trong khảo hạch, chúng ta dựa vào nguyên tắc công bằng, công khai và minh bạch, theo phương châm "Một báo cáo, hai xem xét" để thực hiện khảo sát cán bộ một cách chắc chắn.
Năm nay, chúng ta đặc biệt nhấn mạnh giá trị ý kiến đánh giá của quần chúng. Ban tổ chức cán bộ phát ra mười ngàn bản đánh giá, thu về hầu hết.
Kết quả đánh giá chia thành bốn bậc: ưu tú, xứng chức, cơ bản xứng chức, không xứng chức. Trong hơn sáu mươi cán bộ huyện cấp phòng được xem xét, có một số không đạt yêu cầu, trong đó có bảy người cấp trưởng phòng và năm người cấp phó phòng.
Trong đó có các cơ quan đơn vị như Cục giao thông huyện, Phòng tài chính huyện, Uỷ ban Kinh tế Thương mại huyện, thị trấn ngoại ô, thị trấn Tam Đạo Lĩnh, thị trấn Hồng Tháp. Riêng Uỷ ban Kinh tế Thương mại huyện có Chủ nhiệm Uỷ ban Kinh tế Thương mại Triệu Minh Ba và bảy người đánh giá không xứng chức. Bên Phòng giao thông huyện có Phó phòng giao thông huyện Phó bí thư Khương Nguyên Bá… Bí thư An, các lãnh đạo, tình hình cơ bản là như vậy, tôi đã báo cáo xong.
Mã Hiểu Yến mỉm cười, ngẩng đầu lên thoáng nhìn An Tại Đào. Thấy vẻ mặt thản nhiên của hắn, trong lòng cô cũng lấy lại sự bình tĩnh.
Đúng như An Tại Đào dự kiến, quả nhiên Trương Hân liền nhảy ra đầu tiên, cho rằng khảo hạch như vậy quá khắc nghiệt, sẽ khến cho cán bộ huyện rối loạn, đề nghị huỷ bỏ kết quả và phải loại bỏ cái gọi là "quần chúng cho điểm", để Ban tổ chức cán bộ đánh giá lại từ đầu.
Sau khi Trương Hân lên tiếng, Phó bí thư Huyện uỷ Khổng Lâm, Trưởng ban tuyên giáo Trương Minh và Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật Hồ Linh Linh cũng lần lượt đưa ra ý kiến tương tự.
Ngoại trừ bốn người phát biểu ý kiến, những người còn lại đều im lặng. An Tại Đào không lên tiếng, bọn họ đương nhiên cũng không nói gì.
Thấy An Tại Đào liếc nhìn mình, Cổ Trường Lăng cân nhắc một chút rồi trầm giọng nói:
-Tôi không đồng ý với ý kiến của Chủ tịch huyện Trương và Phó bí thư Khổng. Khảo hạch cán bộ là chuyện rất nghiêm túc, Ban tổ chức trải qua quá trỉnh tổ chức chặt chẽ, đúng quy định và trình tự, kết quả thể hiện là sự thật, làm sao chúng ta ngồi ở đây lại dễ dàng phủ nhận như vậy?
Trưởng ban thư ký Huyện uỷ Khổng Tường Dân chợt lên tiếng:
-Tôi cũng không đồng ý, không nên xoá bỏ kết quả khảo hạch.
Trương Hân cười nhạt, liếc mắt nhìn Khổng Tường Dân với vẻ khinh thường:
-Trương ban thư ký Khổng, vậy thì anh thử nói xem, xử lý như thế nào? Chẳng lẽ cứ như vậy mà công bố sao? Tôi thật sự rất ngạc nhiên đấy! Căn cứ theo phương án thực thi khảo hạch cán bộ, các cán bộ trong bộ máy huyện đều phải tiếp nhận xử lý đúng không nào? Các đồng chí, đây không phải là một hai cán bộ mà liên quan đến toàn bộ bộ máy Đảng và hành chính huyện! Nếu đưa kết quả đánh giá ra công khai, Huyện uỷ mà không xử lý thì uy tín của Ban tổ chức và Huyện uỷ ở đâu?
Ánh mắt thâm trầm của An Tại Đào lướt qua khuôn mặt các Uỷ viên thường vụ, hắn ho khan hai tiếng, chợt tiếp lời Trương Hân:
-Kết quả khảo hạch cán bộ lần này như vậy, tôi rất không ngờ, nhưng tôi còn kinh ngạc hơn! Trước hết phải khẳng định, lần này Ban tổ chức cán bộ tổ chức khảo hạch rất chu đáo chặt chẽ, trình tự khảo hạch đúng quy định và rất cẩn thận, quá trình khảo hạch là công khai, công bằng, minh bạch, các đồng chí Ban tổ chức cán bộ làm việc rất hiệu quả! Mà kết quả đánh giá của quần chúng cũng rất xác thực và hiệu quả. Toàn bộ quá trình công tác thống kê đều được giám sát bởi các đại biểu của Hội đồng nhân dân huyện.
An Tại Đào ngừng một chút, rồi trầm giọng nói tiếp:
-Điều này có ý nghĩa gì? Điều này cho thấy đội ngũ cán bộ huyện xuất hiện vấn đề rất lớn! Theo ý kiến phản hồi từ những bảng đánh giá, lấy Uỷ ban Kinh tế Thương mại làm ví dụ mà nói, có rất nhiều ý kiến phê bình công tác của Uỷ ban Kinh tế Thương mại, thậm chí có rất nhiều người dân còn thông qua đường dây nóng gọi điện thoại tới trách cứ!
An Tại Đào cười lạnh một tiếng:
-Ý kiến của quần chúng đối với ban ngành chức năng của Uỷ ban nhân dân huyện như thế là rất to lớn. Một bộ máy như thế có nên chỉnh đốn hay không? Chẳng lẽ cứ để mặc tình hình thêm tồi tệ?
An Tại Đào hung hăng vỗ bàn một cái, lớn tiếng nói:
-Nếu như chỉ có quần chúng phê bình đánh giá thấp, thì còn có thể nể tình mà tha thứ được, quần chúng đánh giá mà, luôn có phần bất công. Thế nhưng, có một số nơi, ngay cả đánh giá nội bộ của các cơ quan đơn vị cũng cho ra kết quả rất thấp! Ví dụ như ở Cục giao thông! Tổng hợp lại có thể thấy một vấn đề rất quan trọng: một số cán bộ có uy tín rất thấp, năng lực công tác kém cỏi, không thích hợp tiếp tục đảm nhiệm chức vụ! Tham quan có lẽ không nhiều lắm, nhưng quan chức kém cỏi, hồ đồ thì tuyệt đối không ít!
An Tại Đào vung tay lên một cái:
-Nguyên tắc quản lý cán bộ của Đảng không thể thay đổi, chúng ta hẳn là lấy công tác khảo hạch cán bộ lần này làm thời cơ, mạnh mẽ đẩy mạnh xây dựng tố chất cán bộ và xây dựng tác phong liêm chính trong Đảng! Từ nay về sau, hễ là các quan chức kém cỏi, không có năng lực, tham quan ăn hối lộ, làm trái pháp luật, hạng người vô năng ngồi mát ăn bát vàng, chúng ta đều nhất định phải loại bỏ chúng ra khỏi đội ngũ!
Lãnh đạo nắm giữ vị trí quan trọng phải là đồng chí có năng lực, có phẩm chất, có uy tín cao đối với quần chúng! Tôi đề nghị, Ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy lập tức đem kết quả đánh giá công bố công khai, xứng chức là xứng chức, không xứng chức là không xứng chức, chẳng lẽ Huyện ủy chúng ta còn muốn che dấu lấp liếm cho bọn họ?
Lão Trần, đồng chí Hiểu Yến, Ban Tổ chức cán bộ của các đồng chí gần đây nhiều công tác, trước mắt vất vả thêm một chút, đem các báo cáo công tác của bọn họ, cùng với kết quả đánh giá nội bộ và kết quả đánh giá của quần chúng dán lên bảng thông báo để cho tất cả mọi người xem; báo cáo công tác của bọn họ viết hay ho, tốt đẹp cỡ nào, nhưng ánh mắt của quảng đại quần chúng là sáng như sao! Ở sự thật trước mắt, tất cả dối trá bịp bợp đều đã hiện nguyên hình!
An Tại Đào phất tay:
-Tôi thấy, chuyện này cứ quyết định như vậy. Lão Trần, các anh lập tức thực hiện đến nơi đến chốn đi!
-Tôi bảo lưu ý kiến!
Trương Hân nói bằng giọng u ám.
An Tại Đào hừ lạnh một tiếng, đứng dậy phẩy tay bỏ đi. Sắc mặt Trương Hân lập tức trở nên rất khó coi, khóe miệng giần giật liên tục. Mà trong lòng Khổng Lâm thì rùng mình, biết mình và Trương Minh cùng với Hồ Linh Linh đứng về phía Trương Hân, đã làm An Tại Đào rất tức giận. Nhưng đã tới nước này, Khổng Lâm cũng không còn đường lui, cô chỉ có thể lựa chọn tiếp tục cùng Trương Hân "hợp tác", nếu Trương Hân thăng chức, cô cũng được thơm lây.
Khổng Lâm trong lòng hơi bối rối liếc nhìn Trương Hân, thấy mặt mày y đầy vẻ phẫn nộ, không khỏi thở dài: chưa cần nói gì khác, chỉ xét về khí thế, Trương Hân này và An Tại Đào chênh lệch quá lớn! Mà dường như khí thế này nói lên tâm cơ và thủ đoạn ứng biến của mỗi người.
Khổng Lâm thở dài, thầm nghĩ: "Trương Hân à, hy vọng ngươi hăng hái tranh đấu một chút đi, nếu không, chị đây coi như lên lầm thuyền của ngươi rồi!"
Các Uỷ viên thường vụ vẻ mặt không chút thay đổi rời khỏi phòng họp, chỉ có Trương Hân dừng lại. Đột nhiên, y sải nhanh mấy bước đuổi theo Trưởng ban Tổ chức cán bộ Trần Tân đang đi sóng vai với Mã Hiểu Yến. Kéo cánh tay Trần Tân, vẻ mặt y như đưa đám, thở dài:
-Lão Trần, rốt cuộc, tôi thấy làm vậy là không ổn! Sự đả kích quá lớn, anh nói xem, nếu xảy ra rối loạn thì xử lý như thế nào đây?
Trần Tân liếc nhìn Trương Hân bằng ánh mắt khác lạ, thầm nghĩ: "Người trẻ tuổi này thật đúng là không thức thời, An Tại Đào thậm chí đã vận dụng uy quyền của Bí thư Huyện uỷ để trực tiếp tỏ thái độ như vậy rồi, sao ngươi còn muốn làm trái lại?"
Trong lòng cảm thấy chán ghét, nhưng không biểu lộ ra mặt, Trần Tân nhún vai, không trực tiếp trả lời, cười khổ nói:
-Chủ tịch huyện Trương, vị trí Trưởng ban tổ chức cán bộ không dễ làm, tôi có chút hối tiếc, lúc trước ở bên Uỷ ban nhân dân huyện thoải mái thật. Bây giờ vừa mới tới Ban tổ chức cán bộ chưa được hai ngày liền lửa cháy đến nơi rồi… Hừm, thời loạn thì phải dùng biện pháp nghiêm khắc, bệnh trầm kha thì phải dùng thuốc mạnh!
Đột nhiên Trần Tân cười khẽ:
-Chủ tịch huyện Trương, cẩn thận ngẫm lại, lời Bí thư An rất có lý!
Y kỳ thật trong lòng cũng biết, tại huyện Quy Ninh này, nếu An Tại Đào một lòng một dạ một làm việc thì không có người nào có thể chống đỡ được, bao gồm y là người mới đến. Hơn nữa, An Tại Đào còn áp dụng công lý, đúng lý hợp tình. Được thôi, muốn gây sức ép thì gây sức ép. Trương Hân nhún vai, nghênh ngang bỏ đi. Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com
Trần Tân và Mã Hiểu Yến sóng vai nhau đi đến, nhìn theo bóng dáng của Trương Hân, rồi trao đổi ánh mắt cho nhau. Mỗi người đều mang một tâm trạng, nhưng không ai nói ai điều gì.
Mã Hiểu Yến lo lắng, một khi Ban tổ chức cán bộ dựa theo ý kiến của An Tại Đào đem tất cả mười ba chủ quản bộ môn và ba cán bộ quản lý huyện không hợp tiêu chuẩn công bố ra ngoài, thì khẳng định sẽ gây nên sóng to gió lớn ở huyện. Mà trong lúc này, nếu Trương Hân ở giữa đổ thêm dầu vào lửa, thì rất dễ dàng tạo ra nhiều thị phi. Mà như vậy, sẽ mang đến nhiều phiền phức cho An Tại Đào. Một khi sự việc này lên đến tai cấp trên, An Tại Đào khẳng định sẽ bị ở trên gây áp lực. Nhưng Trần Tân thì lại vì thủ đoạn lôi đình của An Tại Đào mà cảm thấy kinh hãi.
Đối với ông ta, khi điều chỉnh cán bộ hoàn toàn có thể áp dụng phương thức ôn hòa, không cần phải làm cho long trời lở đất như vậy. Theo như lời Trương Hân thì đây giống như là đem một cây gậy quơ đánh thật nhiều cán bộ và dường như động tác này có chút quá khích. Nhưng ông ta dù sao cũng không phải là Bí thư Huyện ủy, ông ta không thể nghiền ngẫm xem An Tại Đào đang suy nghĩ điều gì.
Trần Tân thở dài:
- Tiểu Mã à, hãy làm theo chỉ thị của Bí thư An. Nhưng Ban tổ chức cán bộ của chúng ta cũng phải chuẩn bị thật tốt những tài liệu có liên quan và những tài liệu trước kia, để phòng ngừa chuyện chẳng may xảy ra. Tận lực khống chế trong phạm trù có thể, không cần dính dáng đến mâu thuẫn từ lãnh đạo Huyện ủy.
Mã Hiểu Yến yên lặng gật đầu.
Sáng sớm hôm sau, Ban tổ chức cán bộ ở hội trường Huyện ủy cùng với các đơn vị xã, thị trấn công bố kết quả khảo hạch, đồng thời chính thức phát công văn xuống.
Trong khoảng thời gian ngắn, ở huyện cao thấp đều lập tức trở nên hỗn loạn. Nếu đơn vị và bộ môn nào đủ tư cách thì thôi, còn đơn vị và bộ môn nào không đủ tư cách thì đầu tiên không cho là đúng, nhưng khi nhìn thấy thái độ của Huyện ủy rất kiên quyết và nghiêm túc thì lúc này mới hoảng loạn cả lên. Những cán bộ lãnh đạo nào nằm trong bảng danh sách không đủ tư cách thì đều vận dụng hậu trường của mình để tìm đường lui. Nhưng điều khiến cho bọn họ tuyệt vọng chính là, những lãnh đạo huyện mà ngày trước đều hứa hẹn đủ điều thì nay dường như đều thay đổi, không hẹn mà cùng bày ra một gương mặt giải quyết việc chung, hoặc là đóng cửa không thấy.
Ngày thứ ba, Huyện ủy lại mời dự họp toàn bộ cán bộ huyện tổng kết lại quá trình khảo hạch cán bộ. Trong cuộc họp, tất cả Ủy viên thường vụ đều tham dự. Phó bí thư Huyện ủy Khổng Lâm chủ trì hội nghị, tổng kết lại công tác khảo sát cán bộ. Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Tổ trưởng tổ khảo hạch Trần Tân thông báo kết quả cuối cùng với mười ba bộ máy quản lý huyện và ba cán bộ huyện không hợp quy cách.
Trần Tân trong lòng âm thầm cười khổ. Tuy rằng biết đây là một củ khoai lang nóng phỏng tay, nhưng lại không thể không cầm:
- Các đồng chí, trước mắt toàn bộ công tác khảo sát cán bộ toàn bộ huyện đã hoàn toàn chấm dứt. Theo kết quả khảo sát thì trong đội ngũ cán bộ huyện vẫn tồn tại rất nhiều vấn đề, khiến cho chúng ta phải cảnh giác cao độ.
- Theo kết quả khảo sát, thì những đơn vị không đủ tư cách bao gồm Phòng Giao thông huyện, phòng Tài chính huyện và Ủy ban kinh tế thương mại huyện cùng với mười ba bộ máy quản lý huyện. Ban tổ chức cán bộ đã ra thông báo phê bình, các thành viên bộ máy nêu trên phải tiếp nhận sâu sắc lời phê bình này và làm kiểm điểm.
- Trong kết quả khảo sát này, Chủ nhiệm ủy ban kinh tế thương mại Triệu Minh Ba cùng với ba cán bộ huyện khác được đánh giá là không đủ tiêu chuẩn. Để làm trong sạch bộ máy chính trị và nguyên tắc quản lý hiệu quả, hội nghị thường vụ Huyện ủy trải qua thận trọng nghiên cứu đã đưa ra quyết định: miễn đi chức Bí thư Đảng ủy của Hồ Khải, Hoàng Bằng. Đệ trình Hội đồng nhân dân miễn đi chức vụ Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế thương mại huyện của đồng chí Triệu Minh Ba; miễn đi chức Trưởng phòng Tài chính huyện đồng chí Phùng Đức Mạnh; miễn đi chức vụ Trưởng ban quản lý khu ngoại ô đồng chí Chương Khâu Thanh; miễn đi chức Phó trưởng ban khu kinh tế mới Tư Hà đồng chí Trần Quốc Khánh….
Các lãnh đạo Ủy viên thường vụ trên đài chủ tịch gương mặt lạnh lùng, không có bất luận một biểu hiện cảm xúc nào. Chỉ có Trương Hân là hiện lên một nụ cười cổ quái, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn An Tại Đào trầm tĩnh không nói gì.
Tiếng khe khẽ bàn luận dưới đài trở nên ồn ào hơn. Trần Tân ho khan một tiếng, cất cao giọng nói tiếp:
- Những đồng chí bị miễn chức, Huyện ủy năm sau sẽ có bổ nhiệm khác. Tôi hy vọng những đồng chí bị xử phạt phải cảnh tĩnh suy nghĩ lại.
- Mọi người hãy quay đầu nhìn lại xem công tác của mình đã có rất nhiều sai sót hay không? Tác phong kỷ luật của mình có phải có nhiều khiếm khuyết? Đồng thời cũng hãy suy nghĩ kỹ lại xem vì sao uy tín của mình trong quần chúng lại xuống thấp như vậy? Vì sao trong cuộc khảo sát này lại không đủ tư cách, không đủ tiêu chuẩn?
Trần Tân ngẩng đầu nhìn lướt qua những đám đông dưới đài, muốn nói gì thì chợt nghe An Tại Đào trầm giọng trách mắng:
- Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ? Hiện tại đang trong giờ họp chứ không phải là cái chợ. Còn có chút tác phong kỷ luật hay không? Tôi hiện tại tuyên bố sau này trong hội trường của huyện ủy, không cho bất cứ người nào châu đầu ghé tai bàn luận.
Các cán bộ huyện rùng mình, khẩn trương ngồi ngay ngắn, không dám nói tiếp điều gì. Còn có những người không phục, nhất là những đương sự bị miễn chức thì nhìn chằm chằm vào An Tại Đào, không che giấu được sự phẫn nộ trong ánh mắt. Điều này hoàn toàn không lọt khỏi tầm nhìn của Trương Hân. Trương Hân trong lòng đột nhiên cảm thấy rất sung sướng.
Tuy nhiên, y cũng cảm thấy có chút hơi buồn bực, cảm giác chính mình đã xem thường quyền uy của An Tại Đào ở huyện như vậy. Đả kích lớn như thế, nhưng không ngờ là không ai dám đứng ra bắn ngược trở lại. Điều này khiến y cảm thấy rất không hài lòng. Y trong lòng âm thầm cười lạnh: "Đến lúc thì nên thêm dầu vào lửa thôi".
Trần Tân tiếp tục tuyên bố bổ nhiệm cán bộ mới nhất của Huyện ủy:
- Thông qua cuộc khảo sát của Ban tổ chức cán bộ, hội nghị thường vụ huyện ủy nghiên cứu quyết định, Trưởng phòng Công an huyện, Bí thư Đảng ủy đồng chí Vi Chi Kiến vì lý do tuổi tác nên xin về hưu trước thời hạn. Bổ nhệm Phó trưởng phòng công an huyện đồng chí Lý Thao làm Bí thư Đảng ủy phòng công an huyện, đề danh chọn người cho chức vụ Trưởng phòng công an huyện. Bổ nhiệm Phó bí thư Đảng ủy thị trấn ngoại ô đồng chí Lâm Lương làm Bí thư Đảng ủy thị trấn ngoại ô. Bổ nhiệm Phó trưởng phòng Lâm nghiệp huyện đồng chí Tôn Lan làm Bí thư Đảng ủy thị trấn Tam Đạo. Đệ trình Hội đồng nhân dân huyện bổ nhiệm Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện đồng chí Cúc Lượng làm Phó chủ nhiệm thường trực Ủy ban Kinh tế Thương mại; bổ nhiệm Phó trưởng phòng công an huyện đồng chí Hạ Hầu làm Phó trưởng ban khu kinh tế mới Tư Hà.
Có miễn chức, có giáng chức, có điều chỉnh, có đề bạt, miễn đi bảy nhân vật số một cấp Trưởng phòng. Trong lịch sử huyện Quy Ninh thì đây là lần đầu tiên có sự kiện như vậy.
Trần Tân tuyên bố quyết định bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ. Trong hội trường toàn bộ đều im lặng, thậm chí có thể nói là một mảnh không khí trầm lặng.
Những người được đề bạt trong lòng rất cao hứng nhưng không dám biểu lộ ra ngoài. Còn những người bị miễn chức, giáng chức trong lòng tất nhiên cũng rất mất hứng nhưng đồng thời không dám nói điều gì.
Phải biết rằng, tuy đây là miễn chức nhưng dù sao thì cũng còn có sự bổ nhiệm trở lại. Dựa theo lệ thường trong quan trường, cán bộ chân chính bị miễn chức không có. Ở nhà chừng vài tháng thì có thể tìm lại được một chức vụ cấp bậc tương đương. Nếu ai cố tình chọc giận vào An Tại Đào thì người đó thật sự trở thành một cái bánh nhân đậu xui xẻo.
Trần Tân trong lòng thở dài, nhìn lướt qua Phó bí thư huyện ủy chủ trì hội nghị Khổng Lâm.
Khổng Lâm mặt không chút thay đổi, tiếp nhận micro, cất cao giọng nói:
- Để cho việc điều động cán bộ này mang tính tích cực, Huyện ủy mong rằng sau này các đồng chí sẽ kiên trì với chức trách và mục tiêu quản lý của mình. Có thưởng có phạt thì mới có khả năng xây dựng được một nền chính trị tốt đẹp hơn. Lúc này đây, Huyện ủy sẽ tiến hành cải cách lại thể chế quản lý và biện pháp khảo hạch, bước đầu hình thành một hệ thống quản lý tương đối đầy đủ.
- Một điểm quan trọng nhất chính là coi trọng sự đánh giá của quần chúng. Lần này thì công tác khảo sát cán bộ đã có được hiệu quả rõ ràng. Mặc dù thông qua việc khảo sát mà xuất hiện ra nhiều vấn đề, nhưng cũng vì thế mà chúng ta có thể bước đầu xây dựng cơ chế khảo hạch cán bô sau này.
- Dựa theo cơ chế khảo hạch để thưởng phạt, có thể giải quyết thiết thực những cán bộ làm loạn, khích lệ những cán bộ tiên tiến, trừng trị những cán bộ không làm tròn trách nhiệm. Đồng thời, tiến cử những cán bộ có năng lực, có tố chất và có nhiệt tình vào đội ngũ cán bộ tiên tiến, vì sự phát triển một đội ngũ cán bộ khỏe mạnh.
Dưới đài vang lên những tiếng vỗ tay thưa thớt. Nghe tiếng vỗ tay này, Trương Hân nụ cười gian xảo càng thêm rõ ràng.
An Tại Đào sắc mặt không thay đổi. Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng quét mắt đảo qua toàn bô hội trường trầm giọng nói:
- Tôi biết, có rất nhiều đồng chí sinh ra sự bất mãn đối với tôi, thậm chí là ghi hận trong lòng. Bởi vì Huyện ủy hôm nay không chỉ miễn đi chức vụ của mọi người mà còn làm mất thể diện của họ.
- Trong cuộc họp ngày hôm nay, tôi không muốn nói những lời vô nghĩa. Trước khi làm công tác khảo hạch, có những đồng chí lãnh đạo khuyên tôi không cần tích cực như vậy, nên dành cho những đồng chí chịu xử lý này một cơ hội. Nhưng những vấn đề phát sinh trong quá trình khảo sát khiến chúng ta không thể phớt lờ. Một số cán bộ đã thiếu ý thức tôn chỉ, ý thức đại cục, ý thức trách nhiệm, quản lý lơi lỏng. Công tác không vững chắc, thậm chí ngoảnh mặt làm ngơ với sinh mạng của quần chúng. Nếu mọi người không đem hết sinh mạng của mình ra để làm tốt công việc thì rất xin lỗi, mời mọi người từ chức. Ở huyện chỉ cần những nhân tài, cán sự có quyết tâm phát triển kinh tế, gầy dựng sự nghiệp. Tôi sắp xếp người nào ở huyện Quy Ninh công tác, cho dù là ở khu kinh tế mới Tư Hà hay là Ủy ban nhân dân huyện, Huyện ủy đều hết thảy căn cứ vào nguyên tắc công tác. Tôi chưa từng lấy của mọi người một điếu thuốc, hay nhận quà đút lót.
An Tại Đào cắn chặt răng, cất cao giọng nói:
- Trong đợt khảo sát cán bộ vừa rồi, hành động của Huyện ủy khả năng khiến cho một số người thất vọng, trong lòng không phục. Tôi ở đây có thể nói, nếu đồng chí nào không phục, cho rằng mình xứng đáng với chức vụ đó thì có thể xem qua những tài liệu liên quan đến việc khảo hạch. Nếu như có sai sót thì Bí thư huyện ủy tôi sẽ đi đầu trong việc xin lỗi mọi người, đồng thời khôi phục lại chức vụ của người đó.
- Nói thật, nếu nói sự đánh giá của quần chúng là không chính xác. Vậy thì sự đánh giá bên trong đơn vị cũng không có giá trị sao? Chuyện này mọi người so với tôi còn rõ ràng hơn.
An Tại Đào quơ tay, giọng nói cũng dần dần to hơn:
- Không phải An Tại Đào tôi làm khó dễ mọi người. Mà chính bản thân mọi người làm khó dễ mọi người đấy. Nói như lúc trước, nếu ai không phục với cách xử lý của Huyện ủy, cho rằng nó bất hợp lý thì có thể đến tìm tôi hoặc tìm Ban tổ chức cán bộ.
- Các đồng chí, ở đây tôi xin nhấn mạnh một chút. Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện lần này thực thi chính sách không phải là tâm huyết dâng trào nhất thời, cũng không phải như một trận gió thoảng qua, mà là muốn tăng cường quản lý giám sát cán bộ, đẩy mạnh tác phong Đảng, làm trong sạch bộ máy chính trị và đề cao thể chế xây dựng hiệu suất làm việc của cơ quan, thúc đẩy các hạng mục công tác quan trọng của Quy Ninh đến giai đoạn hoàn thiện. Tôi hy vọng toàn bộ đồng chí trong huyện nhất định phải có nhận thức nguyên vẹn, vững chắc, từng bước cải tiến công tác.
An Tại Đào giọng nói dần dần có chút dịu lại:
- Từ nay về sau, chúng ta cứ dựa theo ý kiến thực thi kế hoạch khảo sát cán bộ, quán triệt chấp hành. Hễ những cán bộ không đủ tư cách thì chúng ta tuyệt đối không nuông chiều. Đương nhiên, đối với cán bộ huyện cũng như đối với tôi, cũng nên tiến hành giám sát các lãnh đạo của bộ máy Huyện ủy và Ủy ban nhân dân. Nếu chúng tôi cũng không đủ tư cách thì hoan nghênh quý vị hướng Thành ủy, Ủy ban Kỷ luật thành phố tố cáo chúng tôi.
- Hiện nay, huyện đã tiến nhập vào thời kỳ phát triển kinh tế. Do đó, cần chúng ta một lòng cố gắng công tác. Tôi nghĩ, lãnh đạo huyện phải là người đi đầu trong thực hiện công tác này. Một khi yêu cầu cán bộ phía dưới làm điều gì thì lãnh đạo huyện phải là người đầu tiên làm được.
An Tại Đào khoát tay:
- Được rồi, hôm nay xem như kết thúc tại đây. Sau cuộc họp này, các đơn vị, các xã, thị trấn nên chỉnh đốn thì phải chỉnh đốn, nên nghĩ lại thì phải nghĩ lại. Tôi không hy vọng trong cuộc khảo hạch sang năm, vẫn còn có những đồng chí bị đặt dấu chấm hỏi.
Sau cuộc khảo hạch điều chỉnh cán bộ toàn bộ huyện, hiệu suất làm việc của các cơ quan trong toàn huyện đều nằm ngoài dự đoán của các lãnh đạo huyện. Quan trường Quy Ninh như được thổi thêm một làn gió mới. Những cán bộ bị xử lý biểu hiện và phản ứng dường như cũng có chút im lìm. Nhưng trong mắt Trương Hân và Khổng Lâm thì đều cảm thấy có chút gì đó không bình thường. Tại sao không ai dám đứng lên phản kháng chứ?
Trương Hân ngồi làm việc chau mày, ánh mắt chằm chằm nhìn vào cuốn lịch trên bàn làm việc của mình. Đột nhiên, y cầm điện thoại bấm một dãy số.
Những ngày cuối tháng 12, thời tiết huyện Quy Ninh vẫn âm u. Thời điểm này phải có tuyết rơi, nhưng rốt cuộc vẫn không thấy tuyết. Những cơn gió thổi từ phía bắc tràn qua thị trấn. Trong không khí lạnh lẽo như vậy, người dân Quy NInh đi mua sắm cũng giảm bớt khiến cho đường phố cũng vắng lặng hơn nhiều.
Buổi chiều, An Tại Đào vừa bước vào văn phòng thì Hạ Hiểu Tuyết gọi điện thoại đến:
- Ông xã, chị Cúc đã về nước rồi. Tụi em chuẩn bị ngày mai xuống huyện của anh, anh nhất định phải đón tiếp đấy.
Hạ Hiểu Tuyết cười hì hì, cũng không đùa với An Tại Đào nữa:
- Ông xã, em chuẩn bị về nghỉ ngơi một tuần. Khi trở về sẽ cố gắng bù đắp cho anh. À, ở huyện có lạnh không? Hệ thống lò sưởi có hoạt động chứ? Nếu không thì anh khẩn trương mua máy điều hòa đi.
An Tại Đào cười:
- Sống bên nhà cạnh nhà máy, nhiệt độ lúc nào cũng nóng nên cũng không lạnh lắm. Ừ, ngày mai để anh đến thành phố đón mọi người.
- Không cần đâu, hai đứa em lái xe về là được rồi. Dù sao hai người thay phiên nhau lái xe thì cũng nhanh mà.
Ở trong điện thoại trò chuyện với Hạ Hiểu Tuyết một hồi An Tại Đào mới cúp điện thoại, đột nhiên Đồng Hồng Cương vội vàng gõ cửa:
- Bí thư An, vừa rồi nhận được thông báo của văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, nói là sáng mai Chủ tịch thành phố Đông Phương, Trưởng ban thư ký Lãnh sẽ đến huyện chúng ta khảo sát nghiên cứu.
An Tại Đào ngẩn ra:
- Sắp đến tết nguyên đán, Chủ tịch thành phố Đông Phương lại muốn đến sao? Khảo sát cái gì thì Ủy ban nhân dân thành phố không nói rõ sao?
- Cụ thể thì chưa biết, chỉ thông báo cho Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện chúng ta an bài tiếp đãi mà thôi.
An Tại Đào ồ lên một tiếng:
- Ừ, cứ như vậy đi. Anh thông báo cho các Ủy viên thường ủy khác, ngày mai chúng ta tập hợp sớm, chuẩn bị nghênh đón Chủ tịch thành phố Đông Phương.