Quan Thanh

Chương 356: Bản nhạc hôn lễ - Nhảy từ vách đá



Huyện Quy Ninh, An Tại Đào đang trong giai đoạn bận rộn nhất. Công tác kinh tế là công tác trọng tâm nhất của Ủy ban nhân dân trong năm nay.

Những hạng mục ở thị trấn ngoại ô đã bắt đầu thi công. Công ty TNHH rượu Tư Hà chuẩn bị thành lập. Sau khi căn cứ rượu Thiên Mẫu được tập đoàn Cổ Lan Xuân rót tiền vào thì những ngày gần đây đã bắt đầu thi công lại, phỏng chừng mấy tháng là có thể đưa vào hoạt động. An Tại Đào thường xuyên lui đến các công trình, còn công tác hàng ngày ở huyện thì giao cho Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Trường Lăng.

An Tại Đào với sự giới thiệu về các công nghệ kỹ thuật của bạn học thời đại học Doãn Siêu, trải qua sự kiểm chứng của các chuyên gia kỹ thuật và của thị trường, An Tại Đào quyết định đem những hạng mục đó mở rộng ở Quy Ninh.

Đương nhiên, trước khi chính thức mở rộng thì đã được thông qua trong cuộc họp của Chủ tịch huyện.

An Tại Đào làm việc từ trước đến nay luôn nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, coi trọng hiệu suất công tác. Dưới sự giật dây bắc cầu của hắn, Doãn Siêu cùng với công ty Dương Quang của tập đoàn Dân Thái ở Quy Ninh đã trải qua mấy lần bàn bạc, đàm phán, dùng tốc độ nhanh nhất để đạt được hiệp nghị giữa đôi bên.

Doãn Siêu đầu tư kỹ thuật, công ty Dương Quang đầu tư tài chính, đầu tư bốn mươi ngàn thành lập nên công ty TNHH Khai thác thiết bị tiết kiệm năng lượng dùng cho ô tô. Phó tổng giám đốc của công ty Dương Quang đảm nhiệm chức Chủ tịch hội đồng quản trị công ty, còn Doãn Siêu thì đảm nhận chức Tổng giám đốc.

An Tại Đào bận đến sứt đầu mẻ trán. Tuy nhiên, bận thì bận, nhưng ba hạng mục công trình này xem như là một chiến tích trong bản báo cáo tổng kết công tác của hắn vào cuối năm.

Hạ Hiểu Tuyết cũng không nhàn rỗi. Cô đã quay về nhà cha mẹ ruột ở Tân Hải. Sau khi ở nhà chơi với cha mẹ rồi lại tiếp tục chạy đến Yên Kinh để xử lý công việc của công ty An Hạ. Tuy rằng công ty đã có Mạnh Cúc quản lý nhưng cô là Chủ tịch Hội đồng quản trị, cũng không thể rời khỏi công ty quá lâu.

Thời gian trôi qua thật nhanh, đã đến thời điểm cuối tháng 6. Hạ Hiểu Tuyết ở lại Quy Ninh một tuần.

Nhìn công việc của An Tại Đào quá bận rộn, cô không muốn làm phiền hắn nên rời khỏi Quy Ninh về lại Tân Hải.

Tuy rằng hôn lễ giữa hai người còn khoảng một tháng nữa, nhưng nhà Hạ gia ở Tân Hải đã bắt đầu rục rịch chuẩn bị. Tuy rằng Hạ Thiên Nông là Chủ tịch thành phố Tân Hải, nhưng hôn lễ của con gái thì có rất nhiều chuyện cần phải làm. Thạch Thanh dù muốn hay không thì cũng phải đích thân ra mặt mà làm.

Khi trở lại Tân Hải thì đã là giữa trưa. Thạch Thanh đã chuẩn bị những món ăn mà Hạ Hiểu Tuyết thích. Hai mẹ con cùng dùng bữa với nhau, rồi thay đồ chuẩn bị dạo phố, thuận tiện mua sắm những đồ dùng cho ngày hôn lễ, đột nhiên Hạ Hiểu Tuyết nhận được một cuộc điện thoại xa lạ.

Trong điện thoại là một giọng nữ xa lạ, trầm thấp, còn có chút khàn khàn.

- Xin chào, tôi là Hạ Hiểu Tuyết, xin lỗi cô là ai?

- Hạ tiểu thư, xin đừng hỏi tôi là ai. Tôi có chuyện muốn nói với cô.

Hạ Hiểu Tuyết cau mày, vội vàng mặc quần áo, cũng không nói với mẹ mình, bước xuống lầu, vào trong xe rồi lúc này mới nghe tiếp điện thoại:

- Rốt cuộc cô là ai? Cô muốn nói gì với tôi?

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười khẽ, nhưng lại toát lên sự đau thương, tuyệt vọng và thậm chí còn có một hơi thở điên cuồng:

- Không nói gạt cô, tôi cũng rất thích hắn. Nhưng hắn lại hung hăng đâm vào tim tôi một nhát. Tôi không phục. Tôi mới chính là người thích hợp làm vợ hắn. Hắn dựa vào cái gì mà phải kết hôn với cô? Dựa vào cái gì chứ?

Tay của Hạ Hiểu Tuyết hơi run lên, gương mặt xinh đẹp hơi chút ửng đỏ. Cô không ngờ là có người phụ nữ khác dám gọi điện thoại đến cho mình, muốn cùng mình tranh giành người yêu. Đây là sự việc không thể tin nổi. Tuy Hạ Hiểu Tuyết tính tình ôn hòa, nhưng đề cập đến chuyện hạnh phúc chung thân của cả đời mình thì cô làm sao mà có thể nhượng bộ chứ?

Cô lấy lại bình tĩnh, thản nhiên nói:

- Được rồi, tôi không hỏi cô là ai, cho dù có hỏi cô cũng không nói. Tuy nhiên, tôi có thể nói cho cô biết, tình cảm giữa tôi và anh ấy như thế nào thì làm sao mà cô biết được, cũng không phải là cô nói với tôi như thế này thì có thể phá hỏng mối quan hệ giữa chúng tôi. Nếu như cô cũng thích anh ấy, vậy thì cô hãy chúc phúc cho chúng tôi đi. Chúng tôi sẽ kết hôn và mời cô đến uống rượu mừng.

- Thế à?

Người phụ nữ kia cười lạnh một tiếng:

- Hạ Hiểu Tuyết, chúng ta hay làm một vụ giao dịch đi. Chỉ cần cô đồng ý rời khỏi An Tại Đào, tôi có thể giúp cho ba của cô ngồi lên vị trí Bí thư Thành ủy Tân Hải. Cô yên tâm, tôi sẽ chiếu cố hắn trên con đường làm quan của hắn được tiến xa hơn. Cô căn bản không biết hắn, không hiểu hắn đang suy nghĩ cái gì.

Hạ Hiểu Tuyết trong lòng đánh bộp một cái. Cô không phải bị hấp dẫn bởi lời đề nghị này, chỉ có điều, cô cảm thấy người phụ nữ này không nói phét. Cô lập tức hiểu được, người phụ nữ này nếu có thể nói như vậy đủ để chứng tỏ cô ta có được năng lượng rất lớn, có thể giúp cho cha mình ngồi lên vị trí Bí thư Thành ủy, đồng thời cũng có thể làm bất lợi cho cha mình trên con đường làm quan.

Nhưng lo lắng thì lo lắng, Hạ Hiểu Tuyết cũng không muốn đánh đổi bằng cuộc hôn nhân của mình.

Nghĩ đến đây, Hạ Hiểu Tuyết không tức giận nói:

- Thật ngại quá, tình cảm làm sao mà đem ra giao dịch được. Cả đời này, ngoại trừ Tiểu Đào ra, tôi không thể yêu người khác. Về phần cha tôi, năm nay tuổi cũng đã lớn, sớm chuẩn bị về hưu rồi. Tuy nhiên, tôi cũng xin cảm ơn hảo ý của cô.

Đầu dây bên kia trầm mặc một lát, về sau lại rộ lên một giọng cười lạnh:

- Haha, tốt lắm. Chỉ có điều, người yêu An Tại Đào của cô chưa chắc đã chung thủy với cô.

Hạ Hiểu Tuyết biến sắc:

- Lời này của cô là có ý gì?

- Phó Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Phòng Sơn, Chủ tịch hiệp hội báo chí Phòng Sơn Lưu Ngạn, gia đình thuộc dòng dõi quyền quý ở Yên Kinh, là nhà lãnh đạo quân đội lâu đời. Hạ Hiểu Tuyết, cô tin rằng An Tại Đào sẽ chung thủy với cô sao?

Buông điện thoại trong tay, sắc mặt Lãnh Mai tái nhợt. Bởi vì vô cùng tuyệt vọng, vô cùng ghen tỵ nên cô lâm vào trạng thái điên cuồng. Cô không biết tại sao mình lại gọi điện thoại cho Hạ Hiểu Tuyết, và kết thúc cuộc nói chuyện với Hạ Hiểu Tuyết như thế nào.

Lãnh Mai cũng không thể xác định An Tại Đào có phải hay không có quan hệ mờ ám với Lưu Ngạn. Nhưng bằng trực giác mẫn cảm của người phụ nữ, cô cảm giác An Tại Đào và Lưu Ngạn mối quan hệ cũng không tầm thường. Phút cuối cùng, cô lại nói ra điều này với Hạ Hiểu Tuyết, nhưng sau khi nói xong, trong lòng cô lại trống rỗng và mờ mịt.

Mình đang làm cái gì vậy?

Hai ngày nay cô không có đi làm. Lấy lý do sức khỏe không tốt, cô ở nhà để điều chỉnh tâm trạng của mình. Nhưng là một cô gái kiêu ngạo, cô lần đầu tiên yêu một người đàn ông rồi lại bị tổn thương. Vết thương lòng ấy không thể nào lành lặn.

Lãnh Mai lẳng lặng đứng ở ban công, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không bao lâu sau, cô thấy An Tại Đào vội vàng xuống lầu, chui vào xe lái đi. Lãnh Mai giật mình, rồi cũng lặng yên lái xe đuổi theo.

Hạ Hiểu Tuyết sau khi nghe điện thoại xong, nói trong lòng không gợn sóng chỉ là dối mình dối người. Chỉ có điều, bất kể như thế nào, cô cũng không tin rằng tình cảm của mình và An Tại Đào lại xuất hiện vấn đề gì. Đương nhiên, cô cũng có thể khẳng định, đây là một người phụ nữ yêu điên cuồng An Tại Đào. Hơn nữa, bối cảnh cũng không đơn giản.

Do dự thật lâu, cô đành gọi cho An Tại Đào. Mặc kệ thế nào, cũng phải gọi hắn đến và nói chuyện. Cô không muốn tình cảm hai người bị một người xa lạ phá hư.

Đối với An Tại Đào mà nói, đây chính là một buổi chiều chấn động lòng người.

Sau khi nhận được điện thoại của Hạ Hiểu Tuyết, cảm nhận cảm xúc khác thường của cô, An Tại Đào trong lòng đột nhiên nổi lên một dự cảm bất thường.

Hắn lái xe như bay trên đường cao tốc, cảm giác bất an càng lúc càng nhiều.

Gần tối, hắn rốt cuộc đã chạy đến Tân Hải, thẳng ra biển.

Tân Hải có một bãi biển phong cảnh rất đẹp, vẫn chưa được khai thác. Bên cạnh bãi biển có một vách đá kéo dài đến một gò đất nhỏ, hình thành nên một tòa Quỷ Phủ thần công.

Khi còn học đại học, xác định được mối quan hệ, hai người thường đưa nhau đến chỗ này, mặc sức tưởng tượng cho tương lai tốt đẹp.

Đương nhiên, nơi này gần biển nên có rất nhiều thanh niên nam nữ đến đây hóng mát, nói lời yêu đương. Dân gian đã truyền tụng và gọi nơi đây là "vách đá tình nhân".

An Tại Đào dừng xe cách vách đá không xa, sau đó chạy bộ lên vách đá. Tuy là một chỗ còn chưa khai thác, nhưng trong mùa hè nắng chói chang, vẫn có không ít người dân địa phương đến bơi lội.

Trời chiều chạng vạng. Hạ Hiểu Tuyết mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, chân cũng mang đôi giày thể thao màu trắng luôn, đắm chìm trong ánh chiều tà trên mặt biển.

Ôn lại chuyện cũ cũng rất thú vị, nhưng An Tại Đào lại có chút hết hồn. Không biết tại sao Hạ Hiểu Tuyết lại gọi cho hắn đến đây chứ.

Hắn thở hổn hển, tự kiềm chế sự chấn động bất an, nhỏ giọng gọi:

- Hiểu Tuyết!

Hạ Hiểu Tuyết đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn, cười thật tươi rồi vỗ vỗ hòn đá bên cạnh mình:

- Ông xã đến rồi à? Em đợi ông xã mấy tiếng rồi đấy.

An Tại Đào thở phào một cái, thấy Hạ Hiểu Tuyết vẫn bình thường thì trong lòng mới cảm thấy yên ổn. Hắn cười, đến ngồi bên cạnh cô.

Hạ Hiểu Tuyết lặng yên dựa sát vào hắn, hai mắt nhìn đến những rặng mây đỏ ửng phía chân trời:

- Ông xã, ngồi ỏ chỗ này em nhớ đến những kỉ niệm ngày xưa của chúng ta. Anh là mối tình đầu và cũng là mối tình duy nhất của em. Em thật sự hy vọng chúng ta có thể vĩnh viễn bên cạnh nhau ngắm nhìn hải triều, nhìn mặt trời lặn, cùng nắm tay nhau đến lúc già.

An Tại Đào trong lòng run lên.

Hạ Hiểu Tuyết đột nhiên chậm rãi đứng dậy, cười nói:

- Ông xã, trưa nay em nhận được điện thoại của một người phụ nữ. Nghe giọng nói của cô ấy thì biết rằng cô ấy rất yêu anh. Không biết anh có cảm giác ấy hay không? Cô ấy nói có thể giúp cho ba em lên làm Bí thư Thành ủy, chỉ cần em không kết hôn với anh.

Hạ Hiểu Tuyết giọng nói vẫn rất bình tĩnh, khóe môi nhếch lên.

Nhưng An Tại Đào nghe xong thì có phần chấn động. Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn Hạ Hiểu Tuyết:

- Hiểu Tuyết, đừng nghĩ bậy như vậy. Cả đời này anh chỉ cưới mình em.

Hạ Hiểu Tuyết trong lòng cảm thấy được an ủi, ánh mắt nhu tình chợt lóe lên rồi biến mất.

- Nhưng người phụ nữ kia lại nói rằng anh yêu Lưu Ngạn.

Hạ Hiểu Tuyết buồn bã, thong thả quay đầu đi.

An Tại Đào sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, một câu cũng không nói nên lời. Hắn vốn có thể phủ nhận, nhẹ nhàng mà giải quyết việc này. Đối với sự tín nhiệm và yêu thương của Hạ Hiểu Tuyết đối với hắn, tuyệt đối cô ấy sẽ không để chuyện này trong lòng.

Nhưng giờ phút này, An Tại Đào đối mặt với người mình yêu thương sâu sắc, đối mặt với hai tình yêu trong kiếp trước và kiếp này, cảm giác tội lỗi lại như hải triều bắt đầu khởi động lên. Trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy xấu hổ vô cùng, đầu cúi xuống, trong lòng hoảng loạn. Hạ Hiểu Tuyết quay đầu nhìn An Tại Đào:

- Ông xã, chẳng lẽ anh muốn vứt bỏ em sao? Chẳng lẽ tình yêu lâu năm của chúng ta không thể chịu nổi một kích sao?

- Đừng gạt em, hãy trả lời em đi!

Giọng nói Hạ Hiểu Tuyết có chút thất vọng. Cô thật sự không ngờ, chính một câu vô ý của mình mà lại thành sự thật. Sắc mặt cô trắng bệch, thân thể yếu ớt như muốn đứng không vững trong gió.

- Hiểu Tuyết, anh xin lỗi em.

Giọng nói của An Tại Đào trở nên khàn khàn, vô lực:

- Nhưng em vẫn là người mà anh yêu nhất. Thành thật xin lỗi em, anh thật sự không nghĩ như vậy.

Hạ Hiểu Tuyết nhìn An Tại Đào bằng ánh mắt tuyệt vọng. An Tại Đào rốt cuộc không khống chế được cảm giác vô lực và tội lỗi của mình, hai đầu gối mềm nhũn.

- Ông xã, em cảm thấy rất hối hận. Em thật không nên rời bỏ anh mà đi nước ngoài.

Thanh âm Hạ Hiểu Tuyết dần dần bình tĩnh trở lại. Cô nhìn mặt trời ở đằng xa, chậm rãi nói tiếp:

- Ông xã, nếu như em không đoán sai thì chỉ sợ là còn có Cúc tỷ?

- Kỳ thật thì mọi dự cảm của em đều rất minh bạch. Nếu không phải vì anh thì Cúc tỷ làm sao mà toàn tâm toàn ý giúp em quản lý công ty? Triệu lão sau lưng chị ấy làm sao mà chiếu cố công ty An Hạ như vậy?

Hạ Hiểu Tuyết nhẹ nhàng thở dài một tiếng, trong đó ẩn chứa sự bất đắc dĩ và tuyệt vọng khiến An Tại Đào trong lòng càng thêm đau đớn.

- Ông xã, tuy rằng anh phản bội tình yêu của chúng ta nhưng em cũng không trách anh. Em hiểu anh mà. Có lẽ cứ cho đây là số mệnh đi.

Hạ Hiểu Tuyết lẳng lặng nhìn An Tại Đào:

- Nếu anh muốn gạt em thì em sẽ không biết được. Kế tiếp, anh còn muốn kết hôn với em sao?

- Ông xã, chúng ta chia tay đi. Em thật sự không trách anh đâu.

- Chúng ta chia tay. Cúc tỷ sẽ thích hợp với anh hơn. Anh không phải muốn ở trong quan trường phát triển sao? Cúc tỷ, thậm chí là Lưu Ngạn cũng đều có thể giúp anh, còn em thì lại không thể. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Hạ Hiểu Tuyết giọng nói nghẹn ngào, hai tay che mặt rống to lên.

- Không!

An Tại Đào vọt lại, gắt gao ôm chặt lấy Hạ Hiểu Tuyết, nước mắt không kìm nổi mà trào ra. Sự tội lỗi và áp lực trong lòng khiến hắn thở không thông.

Ánh nắng chiều cuối cùng cũng đã tắt đi.

Dưới làn gió biển mát rượi, Hạ Hiểu Tuyết vô lực mà đẩy tay An Tại Đào, có chút ảm đảm mỉm cười:

- Em tuy rằng không trách anh, nhưng em không thể tha thứ cho anh.

- Em hỏi anh một câu, anh có thật sự yêu em không?

- Anh có thật sự yêu em không?

Lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại giống như một con dao sắc đâm vào lòng An Tại Đào. Tình cảm kiếp trước kiếp này đan xen vào nhau. Cảm giác tội lỗi và lo sợ khiến hắn cảm thấy không yên. Hắn nhìn gương mặt trắng bệch của Hạ Hiểu Tuyết, khóe miệng của hắn bị cắn gần bật cả máu.

- Hiểu Tuyết, anh yêu em mà. Trên thế giới này, trong lòng anh, không có bất cứ ai quan trọng hơn em cả.

Hạ Hiểu Tuyết nhếch môi:

- Cho nên anh mới kiên trì kết hôn với em?

- Ông xã, nếu như anh thật sự yêu em. Như vậy thì chúng ta hãy nhảy xuống từ đây, được không? Vứt đi những phiền não, chúng ta hãy đến thế giới bên kia. Anh có đồng ý không?

Hạ Hiểu Tuyết sắc mặt co giật, cô điên cuồng bước về phía trước, mắt nhìn thấy cái vách đá. An Tại Đào tinh thần kích động, vội chạy theo, kéo tay Hạ Hiểu Tuyết lại, nhỏ giọng nói:

- Hiểu Tuyết, đừng như vậy mà. Đây là anh sai rồi, em muốn trừng phạt anh như thế nào cũng được.

Hạ Hiểu Tuyết cắn chặt môi:

- Em muốn nhảy xuống cùng anh, anh có đồng ý theo em hay không? Nếu anh thật sự yêu em thì hãy nhảy xuống cùng em. Nếu anh nhảy xuống thì em sẽ tha thứ cho anh.

Nói xong, Hạ Hiểu Tuyết nở một nụ cười sầu thảm, cũng không biết từ đâu mà có động lực, đột nhiên giãy tay An Tại Đào, dứt khoát chạy đến vách đá.

- Hiểu Tuyết!

An Tại Đào không kịp phòng bị, chạy vọt đến ôm chặt cánh tay Hạ Hiểu Tuyết, nhưng Hạ Hiểu Tuyết vẫn kiên quyết lao về phía trước.

Gió biển gào thét. Hai bóng người cùng nhau nhảy xuống vách đá.

Khôoooong!

Một tiếng kêu thê lương vang khắp nơi, cắt ngang không khí yên tĩnh của bầu trời chạng vạng.

- Thôi, coi như là xong tình duyên của kiếp trước, kiếp này.

- Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, anh cũng đã phụ em. Hiểu Tuyết, đây là anh nợ em. Hy vọng là còn có kiếp sau.

An Tại Đào theo bản năng mà nắm chặt cánh tay Hạ Hiểu Tuyết không chịu buông, trước mắt lại hiện lên hình ảnh của Mạnh Cúc và Lưu Ngạn. Hắn trong lòng than thở một tiếng rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Không mở mắt ra nổi!

Đây chỉ là một chút ý thức còn sót lại của hắn trước khi mất đi tri giác.

m thanh rơi xuống biển đã kinh động những loài vật khác. Một đám hải âu kêu to, chen chúc bay lên.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv