An Tại Đào cẩn thận xem qua tư liệu của công ty TNHH Xây dựng Đô thị Hoàng Hải. Tuy rằng hắn đối với công ty này không biết gì cả, nhưng căn cứ vào kinh nghiệm kiếp trước, cùng với sự lịch duyệt, thì hắn đoán, là một doanh nghiệp tư nhân, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, có thể phát triển đến như vậy thì sau lựng khẳng định là có bối cảnh.
Công ty Hoàng Hải trước mắt cũng không gây chú ý, cũng chẳng có gì nổi tiếng, nhưng kỳ thật cũng đã có đủ sức bức Tập đoàn Dân Thái trong lãnh vực bất động sản, Nhưng tập đoàn Dân Thái cũng đã trải qua hơn mười năm tích lũy mới có quy mô như ngày hôm nay, còn công ty Hoàng Hải thì dựa vào cái gì? Đáp án không cần nói cũng biết. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
An Tại Đào càng ngày càng có hứng thú. Đương nhiên, đây cũng không phải là sự hiếu kỳ mà là bước tiếp theo phải cùng với xí nghiệp này hợp tác, hắn nhất định phải biết bối cảnh rõ ràng của xí nghiệp này. Nếu không thì sẽ xuất hiện một số vấn đề không nên xuất hiện.
Có thể nói, bối cảnh xí nghiệp này có quan hệ trực tiếp với thái độ và phương thức khống chế quản lý của hắn nên không thể coi thường.
Cân nhắc lợi hại trong chốn quan trường gần như đã trở thành bản tính của An Tại Đào.
Trong lúc này, hắn đột nhiên nhớ đến, chuẩn bị gọi điện thoại cho Lộ Binh hỏi một chút tình huống cụ thể. Tập đoàn Dân Thái và tập đoàn Hoàng Hải đều là những xí nghiệp lớn trong tỉnh Đông Sơn. Với đối thủ cạnh tranh lớn như vậy, Lộ Binh đương nhiên phải có hiểu biết một chút.
Nhớ đến Lộ Binh, An Tại Đào trong lòng cảm thấy có chút hỗ thẹn. Phải nói, trong giai đoạn đầu hắn mới bước vào quan trường, tập đoàn Dân Thái đã mạo hiểm thật lớn, bất kể phí tổn để toàn sức hỗ trợ hắn. Khu kinh tế mới Tư Hà khi mới thành lập, nếu như không có tập đoàn Dân Thái mạnh mẽ đầu tư, thì cũng không có hắn ngày hôm nay. Tuy rằng, nói nhà họ Lộ ngay từ đầu cũng có mục tiêu lợi ích, nhưng công sức trợ giúp của nhà họ Lộ đối với hắn cũng thật lớn.
Nhưng khi hắn tiến càng xa trên con đường quan trường, trong tay nắm thật nhiều tài nguyên, thì tầm quan trọng của tập đoàn Dân Thái ngày càng ít đi. Lúc trước, khổ tâm thành lập nên liên minh sự nghiệp An - Lộ, kỳ thật cũng không chân chính phát huy hiệu lực, dường như sẽ chết non.
Tuy nhiên, đối với An Tại Đào mà nói, đây cũng không còn cách nào khác. Tiền đồ phát triển, hắn phải làm rất nhiều việc, tổng không thể chỉ trông cậy vào một xí nghiệp để hoàn thành chiến lược phát triển kinh tế. Quan trọng hơn cả, xí nghiệp nào quan hệ càng gần với hắn thì hắn cần phải lẩn tránh để tránh sự hiềm nghi. Nếu chẳng may để cho người khác lấy ra làm đề tài câu chuyện thì sẽ không tốt. Quan trường hiểm ác, phải từng bước thận trọng, không chấp nhận sự sơ hở.
Đó cũng chính là lý do hắn kiên trì không cho phép công ty An Hạ đến Quy Ninh để đầu tư. Hiện giờ nghiệp vụ của công ty An Hạ mở rộng rất nhanh, sớm đã không còn giới hạn trong lãnh vực công nghệ thegioitruyen.com cao nữa. Dưới sự quản lý của Hạ Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc đã triển khai xây dựng công trình du lịch và các lĩnh vực sản xuất khác. Hạng mục du lịch của khu kinh tế nông nghiệp sinh thái Tư Hà, Mạnh Cúc cũng khá hứng thú, cố ý đến Phòng Sơn đăng ký một công ty tham gia đấu thầu nhưng An Tại Đào cũng không chịu, nên đành bỏ qua cơ hội này.
Công trình khu kinh tế mới Tư Hà, tập đoàn Dân Thái cố ý muốn nuốt trọng, nhưng An Tại Đào cũng không đồng ý, từ Hongkong tiến cử vào một xí nghiệp. Công ty đầu tiên ở khu kinh tế mới Tư Hà là công ty Dương Quang của tập đoàn Dân Thái. Trước mắt doanh số định mức kinh doanh chỉ mới chiếm con số ít. Sau này, đối với hạng mục công trình hậu cần thị trấn ngoại ô, tập đoàn Dân Thái cũng rất coi trọng. Lộ Binh đã đích thân tìm đến An Tại Đào, biểu lộ mãnh liệt ý muốn đầu tư, nhưng An Tại Đào vì lẩn tránh hiềm nghi nên vẫn chưa đồng ý.
Thậm chí, Lộ Binh cũng muốn tham dự đấu thầu nhưng An Tại Đào vẫn không chịu. Cuối cùng thì trải qua công khai đấu thầu, lại xuất hiện một công ty Hoàng Hải.
Nói thật, trong lòng Lộ Binh lúc này có vài phần phê bình kín đáo. Tập đoàn Dân Thái là dân buôn bán tư bản. Trục lợi là thiên tính của bọn họ. Bọn họ cũng chẳng phải là nhà từ thiện. Lúc trước sở dĩ ủng hộ An Tại Đào vô điều kiện, chính là muốn An Tại Đào sau này quyền lực được nâng cao thì sẽ từ đó mà thu được một số lợi ích thực tế.
Nhưng An Tại Đào hiện giờ lại thay đổi?
Chẳng qua, Lộ Binh cũng không phải là loại người lòng dạ hẹp hòi. Y đã mấy năm gian khổ cùng An Tại Đào cũng xây dựng được một tình bằng hữu chân thành, cũng ít nhiều hiểu được tâm tư và nỗi khổ tâm của hắn. Cho nên, mặc dù trong lòng không thấy thoải mái nhưng cũng không phá đi mối quan hệ bạn bè tốt giữa hai người.
Đối với sự thay đổi hiện giờ của An Tại Đào, Chủ tịch tập đoàn Dân Thái Phùng Lộ Xuân chỉ khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:
- Hai năm qua, dưới sự chiếu cố của Chủ tịch thành phố Hạ, công trình của chúng ta ở Tân Hải cũng không ít. Như vậy là đủ rồi.
Lộ Binh thở dài:
- Ba à, kỳ thật có công trình hay không cũng không thành vấn đề. Con chỉ cảm thấy trong lòng không được thoải mái. Con và hắn tốt xấu gì cũng có thời gian bạn bè hoạn nạn. Anh ta như vậy đúng là không nể mặt bạn bè.
- Không nên gấp gáp, cậu ta còn rất trẻ, tiền đồ vẫn còn rộng lớn.
Lộ Phùng Xuân cười ha hả:
- Kỳ thật thì ba cho con tiếp xúc với cậu ta chính là muốn con hiểu rõ hơn con người cậu ấy. Với thực lực của tập đoàn Dân Thái chúng ta thì không thể chỉ dựa vào con số định mức và một vài hạng mục tại huyện Quy Ninh như vậy.
- Con hãy nhớ kỹ lời của ba, tiềm lực An Tại Đào không ở hiện tại mà là ở tương lai. Không ở mối quan hệ hợp tác kinh tế mà là mối quan hệ bình an giữa cậu ta và nhà họ Lộ.
- Được rồi, đừng nghĩ ngợi lung tung, cứ nghe lời ba. Nếu con có thể duy trì tình bằng hữu với cậu ấy thì đây là cống hiến lớn nhất của con cho nhà họ Lộ chúng ta.
Lộ Phùng Xuân khoát tay, kết thúc cuộc nói chuyện giữa hai cha con.
Vân Hà nhẹ nhàng đi đến, kéo cánh tay Lộ Binh, nhỏ giọng nói:
- Ông xã, ba nói rất đúng. Anh đừng so đo lợi hại nhất thời như vậy.
Lộ Binh cười khổ nhún vai:
- Nếu anh là loại người đó thì sớm đã trở mặt với cậu ta rồi.
Trong lúc nói chuyện, đột nhiên điện thoại di động của Lộ Binh vang lên. Văn Hà cầm lấy điện thoại, nhìn thoáng qua rồi cười nói:
- Ông xã, nhắc Tào Tháo liền có Tào Tháo ngay. Điện thoại của Chủ tịch huyện An.
Lộ Binh lấy lại bình tĩnh, tiếp điện thoại:
- Tiểu Đào à? Chà, Chủ tịch huyện An của chúng ta trăm công ngàn việc, sao lại có thời gian gọi điện thoại cho đám dân đen chúng tôi?
Nghe ý tứ có phần hơi chua trong lời nói của Lộ Binh, An Tại Đào cười xấu hổ:
- Cái anh này, sao lại nói tôi như vậy chứ?
An Tại Đào chợt hạ giọng nói:
- Lộ Binh, chúng ta là bạn tốt của nhau. Nhưng có một chút chuyện tôi phải nói với anh. Từ lúc còn học đại học, nhận được học bổng của tập đoàn Dân Thái cho đến những đầu tư vào công trình hạng mục ở khu kinh tế mới Tư Hà, nhà họ Lộ đối với tôi trợ giúp như thế nào thì tôi không bao giờ quên. Nhưng anh phải hiểu cho tôi, tôi là người trong quan trường, có rất nhiều chuyện không do tôi quyết định.
Bắt đầu nhận được học bổng của nhà họ Lộ, An Tại Đào liền cảm thấy bản thân mình có mối quan hệ nào đó với nhà họ Lộ. Hắn là một người rất trọng tình nghĩa. Đối với sự trợ giúp của nhà họ Lộ, hắn tự nhiên trong lòng cũng có vài phần cảm kích. Lúc trước, nếu không có nhà họ Lộ giúp đỡ thì hắn có lẽ sẽ không học đại học được.
Cho nên, An Tại Đào giờ phút này rất chân thành. Tuy rằng với thân phận hiện giờ của hắn mà nói ra những lời này luôn làm cho người ta cảm giác dối trá nhưng đây quả thật là lời tâm huyết của hắn.
Lấy mối quan hệ giữa An Tại Đào và Lộ Binh, Lộ Binh tất nhiên biết thân phận và tính cách của An Tại Đào. Hắn nói lời nói này xuất phát từ nội tâm. Mà cũng vì thế nên hai người mới có thể trở thành bạn thân.
Lộ Binh thấy trong lòng ấm áp hơn:
- Đào, cậu đừng nói như vậy. Nói như vậy chính là khách sáo với tôi. Tôi hiểu mà. Được rồi, đừng nói điều này nữa, chỉ cần Chủ tịch huyện An trong mắt vẫn còn xem tôi là bạn thì tôi đây vẫn rất thông cảm cho cậu.
- Haha!
Nội tâm yếu đuối của An Tại Đào chợt lóe lên rồi biến mất. Hắn thản nhiên cười nói:
- Tôi muốn hỏi anh một chút. Anh có biết về công ty trúng thầu công ty Hoàng Hải hay không? Sau lưng bọn họ có bối cảnh gì hay không? Tôi cảm thấy xí nghiệp này quả thật không đơn giản.
- Cậu không biết?
Lộ Binh kinh ngạc nói:
- Lạ thật, tôi còn tưởng cậu bị khuất phục bởi áp lực ở trên nữa chứ.
- Hậu trường sau lưng xí nghiệp này tương đối lớn, không phải là hạng bình thường đâu. Cậu khả năng là không biết, công ty Hoàng Hải hiện giờ đang rất nổi tiếng ở Tân Hải. Cái lão bà kia có bao nhiêu công trình béo bở đều giao cho công ty Hoàng Hải. Hiện giờ, bọn họ nắm trong tay rất nhiều công trình ở Tân Hải so với tập đoàn Dân Thái của chúng tôi.
- Có quan hệ với Lý Vân Thu sao?
An Tại Đào có chút không ngờ, nhíu mày nói:
- Không thể nào!
- Không, là người đứng sau lưng Lý Vân Thu!
- Là ông ta!
An Tại Đào hít một hơi. Ông chủ của công ty Hoàng Hải là Trình Bộ Trung, điều này dường như đã giải thích hết mọi việc. Khó trách….
- Haha, công ty Hoàng Hải chúng ta không thể trêu vào. Bọn họ trước mắt ở trong tỉnh đang điên cuồng khuếch trương thị trường. Ông cụ nhà chúng tôi nói, Dân Thái chuẩn bị tiến thêm một bước mở rộng thị trường ngoài tỉnh.
Lộ Binh cười nói:
- Một xí nghiệp có bối cảnh lớn như vậy ở địa phương cậu đầu tư, đối với cậu mà nói thì đó cũng là chuyện tốt. Không cần huyện cậu quan tâm, công ty Hoàng Hải sẽ lợi dụng quan hệ của mình để mở rộng hạng mục đầu tư. Các người không phải là ngồi mát ăn bát vàng sao?
An Tại Đào lấy lại bình tĩnh, thở phào một cái:
- Thôi vậy cũng được!
- Đúng rồi Tiểu Đào, đã lâu rồi cậu không quay trở về Tân Hải. Nhà của cậu cứ nửa tháng tôi đều cho người đến dọn dẹp. Tôi cảm thấy cậu cũng nên về qua nhà một lần.
Lộ Binh tiếp nhận tách trà Văn Hà đưa qua:
- Ngày mai là cuối tuần, về Tân Hải một chuyến đi. Chúng ta cùng uống rượu với nhau.
An Tại Đào do dự một chút, nhớ đến quả thật đã lâu rồi mình không về Tân Hải, liền đồng ý:
- Được, ngày mai tôi cũng không có việc gì. Sáng mai sẽ trở về, thuận tiện thăm ba mẹ Hiểu Tuyết luôn.