An Tại Đào hơi do dự, nhưng trong lòng lại nghĩ đến Lãnh Mai, không thể nói là không cảm kích. Dù sao, với tư cách là Bí thư Huyện ủy đương nhiệm, Lãnh Mai đã làm được điều có lợi nhất trong khả năng của cô, An Tại Đào dù muốn hay không cũng nên đáp lại thiện ý này một lần.
An Tại Đào nhận thấy, Lãnh Mai lần này là "biết ơn báo đáp" và "thức thời". Nhưng thật ra Lãnh Mai không như thế. Cô hiện tại sở dĩ thay đổi nhiều như thế, để An Tại Đào ngăn cơn sóng dữ, uy tín ngày càng cao, nguyên nhân duy nhất chính là sự thay đổi từ nội tâm cô.
Đã lâu như vậy, nhưng gần đây, Lãnh Mai mới đột nhiên ý thức được, bản thân mình đã bị An Tại Đào tài hoa và hấp dẫn kinh người kia chinh phục. Phòng tuyến đóng băng trong lòng cô nhiều năm qua đã lặng lẽ lọt vào tay giặc.
Lãnh Mai là một người phụ nữ hiện đại, mạnh mẽ, kiên cường, cao ngạo. Hơn nữa, việc tưởng chừng không chịu nổi khi còn nhỏ đã khiến cô tự nhiên sinh ra cảm giác chán ghét đàn ông, nên đàn ông bình thường rất khó làm cô động lòng.
Nhưng An Tại Đào thì khác. Tuổi trẻ anh tuấn lại tài hoa hơn người, có chí tiến thủ, lại là người trầm tĩnh kiên định trong quan trường. Ngay từ đầu, cô một mực khinh thường, nhưng sau nhiều đụng chạm khi cùng làm việc trong một thời gian dài, Lãnh Mai cũng không ngờ mình đã nhen nhóm một đóm lửa tình với An Tại Đào.
Nhưng điều này cũng rất bình thường, Lãnh Mai dù sao cũng không phải người đồng tính, tuổi tác của cô cũng đến lúc thành gia lập thất rồi. Lúc này, An Tại Đào hoàn toàn phù hợp với những tiêu chuẩn trong lòng cô.
Tuy biết rõ rằng An Tại Đào đã có vị hôn thê, nhưng cô cũng cảm thấy dường như An Tại Đào cùng Lưu Ngạn ở tòa báo Phòng Sơn kia có chút gì mờ ám. Nhưng Lãnh Mai cũng không xem mấy chuyện này vào đâu. Cô cho rằng, người đàn ông ưu tú như An Tại Đào mà không có phụ nữ thích mới là chuyện lạ.
Cô quyết định phải làm rõ tình cảm của mình cho An Tại Đào biết, không thể do dự được nữa. Cô tràn đầy tin tưởng, có thể đoạt lại An Tại Đào từ lòng của Hạ Hiểu Tuyết, Lưu Ngạn hay người con gái nào khác của hắn. Không thể không nói, Lãnh Mai là một người con gái rất khác biệt, cô luôn chán ghét đàn ông, nhưng khi đã thích một người thì tình cảm của cô vô cùng mãnh liệt, thậm chí còn có thể nói là cố chấp.
Cô biết, cô sẽ khó tìm được một đối tượng kết hôn nào khác thích hợp với cô hơn An Tại Đào. Đương nhiên, cô vốn chướng mắt những người đàn ông bình thường. Cô có chút ảo tưởng và nghĩ rằng, cô cùng An Tại Đào mới là một đôi tuyệt vời, trai tài gái sắc do trời tác hợp.
Vì thế, cô thậm chí đã làm tốt tư tưởng chuẩn bị: nếu An Tại Đào đồng ý yêu cô thì cô rút khỏi quan trường, lặng lẽ ủng hộ hắn tiến thân, làm dâu đảm vợ hiền cũng không tiếc nuối. Gần đây, toàn bộ hình tượng và quyền uy gì cô cũng lưu ý giữ gìn cho An Tại Đào, đó là yếu tố quan trọng.
Trong lòng Lãnh Mai, đây đã là biểu hiện "tình yêu" lớn nhất và chân thành nhất. Vì một người đàn ông, bỏ qua đường làm quan của mình, nếu là Lãnh Mai trước kia, đây chính là đọc truyện nghìn lẻ một đêm.
An Tại Đào cũng không hiểu rõ lắm nội tâm Lãnh Mai trong giờ phút này. Nếu đã hiểu rõ, hôm nay hắn tuyệt đối không đồng ý đi cùng với Lãnh Mai đến bệnh viện một chuyến.
Nhưng khi đến phòng khám của bệnh viện rồi, hắn đã nhanh chóng phát hiện Lãnh Mai quả có chút "không ổn": Lãnh Mai quả thật là đã nói ra những suy nghĩ của mình, nhưng những lời nói này vượt quá dự đoán của hắn.
Bí thư Huyện ủy đến khám bệnh, tất nhiên bệnh viện phải ưu tiên cắt cử một nhân viên phục vụ riêng. Cấp riêng cho Lãnh Mai một phòng bệnh sang trọng một giường. Lãnh Mai nửa nằm trên giường bệnh, một bàn tay truyền dịch, còn tay kia thì cầm điện thoại đi động. Vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt xinh đẹp của cô đã biến mất, thay vào đó là sắc mặt ửng hồng, không khác gì khi các cô gái khác động tình cùng hắn.
Cô si ngốc nên đã bị sét đánh trúng, biết rõ An Tại Đào tám phần là sẽ từ chối, nhưng cô vẫn muốn thổ lộ.
An Tại Đào ngồi trên ghế sô pha trong phòng bệnh, bị Lãnh Mai nhìn đến si ngốc như vậy, trong lòng không khỏi nảy sinh một tình cảm lạ lùng. Hắn mơ hồ cảm thấy có chút gì không thích hợp. Cô Bí thư Huyện ủy trước mắt này dường như rất khác ngày trước.
Lẽ ra, An Tại Đào cũng không phải là người mới trong tình trường, mà đã có kinh nghiệm tình ái phong phú để cho hắn có một độ nhạy cảm tương đối. Chỉ có điều An Tại Đào chưa từng xem Lãnh Mai là một người con gái, mà chỉ là một đối thủ cạnh tranh, một đối tượng phân tranh quyền lực trong quan trường, nhiều lắm cũng chỉ là đối tác kết hợp vì lợi ích chính trị mà thôi.
Hắn đến giờ vẫn không ngờ, cô gái lạnh lùng nghiện sạch sẽ, chán ghét nam nhân, vô cùng yêu thích quyền lực, lại rất mạnh mẽ cứng rắn kia có một ngày sẽ yêu hắn.
Sao có thể được?
Trong tiềm thức của hắn, vốn không có suy nghĩ hoang đường này. Nhưng trong lúc này, giữa bầu không khí có mùi mờ ám này, hắn cảm thấy thần sắc của Lãnh Mai giống như hắn đã từng cảm thấy trên người Tôn Hiểu Linh và Mã Hiểu Yến.
Hả? Không thể nào! Lòng dạ An Tại Đào kêu lộp cộp.
Lãnh Mai vẫn yên lặng si ngốc theo dõi hắn, cũng không biết rốt cuộc trong lòng suy nghĩ những gì. Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, không một tiếng động, dường như còn có thể nghe được tiếng tí tách của dịch truyền, không khí vô cùng áp lực và nặng nề, thậm chí còn có chút mờ ám kỳ lạ.
Khụ khụ!
An Tại Đào ho khan hai tiếng, muốn đứng dậy ra ngoài hít thở không khí, lại nghe Lãnh Mai buồn bã nói:
-Anh đừng đi, em có chuyện muốn nói với anh.
Khóe miệng An Tại Đào khẽ mím lại, không động đậy, nhưng mắt hắn lại nhìn ra cửa sổ.
-Lòng em có một câu đã nén lại rất lâu, em muốn chính thức nói với anh.
Lãnh Mai cúi đầu nói, mặt càng đỏ thêm. Dù cô đã quyết tâm chủ động thổ lộ, nhưng cô vẫn là nữ, lời đã ra đến miệng nhưng vẫn không khỏi có chút ngượng ngùng và bất an.
-Ồ!
An Tại Đào thản nhiên nói, hơi thở dồn dập hơn.
-Em thích anh.
Lãnh Mai cắn chặt răng. Cô gái lạnh lùng cao ngạo này rốt cuộc cũng dũng cảm thốt lên được mấy từ.
Nhưng sau khi nói ra mấy từ này, thì trong lòng cô liền không còn ngượng ngùng gì nữa, ngược lại như đã trút được gánh nặng. Hai má ửng hồng, cô nhìn An Tại Đào, gương mặt anh tuấn rõ ràng đang ngạc nhiên và bối rối, lại kiên quyết lặp lại lại lần nữa:
-Em thích anh.
A!
An Tại Đào xoa tay, vẻ mặt trở nên vô cùng xấu hổ.
-Vì sao em chán ghét đàn ông, chắc anh cũng biết. Nhưng dù sao em cũng là phụ nữ, không biết bắt đầu từ lúc nào, từ bấy lâu nay em đã thích anh rồi. Em cũng thật sự suy nghĩ rồi, em không thể bỏ lỡ. Vì nếu em bỏ lỡ, em sẽ không thể tìm thấy một người đàn ông khiến em động lòng.
Lãnh Mai nhẹ nhàng nói xong, cặp mắt phóng ra những tia nhu tình đan cài như một tấm lưới, nhốt An Tại Đào vào làm tù binh.
-Em không còn nhỏ, em cũng cần một người đàn ông yêu em, em muốn kết hôn đến răng long đầu bạc, lập một gia đình êm ấm, có người chồng yêu em, có một đứa con đáng yêu.
Ánh mắt Lãnh Mai nóng bỏng tràn đầy chờ mong. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
An Tại Đào xấu hổ ho khan hai tiếng, cười khổ nói:
-Bí thư Lãnh, chuyện cô nói khiến tôi cảm thấy quá đột ngột…
-Đột nhiên sao?
Lãnh Mai bỗng nhiên cười hì hì.
-Chẳng lẽ anh không cảm giác được chút nào? Anh thật sự là một người đàn ông ngu ngốc.
-Bí thư Lãnh, tôi rất cảm ơn sự thẳng thắn và lòng yêu mến của cô. Tôi cũng không muốn làm cô tổn thương, nhưng thật xin lỗi, tôi đã có vị hôn thê rồi, thật có lỗi.
An Tại Đào lần đầu tiên gặp phải tình huống thẹn thùng này, hắn cười khổ, lãng trách ánh mắt nồng nàn của Lãnh Mai.
-Em biết.
Lãnh Mai buồn bã nói.
-Nhưng em cảm thấy, em mới là người thích hợp với anh. Chỉ cần anh toàn tâm toàn ý với em, em sẽ…
A!
An Tại Đào lúc này mới đúng là trợn mắt há mồm. Hắn nhìn Lãnh Mai bằng ánh mắt rất phức tạp. Trong lòng có một loại tư vị không thể nói thành lời. Cô gái mạnh mẽ kiên cường này, ngay cả lúc yêu cũng rất có cá tính, thẳng thắn như thế. Không ngờ cô…
-Anh đừng vội trả lời em.
Lãnh Mai dường như đã nhận ra được sự biến hóa trong lòng An Tại Đào, vội vàng nói.
-Em biết, em đã để ấn tượng không tốt cho anh, em không phải là loại người như anh nghĩ đâu. Em sẽ sửa, vì anh, em sẽ sửa. Em sẽ vì anh mà thay đổi. Chỉ cần anh chấp nhận em, qua thời gian, anh sẽ biết em.
An Tại Đào không còn biết nói gì nữa.
Đối mặt với Lãnh Mai tự cho là đúng, mãnh liệt thổ lộ tình cảm, hắn thật sự cảm thấy hơi buồn cười. Bí thư Huyện ủy Quy Ninh và Chủ tịch huyện, hai lãnh đạo chủ chốt chính quyền và Đảng ủy của huyện Quy Ninh, không ngờ lại đối mặt nói chuyện tình yêu. Bí thư Huyện ủy yêu Chủ tịch huyện? Bí thư Huyện ủy đã chủ động thổ lộ với Chủ tịch huyện? Nếu tin này lưu truyền ra ngoài, có lẽ sẽ chấn động quan trường trong nước.
-Bí thư Lãnh, thật ngại quá, hai chúng ta không thể nào đâu.
An Tại Đào thở dài.
-Cá nhân tôi cho rằng không nên tiếp tục đề tài này nữa, nếu không, sau này hai chúng ta không tiếp tục là cộng sự được nữa.
Lãnh Mai dường như đã sớm chuẩn bị tâm lý, nghe An Tại Đào từ chối, cô cũng không thẹn quá hóa giận, mà lại lặng lẽ cúi đầu, nói:
-Vì sao? Vì sao?
-Tôi đã có vị hôn thê, lý do này còn chưa đủ sao?
An Tại Đào thở dài nói:
-Bí thư Lãnh, trước hết cô cứ truyền dịch đi, tôi có việc phải về trước.
Lãnh Mai quay ngoắt lại, nhìn An Tại Đào chằm chằm, đột nhiên cúi đầu nói:
-Đừng nói với em là anh yêu vị hôn thê của mình như thế nào. Nếu như vậy, chuyện anh ở cùng với Lưu Ngạn thì thế nào?
-Em thật sự rất thích anh, thật sự đó. An Tại Đào, chưa từng có người đàn ông nào khiến em động tâm như thế. Anh có biết không, ngày đó khi em được tin anh gặp tai nạn giao thông, trong lòng em lúc ấy như tan nát.
Lãnh Mai si ngốc nói.
-Anh không thể suy nghĩ cho em một cơ hội sao? Sự thật sẽ chứng minh, em sẽ có ý nghĩa hơn mấy cô người yêu kia của anh.
An Tại Đào bỗng chấn động, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Mai, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng rồi biến mất. Hắn không biết sao Lãnh Mai lại phát hiện được chuyện của hắn và Lưu Ngạn, ngay trước mặt cô, hắn vốn có thể kiên định phủ nhận, nhưng đồng thời cảm thấy làm như vậy sẽ không công bằng với Lưu Ngạn. Hắn cắn chặt răng, chọn sự im lặng, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
-Tôi không mong thảo luận với cô vấn đề sinh hoạt cá nhân.
An Tại Đào cúi đầu nói:
-Bí thư Lãnh, tôi thật sự hy vọng giữa hai chúng ta không vì vấn đề này mà không thể cộng tác được nữa. Nhưng tôi có thể xác định với cô, không thể nghi ngờ gì, giữa chúng ta không có bất kỳ khả năng nào. Thật có lỗi.
An Tại Đào bước nhanh đi.
Lãnh Mai lo lắng bất an, có chút xấu hổ, có chút thất vọng, hơi run giọng nói:
-Vì sao? Em kém cô ấy những gì? Anh không nên đối xử với em như vậy!
An Tại Đào nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh bước đi. Trong phòng bệnh, Lãnh Mai nằm vùi trên giường bệnh khóc rưng rức. Lúc này, cô không còn là một Bí thư huyện ủy kiên cường nữa, mà chỉ là một cô gái bị người khác từ chối. Thật lâu sau, cô mới chậm rãi ngước khuôn mặt xinh đẹp lên, dùng khăn tay lau nước mắt, yên lặng nhìn ra phía cửa sổ. Không tự chủ được, trước mắt lại hiện lên hình ảnh anh tuấn khiến cô vừa yêu lại vừa hận của An Tại Đào. Cô cắn chặt răng, cúi đầu nói: "An Tại Đào, em sẽ không buông tay, sớm muộn gì cũng có ngày anh là của em."
An Tại Đào trở về nhà, tắm qua một cái, ngồi trên sô pha hút thuốc, khiến cõi lòng đang xao động bình tĩnh trở lại. Dù sao, Lãnh Mai thổ lộ khiến hắn rất bất ngờ. Đến giờ, hắn vẫn còn không tưởng tượng được cô gái này lại yêu hắn!
An Tại Đào hiểu rất rõ, Lãnh Mai không thể so được với Lưu Ngạn và Mạnh Cúc. Tính độc chiếm của cô rất mạnh mẽ, tuyệt đối không thể cam tâm làm tình nhân lén lút của mình. Cô ấy thật lòng thích hắn, nhưng giữa hai người, căn bản là không thể có chút khả năng nào.
Người phụ nữ này tuyệt đối không thể trêu chọc được. An Tại Đào đã xếp Lãnh Mai vào danh sách những người cần kính trọng nhưng phải giữ khoảng cách từ lâu rồi.
Chợi hắn lại có chút phiền não. Hắn từ chối ngay mặt Lãnh Mai, đả thương nặng nề lòng tự trọng của cô gái này, chắc chắn cô sẽ thẹn quá hóa giận. Sau này ở cùng với cô, e là sẽ trở nên vô cùng khó khăn. Hắn nghĩ đến đây, lập tức tâm phiền ý loạn. Này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Sao người phụ nữ này lại nhắm trúng mình như vậy chứ?
Nhưng, rất nhanh chóng, An Tại Đào đã thấy mình hoàn toàn sai lầm.
Buổi tối, hắn định ra ngoài để tùy tiện ăn chút gì đó, chợt nghe tiếng chuông cửa vang lên. Hắn mở cửa ra đã thấy Lãnh Mai mặc một bộ quần áo thể dục màu hồng phấn, mái tóc đen dài thả tung phía sau, trong tay bê một cái nồi màu trắng ngà, mỉm cười bước vào:
-Em hầm thịt bò cách thủy với bia, mang tới cho anh ăn thử, mùi vị cũng không tệ đâu.
An Tại Đào trợm mắt há mồm nhìn Lãnh Mai duyên dáng bưng thứ này vật nọ, ngồi trong phòng khách của mình, muốn gượng cười cũng không cười nổi.
Lãnh Mai lại vô cùng bình tĩnh, dường như cảnh tượng buổi chiều đó trong bệnh viện chưa từng xảy ra. Cô ngồi ngay ngắn ở sô pha, cười hì hì mở nắp nồi. Mùi đặc trưng của thịt bò hấp bia xông vào mũi.
-Bát đũa trong nhà anh để đâu?
Lãnh Mai không hề để ý đến An Tại Đào đang kinh ngạc đến ngỡ ngàng. Cô đi thẳng vào nhà bếp, thu xếp một hồi, bất mãn nói vọng từ trong ấy ra:
-Anh thật là lười nha. Nhìn thấy phòng bếp nhà anh sạch sẽ như vậy, chắc là đã lâu lắm rồi anh không nấu cơm ăn hả?
-An Tại Đào nồi cơm điện nhà anh ở đâu?
-Anh còn gạo không? Em nấu chút cơm cho anh.
-Này, em nói chuyện với anh, sao anh giống như người câm điếc vậy!
An Tại Đào bất đắc dĩ, đứng ở cửa phòng bếp, nhìn Lãnh Mai không biết tìm đâu được cái tạp dề bằng trúc, mang vào người, bận tối tăm mặt mũi trong nhà bếp như bà chủ gia đình, nhíu mày cười khổ nói:
-Bí thư Lãnh, cô đến đây làm gì? Cô như vậy, nếu để cho người khác thấy…
-Thấy thì sao?
Lãnh Mai vừa cúi người vo gạo, vừa thản nhiên cười.
-Chúng ta là đồng chí, lại là đồng sự cùng một đơn vị. Em giúp anh làm một bữa cơm không được sao? Chuyện này cũng bình thường thôi mà!
-Hơn nữa, có ai thấy cũng không sao! Em độc thân, anh chưa lập gia đình, chúng ta ở cùng một chỗ cũng không phải rất bình thường sao? Dù sao, em còn không quan tâm, anh lo lắng cái gì?
Lãnh Mai đột nhiên ngẩng lên, mỉm cười đầy thâm ý nhìn An Tại Đào, đôi mày liễu khẽ nhướn lên:
-Có phải như vậy không, đồng chí An Tại Đào?
Lãnh Mai vo gạo xong, vội đổ gạo vào nồi cơm điện, cắm điện xong lại chen sát vai An Tại Đào bước ra khỏi bếp, ngang nhiên hướng về phòng vệ sinh:
-Anh có quần áo gì không, em giặt giúp anh. Hôm nay xem như em học gia chánh vậy.
An Tại Đào nhíu mày nói:
-Được rồi, Lãnh Mai, cô không cần phải như vậy đâu!
An Tại Đào đuổi theo, đi vào phòng vệ sinh, chật vật giằng lấy quần áo bẩn của hắn đang nằm trong tay Lãnh Mai, bỏ vào máy giặt:
-Được rồi, cảm ơn cô đã quan tâm, tôi tự mình làm được mà.
Lãnh Mai chậm rãi ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn An Tại Đào, cũng bướng bỉnh nói tiếp:
-Em muốn giặt!
Đột nhiên, An Tại Đào còn chưa phản ứng kịp, Lãnh Mai đã ôm chầm lấy An Tại Đào, mặt dán sát vào lưng hắn, buồn bã nói:
-Em thích anh, thật sự thích anh mà.
An Tại Đào chật vật từ phòng vệ sinh "chuồn" ra, không bao lâu lại nghe thấy tiếng máy giặt trong phòng vệ sinh ù ù rung chuyển. Hắn ngồi trên sô pha tâm phiền ý loạn. Không ngờ Lãnh Mai lại đến đây, không ngại áp dụng chiến thuật "mưa dầm thấm đất" của mấy cô gái "bất lương", đánh sập toàn bộ nhận thức của An Tại Đào đối với cô ấy.
Đàn bà quả nhiên là một loài động vật kỳ quái. Giờ phút này, An Tại Đào không thể không thừa nhận, người sáng tạo câu danh ngôn này quả là người có hiểu biết. Biểu hiện hôm nay của Lãnh Mai, nếu để cho người trong huyện biết, e là không ít người sợ đến ngây người.
Lãnh Mai lặng yên đứng bên cạnh máy giặt, trong ánh mắt lóe lên một tia ranh mãnh rồi biến mất. Không biết tại sao, cô diễn một tuồng kịch như vậy, trong lòng lại không cảm thấy hổ thẹn, ngược lại còn cảm thấy bản thân mình như vậy mới thật sự là một cô gái trước mặt hắn.