Quan Thanh

Chương 331: Ý trời



An Tại Đào trầm ngâm, vẻ mặt hơi thay đổi.

Nếu vì tình hình kinh tế chung của huyện, hắn nhất định phải xen vào chuyện này, đem hết khả năng mà giải quyết chuyện này, nếu không tập đoàn rượu Quy Ninh sẽ bị tổn thất nặng; nhưng, nếu xét theo lợi ích chính trị của cá nhân hắn, lúc này hắn đứng ra dường như còn hơi sớm, chẳng những không nên đứng ra, ngược lại còn phải…đổ thêm dầu vào lửa!

Cứu tập đoàn rượu Quy Ninh, chẳng khác nào là kéo Lãnh Mai từ trong đầm lầy ra trước thời hạn. Điều này, trong lòng An Tại Đào không hề tình nguyện. Nhưng…

Lãnh Mai không biết giờ phút này tâm trạng An Tại Đào đang mâu thuẫn, ngược lại tưởng hắn cố tình lên mặt, không muốn dính dáng vào.

Thành thật mà nói, bởi vì Lãnh Mai có một tình cảm không rõ ràng đối với An Tại Đào, cho nên trong tiềm thức cô cũng không thể nào tin được, người đàn ông mình thích đang cay nghiệt muốn đả kích mạnh mẽ quyền uy của cô, không làm cho cô lụn bại thì không ngừng tay.

Theo cô thấy, cô đã biểu lộ phần nào thiện ý, ôn hoà và tình cảm dịu dàng, thông minh như An Tại Đào, hẳn là có thể cảm nhận được mới phải. Nhưng cô lại không biết, ở trong lòng An Tại Đào cô không phải một phụ nữ, hoặc phải nói là cho tới bây giờ, An Tại Đào vốn không xem cô là phụ nữ.

Lãnh Mai có phần nôn nóng, đi tới đi lui trong phòng khách của An Tại Đào, thật lâu sau, cô bỗng quay đầu lại nhìn chằm chằm An Tại Đào, giọng hơi khàn đi:

-An Tại Đào, anh sẽ không buông tay mặc kệ đấy chứ? Là chủ tịch huyện Quy Ninh, tập đoàn rượu Quy Ninh xảy ra vấn đề, chẳng lẽ anh có thể hoàn toàn không đếm xỉa đến? Anh không có trách nhiệm? Cá nhân tôi cho rằng, vào lúc này lẽ ra anh neen dứt bỏ tư tâm và suy nghĩ cho lợi ích của toàn huyện…Nếu không, anh không xứng đáng làm chủ tịch huyện!

An Tại Đào nhíu mày, thản nhiên nói:

-Bí thư Lãnh, lời này của cô tôi không thích nghe!

Lúc này cô luôn mồm nhằm vào tôi mà vấn tội, nhưng lúc đầu tôi đã nói thế nào với cô? Tôi năm lần bảy lượt nhắc nhở cô, chiến lược kinh doanh của tập đoàn rượu Quy Ninh xảy ra vấn đề, họ mù quáng khuếch trương, điên cuồng đầu cơ đến mức cao nhất. Làm như vậy hậu quả vô cùng nguy hiểm! Cho dù là không có phóng viên nhật báo kinh tế đến xen vào, sớm muộn gì họ cũng xảy ra chuyện, chỉ là sớm muộn mà thôi.

Nhưng Bí thư Lãnh lại xem lời nhắc nhở và thiện ý của tôi như gió thoảng bên tai, chẳng những không đốc thúc công ty rượu Quy Ninh mau chóng chỉnh đốn và cỉa cách điều chỉnh, ngược lại còn đich thân trợ giúp Trương Quốc Lực huy động vốn đầu tư.

Công ty rượu Quy Ninh có ngày hôm nay, thẳng thắn mà nói, là có trách nhiệm của Bí thư Lãnh!

An Tại Đào phất tay:

-Nếu không có cô dung túng, Trương Quốc Lực làm sao có gan lớn như vậy?

"…" Khoé miệng Lãnh Mai hơi giần giật, lời chất vấn của An Tại Đào khiến cô không cách gì đối đáp lại được.

Lời nói của An Tại Đào khiến cô xấu hổ và vô cùng giạn dữ, nhưng giờ phút này không phải lúc đấu tranh với An Tại Đào, suy nghĩ chớp nhoáng, cô im lặng một lúc, cố gắng nói với giọng dịu dàng nhất mà cô có thể:

-Đồng chí Tại Đào, được rồi, tôi thừa nhận tôi có trách nhiệm nhất định trong chuyện này. Nhưng vấn đề hiện giờ là, chúng ta phải trợ giúp công ty rượu Quy Ninh giải quyết vấn đề, nếu không, một khi nhật báo kinh tế đem chuyện này công bố, hậu quả sẽ vô cùng to lớn. Anh xuất thân từ giới truyền thông, lại có quan hệ rất rộng trong giới, anh nghĩ biện pháp đi, mặc kệ cái giá phải trả là bao nhiêu, nhất định phải giải quyết chuyện này!

Lãnh Mai "cúi đầu" khiến An Tại Đào trong lòng cười thầm, thầm nghĩ cô gái này cũng không phải không thức thời! Tới giờ phút này, hẳn cô hiểu được, vấn đề của công ty rượu Quy Ninh rất lớn, rút dây động rừng, nếu bị giới truyền thông đem chuyện xấu này công khai ra, sẽ sinh ra hiệu ứng domino liên tiếp.

An Tại Đào cười cười:

-Xem ra Bí thư Lãnh đã xác định chắc chắn hành vi thu mua rượu trôi nổi rồi dán nhãn hiệu của mình lên để tiêu thụ của công ty rượu Quy Ninh không phải do truyền thông bịa đặt gây chuyện mà là sự thật rành rành. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Mặt Lãnh Mai đỏ lên, nhẹ nhàng gật đầu.

Lám sao cô có thể không xác nhận? Cuộc họp báo vừa chấm dứt, cô đã gọi Trương Quốc Lực vào nhà khách Quy Ninh, hỏi rõ ràng tất cả mọi việc, ngay tại chỗ mắng cho Trương Quốc Lực một trận nên thân.

Nhưng mắng thì mắng, tức giận thì tức giận, vấn đề phải được giải quyết, tuyệt đối không thể để tin tức do nhật báo kinh tế thu thập được truyền ra ngoài. Một khi bị công bố, chắc chắn thương hiệu và hình tượng mà công ty rượu Quy Ninh đã rất vất vả tạo dựng nên sẽ bị đả kích rất lớn, thậm chí là đả kích mang tính huỷ diệt, hơn mấy trăm triệu đầu tư vào quảng cáo có lẽ sẽ biến thành bọt nước.

Một khi thị trường đột biến, lượng tiêu thụ đột nhiên giảm mạnh, sẽ khiến cho tài chính công ty rượu Quy Ninh bị gãy đổ, mà như vậy thì…Chư nói tới cái gọi là "Khu công nghiệp rượu ngàn mẫu", ngay cả bản thân doanh nghiệp có thể giữ được hay không đã là một vấn đề! Nghĩ đến đây, trong lòng Lãnh Mai âm thầm run lên.

Nhìn vẻ mặt biến sắc của Lãnh Mai, An Tại Đào đột nhiên thở dài.

Sau khi do dự một lát, rốt cục hắn quyết định, chuẩn bị can thiệp vào vụ này. Đây thực sự là một lựa chọn khó khăn. Ngay cả khi hắn mặc kệ, Lãnh Mai cũng chắc chắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào để tìm cách giải quyết và "móc nối", thậm chí không ngại báo cáo lên Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố, để Trương Bằng Viễn và Trương Thắng Lợi, hai vị lãnh đạo thành phố ra mặt, phát động sức mạnh của huyện và thành phố đi "làm việc" với nhật báo kinh tế. Thậm chí, còn có thể vận dụng quan hệ của cô ở tỉnh. Nếu đã như vậy, không bằng mình giúp cho Lãnh Mai một ân tình. Hơn nữa, một khi để thành phố biết mình phủi tay mặc kệ đối với vụ này, trong lòng lãnh đạo thành phố, chắc chắn sẽ rất thất vọng, cho rằng hắn không quan tâm đến lợi ích chung.

Phải biết rằng, công ty rượu Quy Ninh đối với Phòng Sơn là một xí nghiệp lớn và nổi tiếng, với chủ nghĩa bảo hộ địa phương, lãnh đạo thành phố chắc chắn sẽ lựa chọn ra tay cứu giúp công ty rượu Quy Ninh.

Đương nhiên, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, Lãnh Mai cũng sẽ không đem chuyện này báo lên trên.

-Bí thư Lãnh, chuyện này tôi cần biết rõ ràng, rốt cuộc làm như thế nào để giải quyết…

An Tại Đào đứng dậy:

-Như vậy đi, Bí thư Lãnh, chúng ta đi đến văn phòng, gọi cả Trương Quốc Lực tới…

Nghe An Tại Đào nói thế, trong lòng Lãnh Mai liền vui vẻ, nỗi bực bội và lo lắng kia dường như cũng tan đi phần nào. Cô tin tưởng vào mạng lưới quan hệ của An Tại Đào trong giới truyền thông, cô càng tin tưởng vào năng lực của hắn, chuyện như vậy nói lớn thì cũng lớn, nhưng nói là nhỏ thì cũng vẫn nhỏ, nếu An Tại Đào đồng ý ra mặt giải quyết, gần như có thể nói là vấn đề không lớn.

Tảng đá đè trên ngực đã được lấy xuống, cô mỉm cười:

-Được, chúng ta đi!

Lãnh Mai vội bước đi trước, nhưng mới được vài bước, đột nhiên đỏ mặt quay đầu lại nhìn An Tại Đào khẽ nói:

-Cảm ơn.

Trong khaonhr khắc này, gương mặt luôn lạnh lùng của Bí thư huyện Lãnh ửng lên một màu đỏ động lòng người. Từ ánh mắt của cô, bất ngờ An Tại Đào nhận ra một sự dịu dàng hiếm thấy. Hắn hơi sửng sốt, thầm nghĩ người phụ nữ này, không hiểu sao hôm nay có vẻ gì đó kỳ lạ.

Trong phòng hội nghị huyện uỷ, ngay trước mặt một số lãnh đạo huyện, Trương Quốc Lực lần nữa giải thích rượu trắng pha chế là "thông lệ" trong ngành sản xuất rượu, là "quy tắc ngầm"của toàn bộ ngành sản xuất rượu, chứ không chỉ riêng công ty của y làm vậy…thái độ của y có vẻ thoả mãn, còn có phần cứng rắn, mạnh mẽ.

An Tại Đào nhíu mày, đột nhiên nổi giận:

-Trương Quốc Lực, cho tới giờ phút này anh còn dám nói láo. "Quy tắc ngầm" ư? "Thông lệ" ư? Cho dù anh nói đúng, nhưng mọi người sẽ tán thành sao? Các xí nghiệp khác sẽ thừa nhận sao? Ngay cả bỏ qua việc này không nói tới, hai năm qua anh điên cuồng đầu cơ, mù quáng khuếch trương, đều là chơi với lửa!

An Tại Đào có phần tức giận, đốt một điếu thuốc, hút trong phòng hội nghị, các lãnh đạo khác đều im lặng không nói tiếng nào.

Lãnh Mai thở dài:

-Đồng chí Tại Đào, hiện giờ việc cấp bách là làm thế nào giải quyết vấn đề trước mắt, về vấn đề quản lý công ty rượu Quy Ninh, chúng ta về sau từ từ chỉnh đốn và cải cách đi, được không?

Trương Quốc Lực vẻ mặt xấu hổ, đứng đó, thật ra trong lòng hơi xem thường, cho là Lãnh Mai và An Tại Đào chỉ chuyện bé xé ra to. Y không coi chuyện này quá quan trọng, một bản tin như vậy thì có được bao nhiêu trọng lượng? So với quảng cáo tuyên truyền ngập trời của công ty rượu Quy Ninh, tin này rất bé nhỏ, không đáng kể.

Hơn nữa, y đã phái người đi "liên hệ" với phóng viên Triệu Khải kia của nhật báo kinh tế, y không tin là dùng tiền không thể giải quyết được vấn đề. Thậm chí, còn có thể dùng vài thủ đoạn khác.

An Tại Đào dằn lòng bóp nát tàn thuốc, lấy điện thoại di động ra, ngay trước mặt các lãnh đạo, gọi điện cho Lưu Ngạn, bảo Lưu Ngạn móc nối với các lãnh đạo của nhật báo kinh tế trước , sau đó kế tiếp huyện sẽ phái người đi Thủ đô chuẩn bị mọi việc.

Lưu Ngạn tìm Mã Quang Bình, Trưởng ban tin tức nhật báo kinh tế, Mã Quang Bình lãnh đạo trực tiếp của Triệu Khải, có quan hệ khá tốt với Lưu Ngạn. Nể mặt Lưu Ngạn, Mã Quang Bình đồng ý gác lại bản thảo bài báo của Triệu Khải, nhưng ám chỉ Lưu Ngạn vài câu.

Lưu Ngạn sao không rõ ý tứ của Mã Quang Bình, cô lập tức gọi điện cho An Tại Đào, dặn hắn khẩn trương phái người vào Thủ đô, nên quà cáp thì quà cáp, nên chi tiền phải chi tiền, quyết không thể keo kiệt.

An Tại Đào nhẹ nhàng thở ra, cúp điện thoại, đầu tiên là liếc nhìn Trương Quốc Lực, lại quay đầu nhìn Lãnh Mai, thản nhiên cười:

-Xong rồi, Bí thư Lãnh, nhưng phải có ít tiền. Như vậy đi, tôi thấy chúng ta để Chánh văn phòng huyện uỷ Trương dẫn theo người của công ty rượu Quy Ninh vào Thủ đô một chuyến, sáng mai sẽ lên đường! Như vậy, một chủ nhiệm ban tin tức nhật báo kinh tế, ba phó chủ nhiệm và ba phóng viên liên quan đến bài điều tra kia, đều phải chuẩn bị sẵn "phần" cho họ. Đồng thời, thời gian người ta ngầm điều tra đã lâu, những chi phí này nọ như tiền lộ phí v.v…đều phải chi trả cho người ta. Trương Quốc Lực, khoản tiền này các anh phải bỏ ra.

Trương Quốc Lực vội đáp ứng, chỉ có điều y vẫn nghĩ, chuyện này là bé xé ra to. Tuy nhiên, y cũng không phải thằng ngốc, sẽ không cãi lại ý kiến của lãnh đạo huyện. Không phải là tốn chút tiền thôi sao, dù sao y cũng không cần quan tâm. Coi như là tiền này đánh rơi đi, chỉ cần lãnh đạo huyện cao hứng, coi như không phí phạm.

Lãnh Mai thở phào một cái, tảng đá đè nặng trên ngực đã từ từ rơi xuống.

Cô quay đầu lại liếc nhìn Trương Manh nãy giờ vẫn ngồi im lặng tại đó, trầm giọng nói:

-Trương Manh, cô lập tức chuẩn bị một chút, sáng mai, cô dẫn theo người của công ty rượu Quy Ninh lên Bắc Kinh, dựa theo lời của Chủ tịch huyện An, từ trên xuống dưới phải chuẩn bị cho tốt. Trương Quốc Lực, anh là một Phó tổng, tôi nói cho anh biết, nếu anh lại gây cho tôi bất cứ rắc rối nào khác, tôi sẽ lập tức tính cả nợ mới, nợ cũ với anh!

Trương Manh vội đứng dậy gật đầu:

-Vâng, Bí thư Lãnh, tôi lập tức chuẩn bị ngay.

Trương Quốc Lực cười ha hả:

-Bí thư Lãnh, Chủ tịch huyện An, các vị lãnh đạo, xin hãy yên tâm, việc này cũng không có gì, chẳng phải chỉ là vấn đề tiền thôi sao!

-Anh câm miệng lại cho tôi!

Nghe Trương Quốc Lực khua môi, Lãnh Mai nhất thờ không kìm nổi, lớn tiếng trách mắng.

Buổi chiều kết thúc hội nghị, phóng viên Triệu Khải của nhật báo kinh tế dẫn theo trợ thủ là Tiểu Quách, thực tập sinh vốn là sinh viên năm tư của đại học báo chí Yên kinh, vội vàng ra khỏi hội trường, chuẩn bị về Thiên Nam, đáp chuyến bay đêm về Bắc kinh.

Thật ra bản thảo của họ chuẩn bị đã lâu, đã sớm hoàn thành về cơ bản, lúc này đến Quy Ninh tham gia liên hoan rượu tỉnh Đông Sơn, là có ý xem còn có thể điều tra ra thêm điều gì khác không. Sau khi đến Quy Ninh, thấy công ty rượu Quy Ninh hoàn toàn dựa trên đầu cơ để làm giàu, Triệu Khải càng kiên định việc đưa vụ này ra ánh sáng. Y chuẩn bị đêm nay quay về, ngày mai sẽ đem bản thảo đi đăng báo.

Hai người đi ra cửa nhà khách Quy Ninh, đang định đón taxi , đột nhiên có ba bốn thanh niên cao to, quây họ lại. Một gã tóc húi cua, cười ha hả:

-Triệu Khải, Phóng viên Triệu của nhật báo kinh tế phải không, mời anh đi cùng chúng tôi một chuyến, lãnh đạo của chúng tôi muốn gặp anh.

Triệu Khải giật mình, mơ hồ cảm thấy có chuyện phiền phức, chỉ có điều y nghĩ Trương Quốc Lực chỉ giỏi ba hoa khoác lác, chứ thực lực không bao nhiêu.

-Các anh là ai? Lãnh đạo các anh là ai? Xin nhường đường, chúng tôi phải đi về.

Triệu Khải biết phiền phức đến nơi, tuy nhiên y cũng không lo lắng lắm, dù sao y cũng là phóng viên một tờ báo trung ương, y không tin, một nhà máy rượu nho nhỏ ở huyện dám động vào y.

-Đi thôi, anh bạn, đừng không nể tình như vậy, chúng ta đều khó xử, phải không nào?

Tóc húi cua lại lên tiếng, mấy người kia liền ào lên, không nói một lời, đẩy Triệu Khải và Tiểu Quách lên một chiếc xe tải.

Xe chạy nhanh ra khỏi trung tâm huyện Quy Ninh, quẹo bảy tám lần, liền chui vào một tiệm cơm nhỏ ở ngoại ô.

Một phòng ăn riêng trong tiệm cơm, Giám đốc hành chính tập đoàn rượu Quy Ninh Cường Tiểu Cương thấy hai người Triệu Khải bị đẩy vào, cười ha hả nói:

-Hai đồng chí phóng viên, ngại quá, chúng ta là người quang minh chính đại không cần phải rào trước đón sau, tôi có lời muốn nói thẳng.

-Đây là một trăm ngàn tệ, xem như chúng tôi cấp cho hai vị tiền vất vả lâu nay. Hai vị phóng viên từ xa đến Yên Kinh cũng không dễ dàng. Hai vị nhận tiền này, tôi mời hai vị ăn một bữa cơm, bản thảo này coi như xong, đừng đăng lên, xí nghiệp chúng tôi làm ăn cũng không dễ dàng gì, xin đồng chí phóng viên thông cảm.

Triệu Khải liếc mắt một cái, cười lạnh nói:

-Trước thì dùng bạo lực chống lại việc phỏng vấn, sau lại dùng tiền hối lộ, trong mắt các người còn có pháp luật hay không? Mau thả chúng tôi ra, nếu không tôi liền báo cảnh sát!

Cường Tiểu Cương nhíu mày, thầm nghĩ một phóng viên nhỏ như ngươi không nên nhiều tật xấu như vậy chứ? Chẳng lẽ chê ít?

Cường Tiểu Cương do dự một chút, cấp trên chỉ "dự toán" có một trăm ngàn, gã đi ra cửa gọi điện cho Phó tổng quản lý, xin chỉ thị, sau đó, khi quay lại liền bỏ thêm tiền lên bàn:

-Hai vị, coi như là chúng ta kết giao bằng hữu! Nể mặt anh em đi, được không?

Nếu là phóng viên khác, thấy không ổn liền khuất phục lấy tiền, chạy lấy người, hoặc là cứ đáp ứng, thoát thân rồi nói sau. Nhưng Triệu Khải này ở nhật báo kinh tế có tiếng là cố chấp, tính tình ngay thẳng, kiên cường, làm sao chấp nhận chuyện này được.

Hơn nữa, chuyên đề này ban tin tức nhật báo kinh tế đã chuẩn bị từ lâu, tham gia ngấm ngầm điều tra cũng không chỉ có một mình y, ngay cả y nhận tiền cũng không có cách nào ngăn cản bản thảo được đăng lên.

"Điều đình" hồi lâu, chút kiên nhẫn của Cường Tiểu Cương đã bị sự cứng đầu của Triệu Khải làm cho tiêu ma, căm tức phất tay nghênh ngang mà đi. Lúc đi ngang tên húi cua, gã nháy mắt một cái, ý nói: mềm không được, dùng cứng đi!

Cường Tiểu Cương vừa đi, mấy người đám tóc húi cua liền xúm lại, bất chấp sự phẫn nộ của Triệu Khải và Tiểu Quách, túi xách của hai người bị dốc ngược xuống, bản phỏng vấn bị cướp đi, cuộn phim trong máy ảnh bị mở ra phơi sáng…Xong, tóc húi cua cười lớn, cầm một trăm lẻ năm ngàn tệ nhét vào trong túi Triệu Khải, rồi dẫn người chuồn mất.

Cực kỳ phẫn nộ, đêm đó Triệu Khải một mình quay lại Bắc Kinh, để Tiểu Quách ở lại báo cảnh sát, nhưng đồn công an ngoại ô căn bản là không thèm để ý đến lời của cậu ta.

Sáng ngày hôm sau, Trương Manh dẫn theo người vội vàng lên tỉnh, chuẩn bị bay đi Bắc Kinh lo "quan hệ xã hội", nhưng khi xe của Trương Manh mới ra khỏi thị trấn không lâu, An Tại Đào liền nhận được cú điện thoại đầy giận dữ của Lưu Kháng.

-Đào, các anh rốt cuộc muốn làm cái gì? Chuyện này vốn đã thu xếp ổn rồi, sao các anh dám cả gan làm loạn, giam cầm phi pháp phóng viên còn chưa nói, còn xé bỏ bản phỏng vấn của người ta, làm hư máy chụp hình của người ta? Xong rồi, giờ thì xong rồi, tối hôm qua Triệu Khải trở về Yên Kinh, trực tiếp tìm Tổng biên tập nhật báo kinh tế Triệu, Triệu tổng vô cùng giận dữ, đêm đó liền tạm gác một bản thảo khác, thay bằng bản thảo về công ty rượu Quy Ninh, đồng thời còn đăng một bài về việc phóng viên nhật báo kinh tế đến huyện Quy Ninh phỏng vấn bị người ta chống lại phỏng vấn bằng bạo lực…

An Tại Đào trong lòng run lên, phải hít một hơi không khí.

Hắn buông điện thoại, lên mạng tìm thấy bản tin "Lượng tiêu thụ rượu khổng lồ và người sau tấm màn đen", nội dung căn bản tương tự như những gì An Tại Đào vừa biết được trước đó, qua bằng chứng thu thập được từ hai nhà máy rượu, gần hai năm nay công ty rượu Quy Ninh đều nhập một lượng rượu trôi nổi rất lớn, hơn nữa, nhà máy vốn sản xuất rượu nguyên chất pha chế thêm cồn thành rượu thấp độ, dán nhãn của công ty rượu Quy Ninh vào đem tiêu thụ khắp cả nước.

Đồng thời, ngay trang đầu nhật báo kinh tế còn đăng "Thư kháng nghị" với lời lẽ sắc bén: " phóng viên bản báo ở Quy Ninh đã gặp phải sự chống cự phỏng vấn bằng bạo lực, dụng cụ phỏng vấn của phóng viên bị huỷ hoại…Thử hỏi công ty rượu Quy Ninh, pháp luật kỷ cương ở đâu?

Đọc xong hai bài báo, An Tại Đào thở dài, âm thầm lắc đầu. Ý trời, quả là ý trời! Dù hắn có có lòng muốn giúp, muốn cứu vãn, nhưng ai ngờ giữa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim (1)?!

Xong rồi, công ty rượu Quy Ninh hoàn toàn xong đời rồi. Rượu trắng pha chế lừa gạt người tiêu thụ, hơn nữa có hành vi bạo lực không hợp pháp chống lại việc phỏng vấn của phóng viên, chẳng những khiến cho thị trường chấn động mạnh, người tiêu thụ phản ứng mạnh mẽ, còn bị áp lực to lớn của cả dư luận và lãnh đạo cấp cao.

Một trận phong ba bão tố đã đến nơi rồi!

An Tại Đào nhẹ nhàng thở ra một hơi, thân thể bỗng gần như không còn sức lực, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

(1)Trình Giảo Kim, (589-665) là một danh tướng, khai quốc công thần nhà Đường, từng lập nhiều chiến công hiển hách và được phong làm Lỗ quốc Công. Tính cách ông cương trực, nghĩa khí, dám làm dám chịu.

Khi ra trận ông sử dụng rìu làm vũ khí. Khi đánh nhau,3 búa đầu thì rất mạnh nhưng đến búa thứ 4 thì không được như vậy nữa… Năm Trinh Quán thứ 17, Đường Thái Tông ra lệnh cho họa sĩ Diêm Lập Bản vẽ tranh chân dung của ông cùng với 23 vị công thần khác vào bức họa lấy tên là "Nhị thập tứ công thần đồ ", treo tại Lăng Yên Các nhằm tưởng nhớ công lao của những người đã góp công lớn xây dựng nên cơ nghiệp nhà Đường thuở ban sơ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv