Tâm cơ vừa động, trong lòng An Tại Đào nảy ra một ý tưởng. Một là có thể trấn áp Lãnh Mai, hai là tạo uy thế cho chính mình, lại có thể nâng cao hình ảnh bản thân ở Quy Ninh.
Không thể không nói, Lãnh Mai, người phụ nữ này có suy nghĩ và quan niệm rất khác thường. Tuy rằng mấy năm sau nữa, bán đấu giá quyền đặt tên đường cũng là chuyện bình thường, nhưng đó là chuyện của thế kỷ sau rồi. Hiện giờ vẫn là một chuyện mới mẻ, hơn nữa, tới giờ vẫn khiến cho dư luận tranh luận mạnh mẽ.
Tổ chức thành phố không đơn giản chỉ là "tiêu thụ tài nguyên thành thị", có đất là có thể bán và kinh doanh. Nhưng có những loại tài nguyên không thể bán được, ví dụ như những tài nguyên vô hình như quyền đặt tên đường…
An Tại Đào còn nhớ rất rõ, trước kia hắn đã từng viết bài văn cùng loại, tham gia phê bình về việc các ban ngành chính phủ bán đấu giá quyền đặt tên đường. Yên lặng suy nghĩ một chút, nội dung hội thảo ngày đó bắt đầu hình thành trong tâm trí hắn.
An Tại Đào ngồi yên một chỗ, chậm rãi suy nghĩ, dần dần, những suy nghĩ đã trở nên rõ ràng hơn.
Không bao lâu sau, ba vị Cục trưởng đại nhân vội vàng chạy đến văn phòng An Tại Đào. Tề Đan Chi thì khá ổn, cô cũng khá quen thuộc với An Tại Đào. Trước kia, lúc An Tại Đào còn làm ở khu kinh tế mới Tư Hà, cô với An Tại Đào vẫn vô cùng thân thiết, như hai chị em vậy. Nhưng Mạnh Quân và Phong Hiểu Xuân thì khác. Hai người ngồi trước mặt An Tại Đào, trong lòng vô cùng căng thẳng, sắc mặt kính cẩn sợ hãi, không dám sơ suất.
An Tại Đào khẽ mỉm cười:
-Ba vị Cục trưởng, hôm nay mời mọi người đến đây vì tôi có một chuyện muốn nói.
Tề Đan Chi cười ha hả:
-Chủ tịch huyện An, có chỉ thị gì xin anh cứ căn dặn, ba người chúng tôi xin rửa tai lắng nghe.
-Đúng vậy, đúng vậy!
Mạnh Quân và Phong Hiểu Xuân vội liên tục xác nhận, vẻ nịnh nọt tươi cười trên mặt lọt vào mắt An Tại Đào, hắn ha hả cười, gật đầu:
-Một khi đã như vậy thì tôi sẽ nói thẳng.
-Vừa rồi, tôi ngồi xe buýt dạo vòng quanh thị trấn, tôi phát hiện vài chuyện nhỏ. Trong tháng này, các bảng quảng cáo trong thị trấn dường như nhiều hơn, màu sắc rực rỡ, nhưng làm cho người ta có cảm giác hỗn độn. Chị Tề, Cục trưởng Mạnh, việc dựng các bảng quảng cáo trong nội thành đó có được ban thống nhất quy hoạch và xây dựng đô thị phê duyệt không?
An Tại Đào nói xong, nhìn thẳng vào Tề Đan Chi và Mạnh Quân.
Tề Đan Chi và Mạnh Quân ngẩn ra. Họ thật không ngờ An Tại Đào gấp rút tìm họ là vì chuyện mấy cái bảng quảng cáo!
Mạnh Quân xấu hổ cười:
-Chủ tịch huyện An, phê duyệt và giám sát các bảng quảng cáo ngoài trời là chuyện của Ủy ban xây dựng của Chủ nhiệm Tề, do ngành chúng tôi quy hoạch.
Tề Đan Chi vội tiếp lời:
-Chủ tịch huyện An, tôi có thể camđoan với lãnh đạo, tất cả các bảng quảng cáo lớn của các hộ buôn bán trong huyện đều được tiến hành phê duyệt theo trình tự, tuyệt đối không có trường hợp tự lắp đặt.
-Còn chuyện hỗn độn, sau khi tôi về sẽ lập tức phái người đi kiểm tra, nếu phát hiện có người nào để vị trí bảng quảng cáo không đúng hoặc không đúng quy tắc lập tức cho bọn họ chỉnh đốn và sửa lại. Xin lãnh đạo yên tâm.
An Tại Đào cười cười:
-Chị Tề, như vậy rất tốt. Nhưng, cá nhân tôi có ý kiến, sau này, lúc Ủy ban xây dựng phê duyệt các bảng quảng cáo này, đừng ngại chủ động liên lạc với ban quy hoạch, tốt nhất là cùng phê duyệt. Thiết kế quy hoạch toàn thể, đồng thời hình thành quy tắc quảng cáo lớn ngoài trời, liên quan đến hình ảnh trong nội thành, nhất định phải phù hợp với hình ảnh của Quy Ninh chúng ta, không thể làm theo ý mình. Riêng tôi cho rằng, ngoài các yếu tố như nội dung quảng cáo, các yếu tố như hình thái và sắc thái cũng cần được hai ngành Quy hoạch và Ủy ban xây dựng nhanh chóng thương lượng, đề ra một quy tắc chung.
Tề Đan Chi và Mạnh Quân tuy trong lòng không cho là đúng, nhưng ngoài miệng cũng không dám phản bác lời nói của An Tại Đào, liên tục gật đầu xác nhận.
An Tại Đào gật đầu, lại quay đầu lại nhìn Cục trưởng Cục Dân chính Phong Hiểu Xuân, cất cao giọng hỏi:
-Cục trưởng Phong, khi nào thì đường Trung Tâm mới đổi tên thành đường Nhà máy rượu Quy Ninh? Tôi mới biết, hình như quyền đặt tên đường này đã bán cho công ty nhà máy rượu Quy Ninh với giá hơn mười ngàn sao?
Phong Hiểu Xuân vội đáp:
-Dạ đúng, Chủ tịch huyện An. Đây là quyết sách lúc Bí thư Lãnh còn làm Chủ tịch huyện. Việc bán đấu giá quyền đặt tên đường này là do Bí thư Lãnh đưa ra. Được Bí thư Lãnh bắc cầu, Trương Quốc Lực của Nhà máy rượu Quy Ninh tốn hơn mười ngàn mua quyền đặt tên con đường này, kỳ hạn là mười năm. Bí thư Lãnh nói, ở phía nam đã có thành phố làm thử mô hình bán đấu giá quyền đặt tên đường này rồi. Thực tế chứng minh là rất tốt. Loại tài nguyên vô hình đó thành phố không dùng đến, bán đi là hợp lý. Tất cả tiền thu được sau khi bán đấu giá đều được làm vốn xây dựng đô thị. Có giá trị rất quan trọng được việc nâng cao hình ảnh và giá trị thành phố.
-Thật sao?
An Tại Đào thản nhiên cười nói.
-Nói thật, tôi lại không thấy như vậy. Có những thứ không thể bán. Đất đai có thể bán vì chúng ta muốn thúc đẩy tiến trình đô thị hóa. Nhưng quyền đặt tên đường thì không thể bán được. Nguyên tắc mấu chốt này còn lớn hơn cả trăm triệu. Nếu mở lỗ hổng này, nếu có công ty ra giá tốt, có lẽ huyện Quy Ninh của chúng ta đây cũng không muốn mang tên của công ty đó chứ?
An Tại Đào vừa nói như vậy, Mạnh Quân và Tề Đan Chi đưa mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương đầy thâm ý. Hai người cảm thấy, đây chỉ là việc nhỏ, không đáng kể. An Tại Đào công việc bận rộn như vậy, sao đột nhiên lại quan tâm đến những việc nhỏ này? Chẳng lẽ… Hai người chợt nhớ đến việc An Tại Đào và Lãnh Mai "không qua lại", trong lòng đều cười thầm, tự cho là mình đúng: "thì ra là thế!"
Phong Hiểu Xuân xấu hổ cười cười, có chút khó xử, cúi đầu nói:
-Chủ tịch huyện An, Bí thư Lãnh…
An Tại Đào khoát tay:
-Đương nhiên, nếu công ty ấy có thành tựu và cống hiến thật lớn thì không hẳn là không thể. Theo tình hình hiện tại, xem ra công ty tập đoàn rượu Quy Ninh có cống hiến nhất định với sự phát triển kinh tế của huyện ta.
-Vấn đề ở chỗ, nếu tập đoàn rượu Quy Ninh tiếp tục huy hoàng như thế cũng không sao. Đường "nhà máy rượu Quy Ninh" cũng đã gọi tên rồi. Nhưng có ai dám cam đoan, cái nhà máy vinh quang phồn thịnh trước mắt này, mai này không phải là mục tiêu chỉ trích của cà ngàn người, thậm chí còn phá sản đóng cửa, mọi thứ tan thành mây khói? Công ty dù sao cũng chỉ là công ty, nhất là trong giai đoạn cạnh tranh kịch liệt như hiện nay, xí nghiệp trên đường huy hoàng đột nhiên gãy đổ cũng là chuyện bình thường. Chỉ cần chính sách kinh doanh không đúng, chỉ cần đứt vốn, bất cứ lúc nào cũng có thể sa lầy.
-Kể từ đó, con đường vô tội cũng phải lưu lạc và xấu hổ theo các công ty. Đồng thời, địa danh và tên đường là tài nguyên có tính kế thừa và ổn định, nếu không có nguyên nhân đặc biệt thì nên được giữ gìn. Nhưng các anh chị lại muốn làm cho quyền đặt tên đường trở thành hàng hóa, có kỳ hạn sử dụng. Lần này bán quyền đặt tên cho năm con đường, như vậy có nghĩa là năm con đường phải đổi tên, nghĩa là chứng minh thư, hộ khẩu hay bất cứ giấy tờ gì của người dân dọc năm con đường này đều cần phải sửa đổi địa chỉ, chuyện này lại mang đến cho người dân bao nhiêu khó khăn? Những vấn đề này các anh chị có nghĩ đến không?
An Tại Đào nói một hơi nhiều như vậy, Phong Hiểu Xuân chỉ xấu hổ cười theo, một câu cũng không trả lời được. Thật ra anh ta cảm thấy An Tại Đào nói rất có lý, nhưng đây là quyết sách của Bí thư Lãnh, anh ta chỉ là Cục trưởng một Cục Dân chính nho nhỏ, cho dù là có quyền quản lý tên đường, nhưng sao dám nghi ngờ quyết định của Bí thư Huyện ủy?
An Tại Đào liếc mắt nhìn Phong Hiểu Xuân, tiếp tục nói lớn:
-Quan trọng hơn là, trong quy định thứ ba của "Điều lệ quản lý địa danh" của Quốc vụ viện, quản lý địa danh phải dựa theo lịch sử của địa danh và xuất phát của hiện trạng, duy trì địa danh tương đối ổn định. Khi phải thay đổi tên, phải dựa theo nguyên tắc điều lệ và báo cáo về Bắc Kinh phê chuẩn. Chưa được phê chuẩn, bất cứ đơn vị hay người nào cũng không được tự tiện quyết định. Từ quy định đó có thể thấy được, quyền đổi tên là của nhà nước, là một loại quyền hành chính quốc gia. Và tên đường, địa danh là tài nguyên công cộng, nếu chính phủ muốn tiến hành đổi tên, trước hết phải được dân chúng ủng hộ hoặc trưng cầu ý kiến dân chúng.
-Như vậy, bán đấu giá quyền đặt tên đường Trung Tâm có báo lên Cục Dân chính tỉnh hay các ban ngành liên quan phê duyệt chưa? Có cuộc họp thu thập ý kiến không?
Đuôi lông mày An Tại Đào dựng lên, lớn tiếng hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Phong Hiểu Xuân do dự một chút, chịu không nổi, nhỏ giọng nói:
-Chủ tịch huyện An, do chúng tôi sơ suất. Sau khi trở về, chúng tôi lập tức tiến hành báo cáo lên ban ngành cấp trên xin phê chuẩn, bổ sung các thủ tục cần thiết. Còn việc trưng cầu ý kiến quần chúng, lúc trước là do Bí thư Lãnh chỉ thị phải thay đổi…
Phong Hiểu Xuân còn chưa nói xong đã bị An Tại Đào ngắt lời:
-Không kể đến trình tự gì, không trưng cầu ý kiến của bất cứ ai, trong tình hình này, đã đơn phương bán đấu giá quyền đặt tên đường, bản thân mình đã làm trái pháp luật với các trình tự tương quan. Cục trưởng Phong, cách làm vi phạm pháp luật này, ý kiến cá nhân tôi là phải tiến hành sửa chữa ngay lập tức.
-Sau khi anh ra về, tổ chức thu thập ý kiến từ các đại biểu của các giới trong xã hội, đồng thời gởi báo cáo lên ban ngành cấp trên. Nếu không được phê chuẩn, nếu quần chúng quyết liệt phản đối, tôi thấy tất nhiên là không có "đường nhà máy rượu Quy Ninh" mà cứ để như cũ cho thỏa đáng.
Phong Hiểu Xuân hơi sửng sốt, xoa tay, mặt đỏ lên, không dám không nhận lời, nhưng lại cảm thấy vô cùng bối rối.
Anh ta thầm nghĩ, chuyện bán đấu giá quyền đặt tên cho con đường này là do Lãnh Mai chủ động và cố sức thúc đẩy. Chủ tịch huyện An, anh sao lại không nể mặt Bí thư Lãnh một chút? Sửa chữa? Đây không phải là công khai đánh vào mặt Bí thư Lãnh sao?
Ngay cả Tề Đan Chi và Mạnh Quân đều cảm thấy An Tại Đào hơi quá đáng.
Chỉ là một con đường thôi mà. Nếu đã xong rồi, cho dù trình tự không phù hợp một chút cũng không cần phải….lật lên làm lại chứ?
An Tại Đào thản nhiên nhìn ba người, ánh mắt lưu chuyển, khóe miệng dần hiện ra một nụ cười lạnh.