An Tại Đào im lặng đi lên xe taxi. Trên xe taxi, hai người đều không mở miệng nói chuyện, chỉ có điều Mã Bằng Viễn để xe taxi dạo quanh thành phố một vòng, sau đó rời nội thành tới thẳng đường cao tốc bên ngoài, trả tiền xuống xe ở lối vào đường cao tốc, lên xe riêng của Thạch Đồng đang chờ ở nơi đó.
Xe riêng của Thạch Đồng chậm rãi lái về nội thành, tìm quán cơm yên tĩnh gần vườn bách thú tỉnh, ba người yên lặng xuống xe vào quán cơm, đi tới phòng riêng Thạch Đồng đã đặt trước.
An Tại Đào hiểu được, hiện giờ Mã Bằng Viễn đã là chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ, không muốn chọc phiền toái, lại không muốn cuộc sống yên bình này bị đánh vỡ, cho nên mới dùng hành tung quỷ bí giống như "đặc công" tới gặp hắn, chấp nhận hắn phỏng vấn.
Ngôi xuống, đồ ăn còn chưa lên, Mã Bằng Viễn liền trực tiếp cúi đầu nói:
- Tiểu An, đây là lần cuối cùng tôi chấp nhận cậu phỏng vấn, chuyện này, sau này tôi không bao giờ muốn nhắc tới nữa.
An Tại Đào im lặng gật đầu.
Thạch Đồng ở một bên nhẹ nhàng thở dài, lấy một tấm ánh chụp Mã Bằng Viễn đứng ở cửa nhà giam tỉnh sau khi được tha từ trong bọc nhỏ của mình:
- Tiểu An, tấm ảnh này cho cậu, hôm nay cậu muốn hỏi cái gì, tùy tiện hỏi, tôi và lão Mã đều sẽ trả lời. Qua hôm nay, lão Mã không bao giờ nhận bất cứ cuộc phỏng vấn nào. Qua vài ngày, chúng tôi muốn ra nước ngoài giải sầu, có thể tạm thời sẽ không trở về.
Thạch Đồng cũng không nói hai người muốn đi đâu, thậm chí cô chưa có giải thích nhiều về quan hệ giữa cô và Mã Bằng Viễn. Đương nhiên, đây là chuyện riêng của người ta, An Tại Đào cũng không thể hỏi.
- Lão Mã, tôi vừa nhận được tin tức, Đỗ Bí thư Thành ủy tự mình phê chuẩn chỉ thị, việc này nhất định phải tra tới cùng, cho dù liên quan đến ai, cũng sẽ không nhân nhượng… Hơn nữa, trong thành phố còn yêu cầu đơn vị của anh khôi phục quan hệ nhân sự lao động của anh, phát bổ sung tiền lương thưởng mấy năm nay của anh…
An Tại Đào khẽ mỉm cười. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Bồi thường?
Mã Bằng Viễn cười khổ một tiếng, thần sắc hơi kích động:
- Cả đời này của tôi xem như bị hủy, bọn họ bồi thường được sao? Nhà tan cửa nát, thân nhân tạ thế, cả đời này tôi không bao giờ trở lại Tân Hải nữa…
Nghe xong lời này, An Tại Đào cũng không khỏi hơi ảm đạm. Hắn thở dài, trong nhất thời, cảm xúc phập phồng cảm thán ngàn vạn lần, không biết nói tiếp như thế nào.
…
…
Lúc chia tay với Mã Bằng Viễn và Thạch Đồng, sắc trời đã gần tới hoàng hôn. Gió oi bức quất vào mặt, Thạch Đồng muốn lái xe đưa hắn tới nhà ga, An Tại Đào cự tuyệt. Hắn ra quán cơm, đứng ven đường chuẩn bị đón một chiếc taxi tới nhà ga, lúc này xe buýt đường dài tới Tân Hải đã ngừng hoạt động, muốn trở về Tân Hải chỉ có thể ngồi tầu hỏa.
Máy nhắn tin đột nhiên phát ra tiếng kêu to. An Tại Đào móc ra nhìn, bên trên là tin nhắn Hoàng Trạch Danh vừa mới nhắn tới, chỉ có bốn chữ: nhanh chóng trả lời điện thoại!
An Tại Đào tìm buồng điện thoại ven đường, bấm điện thoại bàn phòng Hoàng Trạch Danh.
- Hoàng Tổng, là tôi, tôi là Tiểu An.
- Tiểu An à, cậu ở Thiên Nam sao? Phỏng vấn xong rồi chứ?
- Vâng, đã xong rồi… Mã Bằng Viễn nói, qua hai ngày anh ta sẽ rời khỏi tỉnh thành đi xa, không bao giờ nhận bất cứ phỏng vấn của truyền thông gì nữa, bao gồm cả tôi.
Hoàng Trạch Danh đầu dây bên kia trầm mặc một hồi ngắn ngủi, đột nhiên trầm thấp nói:
- Tiểu An, cậu lập tức gọi điện thoại, liên hệ với Dịch Thần Chủ nhiệm Ban Tin tức báo chiều Đông Sơn…
- Hoàng Tổng, ý ngài là, bản thảo này đồng thời đăng ở báo chiều Đông Sơn và báo của chúng ta sao?
- Cùng đưa tin, đây coi như là một loại giao lưu hợp tác của chúng ta cùng truyền thông ở tỉnh, dù sao, báo tỉnh lực ảnh hưởng lớn. Còn nữa, qua vài ngày báo chiều Đông Sơn sẽ phái một phóng viên đến, cùng nhau hợp tác với câu theo đuổi vụ cầu vượt Tân Hải, đến lúc đó sẽ cùng đăng trên báo chiều Đông Sơn.
…
…
Báo chiều Đông Sơn là báo con của "Đông Sơn nhật báo" cơ quan ngôn luận tỉnh ủy Đông Sơn, cũng là báo đô thị, chẳng qua chỉ là báo đô thị cấp tỉnh. Ở tỉnh Đông Sơn mà nói, lượng phát hành báo chí lớn nhất, đúng là ở những thành thị tuyến hai như Tân Hải, cũng giữ được định mức thị trường tương đối lớn, lực ảnh hưởng báo Tân Hải Thần tự nhiên không thể so sánh nổi.
Dịch Thần là một người đàn ông trung niên hói đầu vóc dáng chắc mập, hai con ngươi xoay chuyển trong đôi mắt nhỏ, có vẻ cực kỳ tháo vát thông minh, đây là ấn tượng đầu tiên khi An Tại Đào nhìn thấy Dịch Thần.
An Tại Đào gọi qua dựa theo số điện thoại Hoàng Trạch Danh cung cấp, Dịch Thần lập tức nhận điện thoại, vội vàng hẹn gặp mặt trước nhà ga rồi cúp điện thoại. Có thể nhìn ra được, Dịch Thần tìm tới Hoàng Trạch Danh, sau đó yên vị chờ điện thoại.
Gần như cùng lúc An Tại Đào chạy tới nhà ga, Dịch Thần liền chạy tới. Sau khi gặp mặt hàn huyên, Dịch Thần đi thẳng tới chủ đề, nói tới bản thảo liên quan Mã Bằng Viễn.
Ngày mai báo chiều Đông Sơn chuẩn bị làm một lần đưa tin tổng hợp về vụ án của Mã bằng Viễn, muốn làm hai trang. Ngoại trừ phóng viên của tòa soạn bọn họ ra ngoài lấy tin viết báo ra, bài báo An Tại Đào đã đăng ở báo Tân Hải Thần cùng với tin tức hôm nay chính là bài đinh.
Nhưng báo tỉnh dù sao cũng là báo tỉnh, tuy rằng quyết định muốn chọn dùng bản thảo phóng viên truyền thông cấp thành phố, nhưng lại lo lắng chất lượng bản thảo của An Tại Đào không qua cửa, cho nên Dịch Thần mới tự chạy đến, muốn nắm lối suy nghĩ chỉnh thề của bản thảo với An Tại Đào.
Đối Với Dịch Thần, kiếp trước An Tại Đào cũng không có ấn tượng gì, cũng không nhận biết hắn. Điều này cũng khó trách, không lâu sau Dịch Thần được điều đến tập đoàn báo nghiệp phía Nam đảm nhiệm Phó Tổng biên tập một tờ báo đô thị, rời khỏi vòng truyền thông tỉnh Đông Sơn.
Ngoài dự đoán của Dịch Thần, An Tại Đào phóng viên nhỏ của truyền thông cấp thành phố mới vào nghề này, năng lực lấy thông tin không thua gì một người lão luyện. Trong đôi ba câu ngắn ngủn, đã nói rành mạch cơ cấu chỉnh thể của bản thảo. Thật ra, trong suy nghĩ của An Tại Đào, bản thảo này so với bản thảo đầu tiên đơn giản hơn một chút.
Đại thể chia ra làm ba phần, phần thứ nhất là hồi ức của Mã Bằng Viễn, miêu tả một đoạn ngắn về cuộc sống của anh ta trong nhà giam; phần thứ hai kể về hiện trạng của Mã Bằng Viễn, ví dụ như tình trạng sức khỏe thân thể, tình trạng tư tưởng vân vân của anh ta; mà phần thứ ba, thì cùng loại với lời cuối cuốn sách, hoặc là nói một đoạn văn bình luận của phóng viên ở cuối cùng, mũi nhọn không quá lộ, chạm đến đủ để lại cho độc giả không gian tưởng tượng.
Dịch Thần nhìn khuôn mặt anh tuấn hơi non nớt của An Tại Đào, âm thầm giơ ngón cái, một nhân tài mới xuất hiện!
Anh ta thấy An Tại Đào suy nghĩ rõ ràng, đơn giản, liền kéo An Tại Đào tới một cửa hàng đồ uống lạnh bên cạnh nhà ga, gọi hai chén, sau đó lấy ra quyển số phỏng vấn của mình, đẩy nhẹ qua:
- Tiểu An, thời gian hơi vội, tôi xem, chúng ta ở nơi này viết bản thảo đi…
Chẳng qua là một bản thảo, An Tại Đào ngẫm nghĩ một chút, cũng gật đầu đồng ý.
Hắn ngồi trên bàn cửa hàng đồ uống lạnh đặt bút như bay, xoẹt xoẹt viết bài báo, Dịch Thần ở một bên yên lặng lấy ra một điếu thuốc, lẳng lặng chờ đợi.
Chừng chỉ hơn nửa giờ, An Tại Đào đã viết ra bản thảo này. Dịch Thần tiếp nhận vừa thấy, lông mày nhảy dựng:
- Tiểu An, rất tuyệt, chỉ có điều hai chỗ này, không ngại hạ bút uyển chuyển một chút, ý tôi là…