Quan Thanh

Chương 307: Hiểu lầm



Tôn Hiểu Linh từ hội nghị của Huyện ủy không quay về Khu kinh tế mới Tư Hà, khéo léo từ chối yêu cầu mở tiệc chúc mừng cô, nói là mình đột nhiên thấy không được khỏe, muốn về nghỉ ngơi một ngày.

Kỳ thực, Tôn Hiểu Linh là nhận được điện thoại của An Tại Đào, muốn cô lưu lại để buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm chúc mừng.

Nói là ăn cơm cùng nhau chúc mừng một chút, nhưng Tôn Hiểu Linh cũng hiểu được, khẳng định là An Tại Đào có điều quan trọng muốn nói với cô. Nói cách khác, làm thế nào để tiến thêm một bước trong việc nắm giữ Khu kinh tế mới Tư Hà, An Tại Đào phải nhắc nhở cô vài câu.

Rời khỏi Huyện ủy, cô đi dạo một vòng trong Khu thương mại Quy Ninh, mua cho mình một bộ quần áo thời trang, tiêu không ít tiền. Đây là lần đầu tiên cô mua một bộ quần áo đắt tiền như vậy. Sau đó lại sang cửa hàng quần áo nam mua cho An Tại Đào hai chiếc áo sơ mi. Hơn một giờ đồng hồ tiêu tốn gần một ngàn tệ, đây là lần chi tiêu tốn kém nhất của Tôn Hiểu Linh từ trước đến nay.

Tình trạng kinh tế của cô trung bình. Cô không có khoản thu nào khác, chỉ có tiền lương. Tuy rằng là người đứng thứ hai trong Khu kinh tế mới, nhưng cô cũng rất ít có Khoản thu nhập thêm Có thể nói, trong số các lãnh đạo của Khu kinh tế mới, cô xem như nghèo nhất. Lương Mậu Tài nắm trong tay thu hút đầu tư, phụ trách xây dựng công trình, tự nhiên không thể thiếu nước béo. Tạ Vinh thời gian trước phụ trách xây dựng cơ sở hạ tầng, cũng buôn bán lời không ít. Mã Hiểu Yến chủ quản các công việc hành chính, tiếp đón, nước béo trong đó không cần phải nói. Ngay cả khi Mã Hiểu Yến không chủ động tham ô thì quà cáp cũng đưa đến cửa không ít.

Chỉ với tiền lương ít ỏi như vậy, ngoại trừ nuôi bản thân mình, cô còn phải xuất một phần để trợ cấp gia đinh. Cha mẹ cô, vợ chồng em cô đều cần cô tiếp tế. Thời gian trước, trong nhà xây bể khí metan, còn nuôi lợn nữa, ngoại trừ trợ cấp từ trên rót xuống, các phần khác đều là của cô tích lũy.

Cho nên, về cơ bản tiền lương tháng nào tiêu hết tháng ấy, không để dành được mấy. Đương nhiên, cô là một người đơn giản, đối với vật chất rất thờ ơ, việc cần tiêu tiền cũng ít.

Trước kia cách ăn mặc của cô rất bình thường, cũng không thời trang gì. Nhưng từ lúc có quan hệ thân mật với An Tại Đào, lòng cô lại có sự thay đổi, cách ăn mặc cũng chăm chút hơn, thỉnh thoảng cũng đi trung tâm thương mại mua vài bộ quần áo kiểu dáng hợp thời trang.

Đương nhiên, cô hiện tại đã là lãnh đạo cấp Cục, nhân vật số một của Khu kinh tế mới Tư Hà, mặc kệ nói như thế nào thì tại Quy Ninh này cũng coi như là một cán bộ lãnh đạo có uy tín danh dự, vốn cũng nên duy trì hình tượng lãnh đạo của chính mình.

Mua xong quần áo, thấy thời gian còn sớm, cô liền chậm rãi đi bộ về. Cô suy tính, từ khu trung tâm thương mại Quy Ninh đi đến quản trường nhân dân huyện cần hơi nửa tiếng đồng hồ, đến lúc đó An Tại Đào trên cơ bản cũng sẽ họp xong. Nhưng vừa đi được một đoạn liền gặp Ninh Lập Cương.

Ninh Lập Cương từ trên xe nhảy xuống, bảo lái xe đi trước còn mình thì tiến đến cản đường Tôn Hiểu Linh.

Hiện giờ Tôn Hiểu Linh không chỉ có địa vị cao mà cả người nhìn qua dường như cũng thay da đổi thịt so với trước kia. Tuy rằng vẫn là người đó nhưng Ninh Lập Cương lại có cảm giác rất khác.

Một là vì địa vị cao, quyền lực lớn mang đến khí chất khác, hai là do ăn mặc khéo léo hơn nên con người cũng thay đổi. Hai người đứng đối diện nhau, Ninh Lập Cương càng thêm kiên định quyết tâm muốn cùng Tôn Hiểu Linh quay lại.

-Anh làm gì thế? Tôi với anh không còn gì cả, anh tránh ra, tôi còn có việc.

Tôn Hiểu Linh chán ghét nhìn Ninh Lập Cương một cái, đang định quay đầu rời đi thì bất ngờ bị Ninh Lập Cương nắm tay kéo lại.

-Buông ra!

Tôn Hiểu Linh xấu hổ dùng hết sức thoát ra khỏi kìm tay của Ninh Lập Cương:

-Ninh Lập Cương, từ lúc nào anh trở nên vô liêm sỉ như vậy?

-Hiểu Linh, anh sai rồi, chúng ta có thể tìm một chỗ nào đó nói chuyện không?

Ninh Lập Cương chẫm rãi lùi một bước, mặt đỏ lên, hạ giọng nói:

-Anh biết em vẫn còn chưa kết hôn. Anh..anh...

Anh muốn quay lại với em. Trước đây đều là anh sai, mong em tha thứ?

-Quay lại?

Tôn Hiểu Linh hai vai run lên, cố sức kiềm chế sự phẫn nộ trong lòng. Nếu đây không phải đang trên đường, cô có lẽ sẽ mắng cho gã một trận. Cô cười lạnh nói:

-Ninh Lập Cương, đầu óc anh có vấn đề phải không? Trước đây kiên quyết rời bỏ, nay lại muốn quay lại? Tôi nhổ vào. Anh đừng có nằm mơ, tranh xa tôi ra một chút

Ninh Lập Cương còn đang định nói gì thì bỗng thấy bên tai truyền đến tiếng còi chói tai.

Tin! Tin! Tin!

Một chiếc Santana màu đen chậm rãi dừng ở bên đường, lái xe Hoàng Thao nhô đầu ra, ha hả cười

-Trưởng ban Tôn, chị sao lại ở đây? Có muốn về nhà không, em đưa chị về?

Biết An Tại Đào đang ngồi ở trong xe, khuôn mặt quyến rũ của Tôn Hiểu Linh lập tức đỏ lên, trong lòng run rẩy, lập tức lùi một bước, cười nói:

-Đúng vậy, tiểu Hoàng, cũng đúng lúc tôi đang trên đường về nhà, phiền cậu đưa tôi một chuyến.

Nói xong, cô vội vàng bước qua Ninh Lập Cương, chui đầu vào xe An Tại Đào.

Ninh Lập Cương nhìn xe của Hoàng Thao đi dần xa, cảm thấy có một đôi mắt lạnh lẽo đang dõi nhìn mình, trong lòng chợt nổi lên một cảm giác bất an.

An Tại Đào ngồi ở phía sau, im lặng không nói gì.

Tôn Hiểu Linh ngồi ở vị trí lái phụ, quay đầu lại nhỏ giọng nói:

-Bí thư An...

Tôn Hiểu Linh trong ánh mắt hàm chứa một chút phức tạp, vừa muốn giải thích lại vừa xấu hổ. An Tại Đào dường như không để ý, cười cười:

-Thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp Trưởng ban Tôn. Được rồi, tiểu Hoàng, lái xe đưa Trưởng ban Tôn về nhà trước sau đó cho tôi về nhà sau.

Tuy nhiên, khi đi ngang qua một nhà hàng, An Tại Đào đột nhiên nói:

-Được rồi, tiểu Hoàng, dừng xe lại. Tôi thấy hơi đói bụng, nhà hàng này đồ ăn khá ngon, tôi vẫn thường đến, Trưởng ban Tôn, tiểu Hoàng, tôi mời hai người một bữa cơm, được không?

Tôn Hiểu Linh tâm tình cũng dần dần bình tĩnh trở lại, cô khẽ mỉm cười:

-Sao dám để lãnh đạo mời cơm, để tôi mời. Tiểu Hoàng, tôi mời cậu và Bí thư An ăn cơm.

Hoàng Thao cười ha hả:

-Trưởng ban Tôn, về sau không được kêu Bí thư An nữa, phải kêu là Chủ tịch Huyện. Hai vị lãnh đạo cứ ăn đi, tôi còn phải đến đón con trai tan học về. Hai vị cứ ăn cơm đi, sau khi tôi đưa con về sẽ quay lại đón hai vị, thế được không?

An Tại Đào gật gật đầu:

-Như vậy cũng được.

Hoàng Thao là một người thông minh, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của lái xe. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng mà An Tại Đào không muốn đổi lái xe.

Hoàng Thao cũng không phải thằng ngốc, nhìn ra được An Tại Đào có chuyện cần nói với Tôn Hiểu Linh. Lãnh đạo nói chuyện với nhau, một lái xe như y ở đây hiển nhiên là không thích hợp.

Y tuy rằng chỉ là một lái xe nho nhỏ ở Huyện ủy, nhưng có thể hiểu được, Tôn Hiểu Linh hiện giờ có thể được đề bạt, một bước lên trời, tám phần là do An Tại Đào. Mà như vậy, hiển nhiên về sau này, quyền khống chế Khu kinh tế mới Tư Hà vẫn nằm trong tay An Tại Đào.

Làm việc cùng với An Tại Đào một thời gian dài, Hoàng Thao đối với khả năng và quyền mưu của An Tại Đào cảm thấy như thể "Núi cao không thấy đỉnh", đồng thời cũng nảy sinh một cảm giác kính sợ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

An Tại Đào rõ ràng nhìn qua rất là bình dị gần gũi, cùng y nói chuyện cũng chưa bao giờ ra vẻ lãnh đạo, từ đầu tới giờ luôn chiếu cố y, nhưng Hoàng Thao lại cảm thấy An tại Đào như một tòa núi vững chãi giữa đám mây, bao nhiêu người ngước nhìn cũng không tới đỉnh. Nhất là khi An Tại Đào ngồi một mình trong xe, đều gây cho y một cảm giác kính sợ khó diễn tả.

An Tại Đào tiền đồ vô lượng, Hoàng Thao biết chính mình nếu trung thành với lãnh đạo, chỉ cần có thể phục vụ tốt An Tại Đào thì tương lai hắn khẳng định không bạc đãi chính mình. Chỉ cần nhìn việc hắn dốc hết sức đề bạt đám người Tôn Hiểu Linh, lão Lộ và Lương Mậu Tài là đã rõ. Mà có tiền lệ Tôn Hiểu Linh như vậy xảy ra trước mặt, ở huyện rất nhiều người đều hy vọng có thể làm việc ở dưới trướng An Tại Đào.

Cho nên y càng ngày phải càng cẩn thận.

Trong các xe chuyên dụng của lãnh đạo Huyện, chiếc xe Santana An Tại Đào sử dụng tuy rằng rất bình thường nhưng là chiếc xe sạch sẽ nhất. Chỉ cần An Tại Đào không dùng xe, Hoàng Thao đều kiên nhẫn lau xe mỗi ngày một lần, tuyệt không phiền chán. Không chỉ có thân xe không một hạt bụi mà ngay cả ổ trục bánh xe cũng được lau sáng loáng. Thế nên ở cơ quan rất nhiều người nhìn thấy Hoàng Thao ngày nào cũng đang chăm chú lau xe ở bãi đỗ xe.

Hơn nữa, Hoàng Thao là một người cực kỳ chu đáo. Ở trên xe y, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị sẵn mấy thứ linh tinh cho An Tại Đào như nước khoáng, ô che, giày đi mưa...Mấy thứ này đều do y bỏ tiền túi ra mua.

Ý thức phục vụ như vậy khiến An Tại Đào vô cùng vừa lòng. Hắn tuy rằng ngoài miệng không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn Hoàng Thao lúc nào cũng có vẻ tán thưởng.

Mà sự cố gắng của Hoàng Thao cũng không uổng phí. Vợ y vốn là một công nhân của nhà máy, hiện giờ cũng đã đến Văn phòng khu kinh tế mới làm việc. Tuy rằng hiện giờ chỉ là làm tạm thời nhưng sớm hay muộn cũng sẽ được vào biên chế.

An Tại Đào từ trước tới nay không phải là một người bảo thủ. Đối với những việc không liên quan đến đại cục, hắn luôn chiếu cố đến những người của mình.

Trong nhà hàng, hai người tìm một góc khuất ngồi xuống, An Tại Đào khoát tay, một nữ nhân viên phục vụ khẩn trương cười chạy tới đưa lên thực đơn.

Rất hiển nhiên, An Tại Đào thường xuyên tới nơi này ăn cơm, đối với người của nhà hàng đã rất quen thuộc. Bà chủ đang ở phía sau quầy thu ngân tính sổ, thấy An Tại Đào liền cười hì hì đi tới:

-Cậu em, lại tới chiếu cố quán của chị à? Được, hôm nay chị sẽ đãi cậu thêm một món ăn.

Thấy bà chủ nhà hàng không ngờ gọi An Tại Đào là "Cậu em", Tôn Hiểu Linh không khỏi hơi sửng sốt, khẽ mỉm cười.

Bà chủ liếc Tôn Hiểu Linh một cái, khóe miệng hiện lên nụ cười ý nhị:

-Cô này là vợ cậu à? Hai người thật xứng đôi.

Tôn Hiểu Linh sắc mặt lập tức đỏ lên, nhưng cũng không phủ nhận.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv