Bước ra khỏi nhà Lãnh Mai, An Tại Đào nhìn đồng hồ, thấy đã hơn 11 giờ, lập tức gọi điện thoại cho Đồng Hồng Cương:
- Chánh văn phòng Đồng, lập tức thông báo lần nữa, cuộc họp buổi sáng đổi thành 4 giờ chiều. Chánh văn phòng Đồng, anh thêm một thông báo khác, báo cho mấy sếp bên huyện và những người đứng đầu các doanh nghiệp và cơ quan ban ngành của chính phủ, còn có tất cả các cán bộ trung tầng trở lên của hệ thống chính trị pháp luật huyện, lãnh đạo viện Kiểm sát huyện và tòa án có tương quan, 1 giờ 30 họp ở lễ đường Huyện ủy. Nhớ kỹ, báo cho tất cả mọi người, không được đến muộn.
An Tại Đào hơi sẵng giọng, Đồng Hồng Cương không dám chậm trễ, vội vàng vâng dạ.
Hơn giữa trưa một chút, Lãnh Mai theo dòng người đi ăn cơm chậm rãi bước vào căn tin cơ quan Huyện ủy. Khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng hiện lên nụ cười thản nhiên.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng tìm nửa ngày cũng không thấy bóng dáng An Tại Đào, trong lòng không khỏi có chút bất mãn. Cô muốn nhân lúc ăn cơm trưa lại gặp mặt An Tại Đào một chút, nhưng người này lại…
Chân mày dài mảnh như vầng trăng khuyết của cô liền nhíu lại.
Giữa lúc quay đầu lại, nhìn thấy Đồng Hồng Cương đi nhanh tới, bèn vẫy tay hỏi:
- Chánh văn phòng Đồng, Bí thư An có ở nhà không?
Đồng Hồng Cương vội cười đáp:
- Phó Chủ tịch Huyện Lãnh, Bí thư An đến bệnh viện, vừa rồi mới hấp tấp chạy đi.
- Bệnh viện?
Đôi mày liễu của Lãnh Mai nhảy dựng lên.
- Ồ!
- Có chuyện gì? Hiểu Yến, cô không cần gấp gáp, cứ từ từ nói.
An Tại Đào ngồi trên chiếc xe đang lao vun vút về phía bệnh viện, vừa vội vàng nói với Mã Hiểu Yến qua điện thoại.
- Bí thư An, vợ của anh công nhân vừa bị thương kia gọi điện thoại đến văn phòng, nói có một phóng viên không biết từ đâu đến, đòi phỏng vấn cô ấy. Tuy cô từ chối nhưng tay phóng viên này cứ bám chặt lấy không rời, còn nói là sau khi mọi việc phơi bày ra ánh sáng, cô ấy sẽ lấy được rất nhiều tiền. Bí thư An, chuyện nhỏ ấy anh cứ giao cho em xử lý là được rồi, anh không cần đích thân ra mặt đâu.
Giọng nói của Mã Hiểu Yến hơi dồn dập.
- Bí thư An, em đã tới bệnh viện, có cần thông báo với người của công ty Dương Quang không?
- Tôi chỉ đi nhìn xem thế nào, không cần thông báo cho công ty Dương Quang, tôi lập tức đến ngay.
An Tại Đào ngắt điện thoại, nhíu mày thầm nghĩ: "Có phóng viên đến đây? Tối qua mới xảy ra sự cố, sao hôm nay đã có phóng viên đến phỏng vấn? Chẳng lẽ là khu kinh tế mới có…"
Nghĩ đến đây, mặt An Tại Đào sa sầm xuống. Về lý, trong một khu kinh tế mới cấp huyện, xảy ra tai nạn lao động nhỏ này cũng không là chuyện đáng kể. Nhưng điểm mấu chốt ở đây là nếu có người lợi dụng chuyện này tung hê ra bốn phía, làm hình ảnh của khu kinh tế mới bị hoen mờ. Tất cả những việc này tất nhiên là nhằm vào An Tại Đào, nhân vật số một ở đây.
Bình thường, An Tại Đào cũng không để ý đến. Sự cố này xảy ra, trách nhiệm chủ yếu là do bản thân công nhân bị thương. Dù cho bị đâm chọc ra ngoài khu kinh tế mới cũng có cách nói. Hơn nữa, phát triển kinh tế và sự cố an toàn lao động vốn là hai chị em sinh đôi, không thể có việc luôn luôn an toàn, không có sự cố gì cả.
Nhưng hiện giờ lại không được. Huyện Quy Ninh đã đủ loạn rồi, đủ khiến lãnh đạo cấp trên đau đầu, nếu khu kinh tế mới lại bị phơi bày chuyện xảy ra sự cố an toàn, không thể nghi ngờ rằng lãnh đạo Thành ủy sẽ cảm thấy không hài lòng với An Tại Đào. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Đột nhiên xảy ra sự cố này, thời gian lại ngắn, người trong huyện cũng không hiểu rõ. Nếu như có người ngầm phá rối, chắc chắn là người trong khu kinh tế mới tiết lộ bí mật. Là ai? An Tại Đào tức giận nghĩ, nhưng không có manh mối.
Bỗng nhiên, trong đầu hắn hiện ra hình bóng một người. Chẳng lẽ là Trần Quốc Khánh? Không, không, một kẻ lõi đời trong quan trường như Trần Quốc Khánh sẽ không làm chuyện hèn nhát thế này đâu.
Công nhân bị thương tên là Hỉ Vượng Tài, vốn là nông dân thôn Tư Hà. Người này không có tật xấu gì nhiều, làm việc cũng khá chịu khó, chỉ rất mê rượu. Trước buổi tối hôm làm việc đó, anh ta ở nhà uống hết nửa cân rượu khoai khô, mê mê đi làm, lại mê mê bị máy chém đứt hai ngón tay.
Mã Hiểu Yến chạy lên phòng ngoại khoa trên lầu ba của bệnh viện, thấy Hỉ Vượng Tài đứng với vài người nhà họ Hỉ ngoài phòng bệnh. Vợ anh ta là Mã Thúy Lan đang chống nạnh đứng ở cửa. Một người đàn ông cao to, ra vẻ phóng viên, mặc áo sơ mi màu vàng nhạt, trong tay cầm máy ảnh, dường như đang nói chuyện với Mã Thúy Lan.
Mã Hiểu Yến lẳng lặng bước tới.
- Chị này, sao chị từ chối cho tôi phỏng vấn. Nên biết rằng sau khi chuyện này được phơi bày ra ánh sáng thì rất có lợi với người được bồi thường.
Người đàn ông khẽ mỉm cười:
- Các chị không cần phải sợ, tòa soạn báo chúng tôi sau này sẽ giúp các chị đàm phán với xí nghiệp, được không?
Mã Thúy Lan bĩu môi:
- Cám ơn lòng tốt của anh, rất xin lỗi, công ty đã bồi thường cho chúng tôi tốt lắm rồi. Chuyện này vốn không trách công ty được, do lão Hỉ nhà tôi uống rượu say mà, chỉ vậy thôi. Công ty còn bồi thường cho chúng tôi mức cao nhất, tôi còn có gì không hài lòng chứ? Anh đi mau đi, đừng đứng đây quấy rầy tôi nữa.
Mã Hiểu Yến đứng một bên nghe, trong lòng thầm tán thưởng. Mã Thúy Lan tuy chỉ là một người phụ nữ quê mùa nhưng cô cũng là người thông minh, biết điều. Cô biết rõ chuyện này là trách nhiệm của chồng mình, nếu làm lớn chuyện, khiến việc này lộ ra ngoài, e là số tiền mà khu kinh tế mới và công ty Dương Quang đã bồi thường sẽ hóa thành bọt nước.
Thế nên, tên phóng viên này chạy tới, chẳng những muốn phỏng vấn Hỉ Vượng Tài mà còn muốn chụp ảnh đã bị Mã Thúy Lan quyết liệt chặn ngoài cửa.
Anh của Hỉ Vượng Tài quay đầu lại thấy Mã Hiểu Yến liền nhanh chóng cất tiếng chào:
- Chủ nhiệm Mã đến rồi, vừa đúng lúc cô đến xem chuyện vui.
Mã Thúy Lan thấy Mã Hiểu Yến như thấy vị cứu tinh, cô bước đại tới một bước, hung hăng đẩy vai gã phóng viên kia, sau đó lớn tiếng nói với Mã Hiểu Yến:
- Chủ nhiệm Mã, đại muội tử, cuối cùng cô cũng đến. Cô xem xử lý việc này đi. Người này muốn phỏng vấn đùa bỡn chồng tôi, tôi không đồng ý mà gã cũng không đi.
Mã Hiểu Yến thoáng nhình qua Mã Thúy Lan thoáng vẻ tán dương, sau đó nhìn gã phóng viên khẽ cười nói:
- Đồng chí phóng viên này, xin hỏi anh là phóng viên của tòa báo nào? Tôi là Trợ lý của Trưởng ban quản lý khu kinh tế mới Tư Hà, Chánh văn phòng Mã Hiểu Yến. Anh có vấn đề gì có thể tìm tôi.
Đột nhiên xuất hiện một người con gái vô cùng xinh đẹp, lại nghe nói là cán bộ khu kinh tế mới, gã phóng viên này không khỏi đánh giá Mã Hiểu Yến từ trên xuống dưới vài lần, trong mắt không giấu được vẻ kinh diễm, thầm nghĩ: "không ngờ ở thị trấn nhỏ bé thế này lại có người đẹp cực phẩm như vậy!"
Gã xấu hổ cười cười:
- Là Chủ nhiệm Mã sao? Tôi là phóng viên Trương Phi của báo Tân Hải buổi chiều. Nếu Chủ nhiệm Mã đã đến, tôi xin phỏng vấn Chủ nhiệm Mã một chút.
Mã Hiểu Yến đang định nhận lời lại nghe một giọng nam trong trẻo truyền đến:
- Báo Tân Hải buổi chiều? Phóng viên báo Tân Hải buổi chiều sao lại chạy đến Quy Ninh phỏng vấn? Phóng viên Trương thật sự là mánh khóe tày trời, ở Tân Hải xa xôi như thế cũng biết nơi đây chúng tôi xảy ra chuyện nhỏ.
Mã Hiểu Yến vui mừng quay đầu lại. Thấy An Tại Đào thản nhiên đứng sau lưng mình, không khỏi mỉm cười:
- Bí thư An, anh tới rồi.
Mã Thúy Lan và mấy người thân của Hỉ Vượng Tài định vây lại nói chuyện gì, nhưng An Tại Đào khoát tay, mọi người liền sợ hãi bước lùi lại.
Trương Phi còn đang đánh giá An Tại Đào, An Tại Đào đã đưa tay ra:
- Phóng viên đến từ quê cũ, hoan nghênh!
- Anh là?
Trương Phi thấy An Tại Đào còn trẻ nhưng phong độ không tầm thường, liền đoán ra có thể là lãnh đạo khu kinh tế mới. Gã vội vàng bắt tay An Tại Đào, trong lòng thẩm kêu khổ. Gã vâng lời lời đến ngầm hỏi, vốn cho rằng chỉ là một cuộc phỏng vấn nhỏ, lặng lẽ phỏng vấn xong sẽ mau chóng chạy về Tân Hải gởi bản thảo, không ngờ lại kinh động đến cán bộ khu kinh tế mới Tư Hà.
- Vị này chính là phó Bí thư Huyện ủy, Bí thư Đảng ủy khu kinh tế mới kiêm Trưởng ban quản lý, Bí thư An Tại Đào.
Mã Hiểu Yến giới thiệu.
Trương Phi nghe thế trong lòng kêu đánh bộp một tiếng. Gã đã biết tiếng An Tại Đào từ lâu. An Tại Đào không những chỉ nổi tiếng trong giới truyền thông Tân Hải mà cả nước đều phải nhớ tên, phóng viên cao cấp nhất của Thần báo Tân Hải, lại là con rể của Chủ tịch thành phố Hạ. Người trong giới truyền thông Tân Hải không mấy người không biết đến tên An Tại Đào.
- Bí thư An, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!
Trương Phi vội vàng nắm chặt tay An Tại Đào.
- Không ngờ lại được gặp Bí thư An.
Dù khẳng định sau lưng có quỷ nhưng người ta là phóng viên đến nơi đất khách để phỏng vấn cũng không quá đáng. Từng làm một phóng viên truyền thông, An Tại Đào tất nhiên sẽ không công khai phản đối chuyện phỏng vấn như vậy. Hắn đứng đó nói chuyện với Trương Phi, ngầm ra hiệu với Mã Hiểu Yến.
- Ha ha, tôi còn phải chủ trì một cuộc họp quan trọng, cô thay tôi tiếp đãi phóng viên Trương một chút.
An Tại Đào lại bắt tay Trương Phi, bước nhanh đi.
Biết là phóng viên từ Tân Hải tới, trong lòng hắn không thể nào được yên. Nếu hắn không biết chuyện này thì thôi, nhưng nếu đã biết, nếu bản thảo của phong viên Trương Phi báo tân Hải buổi chiều này lọt ra ngoài thì quá bậy bạ. Hạ Thiên Nông đường đường là Chủ tịch thành phố, nếu ngay cả chút ảnh hưởng cũng không có thì chẳng bằng mau chóng từ chức về với nơi chín suối với ông bà cho xong.
Điều hắn quan tâm hiện nay là phóng viên ở Tân Hải sao có thể chạy đến Quy Ninh phỏng vấn một sự cố an toàn lao động không đáng kể kia? Rốt cuộc ai ngấm ngầm thao túng?
Chuyện này cứ giao cho Mã Hiểu Yến để ý đi. Dựa vào thủ đoạn "thu phục" số một của Mã Hiểu Yến, chuyện Trương Phi này chỉ là một bữa ăn sáng. Vậy nên An Tại Đào yên tâm rồi.
An Tại Đào trở lại tòa nhà cơ quan Huyện ủy, thấy cũng gần đến giờ, bèn đi thẳng vào hội trường Huyện ủy. Hắn đẩy cửa đi vào, phát hiện ngoài ý muốn, bên trong, các lãnh đạo huyện, các nhân vật số một của các ban ngành và đơn vị Đảng, còn trên đài chủ tịch cũng đã có vài người ngồi.
Người của Thành ủy không ngờ cũng đã đến. An Tại Đào vội nhìn lướt qua, không khỏi thầm giật mình, lần này Thành ủy đến tuyên bố bổ nhiệm, yêu cầu dường như hơi cao!