Quan Thanh

Chương 210: Tình một đêm…!



Cô khẩn trương đi tới, cười gọi:

- A, Bí thư An, ngài cũng ở đây ạ, thật là khéo a!

An Tại Đào nhẹ nhàng đứng dậy, bắt tay TônHiểu Mẫn:

- Đúng vậy, Phó chủ tịch Tôn, thật đúng là vừa khéo, tôi cũng dẫn em tôi tới đây ăn tối.

Đang nói chuyện, mấy nhân viên mang theo mười mấy giỏ hoa rực rỡ trong sự tò mò kinh ngạc vội vàng đi tới. An Tại Đào cười ha hả:

- Không phải đem sang bên này, xe tôi ở bên ngoài, phiền các cô mang ra xe dùm tôi.

Nói xong, An Tại Đào vỗ vai Trúc Tử:

- Phó chủ tịch Tôn, tôi còn có việc, xin đi trước.

An Tại Đào kéo tay Trúc Tử đi qua người Hoàng Thắng và Tôn Hiểu Mẫn, trong một thoáng như nháy mắt đó, Hoàng Thắng rõ ràng nhìn hắn đầy oán hận.

- Chờ em với!

Lưu Ngạn đứng dậy, cầm áo khoác lên:

- Chị Tôn, em theo xe An Tại Đào về trước!

Hoàng Thắng sầu não hỏi:

- Dì Tôn, người kia là ai? Hắn có quan hệ như thế nào với Lưu Ngạn?

Tôn Hiểu Mẫn thở dài. Cô mơ hồ đoán được, mình đêm nay đã chọc vào tổ ong vò vẽ. Xem, Lưu Ngạn đối với An Tại Đào… Không dưng đi đắc tội với An Tại Đào, cô buồn bực nói:

- Cháu không biết anh ta? Huyện ủy viên, Bí thư Đảng ủy thị trấn Tư Hà, cũng là Chủ nhiệm Khu kinh tế mới Tư Hà trong tương lai, là một quý nhân mới tới Quy Ninh. Tiểu Hoàng, cô khuyên cháu quên chuyện này đi.

Về đến nhà, Trúc Tử biết ý mà mang theo bánh trái về phòng của An Tại Đào, nhường không gian lại cho hai người.

Thấy An Tại Đào yên lặng đem một đám lẵng hoa ung dung thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra cắm cụi bày biện trong phòng khách, Lưu Ngạn đành lên tiếng trước:

- Anh đừng như vậy nữa, em cũng không biết Tôn Hiểu Mẫn định giới thiệu cho em…

An Tại Đào đầu vai run lên, chậm rãi đứng dậy, nhìn gương mặt xinh đẹp đang ửng hồng của Lưu Ngạn, thật lâu sau, mới thở dài:

- Anh biết, anh không có quyền can thiệp vào chuyện của em!

Kỳ thật, anh cũng biết, rất nhiều thứ anh không thể mang lại cho em.

An Tại Đào vuốt ve một bông hoa, giọng như xa như gần:

- Mặc kệ em có muốn nghe hay không, đêm nay anh phải nói với em một câu.

Ánh mắt hắn chợt trở nên nồng cháy và ngang bướng, thả từng chữ:

- Em thuộc về anh!

Mặc kệ là ai, anh cũng sẽ không cho bọn họ chạm vào một ngón tay của em.

Mặc kệ em nói anh vô sỉ, em vẫn phải là của anh!

An Tại Đào thở ra một hơi, sắc mặt đang đỏ bừng trở nên hòa hoãn, hắn như trút được gánh nặng, nhìn Lưu Ngạn một cái, rồi xoay người chậm rãi đi ra cửa.

- Anh cứ như vậy mà đi sao?

Lưu Ngạn đột nhiên nghẹn ngào, như một cơn gió thơm đổ ào vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn:

- Anh có biết, em đã chờ những lời này bao lâu rồi không?

Một đôi chân mềm mại, quấn chặt người An Tại Đào. Một mùi hương thanh nhã, lặng yên len lỏi vào trong nội tâm của hắn. Gương mặt diễm lệ của Lưu Ngạn đỏ bừng lên, hai mắt dịu dàng nhìn hắn rồi từ từ khép lại, đôi lông mi thật dày run lên nhè nhẹ.

- Hãy ôm chặt lấy em!

Lưu Ngạn đột nhiên kích động, mở to hai mắt, nhếch hai chân lên, không do dự chủ động hôn An Tại Đào.

Tiếp nhận đôi môi ngon mềm như hai cánh hoa, An Tại Đào cả người chấn động. Lưu Ngạn đã chủ động tấn công, cái lưỡi thơm tho tách cặp môi của hắn, như con thuyền tiến vào bên trong, tuần tra ngay trong miệng hắn, tìm kiếm nơi có thể bỏ neo. Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com

Hai đầu lưỡi chạm nhau. Hai người như bị điện giật, ôm chặt lấy nhau, hôn nhau một cách nồng nhiệt.

Thật lâu, thật lâu sau!

Lưu Ngạn cả người dường như không còn sức lực, dựa hẳn vào trong lòng của người đàn ông. Hai cặp môi đã chậm rãi tách rời, như hoa kiều diễm thượng mà có chút ngượng ngùng cúi xuống, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt điên cuồng, hoang dã của An Tại Đào. Cô tựa đầu vào ngực hắn, lặng im nghe tiếng đập của con tim mình, trong lòng tràn ngập niềm vui.

- Hãy ôm em đến ban công đi!

Lưu Ngạn nỉ non, rồi mặc cho An Tại Đào ôm lấy cô đi về phía ban công.

Ban công của phòng Lưu Ngạn đã được cô tu sửa một cứng cáp, trên mặt đất trải một tấm thảm mềm mại đỏ thẫm, trên tấm thảm là một chiếc ghế mây rộng. Vách tường màu vàng nhạt, bức màn màu xanh da trời được vén ra, bên ngoài lúc sáng lúc tối. Ánh đèn đường cộng với bầu trời đầy sao rực rỡ lập tức hiện ra trước tầm mắt.

Lưu Ngạn rời khỏi người An Tại Đào, đến một góc ban công, lấy ra từ trong tủ một chai bia, sau đó mỉm cười duyên dáng nói:

- Đào, hãy ôm em, chúng ta cùng nhau trò chuyện.

An Tại Đào yên lặng ngồi xuống ghế mây, mở hai cánh tay ra. Lưu Ngạn thân hình mềm mại, cuộn mình vào trong lòng ngực hắn, động tác nhẹ nhàng đưa chai bia lên gần miệng hắn:

- Đào, anh uống đi. Đây là loại bia đen mà anh thích uống. Em ngày nào cũng mua để sẵn trong tủ.

- Mỗi khi nhớ anh, trong lòng khó chịu, em thường ra chỗ này, lẳng lặng nhìn ra những ngọn đèn và bầu trời nhiều ánh sao đêm.

- Em muốn giờ phút này sẽ trở nên vĩnh hằng.

Lưu Ngạn lấy tay vuốt ve gương mặt An Tại Đào.

- Em cái gì cũng không quan tâm, em chỉ muốn có được một vị trí trong trái tim anh. Em biết rằng anh đã có vợ, nhưng em hy vọng anh có thể mở rộng tấm lòng của mình. Nếu như sự tồn tại của em mang lại áp lực và sự thống khổ cho anh, thì thà rằng em dứt khoát rời khỏi anh, kiếp này không bao giờ gặp lại.

An Tại Đào cánh tay run lên, ra sức ôm chặt thân hình của Lưu Ngạn, làm như không bao giờ muốn buông tay.

Lưu Ngạn nhẹ nhàng cười. Trong không khí yên tĩnh và ánh sáng mờ ảo của những ngọn đèn là một sự nỉ non sâu kín từ tâm hồn.

- Đêm nay, anh có muốn đuổi em, em cũng không đi đâu.

Lưu Ngạn dùng sức dán chặt người vào An Tại Đào

- Đào, trời lạnh quá, anh ôm chặt lấy em đi.

Phía chân trời xa xa đã bắt đầu có ánh sáng mặt trời.

Lưu Ngạn cuộn mình trên chiếc ghế mây, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười thỏa mãn, không màng danh lợi. An Tại Đào đứng lẳng lặng nơi ban công, rồi nhẹ nhàng mở cánh cửa sổ. Một làn gió mát nhẹ nhàng phả vào mặt hắn, xua tan sự mệt mỏi và buồn ngủ.

An Tại Đào vẫn im lặng đứng đó. Phía sau, Lưu Ngạn mở hai mắt, si ngốc nhìn bóng dáng cao to, khỏe mạnh của An Tại Đào, khóe miệng nở nụ cười càng thỏa mãn hơn.

Cô lúc này còn cần điều gì nữa. Người đàn ông mà cô yêu thương rốt cuộc cũng đã mở rộng tấm lòng với cô. Sự điên cuồng, hống hách, hoang dã đã khiến cô động tâm. Là một cô gái kiêu ngạo, ngoại trừ người đàn ông trước mắt này, còn có ai có thể hiểu được tấm lòng của cô.

Trong đêm nay, lại một lần nữa cô đã giải thích rõ nội tâm của mình. Trong quán cà phê, một chút âm trầm của An Tại Đào đã khiến cô phải bối rối, và một chút ghen tuông đã làm cho cô phải vui mừng. Trong vòng tay ấm áp của hắn, hai người đã hôn nhau. Cô hy vọng giờ phút này sẽ trở nên vĩnh hằng.

Trong đêm nay, mặc dù hai người không đi quá giới hạn nhưng tâm hồn đã giao hòa với nhau. Điều này càng làm cho cô khó khống chế được tình cảm của mình.

Một cơn gió lạnh trong đêm thổi qua!

Trong phút chốc mới hiểu được.

Mùi vị của sự cô đơn!

Hoa hồng đỏ rồi cũng sẽ lụi tàn!

Tôi yêu người là đúng hay sai?

Giấc mộng này sẽ kéo dài mãi mãi.

Tôi không hối hận khi yêu người!

Một cơn gió lạnh trong đêm lại thổi qua.

Buổi sáng, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong. Lưu Ngạn chậm rãi mở to hai mắt, thân hình duỗi thẳng vài cái rồi đặt chân xuống thảm.

Trong phòng bếp đã vang lên tiếng động. Lưu Ngạn lại duỗi người, quay đầu nhìn lại, vừa lúc thấy Trúc Tử đang nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.

- Chị Lưu Ngạn, chị thức dậy rồi à? Anh của em đang làm điểm tâm. Em đòi làm nhưng anh ấy không chịu.

Gương mặt xinh đẹp của Lưu Ngạn ửng đỏ lên một chút. Cô ừ một tiếng rồi vội vàng bước về phòng ngủ của mình. Sau vài phút, cô lại đi ra, trang phục trên người đã thay đổi, sắc mặt cũng đã khôi phục lại sự thản nhiên như ngày thường.

- Hôm nay là thứ bảy, Trúc Tử nếu không ra ngoài đi chơi với bạn học thì ở nhà xem phim nhé. Chị cho em mượn vài cái đĩa.

Lưu Ngạn vừa gắp miếng trứng An Tại Đào mới làm bỏ vào miệng vừa nói với Trúc Tử.

Trúc Tử trừng mắt nhìn:

- Không được, chị Lưu Ngạn. Hôm nay em có hẹn với bạn đi dã ngoại trên núi rồi.

Nói đến đây, giọng nói của cô bé có chút khẩn trương và ngại ngùng:

- Anh, anh có thể cho em 200 đồng không?

An Tại Đào ngẩn ra. Trúc Tử là một cô bé rất tự trọng. Ngoại trừ các khoản tiền phải nộp cho trường, hoặc phải mua món gì đó thì chưa bao giờ cô bé xin tiền An Tại Đào, mặc dù cô bé biết An Tại Đào không có thiếu tiền. An Tại Đào mỗi lần cho cô tiền, đều kèm thêm tiền tiêu vặt nhưng cô luôn từ chối. Hôm nay sao lại đột nhiên chủ động xin tiền?

Lưu Ngạn nhẹ nhàng cười:

- Trúc Tử, em với anh trai em và chị Lưu Ngạn thì có gì phải ngượng ngùng chứ. Để chị cho em. Các em ra ngoài chơi khẳng định là cần tiêu tiền. Tuy nhiên, đi ra ngoài chơi thì không sao nhưng nhất định phải chú ý đến sự an toàn.

Lưu Ngạn lấy từ trong bóp ra tờ bạc năm trăm đồng rồi đưa qua:

- Trúc Tử, lấy đi, cùng ra ngoài chơi với bạn. Nếu mệt thì ở bên ngoài ăn cơm nhé.

Trúc Tử đỏ mặt, nhỏ giọng nói:

- Anh, chị Lưu Ngạn, em lấy tiền không phải ra ngoài chơi, là….

- Sao?

- Là bạn Tôn Hiểu Đan của em bị bệnh, phải vào bệnh viện. Bạn ấy không có ba mẹ, ông bà nội lại nghèo, trong nhà chẳng có đồng bạc nào. Em nghĩ muốn giúp cho bạn ấy thôi.

Trúc Tử nói xong, nhưng An Tại Đào lại trong lúc vô tình phát hiện trên mặt cô bé có chút ửng đỏ, có vẻ rất kỳ lạ.

An Tại Đào nhíu mày, mơ hồ có một cảm giác không đúng? Nhưng hoàn cảnh của cô bé Tôn Hiểu Đan, hắn cũng biết. Trúc Tử muốn giúp bạn mình thì cũng hợp lý thôi. Suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy Trúc Tử dù sao cũng đã 14 tuổi rồi. Con gái vào cái tuổi đó cũng có những bí mật của mình. Cho nên mình cũng không nên can thiệp nhiều quá.

Nghĩ đến đây, An Tại Đào bật cười:

- Trúc Tử, giúp bạn học là chuyện tốt. À, bấy nhiêu tiền có đủ không? Không đủ thì anh cho thêm?

- Đủ rồi!

Trúc Tử cầm lấy tờ 500 đồng, rồi vội chạy ra cửa:

- Anh, chị Lưu Ngạn, em đi trước. Tôn Hiểu Đan đang chờ em tại cổng trường.

9h30, hai người xuất phát từ Quy Ninh, hơn 12h thì đến tỉnh. Giữa trưa, An Tại Đào tìm được một quán cơm, tùy tiện cùng Lưu Ngạn ăn một chút gì đó. Trong lúc ăn cơm, An Tại Đào nhận được điện thoại của Trần Cận Nam. Hắn thản nhiên cười, rồi thuận tay đưa điện thoại qua cho Lưu Ngạn.

Lưu Ngạn thở dài, biết rằng An Tại Đào không chịu nói chuyện với Trần Cận Nam, liền tiếp điện thoại, cười nói:

- Chú Trần, là cháu, Lưu Ngạn.

- Tiểu Ngạn? Hai người đang ở đâu vậy?

Đầu dây bên kia, giọng nói của Trần Cận Nam có chút trầm mặc, nhẹ nhàng hỏi.

- Chú Trần, cháu và An Tại Đào đã đến tỉnh. Chú cứ yên tâm, lát nữa tụi cháu sẽ đến nơi. Chú cứ đến bệnh viện để chuẩn bị trước. Khoảng hơn 1h tụi cháu sẽ đến bệnh viện.

Lưu Ngạn vội vàng nói với Trần Cận Nam mấy câu rồi cúp điện thoại.

Việc lấy tủy thì thật sự An Tại Đào cũng không cần làm gì nhiều. Bệnh viện tỉnh đã chuẩn bị đầy đủ. Sau nửa tiếng An Tại Đào và Lưu Ngạn đến bệnh viện, trải qua kiểm tra tổng quát một lần nữa, thì hơn 6h tối An Tại Đào đã vào phòng phẫu thuật. Sau hơn hai tiếng, hắn đã được chuyển ra phòng hậu phẫu. Việc làm thủ thuật ghép tủy lúc này đã không còn liên quan đến hắn.

Hắn ở lại bệnh viện một đêm. Lưu Ngạn luôn luôn túc trực bên hắn. Sáng sớm hôm sau, dưới sự kiên quyết của An Tại Đào, hai người đã lái xe rời khỏi bệnh viện về Quy Ninh. Khi đi thì An Tại Đào lái xe, khi về thì Lưu Ngạn lái xe.

Từ đầu đến cuối, An Tại Đào không hề nói với vợ chồng Trần Cận Nam câu nào, im lặng nhận sự sắp xếp của bệnh viện. Khi rời khỏi bệnh viện, vợ chồng Trần Cận Nam đích thân muốn đưa hắn xuống lầu. An Tại Đào liếc nhìn hai người, thản nhiên cười rồi sau đó chui vào trong xe.

Lưu Ngạn thầm than một tiếng rồi lái xe đi, nhìn hai vợ chồng Trần Cận Nam thần sắc phức tạp đang vẫy vẫy tay.

Bệnh viện dặn An Tại Đào phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng vài ngày. Tuy rằng An Tại Đào cảm thấy sức khỏe của mình vẫn bình thường nhưng Lưu Ngạn sống chết cũng vẫn không cho hắn đi làm. Làm thế nào cũng không lay chuyển được cô, đành phải nằm nghỉ ngơi trên giường vài ngày. Chỉ có điều, mặc dù hắn nằm ở nhà, nhưng vẫn dùng điện thoại để điều khiển công việc, chỉ đạo cho Tôn Hiểu Linh, khiến cô chủ trì công tác hàng ngày và việc chuẩn bị xây dựng khu kinh tế nông nghiệp sinh thái mới Tư Hà.

Không thể không nói, An Tại Đào trọng dụng Tôn Hiểu Linh là một quyết định sáng suốt và chính xác. Trong khi An Tại Đào ở nhà nghỉ ngơi, Tôn Hiểu Linh cùng với những người khác đã bước đầu đem việc chuẩn bị xây dựng khu kinh tế mới đi vào quỹ đạo, phối hợp nhịp nhàng với lãnh đạo huyện thị và các bộ môn có liên quan.

An Tại Đào đã soạn thảo một phương án xây dựng cơ cấu khu kinh tế mới, trải qua sự hoàn thiện của Tôn Hiểu Linh và những người khác đã cho ra một phương án toàn diện, chuẩn bị báo cáo lên huyện và thành phố, chờ đợi hành chính thượng cấp phê duyệt.

An Tại Đào ở nhà nghỉ ngơi, Lưu Ngạn cũng ở nhà với hắn, không đi làm.

Buổi chiều, khi An Tại Đào đang nằm trên sofa xem TV, đột nhiên nghe thấy tiếng người gõ cửa. Hắn đang muốn chuẩn bị ra mở cửa thì thấy Lưu Ngạn đã nhanh chân trước.

Tuy rằng An Tại Đào ở trong điện thoại có nói rằng, bản phương án đó hắn không cần xem qua. Tôn Hiểu Linh có thể trực tiếp báo cáo lên huyện và thành phố. Nhưng Tôn Hiểu Linh làm việc cẩn thận, nên quyết mình tự mình mang lại cho An Tại Đào xem qua lần nữa.

Tôn Hiểu Linh đang cầm xấp tài liệu đứng ở cửa, nhìn thấy người ra mở cửa chính là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Trưởng ban Tuyên giáo Lưu Ngạn thì có chút không ngờ. Thoáng nhìn phong cách ăn mặc giống như bà chủ nhà của Lưu Ngạn, bên hông còn đeo chiếc tạp dề, tóc cột rối tung sau đầu khiến cô giật mình.

- Trương ban Lưu!

- Mời vào!

Lưu Ngạn cũng không ngờ người đến là Tôn Hiểu Linh. Tuy nhiên, cô biết Tôn Hiểu Linh là trợ thủ đắc lực của An Tại Đào, cũng liền khẽ mỉm cười, lách người qua mời Tôn Hiểu Linh vào nhà. Khi Tôn Hiểu Linh ngồi trước mặt An Tại Đào, bắt đầu báo cáo công việc thì cô chỉ lặng yên rót cho Tôn Hiểu Linh một tách trà nóng.

Tôn Hiểu Linh nhanh chóng đứng dậy, nói lời cảm ơn:

- Trưởng ban Lưu, không cần phiền toái, xin cảm ơn!

Lưu Ngạn thản nhiên cười, gật đầu với Tôn Hiểu Linh, rồi sau đó đi vào trong bếp. Từ trong bếp bay ra một mùi thơm của canh gà. Lưu Ngạn đang chuẩn bị bữa cơm chiều.

- Bí thư An, đây là phương án sơ thảo của việc xây dựng cơ cấu khu kinh tế mới, anh xem qua đi. Còn nữa, trải quan việc liên hệ với các bộ môn có liên quan ở huyện, chúng ta đã bước đầu định ra việc điều động mười tám nhân viên công tác từ các bộ môn có liên quan. Đây là danh sách và tình huống của từng người.

Tôn Hiểu Linh cầm lấy tài liệu đưa cho An Tại Đào.

An Tại Đào ồ lên một tiếng, cầm lấy xấp tài liệu trên bàn xem qua. Khi hắn xem xong thì cũng mất cả nửa giờ. Sau đó hắn ngẩng đầu lên, bắt gặp Tôn Hiểu Linh đang ngồi lặng yên xem báo thì không khỏi cười lên một tiếng:

- Chủ tịch thị trấn Tôn, tôi xem cũng khá toàn diện rồi. Cứ báo cáo đi.

Tôn Hiểu Linh do dự một chút rồi lấy từ trong túi ra một cây bút, nhỏ giọng nói:

- Bí thư An, anh ký vào trong tài liệu này đi.

An Tại Đào ngẩn ra, đây chỉ là một bản sơ thảo, sao lại cần ký tên? Hắn nhìn chăm chú vào Tôn Hiểu Linh, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ cô sợ trong tương lai xảy ra sự việc, sợ phải chịu trách nhiệm?"

Tôn Hiểu Linh trong lòng nhảy dựng, sắc mặt đỏ lên, không kìm nổi cúi đầu xuống, không dám trực tiếp nhìn vào ánh mắt trong sáng nhưng nghiêm nghị của An Tại Đào.

Nhưng sau khi lấy lại bình tĩnh, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, ấp a ấp úng nói:

- Bí thư An, tôi không phải có ý đó. Chỉ có điều ngày hôm qua, Bí thư Huyện ủy Tôn đột nhiên phái người ở phòng xử lý đến, nói là bên Huyện ủy cũng đã đưa ra phương án và phương án bên đó đưa ra có sự bất đồng rất lớn với phương án của anh. Ngày hôm qua, tôi có gọi điện cho anh nhưng điện thoại của anh lại tắt máy. Tôi nghĩ, báo cáo là phương án chế định của chúng ta. Nếu như anh không ký tên thì tôi không có cách nào khác để nói chuyện với Bí thư Tôn, cũng như ở huyện.

Hóa ra là như vậy sao?

An Tại Đào thần sắc lúc này mới dịu xuống. Hắn trong lòng vừa rồi quả là có chút tức giận. Nếu Tôn Hiểu Linh thật sự là một người thích đùn đẩy trách nhiệm thì xem như hắn đã hoàn toàn nhìn lầm cô.

Nhưng hắn lập tức nhíu mày lại, hừ lạnh một tiếng.

- Ở thành phố rõ ràng đã ra chỉ thị, việc xây dựng phương án cho khu kinh tế mới là do bên chúng ta đề xuất, Huyện ủy tại sao lại xen vào? Hơn nữa, Huyện ủy không phải chỉ có một mình Bí thư Tôn. Tôi cũng là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, tại sao tôi lại không biết việc này?

Tôn Hiểu Linh không nói gì, chỉ cười khổ một tiếng. Vấn đề giữa các lãnh đạo cấp trên, cô căn bản không biết mà cũng không lý giải được. Cô chỉ hiểu rõ rằng, cô không dựa theo phương án của Tôn Cốc mà là dựa theo phương án của An Tại Đào đề xuất. Nếu An Tại Đào không ký tên trên báo cáo, khi cô lên huyện thì khả năng sẽ bị Tôn Cốc trả về.

Đương nhiên, việc chuẩn bị xây dựng khu kinh tế mới Tư Hà là hạng muc do Bí thư Trương quản lý. Tôn Cốc nếu muốn chân chính cản trở cũng không có khả năng.Nhưng y có thể lợi dụng chức quyền của mình mà dìm hàng nó. Nếu phương án này không được nhanh chóng thông qua, được cấp trên phê duyệt thì những công tác chuẩn bị xây dựng khác đều căn bản không thể triển khai.

An Tại Đào cau mày, trầm ngâm một chút rồi thản nhiên cười, cúi người ký xoẹt vào trong bản sơ thảo Tôn Hiểu Linh mang đến:

- Đồng ý, báo Huyện ủy và Ủy ban nhân dân phê duyệt. An Tại Đào, ngày 22 tháng 09 năm 1999.

Tôn Hiểu Linh nhẹ nhàng thở ra, cầm lấy xấp tài liệu, đứng dậy, chào tạm biệt:

- Bí thư An, anh cứ nghỉ ngơi trước. Tôi nhân lúc thời gian còn sớm sẽ mang bản sơ thảo lên huyện báo danh.

An Tại Đào cũng chậm rãi đứng dậy:

- Chủ tịch thị trấn Tôn, cô cùng đừng gắng sức quá. Kỳ thật tôi nói với cô rằng, phương án này báo cáo lên huyện chỉ là một phần, chủ yếu là phê duyệt ở thành phố. Cô có hiểu ý tôi không? Hơn nữa, phương án này của chúng ta giống như một lời đề nghị. Cho nên, ở huyện thì cô chỉ cần báo lên là được. Sau này, khi công tác chúng ta gặp nhiều vấn đề, thì cần phối hợp với thành phố là đủ rồi.

Tôn Hiểu Linh sửng sốt, cảm thấy kinh ngạc và hưng phấn:

- Bí thư An, chẳng lẽ khu kinh tế mới của chúng ta là biên chế cấp Phó huyện sao?

An Tại Đào nhún vai:

- Cô trong lòng biết vậy là được rồi, đừng lộ ra ngoài. Trước mắt, quyết định của thành phố còn chưa chính thức xuống dưới, chính là vì sợ làm cho các bộ rung chuyển.

- Bí thư An, anh yên tâm, tôi biết phải làm sao.

Tôn Hiểu Linh cũng không nói gì thêm, chào Lưu Ngạn rồi vội vàng rời khỏi. Tuy nhiên, sau khi bước ra cửa, bước chân của Tôn Hiểu Linh nhẹ nhàng hơn, cả người đều cảm thấy rất thoải mái.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv