Quan Thanh

Chương 196: Bí thư Tiểu An mạnh mẽ, cứng rắn



Tôn Hiểu Linh phải vào bệnh viện. Đương nhiên cũng không phải phát sinh bệnh tật gì, mà là lao lực quá độ, thể lực không chống đỡ nổi. Hơn nữa, lúc ấy tại hiện trường tâm trạng quá mức kích động nên bị ngất xỉu tạm thời.

An Tại Đào cùng với Lương Mậu Tài và Trương Tịnh Tịnh đến bệnh viện thăm Tôn Hiểu Linh. Thấy cô ấy cũng không có gì nguy hiểm mới cảm thấy yên lòng, dặn cô ở lại bệnh viện tịnh dưỡng rồi sắp xếp Trương Tịnh Tịnh ở bệnh viện chăm sóc cô.

Tôn Cốc và Chủ tịch huyện Hạ Canh cũng đến bệnh viện thăm hỏi, xem như biểu đạt chút quan tâm của lãnh đạo Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện đối với cán bộ cơ sở.

Trải qua sự kiện như vậy, đám người thôn dân Trương Vượng Tài cũng vì thế mà thua cuộc. Thứ nhất, bọn họ đã gặp phải thái độ kiên quyết tuyệt đối không nâng giá bồi thường của chính quyền thị trấn. Thứ hai, nghe nói bởi vì những người này làm ầm ĩ lên, làm cho đoạn đường quốc lộ không tu sửa được, nên rất nhiều thôn dân đã tụ tập ở trước cửa Ban quản lý thôn Tư Hà để thị uy. Lực lượng quần chúng là rất mạnh. Đám người Trương Vượng Tài thấy mình đã làm cho rất nhiều người tức giận nên cũng âm thầm bỏ đi ý niệm đó trong đầu.

Tuy nhiên, Trương Vượng Tài vì vậy mà trở nên nổi danh ở thị trấn, bị rất nhiều người dân phản cảm. Quầy hàng của hai vợ chồng y trong nhất thời buôn bán ế ẩm.

Kế tiếp, Hội đồng nhân dân thị trấn đã bắt đầu trù bị tuyển cử tân Chủ tịch huyện. Mã Minh Lượng nếu muốn chính thức trở thành Phó Chủ tịch thị trấn Tư Hà thì phải qua tuyển cử đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân thị trấn. Đây là trình tự cơ bản, không thực hiện không được.

Nương theo cơ hội này, An Tại Đào đề bạt Lương Mậu Tài và lão Lộ hai người vào chức Phó chủ tịch thị trấn, tiến vào bộ máy lãnh đạo của thị trấn.

Danh sách đề cử được báo cáo đến huyện. Chủ tịch huyện Hạ Canh đã sớm nói chuyện qua điện thoại với An Tại Đào, trên cơ bản đã đồng ý với sự đề cử hai người này. Nhưng muốn được Ban tổ chức cán bộ đề danh thì nhất định phải được nhân vật số một Huyện ủy là Tôn Cốc gật đầu. Nhưng thái độ của Tôn Cốc mấy ngày nay không rõ ràng, vừa không đồng ý lại không phản đối.

An Tại Đào hiểu được tâm tư của Tôn Cốc. Y là đang chờ đợi hai người đang được đề cử sẽ chủ động hướng về y tỏ vẻ "trung tâm". Nhưng Lương Mậu Tài và lão Lộ làm sao mà hiểu được điều này. Hơn nữa, bọn họ hết thảy đều nhìn vào ánh mắt của An Tại Đào mà làm việc nên không có bất luận một động tĩnh nào.

An Tại Đào kiên nhẫn chờ thêm vài ngày. Bất kể như thế nào thì Lương Mậu Tài và lão Lộ đều phù hợp với điều kiện đề bạt. Họ đều là Đảng viên, có bằng cấp đại học, đảm nhiệm cán bộ trung tầng ở chính quyền Đảng ủy thị trấn hơn sáu năm, đươc sự tín nhiệm của quần chúng. Phần cứng phần mềm đều đủ điều kiện.

Khuyết điểm duy nhất là lão Lộ hơi lớn tuổi một chút, đã 46 tuổi. Nhưng ở cái tuổi này thì đề bạt lên chức cấp Phó phòng cũng không phải là không có khả năng. Đồng chí lão thành công tác tại cơ sở nhiều năm, cũng nên chiếu cố một chút. Nhưng như vậy thì tổ chức chiếu cố chỗ nào cũng có, nhất là các cơ quan xã, thị trấn. Cho nên, một mình An Tại Đào đề cử cũng không đủ.

Báo cáo đã gửi đến ngày thứ năm, An Tại Đào đi thẳng đến văn phòng Huyện ủy. Hắn đầu tiên là đến phòng làm việc của Chánh văn phòng Huyện ủy Đồng Hồng Cương. Đồng Hồng Cương đang sắp xếp lại tài liệu, đột nhiên thấy An Tại Đào bước vào cửa thì liền nhanh chóng đứng dậy tiếp đón:

- Bí thư An, sao cậu lại đến đây?

- Chánh văn phòng Đồng, tôi muốn hỏi một câu. Đảng ủy thị trấn chúng tôi đã gửi báo cáo đề bạt Phó chủ tịch thị trấn, không biết Bí thư Tôn có phê duyệt không?

An Tại Đào cười hỏi.

Đồng Hồng Cương ngẩn ra, nhưng chợt xấu hổ cười nói:

- Bí thư An, Bí thư Tôn mấy ngày nay công việc bộn bề nên không có suy xét đến vấn đề này.

An Tại Đào thản nhiên cười:

- Được rồi, anh đem báo cáo cho tôi. Tôi sẽ đi tìm Bí thư Tôn để nói chuyện.

Đồng Hồng Cương liếc mắt nhìn An Tại Đào, thầm nghĩ:"Bí thư Tiểu An à Bí thư Tiểu An, cậu giả bộ không biết hay là không biết thật. Báo cáo kia sớm đã đặt lên bàn của Bí thư Tôn, nhưng kết quả ra sao cậu còn không hiểu à? Đề bạt cán bộ, nhân vật số một Huyện ủy còn chưa thông qua thì làm sao mà tiến hành được?"

Do dự một chút, y ghé bên tai An Tại Đào nhỏ giọng nói:

- Bí thư An, hay là cậu trở về bảo hai đồng chí kia lên huyện báo cáo một chút với Bí thư Tôn đi. Lãnh đạo dù sao cũng muốn gặp hai đồng chí này một lần.

An Tại Đào không nói gì cả, xoay người rời khỏi văn phòng của Đồng Hồng Cương.

Đứng trước cửa phòng Tôn Cốc, hắn hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh rồi nhẹ nhàng gõ cửa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

- Mời vào!

An Tại Đào đẩy cửa ra rồi bước vào. Tôn Cốc đang xem báo, đột nhiên thấy An Tại Đào bước vào, không khỏi nhíu mày, nói:

- Đồng chí Tiểu An, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây vậy?

- Bí thư Tôn, tôi thật sự là không rảnh. Công việc của thị trấn rất phức tạp, bộ máy nhân sự lãnh đạo căn bản là không đủ. Nếu không thì Chủ tịch thị trấn Tôn cũng không đến mức nằm liệt giường như vậy. Bí thư Tôn, Đảng ủy thị trấn chúng tôi đã đề cử vị trí Phó chủ tịch thị trấn lên huyện, không biết là ngài đã xem qua chưa?

An Tại Đào không nói bất cứ câu nói vô nghĩa nào, trực tiếp nói ra những gì mình nghĩ.

Hắn hôm nay vốn là có chuẩn bị mà tới.

Tôn Cốc nhíu mày, lạnh lùng nhìn An Tại Đào, thầm nghĩ: "Cậu là con nít ranh mà biết cái gì? Đề bạt cán bộ sao có thể qua loa? Nếu cậu muốn đề bạt ai thì đề bạt ngay người đó thì cậu làm Bí thư Huyện ủy đi, cần đến Lão Tử này làm gì?

Trong lòng nghĩ như vậy, nên giọng nói của y trở nên lãnh đạm:

- Đồng chí Tiểu An, chuyện này không cần vội. Dù sao đề bạt cán bộ cũng không phải là chuyện nhỏ, cần phải thận trọng. Về phần báo cáo của mọi người thì chờ thêm vài ngày nữa, trong cuộc họp hội nghị thường vụ sẽ quyết định lại.

- Vài ngày nữa? Khi nào thì mới dự họp hội nghị thường vụ? Bí thư Tôn, tôi cũng là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, tôi muốn Huyện ủy lập tức mời dự họp hội nghị thường vụ để nghiên cứu chuyện này. Dựa theo nguyên tắc của tổ chức, tôi có quyền đề nghị này.

Giọng nói của An Tại Đào cũng trở nên lạnh lùng.

An Tại Đào mặc dù đang có biểu hiện thật sự "chói sáng" ở thị trấn Tư Hà, gây ra động tĩnh rất lớn, nhưng ở huyện thì vị trí của hắn lại khá khiêm tốn. Thái độ của hắn hôm nay đột nhiên trở nên cứng rắn, không ngờ lại ra điều kiện với mình thì Tôn Cốc không khỏi ngẩn ra, có chút hơi bất ngờ.

Nếu là cán bộ trẻ bình thường, Tôn Cốc nhất định sẽ khinh thường, cho rằng chỉ số thông minh về chính trị của người trẻ tuổi quá thấp. Anh tuy là Ủy viên thường vụ huyện ủy nhưng lại trực tiếp yêu cầu Bí thư Huyện ủy đánh nhịp thì thật sự là quá ngây thơ và không sáng suốt. Nhưng đối với một cán bộ dự bị 22 tuổi như An Tại Đào, Tôn Cốc lại cảm thấy có chút không đúng. Cậu ta đang cậy vào cái gì?

Nhưng loại cảm xúc này chỉ lóe lên trong nháy mắt, quyền uy tuyệt đối của Bí thư Huyện ủy bị khiêu khích khiến cho Tôn Cốc lửa giận bừng bừng. Y bỗng nhiên đứng dậy, lạnh lùng nhìn thẳng vào An Tại Đào:

- Đừng ở trước mặt tôi mà đề cập đến cái gì là nguyên tắc tổ chức. Đồng chí Tiểu An, cậu dường như đã quên đi thân phận của mình.

- Bí thư Tôn, tôi biết rất rõ thân phận của mình.

An Tại Đào ngang nhiên không sợ, cười lạnh nói:

- Đối với việc tu sửa đường sá ở thị trấn, Bí thư Tôn nói là tài chính của huyện eo hẹp, chúng tôi không thể trông cậy vào huyện, tự mình phải tranh thủ nguồn tài chính khác. Đây có được xem là sự ưu đãi của huyện không? Bộ máy nhân sự của thị trấn không đủ, lực lượng không đủ, Đảng ủy chúng tôi có lý do và quyền lợi hướng Huyện ủy đề xuất báo cáo. Nếu Huyện ủy không đồng ý với hai người mà chúng tôi đề cử thì chúng tôi sẽ đề nghị người khác. Hoặc là từ Huyện ủy trực tiếp khảo sát đề danh. Nhưng Bí thư Tôn lại không nhắc đến, thế là vì cái gì? Tôi thật ra muốn hỏi Bí thư Tôn, ngài có nhớ rõ thân phận của ngài không? Ngài là Bí thư Huyện ủy huyện Quy Ninh, là người nô bộc của dân, quyền lực của ngài là đến từ chính nhân dân.

Tôn Cốc tức giận đến sắc mặt đỏ lên, bờ vai có chút run run. Y dùng sức vỗ bàn, quát:

- Cậu thật là quá càn quấy! Đi ra ngoài cho tôi.

- Tôi sẽ đi ra ngoài, nhưng không phải bây giờ.

An Tại Đào thản nhiên cười nhìn Tôn Cốc đang thở hổn hển vì tức giận.

- Tôi chỉ muốn hỏi Bí thư Tôn một chút, rốt cuộc khi nào thì cuộc họp hội nghị thương vụ nghiên cứu vấn đề Phó chủ tịch thị trấn Tư Hà sẽ diễn ra? Nếu Bí thư Tôn hôm nay không cho tôi một câu trả lời thuyết phục thì tôi sẽ còn lưu lại đây. Bí thư Tôn ngày hôm nay chắc không bận đâu nhỉ?

Nói xong, An Tại Đào bước đến ghế sofa ngồi xuống, thần sắc thản nhiên, không có bất luận sự kích động nào, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Tôn Cốc.

Ánh mắt của hắn đối với Tôn Cốc chẳng khác nào là sự uy hiếp và khiêu khích.

Tôn Cốc làm quan hơn mười năm, đây là lần đầu tiên gặp được một cán bộ cấp dưới như An Tại Đào, dám công khai ra điều kiện với một Bí thư Huyện ủy như y. Càng đáng giận hơn là biết rõ An Tại Đào đang khiêu khích nhưng y lại không có cách gì phản ứng lại. Tiểu tử này là cán bộ dự bị trọng điểm của Ban tổ chức Trung ương, tuy rằng chỉ là cấp Cục phó nhưng là cán bộ do tỉnh quản. Y tuy là nhân vật số một của Huyện ủy Quy Ninh, nhưng An Tại Đào đối với y lại có lực trói buộc vô cùng.

Nhất là Tôn Cốc trong lòng lại có sự ngờ vực vô căn cứ. Tuy rằng y đã có điều tra tỉ mỉ, biết rằng An Tại Đào không có hậu trường quá lớn, gia thế bình thường. Nhưng y lại không thể quên được, tối hôm đó, Bí thư Tỉnh ủy Tiếu, Ái quốc kiều thương Tiếu lão cùng với An Tại Đào thần sắc thân mật mà cùng nhau bước vào quán cà phê của nhà khách Quy Ninh.

Tôn Cốc sắc mặt âm trầm, nắm chặt chiếc bút máy trong tay gần như muốn gãy thành hai đoạn. Y đứng đằng sau bàn làm việc, bờ vai run rẩy, tức giận đến thở phì phì nhưng lại rốt cuộc không nói được câu nào.

Tôn Cốc vừa rồi hét lớn, khiến cho một số nhân viên văn phòng Huyện ủy nhận ra có sự việc đang diễn ra trong phòng Bí thư Tôn. Một vài người đứng ở hành lang, chỉ trỏ vào cửa phòng khép hờ của Tôn Cốc, nhỏ giọng bàn tán. Chánh văn phòng Huyện ủy Đồng Hồng Cương có chút khiếp sợ, thầm nghĩ. Cái tên Bí thư Tiểu An này không ngờ lại làm ầm ĩ lên với Tôn Cốc. Thái độ của cậu ta ngày hôm nay dường như có chút cứng rắn, mạnh mẽ.

Tuy nhiên, nghĩ đi nghĩ lại thì thấy Bí thư Tiểu An mặc dù là người điềm đạm, chững chạc. Nhưng dù sao cũng chỉ mới 22 tuổi, vẫn còn rất trẻ, cơn tức giận chắc chắn phải lớn hơn một chút. Đồng Hồng Cương trong lòng thở dài, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng mình dần dần trở nên hư hóa, gần như không làm được những gì như Bí thư Tiểu An. Không còn sự chân thật nữa. Bí thư Tiểu An mới đúng là người chân thật.

Đồng Hồng Cương tâm trạng thay đổi, kỳ thật cũng là đại diện cho tâm trạng của rất nhiều người trong cơ quan Huyện ủy này.

Sau khi Bí thư Tiểu An đến huyện Quy Ninh và thị trấn Tư Hà, trong khoảng thời gian ngắn ngủi mấy tháng, đã có Giám đốc Sở Giao thông đến thị sát, Bí thư Thành ủy đến điều tra nghiên cứ, Bí thư Tỉnh ủy đến tham gia hoạt động, Ái quốc Kiều thường đến đầu tư sửa đường…Hết thảy đều diễn ra rất thuận lợi. Hiện giờ ở huyện Quy Ninh, An Tại Đào chính là một cái tên rất nổi bật, trở thành tâm điểm chú ý. Ở huyện giờ đây tiếng lành đồn xa, mà đối với năng lượng to lớn của hắn, mọi người vẫn còn mang sự ngờ vực vô căn cứ.

Cái mà làm cho người ta quan tâm nhất chính là bối cảnh gia thế và lý lịch học tập, công tác của hắn. Đối với những điều này thì mọi người đã quá quen thuộc, nhưng cũng chính vì thế mà mọi người mới cảm thấy hiếu kỳ. Nếu là "Thái tử" thì An Tại Đào có làm ra động tĩnh lớn như vậy cũng chẳng có gì lạ. Nhưng hắn không phải là "Thái tử". Một người xuất thân từ một gia đình bình thường, làm sao mà có thể làm ra được những chuyện như vậy.

Giám đốc sở Giao thông có thể nói là nể tình mà đến, hoặc cũng có thể xem như là một sự trùng hợp. Bí thư Thành ủy đi điều tra nghiên cứu cũng có thể xem như một sự ngẫu nhiên. Nhưng Ái quốc Kiều thương đến đầu tư xây dựng quốc lộ, Bí thư Tỉnh ủy lại đồng ý bỏ ra thời gian để đến một thị trấn nhỏ tham gia hoạt động này, chuyện này có thể xem như là một sự trùng hợp sao? Nhưng nếu không phải nói là trùng hợp thì nói nó là cái gì?

An Tại Đào trên người phủ kín một lớp sương mù. Hơn nữa, hắn ở huyện lại biểu hiện một thái độ trầm ổn, thành thục, vượt quá số tuổi của hắn. Những chuyện này đã vô hình trung khiến ba chữ "An Tại Đào" trở thành hoa trong sương, khiến cho người ta nhìn không thấu.

Nhưng biểu hiện của Bí thư Tiểu An ngày hôm nay rất chân thực. An Tại Đào ở trong phòng làm việc của Bí thư Huyện ủy, giằng co qua lại với Tôn Cốc. Bí thư Tiểu An và Bí thư Tôn cãi nhau đã nhanh chóng lan truyền khắp cơ quan Huyện ủy từ trên xuống dưới. Dù sao thì hắn cũng chỉ mới 22 tuổi. Nghe được tin tức này, đa số người không hiểu vì sao lại thở phào nhẹ nhõm, nhất là những người cấp bậc tương đương với An Tại Đào.

Tôn Cốc ở trong phòng làm việc, không khí trở nên rất nặng nề. Tôn Cốc không có ngồi xuồng, chỉ đứng mà thở hổn hển. Sự phẫn nộ tích tụ trong lòng dường như sắp muốn bùng nổ đến nơi.

Muốn bùng nổ nhưng lại không thể bùng nổ. Cảm giác này rất khó chịu.

- Chó chết!

Tôn Cốc chửi thề một câu, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của An Tại Đào, hận không thể một đấm đấm cho An Tại Đào ngã rạp xuống đất.

- Bí thư Tôn, ngài đã suy nghĩ đến đâu rồi?

An Tại Đào đột nhiên đứng dậy.

- Cậu, cậu hôm nay chủ yếu đến đây là để đối nghịch với tôi sao? Cậu cảm thấy là tôi không thể trị được cậu à? An Tại Đào, tôi nói cho cậu biết, ở Quy Ninh này một mẫu ruộng còn có ba phần đất. Tôn Cốc tôi nói một không hai. Tôi không gật đầu thì sự việc gì của cậu cũng không giải quyết được. Hừ, tôi nói rõ cho cậu biết, chuyện này tôi tuyệt đối không giải quyết.

Tôn Cốc thở phào một cái, rồi chậm rãi ngồi xuống.

- Thật không?

An Tại Đào khóe miệng giật giật:

- Bí thư Tôn không đồng ý thị trấn Tư Hà sửa đường. Chúng tôi cũng không lấy của huyện một đồng tiền nào. Bí thư Tôn không giúp đỡ thị trấn Tư Hà phát triển kinh tế, chúng tôi không phải cũng đang thành công trong việc thu hút đầu tư. Một số hạng mục công trình đã được triển khai. Đương nhiên, tôi biết, Bí thư Tôn là Bí thư Huyện ủy, ngài không gật đầu thì hai Phó chủ tịch thị trấn sẽ không được đề bạt. Tuy nhiên, đây cũng không thành vấn đề. Chúng tôi có thời gian và tinh lực. Bí thư Tôn một ngày không phê thì chúng tôi cứ liên tiếp gửi báo cáo lên huyện. Tôi tin tưởng một ngày nào đó, Bí thư Tôn sẽ đồng ý.

An Tại Đào cười ha hả, xoay người bước đi. Nhưng khi hắn sắp bước ra khỏi cửa thì lại đột nhiên quay đầu lại, hạ giọng nói:

- Đúng rồi, tôi quên nói cho Bí thư Tôn biết, ngày mốt thị trấn chúng tôi mời dự họp đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân tuyển cử tân Chủ tịch thị trấn.

Tôn Cốc nhảy dựng trong lòng, chiếc bút trong tay bị bẽ gẫy thành hai đoạn. Đồng thời, An Tại Đào dùng sức đá văng cánh cửa, phát ra một tiếng động lớn.

- Tuyển cử?

Tôn Cốc nhăn mặt, nhưng chợt lắc đầu:

- Hắn dám ở tuyển cử làm ra động tác nào sao? Không, không có khả năng. Hắn không dám, hơn nữa, hắn chỉ mới đến có vài tháng.

Một số người đứng ngoài hành lang xem náo nhiệt, nhìn thấy Bí thư Tiểu An sắc mặt không tốt thì liền chui vào phòng ngay. An Tại Đào khóe miệng nhếch lên, nghênh ngang bước đi.

Lưu Ngạn đang ở trong phòng làm việc xử lý những văn kiện vừa được đưa đến. Ngày mai cô muốn đến nhà văn hóa thiếu nhi huyện để xem hoạt động văn nghệ và nói chuyện một chút. Đột nhiên, cô nghe nói An Tại Đào hầm hầm xông vào văn phòng Huyện ủy, cùng Bí thư Tôn lời qua tiếng lại rồi mới rời đi. Lưu Ngạn nhíu mày, nghĩ trong lòng, không biết là hắn lại muốn làm cái gì nữa?

Cô bây giờ thật sự rất hiểu An Tại Đào. Cô biết đối nhân xử thế và tác phong làm việc của hắn. Hắn tuyệt không vô duyên vô cớ gây chuyện ở Huyện ủy như vậy. Cho dù Tôn Cốc không đồng ý người mà hắn đề cử vào vị trí Phó chủ tịch thị trấn, hắn cũng sẽ không kích động mà trực tiếp đến gây chuyện với Bí thư Huyện ủy. Duy nhất chỉ có một khả năng, là người này lại bắt đầu "diễn trò".

Mỗi lần mà An Tại Đào diễn trò thì đều khiến đối thủ của mình từ từ rơi vào cái bẫy mà mình đã giăng ra. Lưu Nga không kìm nổi mà nở nụ cười cổ quái: Người này, không biết trong lòng hắn cất chứa bao nhiêu toan tính nữa.

Trong lúc nhất thời, Lưu Ngạn chợt nhớ đến việc điều nhiệm đến Tân Hải của Lý Vân Thu, nhớ đến Chủ tịch thành phố Tân Hải Mông Hổ đang bị bắt giam, nhớ đến việc Bí thư Thành ủy Tân Hải Đỗ Canh bị rơi ngựa. Trước mắt cô lại hiện ra gương mặt ảm đạm của Tôn Cốc, không khỏi mỉm cười, thầm nghĩ: "Tôn Cốc, lần này ông lại chuẩn bị bị xui xẻo rồi. Người này đã đem chức vụ trở thành trò diễn, còn quan trường trở thành sân khấu. Thật là thú vị!

Nghĩ đến đây, Lưu Ngạn cầm điện thoại lên, gọi vào di động của An Tại Đào. Lúc này, An Tại Đào đang ở bệnh viện, chuẩn bị vào thăm Tôn Hiểu Linh.

- Lưu Ngạn, em tìm anh à?

An Tại Đào cười ha hả!

- Em vừa mới nghe anh náo loạn với Tôn Cốc.

Lưu Ngạn cười khanh khách.

- Thôi đi, em cũng lười hỏi anh lý do. Tuy nhiên, em đại khái cũng đoán được tâm tư của anh. Như vậy đi, em sẽ an bài cho đài truyền hình huyện đến phỏng vấn Tôn Hiểu Linh. Đồng thời sắp xếp thao tác một chút biến cô ấy thành một điển hình, khiến cho giới truyền thông thành phố đến phỏng vấn. Haha, anh quen biết thân với Phó Tổng biên tập báo chiều Dịch Thần như vậy, thì cũng nên gọi điện thoại cho anh ta, khiến báo chiều Đông Sơn cũng cử đến hai phóng viên đi.

An Tại Đào cười ha hả, cũng không nói gì thêm, xem như là đã đồng ý. Lưu Ngạn quả nhiên là rất hiểu hắn. Hắn còn chưa kịp nói cái gì thì cô đã đoán được bước tiếp theo của hắn, bắt đầu chủ động bắt tay vào giúp hắn.

Đi trên hành lang bệnh viện, nét mặt An Tại Đào cương nghị. Hắn biết, hôm nay đã đi bước này thì kế tiếp, sự va chạm giữa hắn và Tôn Cốc bắt đầu triển khai và không có đường lui.

Có mấy người bác sĩ, thầy thuốc đi bên cạnh nhìn hắn một cách tò mò. Đột nhiên, có một bác sĩ nữ dừng bước, ngạc nhiên hỏi:

- Xin hỏi cậu có phải là Bí thư An không?

An Tại Đào ngẩn ra rồi cười nói:

- Là tôi, cô quen tôi sao?

- Bí thư An, chúng tôi thường xuyên nhìn thấy anh trên báo.

Một số bác sĩ, y tá bắt đầu xúm lại. Tuy An Tại Đào mở miệng cười, nhưng kỳ thật các cô nói cái gì, hắn một câu cũng không nghe rõ.

Thật vất vả mới thoát khỏi đám bác sĩ, y tá đó. An Tại Đào vội vàng đến phòng bệnh của Tôn Hiểu Linh. Xuyên qua cánh cửa sổ, hắn nhìn thấy một người đàn ông hơn 30 tuổi đang ngồi bên cạnh giường của Tôn Hiểu Linh. Đây chính là chồng của Tôn Hiểu Linh, Hiệu trưởng trường trung học Quy Ninh Tôn Lập Cương.

Tôn Hiểu Linh kỳ thật là đã khỏe. Cô đã bảo Trương Tịnh Tịnh trở về thị trấn. Nếu không phải An Tại Đào yêu cầu cô phải ở bệnh viện thì cô đã sớm xuất viện rồi. Ninh Lập Cương đang ngồi bên cạnh, đưa cho cô một múi cam, đột nhiên thấy Bí thư An mang một giỏ hoa quả to bước vào thì liền nhanh chóng đứng dậy, cảm kích nói:

- Bí thư An, cậu đến đây là quý hóa quá rồi, còn mua quà cáp chi nữa.

An Tại Đào bắt tay Ninh Lập Cương, nhìn thấy sắc mặt của Tôn Hiểu Linh có chút đỏ lên bước xuống giường:

- Bí thư An, tôi đã khỏe rồi. Cậu bắt tôi nằm viện cả ngày, công việc ở thị trấn còn đang đợi tôi. Tôi không thể cứ ở bệnh viện mãi.

An Tại Đào cười ha hả:

- Chủ tịch Tôn, cô gần đây đã làm việc vất vả rồi. Cô cần phải tĩnh dưỡng một khoảng thời gian. Đây là quyết định của Đảng ủy thị trấn. Cô cần phải phục tùng tổ chức, và đừng đòi xuất viện nữa.

- Bí thư An…

Tôn Hiểu Linh còn muốn nói điều gì thì bị Ninh Lập Cương kéo kéo cánh tay:

- Em cũng nên nằm xuống giường đi. Đây là sự quan tâm của lãnh đạo. Bí thư An, cậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ coi chừng cô ấy, bảo cô ấy phải ở lại bệnh viện tịnh dưỡng, không có cô ấy đi.

- Đúng rồi, Bí thư An, tôi có chuyện muốn nói với cậu. Thành tích học tập của An Ngọc Trúc rất tốt, giỏi nhiều mặt. Trường chúng tôi chuẩn bị chọn cô ấy làm học sinh điển hình của trường trung học.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv