Quan Thanh

Chương 157: Chỉnh đốn lập uy



Sáng sớm hôm sau, Lưu Ngạn kiên trì muốn đích thân đưa Trúc Tử đến trường Trung học Quy Ninh. Công việc của An Tại Đào trước mắt rất phức tạp nên phải nhanh chóng trở về thị trấn để nắm giữ cục diện. Cho nên cũng không khách khí với cô làm gì, dặn dò Trúc Tử vài câu rồi lái xe thẳng đến thị trấn Tư Hà.

Hiệu trưởng trường Trung học Quy Ninh không ngờ thấy Lưu Ngạn đích thân dẫn Trúc Tử đến nhập học thì liền cảm thấy mối quan hệ giữa Lưu Ngạn và An Tại Đào không phải bình thường. Trúc Tử rất nhanh chóng hoàn tất thủ tục nhập học.

Ninh Lập Cương tự mình cùng với hai vị Phó hiệu trưởng tiễn Lưu Ngạn ra khỏi cổng trường học. Khi thấy Lưu Ngạn lái xe đi khỏi thì nụ cười trên môi Ninh Lập Cương lập tức biến mất, vội vàng trở về văn phòng của mình gọi điện thoại cho bà xã Tôn Hiểu Linh nhưng không thấy ai bắt máy.

Sáng nay, dựa vào cái cớ cần tài liệu, Tôn Cốc gọi điện thoại bảo Trương Tịnh Tịnh đến phòng làm việc của y. Tôn Cốc đầu tiên là nói xạo vài câu, sau đó cường điệu lên tình yêu của mình đối với cô ấy. Nói là tối hôm qua do mình nhất thời không khống chế được tình cảm nên mới làm như thế. Nhưng Trương Tịnh Tịnh đã nhận ra được bộ mặt xấu xa của y. Nếu không phải vì cha mẹ khuyên can thì sáng nay cô đã đến Ủy ban Kỷ luật tố cáo Tôn Cốc xâm phạm cô rồi.

Trương Tịnh Tịnh sắc mặt tái nhợt, đứng im không nói gì cả.

Tôn Cốc nhìn thấy Trương Tịnh Tịnh vẫn không khuất phục thì có chút xấu hổ, hừ một tiếng, hạ giọng nói:

- Cô đừng có như vậy, nếu cô không thuận theo tôi thì tôi sẽ xử lý cô.

Trương Tịnh Tịnh lạnh lùng nhìn Tôn Cốc. Càng lúc cô càng căm hận y.

- Ngài đừng có nằm mơ!

Tôn Cốc bày tay run lên, khoát tay nói:

- Ra ngoài đi!

Trương Tịnh Tịnh đứng chết lặng rồi bước ra ngoài. Đến bây giờ, cô vẫn còn tưởng mình đang nằm mơ. Cô biết mình căn bản chỉ là một cô gái yếu ớt, không thể đấu lại một Bí thư huyện ủy quyền cao chức trọng. Cho dù bản thân mình không sợ trả giá nhưng gia đình và cha mẹ của mình thì…

Thấy Trương Tịnh Tịnh bước ra khỏi phòng, Tôn Cốc liền đá vào cánh cửa, sau đó gọi điện thoại cho Chánh văn phòng Đồng Hồng Cương, bảo chuyển Trương Tịnh Tịnh đến một thị trấn nghèo khó Tư Hà để làm việc.

An Tại Đào lái xe trở về thị trấn Tư Hà. Con đường gồ ghề, hắn không dám chạy nhanh, chỉ có thể đi từ từ, mãi cho đến hơn 9h sáng mới về đến thị trấn.

Nhóm cán bộ thị trấn nhìn thấy chiếc xe màu trắng thì trong lòng có chút kinh ngạc. Thật sự là một lãnh đạo có tiền! Một chiếc xe như vậy chưa chắc Bí thư Huyện ủy đã có.

An Tại Đào đậu xe vào phía sau tòa nhà làm việc. Sau khi lên lầu, khi đi ngang qua văn phòng Đảng ủy xử lý, hắn vẫy tay gọi lão Lộ. Lão Lộ khẩn trương chạy đến:

- Bí thư An, ngài đã đến rồi.

- Lão Lộ, ông lập tức thông báo, sáng nay 10h họp, mời thành viên Đảng ủy thị trấn, các lãnh đạo thị trấn, nhân viên cơ quan, tất cả đều phải đến tham dự, không được đến muộn. Ông mau thông báo đi.

An Tại Đào nói xong, rồi đi vào văn phòng của mình. Tiểu Lộ đã dọn phòng sạch sẽ. An Tại Đào cười nói:

- Tiểu Lộ, anh đừng đi vội, làm giùm tôi chuyện này với.

An Tại Đào ngồi xuống bàn làm việc, soạn một bản thảo. Căn cứ vào sự hiểu biết và nghiên cứu trong khoảng thời gian gần đây, hắn đối với công tác của thị trấn Tư Hà trên cơ bản đã có một suy nghĩ lớn lao. Thời gian không đợi con người. Hắn không có thời gian cũng như không cần phải chờ đợi thời gian. Trong một thị trấn nhỏ như thế này mà cứ lãng phí thời gian thì không hay. Hắn phải dựa theo suy nghĩ của mình, lập tức triển khai công tác.

Mau chóng tạo ra thành tích, làm một cái gì đó cho cái thị trấn nhỏ này.

Nhìn đồng hồ, thấy đã 9h50, hắn cầm quyển sổ, cùng với cái bình inox mà Lưu Ngạn đã mua cho hắn, bên trong có chứa trà nóng, rồi đến phòng họp ở lầu ba.

Vào bên trong phòng họp, trong phòng vẫn chưa có ai. Hắn cau mày, chậm rãi ngồi xuống bàn chủ tịch, kiên trì chờ đợi.

Thời gian chậm rãi trôi qua. Hắn nhìn đồng hồ đã thấy hơn 10h một chút, nhưng vẫn không thấy ai đến. Hắn có chút bực tức, vừa muốn đi tìm lão Lộ thì đã thấy lão Lộ cùng với một thanh niên đi đến, thấy An Tại Đào đang ngồi trong phòng họp, còn lại không có ai. Lão Lộ có chút xấu hổ cười nói:

- Bí thư An, mọi người hẳn là sẽ tới nhanh thôi.

An Tại Đào sắc mặt âm trầm, không nói gì cả. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Không bao lâu, Tiêu Hoàng tới rồi tiếp đó là một vài vị lãnh đạo thị trấn. Sau các vị lãnh đạo đó, là đến nhân viên các phòng ban. Sau khi bước vào phòng thì ngồi xuống bàn tán, hồn nhiên không phát hiện ra sự khó chịu của Bí thư Đảng ủy thị trấn.

Người đầu tiên chú ý đến sắc mặt khó coi của An Tại Đào chính là Tiêu Hoàng, nhưng Tiêu Hoàng lại không thèm để ý. Y thậm chí cười thầm trong lòng, thầm nghĩ An Tại Đào muốn làm tốt công tác tại thị trấn này dễ lắm sao?

Sau khi các lãnh đạo an vị chỗ ngồi trên bàn chủ tịch, Tiêu Hoàng hắng giọng một tiếng rồi nói vào micro:

- Được rồi, tất cả im lặng. Hiện tại chúng ta đang họp. Dựa theo chỉ thị của Bí thư An, hôm nay Đảng ủy và cơ quan chính quyền thị trấn La Hà tổ chức cuộc họp nhân viên. Đây là lần mời dự họp đầu tiên của Bí thư An kể từ khi nhận chức đến nay, nên mọi người nhất định phải lắng nghe chỉ thị của Bí thư An.

- Bí thư An, xin mời ngài!

Tiêu Hoàng cười, đẩy micro về phía An Tại Đào.

An Tại Đào gật đầu, cầm lấy micro rồi trầm giọng nói:

- Các vị lãnh đạo, các đồng chí, hôm nay là ngày thứ năm tôi công tác tại thị trấn Tư Hà. Trong bốn ngày làm việc trước, tôi đã đi khảo sát xung quanh, nhìn và hiểu biết một chút tình huống, thấy được một số vấn đề. Nếu không giải quyết những vấn đề này thì công tác của thị trấn chúng ta vĩnh viễn không thể tiến bộ được, vẫn là thị trấn nghèo khó, lạc hậu nhất của huyện Quy Ninh.

Phó bí thư Trương Khuê và Tiêu Hoàng nhìn nhau, âm thầm cười khinh miệt. Rốt cuộc là muốn nhóm lửa rồi sao, nhưng đốt lên đâu phải dễ dàng.

Phó chủ tịch thị trấn Trương Chí Dũng mặt không chút thay đổi, híp mắt suy nghĩ, rồi chậm rãi uống trà. Còn Phó chủ tịch thị trấn Tôn Hiểu Linh quét mắt nhìn An Tại Đào, trong lòng có chút chờ mong mơ hồ nào đó. Chẳng lẽ Bí thư Đảng ủy thị trấn trẻ tuổi này sẽ mang đến cho mình niềm vui bất ngờ nào sao?

- Vấn đề đứng mũi chịu sào là do cơ quan Đảng ủy quản lý và chịu trách nhiệm hàng ngày. Không cần nói gì khác, mười giờ họp nhưng trong các đồng chí ở đây có đến mấy người là đến đúng giờ? Các đồng chí, chúng ta không phải là nông dân. Chúng ta là cán bộ chính phủ, do đó tác phong hàng ngày của chúng ta phải thay đổi. Tôi đề nghị, văn phòng Ủy ban nhân dân và văn phòng Đảng ủy xử lý phải lập tức nghiên cứu, đưa ra những chế định trong công tác quản lý rồi báo cáo với bộ máy Đảng ủy để xem xét.

Đồng thời tôi đề nghị lập tức triển khai hoạt động "toàn lực phát triển, tái gầy dựng lại tư tưởng giải phóng sự nghiệp, chỉnh đốn lại tác phong, đẩy mạnh hoạt động giáo dục". Văn kiện thực thi cụ thể sẽ do Đảng ủy xử lý thực thi. Phương án sơ thảo sẽ trình Đảng ủy xem xét phê chuẩn.

- Chỉ cần hình thành những chế độ mới, bao gồm tôi và các lãnh đạo thị trấn đều phải chấp hành. Nếu có gì trái với chế độ và kỷ luật làm việc thì nhất định phải xử phạt, tuyệt không nương tay.

Nói đến đây, An Tại Đào chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người.

- Tình huống như ngày hôm nay, tôi hy vọng sẽ không có lần thứ hai.

Dừng một chút, An Tại Đào ngồi xuống, uống một chút nước rồi trầm giọng nói:

- Câu hỏi thứ hai, là làm thế nào để thoát khỏi nghèo khó, khiến người dân thị trấn Tư Hà chúng ta có thể tiến lên làm giàu. Vấn đề này, tôi hy vọng trong cuộc họp ngày hôm nay, bất luận lãnh đạo hay một đồng chí nhân viên nào cũng đều phải trình bày. Tiếp thu ý kiến quần chúng, đề ra ý kiến cá nhân. Bây giờ mời các đồng chí lên tiếng.

Trong phòng họp xuất hiện một bầu không khí yên lặng, chỉ có những tiếng thở nặng nề. Mọi người ánh mắt phức tạp nhìn nét mặt bình tĩnh, lạnh lùng của An Tại Đào, trong lòng đều rùng mình. Vị Ủy viên thường vụ kiêm Bí thư Đảng ủy thị trấn mới đến này, biểu hiện ngày hôm nay dường như quá mạnh mẽ.

Một vài lãnh đạo ngồi trên bàn chủ tịch sắc mặt có chút khó coi, ngoại trừ Tôn Hiểu Linh. Tiêu Hoàng lúc này chậm rãi nói:

- Bí thư An nói rất đúng, vấn đề tác phong công tác ở cơ quan tôi đã sớm muốn xử lý rồi. Lão Lộ, lão Lương, hai người phải theo chỉ thị của Bí thư An mà làm ngay.

Sắc mặt An Tại Đào không thay đổi, nhưng trong lòng cười lạnh một tiếng. Vẻ ôn hòa ngày thường của hắn hôm nay đột nhiên trở nên mạnh mẽ, cứng rắn, cũng xuất phát từ việc lập uy. Hắn phải mở ra cục diện cho việc triển khai công tác ở đây, nhất định phải tạo nên quyền uy cho mình.

Việc mạnh mẽ, cứng rắn này có lẽ sẽ khiến cho một vài lãnh đạo thị trấn không cảm thấy thoải mái. Nhưng hắn là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, cái gọi là quan cao một bậc đè chết người. Cho dù trong lòng bọn họ không cảm thấy thoải mái nhưng bọn họ cũng không dám nói hay biểu hiện điều gì.

Trong không khí yên lặng nặng nề, Tôn Hiểu Linh ngoài dự đoán của mọi người, đột nhiên cất cao giọng nói:

- Tôi có vài lời muốn phát biểu. Việc thay đổi tác phong làm việc tại cơ quan do Đảng ủy phụ trách tôi không có ý kiến, thậm chí còn kiên quyết ủng hộ chỉ thị của Bí thư An. Tôi chỉ bàn về vấn đề phát triển kinh tế của thị trấn chúng ta.

- Các đồng chí, tôi đã đến thị trấn này công tác được ba năm sáu tháng. Tôi cho rằng, thị trấn Tư Hà nếu muốn phát triển kinh tế, khắc phục khó khăn thì không ngoài điều kiện tiên quyết là vấn đề giao thông: phải sửa đường. Nếu không có một con đường quốc lộ thông ra ngoài thì hết thảy mọi việc đều là không tưởng.

Tôn Hiểu Linh nói xong, dùng ánh mắt phức tạp nhìn An Tại Đào.

Ngụ ý của Tôn Hiểu Linh rất rõ ràng, ai nấy cũng đều nghe ra. An Tại Đào vẫn ngồi im, thần sắc bình tĩnh, không có bất cứ một nét mặt thay đổi nào.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv