Quan Thanh

Chương 113: Tân Thư ký của Bí thư Thành ủy



An Tại Đào ở nhà nghỉ ngơi một ngày. Sáng ngày thứ ba thì đến tòa soạn báo, chuẩn bị công việc thuyên chuyển công tác. Thời điểm hắn còn ở thủ đô tham dự khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh hủy, văn phòng Thành ủy cũng đã ra thông báo cho tòa soạn Tân Hải Thần. Các đơn vị cơ quan thuộc biên chế nhà nước nếu muốn đi đâu thì thủ tục rất rườm rà. Nhưng Chủ nhiệm Tống Lượng của văn phòng Thành ủy thao tác rất đơn giản, khiến các trình tự thủ tục tưởng chừng như rắc rối lại trở nên đơn giản hóa.

Nói giỡn một chút thì dù gì thư ký của Bí thư Thành ủy cũng là con rể tương lai của Phó chủ tịch Thành phố, phòng Nhân sự và các phòng ban khác khẳng định phải tạo điều kiện thuận lợi. Điều mà An Tại Đào cần làm chính bàn giao lại công việc cho tòa soạn. Do đó, mọi thủ tục đã được đơn giản hóa thì chỉ cần mang theo quyết định là có thể đến văn phòng Thành ủy báo danh.

Ngày hôm qua, Hạ Thiên Nông đã gọi hắn về nhà, dặn dò một số công tác ở văn phòng Thành ủy, chú ý những hạng mục công việc ví dụ như, làm một thư ký giỏi thì đầu tiên là phải lắng nghe ý kiến từ mọi hướng. Đồng thời, ông cũng cung cấp cho An Tại Đào danh sách các lãnh đạo và nhân viên của văn phòng Thành ủy, cùng với tư liệu cần thiết và liên quan để hắn làm quen trước.

Cơ cấu ban đầu của văn phòng Thành ủy rất rắc rối. Đơn cử như phòng Thư ký được chia làm phòng 1, phòng 2, phòng 3, phòng 4. Mỗi một phòng có một người lãnh đạo. Tương tự, ngoại trừ Trưởng ban thư ký Thành ủy Phùng Hi Khôn là phải đi theo hỗ trợ cho nhân vật số một của Thành ủy thì còn lại bốn Phó trưởng ban thư ký. Ba người thì làm việc cho một Phó bí thư, còn lại một người thì làm công tác quản lý hậu cần cho cơ quan.

Sau khi Đỗ Canh đến nhận chức, đã tiến hành cải cách lại cơ cấu văn phòng Thành ủy. Đem tất cả các phòng Thư ký hợp lại thành một phòng. Từ văn phòng Thành ủy, Chủ nhiệm Tống Lương tự mình kiêm luôn chức Trưởng ban thư ký. Từ đó đã thành lập lại các phòng như phòng Tổng hợp, phòng Tin tức, phòng Giáo dục, Phòng Thanh tra, phòng An ninh, phòng Quản lý hành chính, phòng Cán bộ lão thành, phòng Lao động, phòng Nghiên cứu, phòng Cơ yếu, phòng Công đoàn, phòng Hậu cần tổng cộng mười hai phòng, giảm bớt bốn phòng so với ban đầu.

Ngoại trừ phòng thư ký là làm việc trên lầu, còn các phòng ban khác thì làm việc trong tòa nhà hành chính Thành ủy. Không hề nghi ngờ, An Tại Đào muốn báo danh thì phải đến thẳng phòng Thư ký Thành ủy, do Tống Lượng quản lý, vì Đỗ Canh mà làm việc.

Đỗ Canh được văn phòng Thành ủy phân công cho một thư ký là Trương Á Nam nhưng Đỗ Canh vẫn chưa sử dụng đến. Mỗi ngày đi theo Đỗ Canh để làm việc là Chủ nhiệm văn phòng Thành ủy Tống Lượng, là thư ký lúc trước của ông ta. Chính vì vậy mà thời gian này Tống Lượng rất bận rộn. Mỗi ngày ngoại trừ giải quyết các công việc hàng ngày của văn phòng Thành ủy thì phải sắp xếp lịch làm việc cho Đỗ Canh, khiến ông ta cũng muốn sứt đầu mẻ trán.

An Tài Đào suy nghĩ một chút về tình hình của văn phòng Thành ủy rồi cưỡi xe máy đi làm. Sau khi chạy vào sân của tòa soạn, hắn đem xe máy cất vào bãi giữ xe, rút chìa khóa cầm trong tay. Hôm nay đến đây không chỉ là làm thủ tục chuyển công tác mà còn là để trả lại chiếc xe máy cho tòa soạn.

Dù sao thì đây cũng là do tòa soạn cung cấp cho hắn để hỗ trợ công việc. Nếu không còn làm việc nữa thì tất nhiên phải trả lại. Đương nhiên, hắn không trả lại cũng không sao. Tòa soạn sẽ không vì một chiếc xe máy mà đòi hắn. Nhất là hắn sắp trở thành Thư ký cho Bí thư Thành ủy.

Khi bước vào tòa nhà của tòa soạn, rất nhiều phóng viên và biên tập viên đã chủ động đến chào hỏi hắn. Khi lên lầu đến phòng làm việc của ban Tin tức, gần như tất cả các phóng viên đều cố gắng bắt tay hắn. Trên mặt mỗi người đều nở nụ cười thật tươi, bao gồm cả hai người mà trước nay chưa từng qua lại với hắn là Hồ Dũng và Mạnh Dương.

Nhìn mọi người như thế thì cảm thấy rất ấm lòng. Nhưng An Tại Đào cũng rất lõi đời khi hiểu rằng, người ta không phải là nể mặt mình, mà là nể Bí thư Đỗ, thủ trưởng tương lai của mình. An Tại Đào trước sau vẫn giữ nụ cười thật tươi, chào hỏi lại tất cả mọi người.

Thời gian chỉ mới có nửa năm, một phóng viên mới ra trường không chỉ đã trở thành một phóng viên nổi danh ở Tân Hải, mà còn sắp trở thành thư ký của Bí thư Thành ủy. Kiểu một bước lên mây như thế này hiển nhiên là sẽ có một tiền đồ tốt đẹp, khiến cho những người khác vừa hâm mộ, lại vừa đố kỵ.

Thư ký không được tính như một chức quan, tuy rằng phần lớn các thư ký đều có cấp bậc. Nhưng có thể làm thư ký cho nhân vật số một của Thành ủy thì tương lai sau vài năm sẽ rất sáng lạng. Đến thằng ngốc cũng hiểu được điều này.

Mọi người kéo đến vừa khen ngợi vừa nịnh bợ khiến cho An Tại Đào nhức cả đầu. Hắn vẫn giữ nét mặt bình thản, cùng Trương Cương và một số Phó chủ nhiệm nói chuyện một lát, sau đó phóng tầm mắt về phía người vẫn ngồi im lặng từ đầu đến cuối Lý Tương.

Mọi người bắt đầu giải tán. Người thì vội vàng đi phỏng vấn, người thì vì bản thảo của mình mà cảm thấy bất an, vội vàng bè lũ xu nịnh xin chiếu cố mình. Dù sao thì không phải tất cả mọi người đều có được kỳ ngộ như An Tại Đào.

An Tại Đào chậm rãi đi về phía Lý Tương, ngồi xuống bên cạnh cô, nhỏ giọng nói:

- Lý Tương, anh phải đi rồi. Chủ nhiệm Trương có ý chuyển công việc đường dây nóng cho em phụ trách.

Lý Tương chậm rãi ngẩng đầu nhìn An Tại Đào, thần sắc phức tạp, mơ hồ trong ánh mắt có phủ một tầng hơi nước mong manh. Cô thở dài một tiếng:

- Chúc mừng anh, An Tại Đào. Hy vọng anh sẽ ngày càng thăng chức. Chỉ có điều, trong tương lai, khi làm được quan lớn thì đừng quên những đồng nghiệp trong tòa soạn báo này là được rồi.

An Tại Đào cũng thầm than trong lòng. Hắn cũng biết tình cảm của Lý Tương đối với mình. Chỉ có điều hắn không nói gì, vỗ vỗ vai Lý Tương:

- Sau khi anh báo danh xong sẽ gọi điện thoại cho em. Có thời gian anh sẽ thường xuyên liên lạc. Anh sẽ không bao giờ quên em. Em cứ yên tâm đi.

Lý Tương buồn bã không nói gì. An Tại Đào cũng ngồi một hồi, cảm giác không khí giữa hai người có chút ngượng ngùng nên không thể không đứng dậy, chào Lý Tương một tiếng rồi chậm rãi rời khỏi. Hắn đến phòng Đảng để trả lại thẻ phóng viên rồi đến phòng Nhân sự làm thủ tục chuyển công tác. Cuối cùng là giao lại chìa khóa xe gắn máy cho phòng xử lý. Người ở phòng xử lý không ngờ An Tại Đào lại trả xe gắn máy nên mặc dù có chút kinh ngạc và khó hiểu nhưng cũng lập cho An Tại Đào một biên bản bàn giao tài sản.

Những người mà trước đây hắn ít khi nói chuyện nhưng hôm nay An Tại Đào lại thấy họ tỏ ra quá thân thiết với mình. Lúc đầu thì An Tại Đào còn kiên trì chịu đựng, nhưng càng về sau thì lại càng sinh ra cảm giác chán ghét.

Nhưng bất kể thế nào thì trước khi đi, hắn cũng muốn chào tạm biệt Hoàng Trạch Danh. Cho dù là kiếp trước hay là kiếp này thì Hoàng Trạch Danh vẫn là ân nhân của hắn. Nếu chính mình là một thiên lý mã nhưng không có Hoàng Trạch Danh là Bá Nhạc thì mình cũng chẳng là cái gì.

Đứng trước phòng làm việc của Hoàng Trạch Danh lấy lại bình tĩnh, đang muốn gõ cửa thì cánh cửa đột nhiên mở ra. Chủ tịch công đoàn Tôn Lan từ trong bước ra. Khi bỗng nhiên nhìn thấy An Tại Đào thì gương mặt quyến rũ của Tôn Lan nở nụ cười thật tươi:

- A, là Tiểu An à, cậu đến đây là….

Nói thật thì hiện giờ Tôn Lan so với trước kia cũng khác đi rất nhiều. Vẻ mặt không còn lỗ mãng, son phấn cũng ít hơn. Với dung nhan tự nhiên như vậy lại khiến cho cô trở thành một người phụ nữ thành thục, thướt tha, làm cho người đối diện ấn tượng tốt hơn rất nhiều.

- Chủ tịch Tôn, hôm nay tôi đến đây để xử lý một vài thủ tục, đồng thời cũng muốn chào tạm biệt một số lãnh đạo.

An Tại Đào cười nói. Hắn vốn chỉ muốn chào từ biệt Hoàng Trạch Danh, nhưng khi gặp Tôn Lan thì hắn liền biến thành "một số lãnh đạo".

Tôn Lan có chút cường điệu khi "à" một tiếng:

- Nhanh như vậy sao? Tốt, tốt, tiền đồ vô lượng đấy. Sau này, cậu theo Bí thư Đỗ, ngày sau có làm lãnh đạo cũng đừng quên bà chị yêu này nhé.

Tôn Lan thân thiết vỗ vai An Tại Đào, đột nhiên nghe được tiếng ho khan của Hoàng Trạch Danh ngay cửa thì sắc mặt vội nghiêm túc lại, gật đầu với An Tại Đào rồi đi về văn phòng của mình.

An Tại Đào đang muốn đẩy cửa thì Hoàng Trạch Danh đã đứng sẵn ở đó, cười tươi:

- Vào đi!

Hoàng Trạch Danh đóng cửa phòng lại, hướng An Tại Đào ra hiệu cho hắn ngồi xuống. An Tại Đào hàn huyên cùng Hoàng Trạch Danh một lát rồi cũng chào tạm biệt. Hoàng Trạch Danh cũng không lưu hắn lại, chỉ thong thả nói vài câu, bảo hắn ở cơ quan phải làm việc thật cẩn thận.

Ra khỏi phòng làm việc của Hoàng Trạch Danh, An Tại Đào do dự một chút, rồi đến tất cả phòng làm việc của lãnh đạo tòa soạn để tạm biệt. Tuy chỉ nói mấy câu, nhưng khi rời khỏi thì tất cả các lãnh đạo đều tiễn hắn ra ngoài hành lang. Sau khi chào tạm biệt hết tất cả mọi người, An Tại Đào bước ra khỏi tòa soạn. Hắn quay đầu nhìn lại tòa nhà với một chút xúc động trong lòng.

Khi rời khỏi nơi đây thì xem như hắn vĩnh viễn rời khỏi kiếp sống của một phóng viên, chính thức bước vào chốn quan trường anh lừa tôi, tôi lừa anh, anh chết thì tôi sống. Quan trường là một cái chảo nóng, truyền thông làm sao mà giống được. Sự tranh đấu trong chốn quan trường cũng có thể bắt gặp ở các xí nghiệp đơn vị, chỉ có điều đấu tranh trong chốn quan trường lại có chút tiểu nhân mà thôi. An Tại Đào lấy lại bình tĩnh, xoay người cất bước ra khỏi cổng tòa soạn.

Ở phía sau, Trương Cương vội vã chạy đến:

- Tiểu An, từ từ…

An Tại Đào xoay người lại.

- Tiểu An, anh được điều đi, tất cả lãnh đạo phòng ban chúng tôi thương lượng lại với nhau, cảm thấy nên có gì đó để tạm biệt anh. Như vậy đi, anh xem khi nào rảnh rỗi thì chúng ta tụ họp liên hoan, xem như bữa tiệc đưa tiễn anh.

An Tại Đào ngẩn ra, vốn định cự tuyệt nhưng nghĩ lại, nếu cự tuyệt thì chẳng khác nào mình tự kiêu, vênh váo với tất cả mọi người, nên cười đồng ý:

- Cám ơn mọi người. Như vậy đi, ngày thường mọi người rất bận rộn với công việc của mình. Ngày mốt là thứ Bảy, nếu tất cả mọi người có thời gian thì chúng ta cùng tụ họp.

- Được, chúng ta cứ định rõ thời gian và địa điểm gặp mặt.

Trương Cương vỗ vai An Tại Đào.

- Đến văn phòng Thành ủy làm việc tốt nhé, người anh em.

An Tại Đào thấy trời vẫn còn sớm nên đến nhà sách dạo một vòng. Ở nhà sách, hắn tìm được một quyển tiểu thuyết miêu tả về chốn quan trường nên tùy ý giở ra xem. Hắn thấy bên trong miêu tả tình cảm thái quá nên không xem nữa. Sau lại tìm thấy được quyển "Thư ký của Bí thư Thành ủy" nên ít nhiều cũng có chút tò mò, liền đứng ngay tại quầy mở ra xem.

- Sau khi đến văn phòng, việc thứ nhất cần làm là đến phòng làm việc của lãnh đạo, sắp xếp lịch trình làm việc của lãnh đạo ngày hôm nay và những văn kiện vẫn chưa được xử lý của ngày hôm qua. Dọn dẹp, phân loại những văn kiện, báo chí cho gọn gàng. Sau đó bắt đầu quét dọn văn phòng, lau bàn, ghế dựa, sofa, pha trà, tưới hoa. Nếu vào mùa hè thì phải mở một hoặc hai cánh cửa sổ. Tất cả chuyện này đại khái là hoàn thành trong 20".

- Sau đó đến phòng làm việc của mình, sắp xếp lại các văn kiện, báo chí, rồi bắt đầu quét dọn phòng, lau chùi bàn ghế, sofa, pha trà, tưới hoa. Nếu vào mùa hè, thì mở một đến hai cánh cửa sổ. Đồng thời cũng cần mở radio để nghe. Một bên vừa dọn vệ sinh, một bên nghe tin tức của tỉnh, huyện thị. Việc này đại khái cần 15" để hoàn thành. Sau khi đã dọn dẹp vệ sinh cho phòng làm việc của mình thì nên tự thưởng cho mình một ly trà, ghi ra những công việc cần phải làm trong ngày hôm nay. Rồi sau đó bắt đầu viết tài liệu.

Quyển sách này miêu tả công việc và cuộc sống của một thư ký lãnh đạo nhưng không hẳn quá mức đến như vậy. An Tại Đào khẳng định tác giả của quyển sách này chưa từng có kinh nghiệm làm việc tại văn phòng Thành ủy, hoàn toàn là những tình tiết hư cấu. Người bình thường mà xem qua thì chắc nghĩ rằng người thư ký chỉ có quét tước, vệ sinh cho phòng lãnh đạo. Sau đó sắp xếp thời gian làm việc của lãnh đạo. Rồi viết báo cáo cho lãnh đạo thế thôi.

Thư ký đơn giản chính là làm như thế. Nhưng đã sai hoàn toàn. Thư ký cho một lãnh đạo cơ quan khác với thư ký cho lãnh đạo một xí nghiệp. Người viết tài liệu ở văn phòng Thành ủy do người của phòng Tổng hợp hoặc là phòng nghiên cứu viết. Đương nhiên, nếu lãnh đạo yêu cầu thì lại là khác. Nghiêm khắc mà nói, thư ký cho một lãnh đạo thành phố lại càng phải giống như một trợ thủ trong công việc cũng như trong cuộc sống. Phải biết thấu hiểu những mệnh lệnh truyền đạt, khôn khéo xử lý trong các tình huống mà lãnh đạo không tiện ra mặt. Đương nhiên, từng địa phương có từng tình huống thực tế cụ thể. Còn để cho lãnh đạo yêu thích mình không phải toàn bộ đều là giống như trong này.

Dạo quanh nhà sách đến trưa, An Tại Đào đến Ủy ban nhân dân thành phố chờ Hạ Hiểu Tuyết. Hai người đã hẹn nhau buổi trưa đi ăn cơm, buổi chiều thì cùng cô đi dạo phố mua sắm. Còn buổi tối thì đến nhà của Đỗ Canh. Muốn An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết đến thăm hỏi Đỗ Canh là chủ ý của Hạ Thiên Nông, xem như là tạo điều kiện thuận lợi cho An Tại Đào trong cương vị một người thư ký cho Bí thư Thành ủy.

Tại cổng Ủy ban nhân dân thành phố, một chiếc xe Audi màu đen chạy ra, chở các lãnh đạo đi dùng cơm trưa. Buổi trưa là thời gian để các lãnh đạo xã giao, có uống rượu cũng là chuyện bình thường. Có uống đến chiều cũng chẳng sao. Tuy nhiên, An Tại Đào nhớ rõ là sau này Đỗ Canh đã cấm không được uống rượu vào buổi tưa. Nếu ai vi phạm thì sẽ bị miễn chức. Lúc này xem như là đã triệt tiêu được việc ăn uống no say linh đình trong chốn quan trường Tân Hải vào buổi trưa.

Đương nhiên là không chỉ có chiếc xe Audi chạy ra mà còn có không ít người chạy xe máy và xe đạp. Hạ Hiểu Tuyết đang dắt chiếc xe đạp phượng hoàng mới tinh đi ra cùng với một người phụ nữ trung niên cũng đi xe đạp.

Nhìn thấy An Tại Đào đang đứng ở đường cái đối diện vẫy tay, Hạ Hiểu Tuyết lập tức chào người phụ nữ kia rồi đạp xe lại:

- Nè, hôm nay bổn tiểu thư cho anh làm phu xe.

Hạ Hiểu Tuyết ngoan ngoãn xuống xe, ngồi phía sau cho An Tại Đào chở đi. Cô dịu dàng vòng tay qua thắt lưng của hắn. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, thẳng đến một quán ăn cách Ủy ban nhân dân thành phố không xa. Trên đường, cô đột nhiên hỏi:

- Ông xã, sao anh không hỏi em chị Mạnh Cúc đi khi nào?

An Tại Đào trong lòng run lên nhưng thần sắc vẫn không thay đổi, khẽ cười nói:

- Chị Cúc khẳng định là đã đi rồi. Anh về còn hỏi chi nữa.

Hạ Hiểu Tuyết nhướng chân mày, cười hì hì không hỏi gì nữa.

Cùng Hạ Hiểu Tuyết đi dạo phố mua sắm, An Tại Đào mệt rũ người. Hắn không hiểu tại sao những cô gái bình thường yếu đuối nhưng chỉ cần đi dạo phố thì đã hồi phục sức sống đến mười phần. Thể lực và sự chịu đựng dường như là vô hạn. Hắn cảm thấy mệt vô cùng, chân lại đau. Còn Hạ Hiểu Tuyết thì dường như không cảm thấy gì, tiếp tục kéo hắn đi xem quần áo.

Thật vất vả mới có thể thuyết phục Hạ Hiểu Tuyết kết thúc buổi ngao du mua sắm để trở về Hạ gia. Từ Hạ gia, hai người mang theo hai bình rượu Mao đài và hai bao thuốc lá Trung Hoa đến nhà Đỗ Canh. Có lẽ là bởi vì ở nhà, cho nên Đỗ Canh tỏ ra rất bình dị và gần gũi, thái độ ôn hòa khi nhận quà tặng. Hai bên ngồi tiếp chuyện với nhau gần nửa tiếng mà Đỗ Canh ngoại trừ hỏi An Tại Đào vài câu về tình hình học tập ở khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy ở thủ đô thì cũng không thấy nói gì nữa. Nhưng vợ của Đỗ Canh thì rất nhiệt tình, kéo Hạ Hiểu Tuyết đến hỏi han, còn hỏi khi nào hai người chuẩn bị kết hôn và khi nào thì có con, làm cho Hạ Hiểu Tuyết đỏ cả mặt.

Từ nhà Đỗ Canh trở về, nhìn thấy Hạ Thiên Nông bộ dạng rầu rĩ, An Tại Đào trong lòng cũng hiểu được. Ông ấy tất nhiên là vì chuyện vào Ủy viên thường vụ mà lo lắng. Gần đây, hội nghị thường vụ Thành ủy đã mời dự họp vài lần nhưng vẫn không có kết quả. Nếu đầu năm tới vẫn không được đề cử lên Tỉnh ủy thì chỉ sợ sự việc của Hạ Thiên Nông đã thất bại hoàn toàn.

Mông Hổ nhất định phải có năm người, ngoại trừ Tôn Liên Lương là không can dự vào, còn có Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lý Bình, Phó bí thư Thành ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Trương Thao, Phó bí thư Thành ủy, Chủ nhiệm ủy ban Kỷ luật Tôn Phúc Lợi tổng cộng là năm phiếu. Mà bên Đỗ Canh thì chỉ có ba phiếu. Lưu Khắc sắp lui về tuyến hai, còn Chính ủy Lâm phân khu Tân Hải thì hiển nhiên sẽ duy trì trung lập.

An Tại Đào ngẫm nghĩ, muốn khiến Đỗ Canh vận dụng thủ đoạn mạnh mẽ, quyền lực cứng rắn của nhân vật số một để thúc đẩy Hạ Thiên Nông lên chức là việc không có khả năng. Hiện tại, việc cấp bách nhất là phải có hai người ủng hộ Hạ Thiên Nông. Tôn Liên Lương hiển nhiên là không có khả năng. Ông ta là bạn của Mông Hổ, còn lại cũng chỉ có thể làm công tác với ba người Lý Bình, Trương Thao, Tôn Phúc Lợi.

Nhưng làm thế nào để khiến ba người này quay ngược lại ủng hộ cha vợ mình? An Tại Đào nghĩ, liếc mắt nhìn về phòng làm việc của Hạ Thiên Nông.

Hạ Hiểu Tuyết và Thạch Thanh đang xem tin tức của tỉnh trên TV, là hội nghị công tác của toàn tỉnh. Lãnh đạo của một tỉnh nào đó xuất hiện trên TV khởi xướng tầm quan trọng của vấn đề chống tham nhũng đối với quốc kế dân sinh. An Tại Đào cười cười, những gì trong trí nhớ từ kiếp trước lại quay trở về. Có lẽ hắn quá nhập tâm với kiếp này mà quên mất việc vận dụng những gì ở kiếp trước vào kiếp này.

Hắn ngồi trên sofa, thần sắc biến đổi không ngừng. Hạ Hiểu Tuyết nhìn hắn có chút kỳ lạ, liền đưa cho hắn một tách trà nóng.

Chỉ trong chốc lát, An Tại Đào đã tìm rất nhiều những tin tức có giá trị từ kiếp trước. Thứ nhất, hiện tại ủy viên thường vụ Thành ủy chi có mười người bao gồm Lưu Khắc ở trong đó. Mà ở năm 1999, An Tại Đào nhớ rõ là có mười ba người. Thứ hai, Trưởng ban thư ký Thành ủy Phùng Hi Khôn đã trở thành Phó bí thư Thành ủy. Thứ ba, Tống Lượng tiếp nhận chức vụ của Phùng Hi Khôn trở thành Trương ban thư ký Thành ủy. Thứ tư, Phó bí thư Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Tôn Phúc Lợi gần như đồng thời lui về tuyến hai với Lưu Khắc, trở thành Phó Chủ tịch ủy ban mặt trận tổ quốc. Từ Thành ủy, ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thường trực thành phố Tôn Tiên Lương lên tiếp nhận chức vụ.

Tôn Phúc Lợi sang năm mới 54 tuổi. Vì sao mà ông ta lại lui về tuyến hai, mà bộ máy Ủy viên thường vụ Thành ủy vì sao lại có sự biến hóa lớn như vậy? Sau lưng có những cơn sóng và lốc xoáy như thế nào? Kiếp trước, An Tại Đào với hơn phân nửa thời gian là làm trong ngành truyền thông báo chí. Thời gian chân chính tiến vào quan trường không được bao lâu. Hơn nữa, hắn cũng không lưu tâm cho nên việc này hắn cũng không rõ lắm.

Nhưng có thể kết luận rằng: trong tương lai, Ủy viên thường vụ Thành ủy Tân Hãi sẽ mở rộng danh sách không chỉ là một người. Hai người sẽ lui và bố trí vào đó năm người. Đã có danh sách năm người thì cha vợ mình cần gì phải lo lắng bất an. An Tại Đào lập tức ý thức được, cục diện chính trị Tân Hải sắp có một sự biến động lớn. Một cơn bão lớn sắp diễn ra. Mà điều Hạ Thiên Nông cần làm lúc này là bình tĩnh mà xem đại biến.

Có lẽ Đỗ Canh phải vận dụng thủ đoạn cường hóa uy quyền của chính mình để tạo ra một tổ chức cho mình. An Tại Đào trầm ngâm một chút rồi bước vào phòng làm việc của Hạ Thiên Nông.

Hạ Thiên Nông đang xem báo. Nhưng tâm trí của ông không đặt vào tờ báo. An Tại Đào phát hiện ông ta đang xem ngược tờ báo, khóe miệng không khỏi hiện lên một chút cười khổ. Dường như cha vợ mình đã quá mức coi trọng địa vị.

Hạ Thiên Nông đột nhiên phát hiện An Tại Đào tiến vào, có chút hứng thú nói:

- Tiểu Đào, không xem TV à?

An Tại Đào khi đối mặt với cha vợ mình không muốn quanh co, lòng vòng, trực tiếp đi vào vấn đề chính:

- Ba à, ba có cảm thấy gần đây Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố có thay đổi gì hay không?

Hạ Thiên Nông ngẩn ra:

- Thay đổi?

Nhưng Hạ Thiên NÔng lập tức cười khổ một tiếng, Ông biết An Tại Đào đang muốn nói về chuyện của ông nên có chút uể oải mà khoát tay:

- Đơn giản là Lưu Khắc phải lui về tuyến hai. Tất cả đều nhắm vào vị trí kia.

An Tại Đào lắc đầu:

- Ba, con không phải nói chuyện này. Ba, ba không cảm thấy là bộ máy Ủy viên thường vụ Thành ủy thành phố Tân Hải chỉ có mười người là hơi thiếu sao?

Hạ Thiên Nông nhướng mày lên, chợt ngẩng đầu nhìn thẳng vào An Tại Đào. Ông dù sao cũng là kẽ lọc lõi, lăn lộn trong chốn quan trường nhiều năm nay. Những lời này của An Tại Đào khiến cho ông dường như hiểu ra cái gì. Ông hạ giọng nói:

- Tại sao lại hỏi như vậy? Con có phải nghe được tin đồn gì ở đâu không?

An Tại Đào cười ha hả nói:

- Ba à, nghe nói Chủ nhiệm Tống của văn phòng Thành ủy trước kia là thư ký của Bí thư Đỗ. Đã theo Bí thư Đỗ làm tùy tùng nhiều năm như vậy, nghĩ đến lúc này muốn điều chuyển Chủ nhiệm Tống vào Ủy viên thường vụ kiêm Trương ban thư ký, mà đương nhiệm đang là Trưởng ban thư ký Phùng Hi Khôn. Nếu vị trí ấy chỉ có một thì Bí thư Đỗ đã sớm phải đề bạt Chủ nhiệm Tống. Như vậy, vì sao Bí thư Đỗ lại muốn chủ trương gắng sức giúp đề cử ba vào trong Ủy viên thường vụ Thành ủy? Con nghĩ là Bí thư Đỗ không có khả năng giả vờ đâu. Bởi vì ông ta cần sống yên ở Tân Hải này, đồng thời tổ chức một bộ máy thành viên cho mình, mà ba chính là một trong những người thích hợp đó. Nguồn truyện: Truyện FULL

Nghe An Tại Đào nói xong, Hạ Thiên Nông trở nên trầm tư suy nghĩ. Khi ông tỉnh lại thì An Tại Đào đã sớm rời khỏi phòng, ngồi nói chuyện cùng mẹ con Hạ Hiểu Tuyết trong phòng khách.

Hạ Thiên Nông nhìn người con rể thường xuyên làm mình ngạc nhiên này, vừa vui mừng nhưng cũng có chút nghi hoặc. Tính tình của nó trầm ổn, xử sự có phần lão luyện, nhìn nhận vấn đề một cách sâu xa vượt qua số tuổi của nó. Có thật là nó còn chưa đến 22 tuổi hay không?


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv