Quan Thanh

Chương 110: Bài báo gây bão (1+2)



Sau khi biết được tin tức này, Hạ Thiên Nông cảm thấy rất tức giận. Trong lòng cũng biết rằng ông tức giận là vì Phó bí thư Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thành phố Tôn Phúc Lợi có mối quan hệ không tồi với ông. Nguyên ông vốn tưởng rằng Tôn Phúc Lợi sẽ ủng hộ cho ông nhưng không ngờ là ông ta đã đứng cùng một phe cánh với Mông Hổ.

Thạch Thanh cũng cảm thấy tức giận đến nỗi quát tháo inh ỏi ở nhà. Vì muốn lôi kéo Tôn Phúc Lợi mà bà đã không ít lần quan hệ giao lưu với vợ của Tôn Phúc Lợi. Ngày thường qua lại cũng tốn không ít tiền. Nhưng cuối cùng lại không thu được kết quả gì.

Đề cập đến các mối quan hệ ở tỉnh, Hạ Thiên Nông không khỏi thở dài một tiếng. Cha vợ của ông ở Thạch gia đã hoàn toàn xuống dốc. Cho dù mặt dày mày dạn tìm tới một lãnh đạo của tỉnh, người ta cũng không chắc có thể nói một tiếng nào cho cấp dưới của mình. Dù sao thì không phải dựa vào quan hệ bình thường mà có thể làm được.

Nếu lãnh đạo phía dưới của Tỉnh ủy nói rằng đây là ý kiến của lãnh đạo cấp trên thì hiển nhiên Hạ Thiên Nông không thể có một chỗ dựa thực sự vững chắc. Nếu không thì ông cũng sẽ không ngồi mãi cái chức Phó chủ tịch thành phố nhiều năm như vậy.

Thạch Thanh nhìn thấy bộ dạng mặt mày cau có của Hạ Thiên Nông thì không khỏi có chút đau lòng. Bà ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- Anh Hạ, không phải anh nói là sẽ đi thăm hỏi Trần Cận Nam một chút sao? Ông ta hẳn sẽ nói giúp được giùm cho anh. Con gái của chúng ta gả cho con trai của ông ấy. Chẳng lẽ ông ấy không thể nói giúp thay cho anh sao?

Hạ Thiên Nông thở dài:

- Thạch à, lần trước anh đến tỉnh một chuyến, chủ yếu là đi thăm hỏi Trần Cận Nam. Nhưng đáng tiếc là người ta lấy cớ đi công tác mà từ chối gặp anh. Sự thật là anh biết ông ấy đang ở tỉnh.

Thạch Thanh hơi chút tức giận nhưng lập tức thở dài một tiếng:

- Sao lại như vậy? Nếu không thì nhờ Tiểu Đào....

Bà còn chưa dứt lời thì đã bị Hạ Thiên Nông trừng mắt. Ông liếc mắt về phía phòng ngủ của Hạ Hiểu Tuyết, nghe thấy Hạ Hiểu Tuyết vẫn còn đang nói chuyện với Mạnh Cúc, lúc này mới cúi đầu nói:

- Việc này sao có thể? Cá tính của con em không biết sao? Nó căn bản không có khả năng đi.

Mạnh Cúc và Hạ Hiểu Tuyết kỳ thật ở trong phòng cũng nghe thấy được Thạch Thanh nói chuyện nhưng Mạnh Cúc hiển nhiên không hứng thú với việc đấu tranh trong quan trường. Mà Hạ Hiểu Tuyết tuy rằng cũng hy vọng cha mình có thể thăng chức nhưng thăng chức một cách thuận lợi. Cô nghĩ cha cô có thể ngồi ở vị trí này cũng tốt hơn là không có gì mà. Dù sao thì cũng đều là Phó chủ tịch thành phố cả.

Nói thật, Hạ Hiểu Tuyết tuy rằng xuất thân trong gia đình làm quan nhưng cô lại không có cái gen làm chính trị như ba của cô Hạ Thiên Nông. Cô căn bản là không nghĩ đến một người làm quan đối với quyền cao chức trọng luôn có sự chờ mong và cuồng nhiệt. Đương nhiên, chức tước cao không chỉ là đạt được quyền lực không thôi mà còn là một loại chiến tích, là một sự công nhận trong kiếp sống làm quan.

Một người thợ xây dựng thì mong muốn được trở thành một kiến trúc sư, thậm chí là người giảng dạy về kiến trúc. Còn Chủ tịch huyện thì muốn lên làm Phó chủ tịch thành phố. Phó chủ tịch thành phố thì muốn lên làm Chủ tịch thành phố. Chủ tịch thành phố thì muốn lên làm Bí thư Thành ủy. Những mong muốn trên cơ bản đã trở thành một đạo lý trong cuộc sống.

Hạ Hiểu Tuyết lặng lẽ đóng cửa lại, tiếp tục nói chuyện với Mạnh Cúc. Sau khi Mạnh Cúc đến Tân Hải, cô đã xin nghỉ phép vài ngày để ở nhà đưa Mạnh Cúc đi tham quan một vài thắng cảnh ở Tân Hải. Nhưng Tân Hải nhỏ như vậy, một vài thắng cảnh rất nhanh chóng được tham quan xong. Tuy nhiên, cũng không thể để cho người ta ở nhà của mình mà chỉ toàn là ngồi nói chuyện phiếm, nên Hạ Hiểu Tuyết muốn dẫn Mạnh Cúc đi núi Lão Hổ để ăn những món đặc sản thôn quê.

An Tại Đào đang ở ký túc xá của trường Đảng trung ương, gấp rút làm luận văn tốt nghiệp của mình. Nếu một bản thảo bình thường 4000 chữ thì đối với hắn mà nói chỉ cần một ngày là có thể hoàn thành. Nhưng bản thảo này có quan hệ trọng đại, cho nên cách hành văn của An Tại Đào phải hết sức cẩn thận. Cách dùng từ ngữ và sự logic phải được gọt dũa rồi mới đưa vào. Sau hơn hai ngày phác thảo bản thảo, An Tại Đào tiến hành sửa lại từng câu từng chữ, cố gắng tuyệt đối không để có sự sai sót nhầm lẫn.

Cùng ở một phòng ký túc xá với hắn, cán bộ của cơ quan Thành đoàn thành phố Lục Đảo Trương Hân lại không quá đầu tư cho bản thảo của mình. Anh ta cho rằng chỉ làm cho có mà thôi, chủ yếu là dùng mối quan hệ với cấp trên để chạy chọt. Hơn nữa, nhà của anh ta lại ở thủ đô. Cho nên mấy ngày nay anh ta rất ít khi ở lại ký túc xá.

An Tại Đào ngồi tại bàn sửa lại bản thảo thì một cánh cửa mở ra, Trương Hân bước vào:

- Này, chú em à, cậu ở trong phòng hút thuốc khiến cho cả căn phòng khói mù mịt cả lên. Căn bản là người khác không thể ở được. Cũng may là nhà tôi ở đây, nếu không tôi sẽ không bao giờ cho người nghiện thuốc ở chung.

An Tại Đào cười ngượng ngùng, dúi điếu thuốc đang cầm trong tay, đứng dậy bước đến chào hỏi:

- Anh đã về rồi à? Để em mở cửa sổ thoáng khói. Haha!

Trương Hân cười ha hả. Anh ta tuy tuổi không lớn, chỉ hơn An Tại Đào khoảng hai, ba tuổi, nhưng trong cách cư xử rất khéo léo, biết cách đưa đẩy. Chỉ có điều là con mắt của anh ta với con ngươi hay đảo qua đảo lại khiến cho người khác có cảm giác có chút lỗ mãng, không giống như An Tại Đào, làm cho người ta ấn tượng đầu tiên chính là sự trầm ổn.

- Thôi đi, tôi cũng quen rồi. Ở Thành Đoàn của chúng tôi, mười người hết chín là nghiện thuốc lá. Tuy nhiên, ngửi khói thuốc lá thì cũng rất có hại.

Trương Hân cười bước đến, cúi đầu nhìn bản thảo của An Tại Đào, kinh ngạc hỏi:

- An Tại Đào, cậu cặm cụi viết bài văn này ư? Đây là bài văn của cậu?

Trương Hân nhìn tiêu đề của bài văn An Tại Đào viết, hít một hơi thật sâu nói:

- "Những thất bại trong hình thức cải cách tài chính và thuế vụ của các doanh nghiệp nhà nước ở Thanh Thành". An Tại Đào, cậu nghi ngờ điều này ở Thanh Thành?

Phản ứng của Trương Hân đã sớm nằm trong dự kiến của An Tại Đào. Hắn cười nói:

- Cũng không thể nói là nghi ngờ, chẳng qua là quan điểm của cá nhân tôi mà thôi.

Trương Hân lắc đầu:

- Chú em à, chúng ta dù sao cũng học cùng một khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy, lại chung một phòng. Tôi cũng muốn nhắc nhở cậu, hình thức cải cách ở Thanh Thành dù gì cũng là do lãnh đạo ở trung ương tán thành đưa vào làm thí điểm. Tuy rằng trong vài năm nay đã có không ít điều tiếng, nhưng cũng không ai dám đứng ra công khai phản đối. Tôi khuyên cậu hãy nhanh chóng viết lại một bản mới. Dù sao thì đây cũng chỉ là một bản thảo, sẽ sửa lại nhanh thôi.

An Tại Đào cũng không nói gì, lấy lại bản thảo của mình.

- Tôi không nghi ngờ những hình thức ở Thanh Thành. Tôi chỉ là nói lên quan điểm của mình mà thôi.

- Đúng là cổ hủ mà, cậu sẽ phải chịu thiệt đó. Làm chính trị không giống như phóng viên các cậu viết bài, không thể trực tiếp yêu cầu cái này cái nọ. Thôi đi, nếu như cậu không nghe thì tôi cũng không muốn nói nữa. Được rồi, chúng ta sắp kết thúc khóa học. Hôm nay mọi người đi ăn một bữa cơm đi, thuận tiện cũng giới thiệu một người cho cậu biết, cũng là học viên của khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy. Người đó cũng làm phóng viên giống như cậu và là bạn học cũ của tôi.

An Tại Đào giật mình, mở miệng hỏi:

- Không phải là phóng viên Lưu Ngạn của nhật báo Kinh tế chứ?

Trương Hân có chút kinh ngạc:

- Hai người quen biết nhau à?

An Tại Đào cười ha hả nói:

- Đã gặp qua vài lần nên cũng có thể gọi là quen.

Ngoài cổng của trường Đảng Trung Ương có một quán bán thịt dê, quy mô tuy không lớn lắm nhưng người đến ăn rất nhiều. Trương Hân cùng với An Tại Đào đến quán thịt dê, Lưu Ngạn đã chờ sẵn trong đó. Cô dường như sớm biết sẽ có An Tại Đào nên không ngạc nhiên lắm. Ba người ngồi xuống, trên bàn bày một cái nồi, một ít rau xanh và một dĩa thịt dê nghe nói là được nuôi ở nội mông đại thảo nguyên. Trương Hân bật cười ha hả:

- Vốn muốn giới thiệu hai người với nhau vì dù sao hai người cũng cùng một ngành, nhưng không ngờ là hai người đã biết nhau từ trước. Xem ra thì việc tôi làm hơi bị thừa rồi.

Khóe miệng Lưu Ngạn hơi nhếch lên, liếc mắt nhìn An Tại Đào.

- Trương Hân, bữa cơm này tôi mời. Tôi đã sớm muốn mời phóng viên An dùng một bữa cơm. Phóng viên An, tuy rằng quan điểm của tôi với bài báo của anh không giống nhau. Nhưng dù sao anh cũng có ơn cứu mạng tôi. Tôi suốt đời này sẽ không quên đâu. Tôi xin mời anh một ly.

Lưu Ngạn phóng khoáng uống cạn một hơi.

An Tại Đào bất đắc dĩ cười uống cạn ly rượu. Bình thường thì hắn không uống được rượu. Chỉ một ly thôi thì trong bụng sẽ nóng như lửa đốt, rất là khó chịu.

Trương Hân kinh ngạc hỏi:

- Chú em, giữa cậu và Lưu Ngạn mà cũng có chuyện "anh hùng cứu mỹ nhân" như thời xưa sao? Haha, nói cho tôi nghe một chút xem nào?

An Tại Đào chỉ cười mà không nói gì. Lúc này, điện thoại di động trong túi Lưu Ngạn reo lên. Cô móc ra chiếc điện thoại còn mới bật nút nghe. Khi nghe điện thoại, cô liền nhíu mày, có chút không kiên nhẫn nghe tiếp câu chuyện của đối phương, liền tắt máy ngay.

Nhìn sắc mặt không được tốt của Lưu Ngạn, Trương Hân cười nói:

- Lưu Ngạn, lại là cái tên tiểu tử kia à? Tôi nói rồi, cái tên tiểu tử này cũng được đấy, theo đuổi cô là theo đuổi liền. Tuy nhiên, cậu ấy so với cô nhỏ hơn nhiều tuổi như vậy, tôi thấy cặp chị em luyến ái này khó mà thành lắm.

Lưu Ngạn và Trương Hân hiển nhiên là rất quen thuộc với nhau nhưng do sự có mặt của An Tại Đào ở đây, Lưu Ngạn không muốn nói nhiều, chỉ hừ một tiếng rồi cúi đầu vào nồi thịt dê.

Bữa cơm này tuy không thú vị lắm nhưng nói chung thì không khí cũng vẫn được. Chỉ có điều là Trương Hân trong lúc vô tình đã nói đến nội dung bản thảo của An Tại Đào. Lúc này Lưu Ngạn mới vểnh lỗ tai lên nghe thì nghe thấy rằng An Tại Đào đi ngược lại chủ trương của chính mình nên trong lòng cũng có chút khó chịu. Cô liếc mắt nhìn An Tại Đào một cái:

- Phóng viên An xem ra đã chuẩn bị luận chiến với tôi. Sao anh lại nói tôi đá hậu anh? Rõ ràng là chuyện tốt nhưng anh lại muốn làm ngược lại. Tuy nhiên, đừng trách là tôi không nhắc nhở anh. Lúc trước thì anh có thể làm hài lòng Bí thư Thành ủy Tân Hải nhưng lần này thì anh chọc vào tổ ong vò vẽ đấy nhé.

An Tại Đào không cho là đúng, chỉ lắc đầu cười.

- Phóng viên Lưu tại sao lại nói như vậy? Tôi chỉ là luận sự, chứ không nhắm vào phóng viên Lưu. Về phần viết bài lên án việc nịnh bợ lãnh đạo, tôi lúc này không cần phải giải thích gì cả. Đề ra quan điểm của bản thân, cùng lắm là đi theo đằng sau phóng viên Lưu mà nói rằng" Xin chào, tất cả mọi người đều rất tốt!"

Lưu Ngạn ngẩn ra, thầm nghĩ rốt cuộc hắn là người như thế nào? Nếu nói hắn là người trời sinh a dua, nịnh hót thì hắn không thể không biết nặng nhẹ. Phải biết rằng trình bày quan điểm khác với đề xuất của Thanh Thành thì có khả năng khiến cho chính trị xảy ra rủi ro nhưng hắn lại cố tình làm như thế. Chẳng lẽ hắn muốn muốn đối nghịch với mình. Như vậy, hắn….? Chẳng lẽ hắn…?

Lưu Ngạn suy nghĩ lung tung, sắc mặt không khỏi đỏ lên. Đột nhiên cô nghĩ đến ngày hôm đó, An Tại Đào hôn nhẹ lên cô gái có khí chất cao nhã, lại nhớ lại vị hôn thê Hạ Hiểu Tuyết của An Tại Đào, bỗng nhiên sắc mặt liền thay đổi, trong lòng hừ một tiếng. Chẳng lẽ hắn là người có tâm địa gian xảo?

An Tại Đào không dự đoán được một câu nói của hắn lại khiến cho Lưu Ngạn suy nghĩ nhiều đến như vậy. Hắn rốt cuộc cũng không để ý nữa, tiếp tục cùng với Trương Hân bàn chuyện công việc. Hắn không phải là con người không biết thức thời. Hắn biết mình sắp tiến vào quan trường, nên phải tìm người cùng phe với mình. Hắn biết Trương Hân cũng không phải người đơn giản. Hắn có dự cảm người này nhất định có bối cảnh ở đằng sau. Xuất thân tốt lại không phải thuộc hạng thanh niên ăn chơi trác táng. Quả thật khéo léo, trời sinh y ra chính là để làm quan.

Nói xong, Trương Hân chuyển đề tài sang quan hệ nam nữ. Y cười ha hả:

- Chú em có bạn gái chưa? Nếu không thì không đúng sự thật rồi.

Nói xong, y lại trầm ngâm liếc mắt nhìn Lưu Ngạn một cái, nhỏ giọng nói một câu đầy thâm ý bên tai An Tại Đào:

- Lưu Ngạn quả là một cô gái không tồi. Nếu như cậu chưa có người yêu thì có thể quen cô ấy.

Giọng nói tuy rằng hơi nhỏ nhưng lại lọt đến tai Lưu Ngạn. Lưu Ngạn trừng mắt nhìn Trương Hân nhưng không lên tiếng.

An Tại Đào cười nói:

- Tôi có vợ rồi!

Nghe An Tại Đào nói như vậy, Lưu Ngạn trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một sự khó chịu.

- Trương Hân, cám ơn sự quan tâm của anh. Phóng viên An là một thanh niên tài năng, tuấn kiệt nên bên cạnh làm sao mà thiếu con gái được? Anh vẫn còn chưa biết đâu, vợ của người ta là thiên kim của Phó chủ tịch thành phố Tân Hải.

An Tại Đào nghe trong giọng nói của Lưu Ngạn có chút gì đó giận dỗi nên trong lòng hơi kinh ngạc. Chỉ có điều hắn không muốn mình bị những vấn đề riêng tư làm cho liên lụy nên chủ động chuyển đề tài.

Bài báo của Lưu Ngạn viết, Thanh Thành là mô hình đầu tiên chuyển dịch cơ cấu nông nghiệp thành công. Việc chuyển dịch cơ cấu nông nghiệp ở Thanh Thành đã thay đổi chế độ xã hội. Thanh Thành có một xí nghiệp quốc doanh chuyển dịch cơ cấu nông nghiệp sang dùng máy móc nông nghiệp, hiệu quả và lợi ích không hề thua kém nhưng cái chính là quy mô hơi nhỏ. Sau đó, một doanh nghiệp chế tạo ô tô đã hợp tác với huyện Thanh Thành, đầu tư năm triệu để mua lại xí nghiệp này, rồi bán lại cổ phần cho anh em công nhân viên chức với giá rẻ. Sở dĩ bán giá rẻ như vậy là vì tập đoàn đại gia này hứa hẹn sẽ trong một năm, đầu tư trung bình khoảng mười triệu để mở rộng quy mô xí nghiệp. Quả nhiên, năm đó tập đoàn này đã đầu tư tám triệu để tiến hành khuếch trương quy mô. Vào cuối năm thứ ba, doanh nghiệp này đã vì huyện Thanh Thành mà đóng thuế hơn hai triệu đồng, trở thành một doanh nghiệp quan trọng của địa phương và là doanh nghiệp nộp thuế nhà nước nhiều nhất.

Trong một thời gian ngắn, việc Thanh Thành chuyển dịch cơ cấu nông nghiệp sang dùng máy móc đã trở thành một đề tài kinh điển, trở thành một tác phẩm đầu tiên đại diện cho Thanh Thành.

Bài báo của Lưu Ngạn chủ yếu đưa tin về vấn đề này mà bài báo của An Tại Đào cũng chủ yếu lấy đề tài này để triển khai.

Bài báo của hắn trực tiếp đề cập đến sổ sách kinh tế, dùng chứng minh của mình để bác bỏ những lập luận về hình thức cải cách toàn quốc.

- Việc chuyển dịch cơ cấu nông nghiệp sang dùng máy móc nông nghiệp đã giúp cho giá trị sản lượng gia tăng. Sản phẩm có thể được mở rộng, hiệu quả và lợi ích được nâng cao. Thu nhập của công nhân viên chức từ đó cũng được gia tăng và nộp thuế đầy đủ. Hiệu quả này khẳng định là không thể phủ nhận. Nhưng cũng cần phải xem lại, tài sản hơn tám triệu của nhà nước đã bán đổ bán tháo chỉ với giá năm triệu đô la Mỹ. Hơn nữa, trong hai năm đầu, Ủy ban nhân dân huyện đã thực hiện chính sách ưu đãi không nộp thuế. Những xí nghiệp có thu nhập cao thì nhờ chính sách điều chỉnh thuế này mà đã tiết kiệm được mấy triệu đô la tiền đóng thuế trong những năm gần đây. Chính vì vậy mà tài chính và thuế vụ đã bị tổn thất nghiêm trọng, dẫn đến một con số thất thoát thật lớn.

- Quan trọng hơn cả, bởi vì sau khi doanh nghiệp cải cách, thanh toán hàng năm của thuế thu nhập doanh nghiệp và hơn mười loại thuế tài chính khác sẽ thấp hơn so với thuế của các doanh nghiệp nhà nước. Từ đó, quốc gia sẽ bị tổn thất nhiều hơn nữa. Cứ như vậy, có thể nói một xí nghiệp đang còn hoạt động nhưng lại khiến cho quốc gia gặp những tổn thất không cần thiết. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Ở cuối cùng của bài báo, An Tại Đào rất nhẹ nhàng cho rằng:

- Việc chuyển đổi sang dùng máy móc nông nghiệp là một điểm nóng trong quá trình chuyển đổi từ nền kinh tế kế hoạch sang nền kinh tế hàng hóa. Giá cả có xu hướng tăng hơn mười lần. Xí nghiệp nhà máy ở huyện Thanh Thành khi phát triển cũng không thể tách rời môi trường phát triển kinh tế của đất nước và chính sách cải cách mở cửa, cũng như hỗ trợ đầy đủ của các chính quyền địa phương. Có thể không chỉ đơn giản là lớn hơn và mạnh mẽ hơn nhờ "tư hữu hóa".

Bản thảo của An Tại Đào đã được giao cho trường Đảng Trung ương để chuyển cho giáo sư quản lý khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy diễn ra hàng ngày. Không bao lâu sau, bản thảo này đã được đặt lên trên bàn của Phó hiệu trưởng Lý quản lý khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy. Sau khi xem qua bản thảo này, Phó hiệu trưởng Lý lập tức gọi điện thoại cho Phùng lão ở Ban tổ chức trung ương, rồi sau đó yêu cầu thư ký mang bản thảo này qua cho Phùng lão.

Bản thảo của An Tại Đào từ trường Đảng trung ương chuyển đến Ban Tổ chức Trung ương rồi từ Ban Tổ chức Trung ương sao chép ra thành nhiều bản, trình lên cho một số vị lãnh đạo trung ương.

Ngày cuối cùng của chương trình học cũng đã chấm dứt nhưng hôm nay, sau khi chương trình học kết thúc, giáo sư Trương của trường Đảng trung ương đột nhiên tuyên bố hai thông tin. Thứ nhất là vào lúc 10h sáng ngày 19 tháng 12, mời tất cả mọi người đến tham dự nghi lễ kết thúc khóa học. Thứ hai, học viên An Tại Đào của khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy không được tự ý rời khỏi, bất cứ lúc nào cũng phải ở trường học để chờ chỉ thị.

Thái độ của giáo sư Trương rất nghiêm túc. Điều này hẳn nhiên không phải là chuyện tốt. Ông ta trước mặt mọi người tuyên bố An Tại Đào không được tự tiện rời khỏi. Điều này là có ý gì? Phần lớn các học viên đều đoán được là do bài báo của hắn. Bởi vì bài báo của hắn đã được các học viên truyền tay nhau đọc vào ngày hôm qua. Trong số hơn trăm học viên, chỉ có một mình An Tại Đào là không đồng ý với những hình thức đưa ra cho huyện Thanh Thành, trong khi những người khác thì không đưa ra ý kiến nhất định hoặc là đồng ý như Lưu Ngạn. Đối với quan điểm của An Tại Đào, đại đa số các học viên đều giật mình kinh hãi. Những người có chút mẫn cảm với chính trị đã sớm đoán được An Tại Đào lần này sẽ bị treo cổ.

Trương Hân thở dài, cúi đầu nói:

- Chú em à, chú em không nghe lời của anh nói gì hết. Chuẩn bị viết bản kiểm điểm đi, viết cho thành khẩn một chút. Nếu không…..

Câu kế Trương Hân cũng vẫn không nói tiếp. Nhưng đơn giản là nói sinh mạng chính trị của An Tại Đào trên cơ bản đã bị tuyên bố chấm dứt. Nghe đến đây, trên mặt gã cán bộ thanh niên không tự chủ được hiện lên vài phần tiếc nuối. Y một lòng một dạ muốn thăng quan tiến chức. Muốn đạt được điều đó, y phải kết giao và lôi kéo những người trong chốn quan trường. Vốn y xem An Tại Đào tài hoa hơn người, lại rất có tiền đồ nên mới có ý kết giao. Hiện tại nhìn thấy hắn động vào tổ ong vò vẽ, tiền đồ làm quan có chút ảm đạm thì cảm thấy hối hận vì đã lãng phí thời gian qua với An Tại Đào.

Thái độ của Trương Hân khiến cho An Tại Đào có chút bất ngờ. Hắn nguyên bản cho rằng người này sẽ là một nhân vật rất có khí phách nhưng hiện tại, chỉ vì lợi ích trước mắt mà trở nên như thế, nên trong lòng hắn liền có chút khinh thường. Hắn thản nhiên cười, nhìn Trương Hân lặng yên ngồi cách xa mình vài cái ghế, im lặng không nói gì cả.

Một số học viên cũng nhìn An Tại Đào bằng ánh mắt thương hại. Còn có rất nhiều người lại cảm thấy vui sướng khi nhìn người khác gặp họa.

- Vốn lần này tham dự khóa học Thanh niên xuất sắc do Tỉnh ủy đào tạo thì chỉ cần đừng gây ra rắc rối gì thì tiền đồ xem như là được bảo đảm. Nhưng cái tên tiểu tử này lại phạm vào một tật xấu. Chắc là muốn lấy lòng mọi người chăng? Ăn trộm gà không lo mất nắm gạo. Đùa giỡn với người thông minh là không được đâu.*

An Tại Đào chậm rãi đi ra khỏi hội trường. Khi đi ngang qua hàng ghế phía trước thì nghe được một số học viên thì thầm to nhỏ với nhau, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu nhưng hắn vẫn không nói gì thêm, thản nhiên mà bước ra ngoài.

Mấy ngày nay, An Tại Đào cũng có chút quan hệ với một số học viên. Nói chung thì cũng rất hòa hợp nhưng hiện tại thấy hắn như vậy, những người này lập tức rời xa hắn, hận không thể xóa bỏ mối quan hệ của mình trước đây với hắn. Nhìn ánh mắt cũng như bộ dạng né tránh của những người này, An Tại Đào hiểu được người trong chốn quan trường là những người máu lạnh. Cho nên chỉ mỉm cười mà không để trong lòng.

Nhưng ngay cở cửa, hắn bị Lưu Ngạn gọi giật lại.

An Tại Đào quay đầu lại nhìn cô nữ phóng viên kiêu ngạo, mỉm cười hỏi:

- Phóng viên Lưu, tìm tôi có việc gì sao?

Lưu Ngạn do dự một chút rồi vội vàng bước đến, nhìn thoáng qua An Tại Đào rồi cúi đầu nói:

- Anh đi theo tôi lại đây một chút.

- Tôi đã đọc cẩn thận bài báo của anh. Quan điểm của anh không phải là không có đạo lý nhưng nó chạm vào niềm tin của tôi. Tôi đã tìm kiếm các khía cạnh tài chính và thuế của các ước tính kinh tế để tính toán một chút, việc chuyển dịch cơ cấu nông nghiệp của Thanh Thành sang dùng máy móc nông nghiệp quả thật đã làm cho nền tài chính và thuế vụ của quốc gia bị tổn thất nghiêm trọng.

Gương mặt quyến rũ của Lưu Ngạn có chút đỏ lên:

- Tôi vốn muốn bản thảo của anh được in trên bài báo của chúng tôi nhưng đã bị Phó tổng biên tập cấm tiệt. An Tại Đào, lần này chỉ sợ là anh gặp phiền phức lớn rồi.

An Tại Đào im lặng không nói gì. Hắn không muốn giải thích điều gì với Lưu Ngạn. Và đương nhiên hắn không thể giải thích. Chỉ có điều Lưu Ngạn đã thẳng thắn thể hiện thái độ của cô đối với hắn thật khiến cho ấn tượng của hắn đối với cô cũng có sự chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều. Cô tuy rất kiêu ngạo, lại có chút cậy tài khinh người và cậy vào gia thế mà có bộ dáng cả vú lấp miệng em nhưng cô cũng không phải hạng con gái ngang ngược, kiêu ngạo, vô lễ, vô tri vô giác.

An Tại Đào nhìn cô cười, tỏ ý muốn rời đi.

-An Tại Đào, hay là anh viết bản kiểm điểm trước đi. Bài báo này không đơn giản như bài báo cầu vượt Tân Hải mà hai chúng ta đã tranh luận đâu.

Lưu Ngạn còn cố nói vài câu khi An Tại Đào xoay người bước đi. Nhìn hắn rời khỏi, cô thầm mắng trong lòng:

- Đúng là cái tên cứng đầu.

An Tại Đào trở về ký túc xá, trên đường bắt gặp một vài học viên nhưng không ai muốn chào hỏi hắn. Hắn cũng mặc kệ những người này, thẳng một mạch đến ký túc xá, vào phòng đóng cửa lại ngủ một giấc. Trương Hân hiện tại không thể nào đến đây mà chỉ sợ là anh ta cũng không muốn đến.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv