Mạnh Cúc lãnh đạm đi theo Lý Đại Niên đi vào một thư phòng rộng thênh thang. Thư phòng có thiết kế cổ kính, trông cực kỳ tao nhã, ước chừng 100 m2.
Trong phòng không một bóng người, trong không khí tràn ngập mùi đàn sách. Mạnh Cúc yên lặng mà đứng trước một ô cửa sổ, tựa một bức tượng điêu khắc, nhìn đăm đăm ra bên ngoài.
Lão Triệu mặc một cái áo màu xám, đeo kính, tay cầm theo tờ báo, vội vàng đi tới nói:
- Cháu gái, rốt cuộc đã chịu về gặp ta!
Mạnh Cúc chậm rãi quay đầu, thản nhiên đáp:
- Không phải là ngài vẫn mong vậy sao? Tôi có thể đồng ý ở lại, nhưng tôi hy vọng ngài không nên lặp lại sai lầm cũ…
Lão Triệu nhíu mày:
- Cháu gái, cháu nói vậy là có ý gì?
Lão Triệu dừng một chút, thở dài nói:
- Cháu gái, bao năm qua ta vẫn áy náy với cha mẹ cháu, cháu yên tâm, mặc kệ cháu xem ta là người thế nào, bất kể cháu làm gì, ta đều ủng hộ, tuyệt đối sẽ không ngăn cản, cháu yên tâm.
Mạnh Cúc khẽ cười:
- Đây là ngài nói đấy nhé, ngài không nên nói mà không giữ lời.
Lão Triệu chậm rãi ngồi xuống:
- Tốt lắm, bé con, nếu đã trở lại, thì nên ở lại ăn cơm trưa, ta sẽ bảo Đại Niên sắp xếp cho cháu một căn phòng…
Mạnh Cúc hơi nhếch mép:
- Tôi sẽ không ở nơi này, năm đó, mẹ tôi không chịu trở về, tôi cũng đã hứa sẽ không quay lại đây. Hôm nay tôi đến, là muốn nói với ngài một câu. Việc của tôi không cần Triệu gia quản, cho dù sau này tương lai tôi và Tiểu Đào phát sinh chuyện gì, ngài cũng không được can thiệp, tuyệt đối không được dùng quyền lực của mình để tham gia.
Mạnh Cúc lãnh đạm nói, khóe miệng không khỏi run run.
Mạnh Cúc đi ra cửa, khăn quàng trắng như tuyết bay trước gió, khóe mắt như có dư quang. Bóng cô đi đã xa, lão Triệu vẫn đứng ở cửa Triệu gia nhìn theo. Lý Đại Niên đi một bên cô, thở dài nói:
- Mạnh Cúc, cô làm gì vậy? Thủ trưởng cũng là có ý tốt thôi.
Mạnh Cúc lạnh lùng liếc mắt nhìn ông ta, không nói gì thêm, vẫn uyển chuyển đi tiếp.
Cách đó không xa, một thanh niên đang khoác tay một phụ nữ đẹp đẽ quý phái đi từ một ngôi biệt thự khác đi ra, nhìn thấy Mạnh Cúc không khỏi kinh ngạc:
- Mẹ, đó chẳng phải là giáo sư Khoa Tin tức của con sao? Cô như thế nào lại ở đây?
Người phụ nữ trung niên dáng người cao ráo, nét mặt thanh tú, mặt cái áo khoác màu xám bó sát eo thon, liếc Mạnh Cúc một cái, nhìn con mình cười cười:
- Mẹ cũng không biết!
Hai mẹ con chậm rãi đi ra cửa, mặt đối mặt Mạnh Cúc đang được Lý Đại Niên tiễn ra ngoài.
Người phụ nữ trung niên chủ động chào hỏi:
- Lý thư ký, ông tiễn khách của thủ trưởng à?
Lý Đại Niên dè dặt cười, gật đầu:
- Đúng vậy, hôm nay cháu gái của thủ trưởng về nhà, tôi tiễn cô ấy.
Người phụ nữ này tên Âu Dương Đan. Cha của cô trước cũng là lãnh đạo một quân ủy, nhưng lãnh đạo trung ương là khái niệm thật sự rất rộng, chia năm xẻ bảy. Các cấp lãnh đạo cũng có sự khác nhau về quyền lực. Huống chi cha của Âu Dương Đan về hưu nhiều năm, còn lão Triệu thì vẫn còn đang tại vị. Cho nên đối mặt Âu Dương Đan, Lý Đại Niên không quá cởi mở, mà thái độ của Âu Dương Đan đối với ông ta cũng có chút nịnh bợ.
Thái độ này cũng cực kỳ tinh tế, chỉ có ý tứ mà không biểu hiện ra ngoài lời nói.
Âu Dương Đan chính là vợ của Trần Cận Nam, người thanh niên bên cạnh cô chính là con trai của cô Trần Duệ. Âu Dương Đan lên thủ đô thăm cha mình, thuận tiện gia tăng thêm chút quyền lực cho chồng, đây cũng là chuyện bình thường.
Dẫu sao, cha của Âu Dương Đan cũng là một lãnh đạo cấp trung ương, tuy không tính là nhân vật vĩ đại gì, lại đã về hưu, nhưng vẫn là khai quốc công thần, chỉ cần lão còn sống, lực ảnh hưởng vẫn có. Ít nhất, tạo điều kiện cho con rể của mình có được sự ưu ái của lãnh đạo cấp tỉnh, cũng không phải quá khó.
An Tại Đào ở CCTV ghi hình xong, phải đến một khách sạn gần Đại học Yến Sơn để nghỉ lại. Chỉ còn mấy ngày nữa Trường Đảng Trung ương sẽ khai giảng khóa học Thanh niên tiên tiến, hắn cũng không muốn quay về Tân Hải. Lựa chọn khu vực gần Đại học Yến Sơn để ở trọ là một dạng tiềm thức, hắn vốn quen thuộc vùng này nhất.
Hắn không ra ngoài khách sạn mà ở lỳ trong phòng hết đọc sách lại ngủ, chỉ có điều tối đến thì ra ngoài điện thoại cho Hạ Hiểu Tuyết, đây cũng là việc Hạ Hiểu Tuyết căn dặn.
Nghe hắn nói ở trên thủ đô nhàn nhã khó chịu, Hạ Hiểu Tuyết liền nảy sinh ý nghĩ đi lên thủ đô với hắn. Tuy nhiên cô vừa mới đi làm, cho dù cơ quan không có việc gì nhưng xin phép nghỉ thì cũng ảnh hưởng không tốt. Cô vừa mới nói ra ý định này liền bị Hạ Thiên Nông dập tắt.
Cho nên, Hạ Hiểu Tuyết đành bấm bụng ngồi nhà, chỉ chực ăn xong cơm chiều là ngồi xổm bên cạnh điện thoại chờ gặp An Tại Đào. Thấy con gái như vậy, Thạch Thanh mắng:
- Con bé xấu xí, hắn mới đi vài ngày, mà con đã như vậy, không còn chút sĩ diện nào cả.
Hạ Hiểu Tuyết cười hì hì, rời khỏi giường đóng cửa phòng lại, chẳng thèm để ý mẹ cằn nhằn gì ngoài cửa, lại tiếp tục cầm điện thoại lên buôn chuyên. Phải nói chuyện với An Tại Đào một lúc thì cô mới thỏa mãn và ra ngoài xem TV, nếu không cả đêm đó cô sẽ ngủ không an giấc.
Cũng khó trách, từ khi hai người yêu nhau đến nay, chưa lúc nào phải xa nhau quá ba ngày, cô đúng là đã có thói quen lúc nào cũng có An Tại Đào bên người.
Sáng sớm, An Tại Đào chần chừ một hồi, mới quyết định rời khách sạn đến hoa viên Trường Đại học Yến Sơn, mang quà tặng của Hạ Hiểu Tuyết gửi cho Mạnh Cúc. Đó là chiếc khăn lụa "đặc sản" của Tân Hải. Quan hệ của Hạ Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc cũng rất tốt, không biết có phải yêu ai yêu cả đường đi lối về không, mà Mạnh Cúc đối với Hạ Hiểu Tuyết cũng có sự đối đãi khác hẳn. Mấy năm học đại học, Hạ Hiểu Tuyết có không ít lần đi theo An Tại Đào đến nhà Mạnh Cúc ăn cơm.
Trước cửa nhà Mạnh Cúc, An Tại Đào do dự một chút, rồi đưa tay gõ cửa. Cốc cốc cốc. Hồi lâu, vẫn không có chút động tĩnh. An Tại Đào thở dài, thất vọng nghĩ chẳng lẽ cô đã đi thật rồi?
Ngay khi hắn định xoay người đi, cửa nhà Mạnh Cúc mở ra. Mạnh Cúc mặc áo ngủ màu phấn hồng, duyên dáng đứng ở cửa, âu sầu nói:
- Chị nghe nói em tới thủ đô tham gia khóa học Thanh niên ưu tú của tỉnh, nhưng không hề ghé nhà chị dù chỉ một lần…
An Tại Đào ngẩn ra, thầm nghĩ cô làm sao biết tin này. Nhưng chợt nhớ ra gia cảnh của cô cực kỳ hiển hách, không khỏi thấy e dè. Trên đất nước này, nếu Triệu gia muốn biết, cho dù là một việc nhỏ như lông gà lông vịt cũng sẽ biết được.
Cũng may An Tại Đào tham gia khóa học này là do Đỗ Canh an bài, không thì hắn cũng nghĩ rằng là Mạnh Cúc âm thầm sắp xếp
An Tại Đào có chút xấu hổ mà đi tới. Cũng may Mạnh Cúc cũng tảng lờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, thái độ của hai người vẫn như trước, không có gì khác biệt, chỉ duy nhất xưng hô là không bao giờ có thể như cũ, gọi nhau là cô giáo - học trò nữa.
Hắn đột nhiên nhớ tới, kiếp trước, hắn yêu Hạ Hiểu Tuyết nhưng bởi vì Thạch Thanh kiên quyết phản đối nên không thể đến với nhau, Cho tới khi Hạ Hiểu Tuyết ở nước ngoài tự vẫn, hắn hối hận nên cũng đoạn tuyệt ý đình thành gia thất trong đầu. Mà Mạnh Cúc dường như sau đó cũng đến Tân Hải tìm hắn hai lần, hiện giờ nhớ lại, Mạnh Cúc lúc đó cũng đã cởi bỏ lòng mình, nhưng có lẽ An Tại Đào không còn tâm tư gì chuyện gia đình nữa, nên cuối cùng Mạnh Cúc đành buông tay…
Cho đến sau này, hắn cũng có nghe bạn học cũ ở Đại học Yến Sơn nói Mạnh Cúc vẫn sống một mình trong hậu hoa viên của trường. Sau này, ngay đêm trước khi An Tại Đào gặp hỏa hoạn bỏ mình, hắn đã định đến Đại học Yến Sơn gặp cô, nhưng chưa kịp thực hiện thì đã đã chết trẻ.
Mạnh Cúc pha cho hắn một ly café, sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn. Cô dường như mới tắm gội, tóc ướt sũng, trên người tỏa ra mùi hương thơm ngát. An Tại Đào theo bản năng dựa vào chiếc ghế sô pha bên cạnh. Mạnh Cúc mở to mắt, lạnh lùn nói:
- Em sao phải tránh, sợ chị ăn thịt à?
…
Mạnh Cúc nhẹ nhàng xoay ly café:
- Tiểu Đào, chị quyết định không đi nữa.
An Tại Đào cả kinh:
- Không xuất ngoại nữa?
Gương mặt quyến rũ của Mạnh Cúc lập tức như sầm xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, buồn bã nói:
- Em hình như không thích chị lưu lại à?
An Tại Đào ngượng ngùng xoa tay:
- Không, em không có ý đó!
Mạnh Cúc đột nhiên phá lên cười, vẻ mặt lạnh như băng biến mất:
- Em không phải sợ, chị sẽ không chen vào giữa hai người đâu. Chị cũng đã nghĩ, gặp nhau mà không thể đến với nhau thực sự rất đau khổ, nhưng đời này vĩnh viễn không gặp lại chưa chắc đã là thoải mái. Em không sai, chị cũng không sai, chẳng qua là chúng ta không có duyên phận. Chị vĩnh viễn làm chị của hai người, hai người có nguyện ý nhận người chị này không?
Ánh mắt Mạnh Cúc xa xăm. Lòng An Tại Đào như có trăm mối tơ vò, cũng không biết nói sao cho phải, đành lẳng lặng gật đầu. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
…
Âu Dương Đan dẫn con quay về Đại học Yến Sơn, ở cổng trường, Trần Duệ nhờ mẹ ra mặt mời Lưu Ngạn ăn cơm. Không muốn con buồn lòng, Âu Dương Đan đành gọi điện đến Lưu gia, hẹn gặp Lưu Ngạn.
Ông nội Lưu Ngạn và bố của Âu Dương Đan là bạn chiến đấu với nhau. Tuy rằng sau khi kiến quốc cấp bậc thấp hơn một chút so với Âu Dương gia nhưng trong quân đội cũng có vị trí khá cao. Hai nhà là thế giao, nếu không Lưu Ngan cũng đâu thèm giao du với Trần Duệ?
Quyển 3: Nhập sĩ