Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo

Chương 68-5: Bắt đầu phản kích (đặc sắc) (5)



Vân Sở le lưỡi một cái, cuống quít gật đầu chạy vào phòng học, vẫn không quên nói một câu với Lam Băng Tuyền "Cảm ơn thầy đã nhắc nhở."

Trong một buổi sáng, Vân Sở bởi vì trong lòng suy nghĩ rất nhiều chuyện, cùng một dạng với lúc trước, đi thẳng, sau đó Lam Băng Tuyền cũng giống như bình thường, vẫn điểm tên của cô. Sau một tiết, Vân Sở đã bị Lam Băng Tuyền hành hạ không ra hình dáng rồi.

Thật vất vả chịu đựng đến hết khóa, Vân Sở không kịp chờ đợi muốn chạy trốn, đi ra ngoài nghe một chút chuyện trong bộ đội của Thượng Quan Triệt. Kết quả, còn chưa có chạy ra khỏi phòng học, liền bị Lam Băng Tuyền đuổi kịp.

"Bạn học Vân Sở, đến phòng làm việc của tôi." Lạnh lẽo tức giận, không mang theo bất kỳ tâm tình gì, lại làm cho hưng phấn của Vân Sở trong nháy mắt làm giảm xuống.

Vân Sở ai oán nhìn Lam Băng Tuyền, yếu ớt hỏi: "Cái đó, thầy, có chuyện gì không?"

Lam Băng Tuyền nhìn cũng không nhìn cô một cái, đi thẳng vào phòng làm việc.

Vân Sở thật muốn không để ý cái ông thầy cần sắt này, dứt khoát trực tiếp chạy đi. Thế nhưng bản lãnh của hắn cô đã biết, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ hắn nhân cơ hội làm khó mình, sau này cô liền hoàn toàn không có ngày nào tốt lành rồi.

Thở dài, Vân Sở cúi đầu, như đưa đám đi tới phòng làm việc của Lam Băng Tuyền.

Trong phòng làm việc của Lam Băng Tuyền, Lam Băng Tuyền an tĩnh ngồi trên ghế, trên bàn trước người chất đầy sách cùng bài tập, nhưng lại dọn dẹp rất chỉnh tề, làm cho người ta có một loại cảm giác rất chỉnh tề rất sạch sẽ .

Vân Sở lần đầu tiên tới phòng làm việc của Lam Băng Tuyền, nhất thời cảm thấy người đàn ông này quả thật không đơn giản. Các thày cô giáo khác đều có thể cùng rất nhiều người chen chúc tại một phòng làm việc, nhưng hắn lại là một người một gian.

Chỉ là, bây giờ không phải là lúc nghĩ cái này. Vân Sở cúi đầu, đối với Lam Băng Tuyền cười cười: "Thầy, cái đó, có chuyện gì không?"

"Chính em suy nghĩ một chút, tôi vì cái gì tìm em."

Vân Sở cắn môi, nỗ lực suy nghĩ một chút. Mấy ngày nay cô đều rất ngoan mà, mỗi ngày đều có đi lên khóa, chưa bao giờ đi trễ, nhất là khóa của Lam Băng Tuyền, cô đều tới sớm một chút, theo lý thuyết mình không có gay ra lỗi gì à?

Vân Sở lắc đầu một cái: "Học sinh không biết mình đã làm sai chỗ nào, mong rằng thầy nói rõ."

Lam Băng Tuyền mở mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vân Sở: “Em thật không biết?"

Vân Sở lắc đầu, mặt vô tội cùng nhìn thẳng vào mắt Lam Băng Tuyền.

Lam Băng Tuyền dựa vào ghế, nhíu mày: "Em nói cho tôi nghe một chút đi, em ở trên lớp của tôi suy nghĩ cái gì?"

À? Cô nghĩ cái gì hắn đều muốn xen vào à? Khóe miệng Vân Sở giật giật, thản nhiên nói: "Cái này hình như cùng thầy không có quan hệ gì mà?"

Lam Băng Tuyền nheo mắt lại: "Đương nhiên có quan hệ, em lên khóa mất hồn, đang suy nghĩ thứ khác, sẽ ảnh hưởng tới khóa học của tôi. Tôi thấy được em đang mất hồn, tôi sẽ không nhịn được phải gọi em trả lời vấn đề của tôi, em cũng trả lời không được, tôi phải tốn thời gian cho em hiểu, cái này làm giảm hiệu suất nghiêm trọng bài giảng của tôi."

Nghe vậy, Vân Sở chỉ cảm thấy đỉnh đầu có một bầy quạ đen bay qua, xấu hổ nhìn Lam Băng Tuyền, nghĩ thầm, Lam Băng Tuyền này là cố ý đi? Loại lý do này, chắn cũng nói ra được, thật sự là. . . . . Làm chết người không cần đền mạng có phải hay không.

"Này, cái đó, thầy à, em sai rồi, lần sau không dám nữa." Vân Sở cúi đầu, vì có thể nhanh rời đi, không thể làm gì khác hơn là nhận sai.

Lam Băng Tuyền cũng không bỏ qua cho cô, tiếp tục nói: "Biết sai rồi? Vậy trở về học thuộc nội dung bài đã học trên lớp hôm nay đi, cuối tuần chính là cuộc thi cuối kỳ, trước mắt thành tích của em không quá lạc quan, đến lúc đó nếu nợ môn, đừng trách tôi không đề cập với em."

Vân Sở trừ gật đầu, còn có thể như thế nào?

Lam Băng Tuyền nhìn cô gấp gáp muốn rời khỏi như vậy, cố tình không để cho cô như nguyện ý, vẫn cứ nói cái này nói cái đó. Khiến Vân Sở cảm thấy phiền.

Cô như thế nào đều nghĩ mãi mà không rõ, cái người luôn luôn trầm mặc ít nói, Lam Băng tuyền hôm nay rốt cuộc là lạ ở chỗ nào, như thế nào hôm nay lại giống như cái lão cụ bà nói nhiều vậy?

Bởi vì nhàm chán, Vân Sở đang ở trong phòng làm việc nhìn quanh, thấy điện thoại để lên bàn của Lam Băng Tuyền, liền nghiên cứu giá tiền cùng tính năng điện thoại di động của hắn, nhìn dáng dấp, có thể đắt hơn cái cơ mật trên tay cô rồi, ngày nào đó cô có tiền, cũng đổi một cái mới đi.

Lúc này, Vân Sở vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại của Lam Băng Tuyền đột nhiên vang lên.

Vân Sở sợ hết hồn, cuống cuồng nhìn chằm chằm tay kia, khi nhìn thấy cái tên trên màn hình điện thoại di động, liền trợn to hai mắt, đứng ở chỗ đó.

Mà Lam Băng tuyền cau mày, không vui cầm điện thoại di động lên, đứng lên, nhận điện thoại, cũng không lưu ý nét mặt của Vân Sở.

"Chuyện gì. . . . . . Biết, chuyện như vậy anh tự xử lý là được, không cần tới hỏi tôi, ừ." Lam Băng Tuyền lạnh lùng nghe điện thoại xong, lần nữa ngồi lại trên ghế, mới phát hiện nét mặt Vân Sở rất kỳ lạ.

Vừa muốn hỏi Vân Sở có chuyện gì xảy ra, lại nghe điện thoại Vân Sở vang lên. Vân Sở cuống quít lấy điện thoại di động ra, mới nhớ tới Thượng Quan Triệt muốn tới đón mình, làm Thượng Quan Triệt ở cửa ra vào chờ mình một hồi, liền vội vội vàng vàng đối với Lam Băng Tuyền nói: "Thầy nếu là không chuyện gì khác, em muốn rời đi trước."

Lam Băng Tuyền gật đầu, coi như là bỏ qua cho Vân Sở.

Lúc này Vân Sở mới thở phào nhẹ nhõm, co cẳng chạy, đến cửa lại dừng lại, nghiêng đầu nhìn Lam Băng Tuyền, do dự hỏi: "Thầy, cái đó, người mới vừa gọi điện thoại cho người, là ai vậy?"

Lam Băng Tuyền nhớ tới biểu tình kỳ lạ mới vừa rồi của Vân Sở, đoán chừng có liên quan đến người gọi điện thoại tới, liền hỏi: "Em biết hắn?"

Vân Sở lắc đầu: "Không phải, không sao, em đi trước, thầy hẹn gặp lại."

Nhìn Vân Sở xoay người rời đi, bóng dáng biến mất ở chỗ khúc quanh, chân mày Lam Băng Tuyền nhíu lại, cúi đầu, nhìn màn ảnh điện thoại di động có số điện thoại quen thuộc không thể quen thuộc hơn, cùng với cái tên của mình cài còn quen thuộc hơn, nhớ tới nét mặt vừa rồi của vân Sở, cùng bộ dáng cứ như đang muốn nói lại thôi của cô, trong lòng cảm giác có chút lo lắng.

Hắn vuốt vuốt cái trán, có chút mệt mỏi cầm lên đồ đạc của mình, đứng dậy rời khỏi phòng làm việc.

Ở cửa văn phòng thấy được một người mặc áo khoác màu xanh nhạt, tóc dài buộc lên thật cao, thanh tú và đoan trang là Dương Tinh Tinh, Lam Băng tuyền khẽ cau mày.

Dương Tinh Tinh là chủ nhiệm ban của Vân Sở, mặc dù không cùng một phòng làm việc với Lam Băng Tuyền, nhưng ít tiếp xúc.

Thấy Dương Tinh Tinh, Lam Băng Tuyền lễ phép gật đầu một cái, xem như là chào hỏi, sau đó vòng qua cô ta, đi về phía trước.

Dương Tinh Tinh thấy Lam Băng tuyền phải đi, vội vàng gọi lại hắn: "Thầy Lam, trễ như vậy mới tan việc à?"

Lam Băng tuyền vốn không muốn để ý tới Dương Tinh Tinh, nghe được lời của cô ta..., cũng không để ý tới, tiếp tục đi về phía trước. Dương Tinh Tinh làm sao cam tâm mình bị người khác không để ý tới chứ? Tiếp tục nói: "Thầy Lam, mới vừa thấy Vân Sở từ trong phòng làm việc của anh đi ra ngoài, có phải hay không lại nghịch ngợm ở trên lớp của anh không nghe lời không?"

Nghe được tên của Vân Sở, bước chân Lam Băng Tuyền hơi ngừng lại, nhàn nhạt gật đầu: "Cô Dương có ý tứ gì, em ấy ở trên lớp của cô cũng rất nghịch ngợm sao?"

Thấy Lam Băng Tuyền rốt cuộc cũng nói chuyện với bản thân rồi, Dương Tinh Tinh cười nghênh đón: "Đúng vậy, ai, học sinh thời nay thật là càng ngày càng không dễ dạy rồi, nhất là trong trường học Quý tộc này, cũng đều là các đại tiểu thư đại thiếu gia các gia đình có quyền thế."

Lam Băng Tuyền cười lạnh, nhớ tới Vân Sở làm trái lại ý của bản thân cùng dáng vẻ không biết trời cao đất rộng của cô, nhàn nhạt gật đầu. Quả thật, những thứ này đại tiểu thư thật khó phục vụ.

Dương Tinh Tinh cho là hắn là đồng ý lời của mình, liền tiếp tục níu lấy cái vấn đề này ríu rít nói ra, bởi vì cô ta không quá thích Vân Sở, mà Vân Sở vừa lúc lại bị Lam Băng Tuyền gọi đi qua phòng làm việc, liền cho rằng Lam Băng Tuyền cũng không ưa thích Vân Sở, cho nên vẫn dùng Vân Sở làm ví dụ.

"Đã nói cô nhóc Vân Sở kia, cho mình là thiên kim đại tiểu thư thì ngon rồi, trước kia bởi vì thất tình, một tháng giả bệnh không nói, thật vất vả đi lên khóa, vài lần không có việc gì liền trốn khóa, nếu không phải là suy tính đến người giám hộ của cô nhóc có thể rất bận, tôi đều muốn tìm người giám hộ của cô nhóc đến nói chuyện một chút."

Nghe đến đó, sắc mặt của Lam Băng Tuyền liền biến đổi, mang theo hơi thở lạnh lẽo truyền ra xung quanh, càng tản ra khiếp người hơn.

Dương Tinh Tinh cảm nhận được biến hóa của Lam Băng Tuyền, sững sờ, không hiểu nhìn hắn. Lại nghe giọng nói lạnh lùng của Lam Băng Tuyền: "Cô Dương trước khi muốn quản chuyện của học sinh, thì trước hết nên quản tốt mình đi."

Nói xong, gương mặt lạnh lùng, sải bước đi về phía trước, Dương Tinh Tinh sững sờ ở tại chỗ, không biết mình đắc tội với vị đại gia này lúc nào.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv